Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 37: Không quay đầu lại




Trời vừa rạng sáng, một chiếc xe ngựa vải xám tầm thường đã dừng lại ở nơi cách cửa thành đông không xa, tính ra chiếc xe kia cũng đã đậu được nửa canh giờ.

Trong xe ngựa, Chúc Vân Tuyên tựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt kia vẫn không giây phút nào thả lỏng.

Cao An ngoài xe chợt nhỏ giọng gọi hắn: “Bệ hạ, người tới rồi.”

“Đỡ trẫm xuống xe.”

Ngoài xe, Tăng Hoài dẫn theo một nhà già trẻ quỳ gối xuống đất thỉnh an Chúc Vân Tuyên lần cuối, bởi hôm nay chính là ngày bọn họ bị áp giải đến vùng đất lưu đày.

Chúc Vân Tuyên được Cao An đỡ xuống xe xong, liền nhanh chóng tiến lên trước giơ hay tay ra nâng Tăng Hoài đứng dậy: “”Lão sư xin ngài đứng lên đi.”

Tăng Hoài rơi lệ đầy mặt: “Thần không còn mặt mũi nào gặp bệ hạ, quả thực không còn mặt mũi nào nữa…”

Mái tóc lão dạo trước vốn chỉ là tóc hoa râm, thế mà nay đã trở nên trắng phao. Chúc Vân Tuyên trút tiếng thở dài: “Là trẫm có lỗi với lão sư mới phải, nếu như ngày đó… trẫm không làm phiền lão sư, thì lão sư hiện tại vẫn còn đang an hưởng tuổi già trong mái nhà tranh chốn thôn quê, là trẫm đối xử tệ với người…”

“Bệ hạ tuyệt đối đừng nói như vậy, là thần cô phụ sự tin tưởng của bệ hạ, do con cháu bất hiếu của thần đã gây ra họa lớn ngập trời, thần không đám làm bề tôi của bệ hạ, là lỗi của thần, tất cả đều là lỗi của thần!”

Tăng Hoài lúc này đã khóc không thành tiếng, bản thân Chúc Vân Tuyên cũng chẳng lấy làm dễ chịu gì cho cam, thế nhưng hắn lại không nghĩ ra được câu nào có thể an ủi lão sư. Đợi đến khi Tăng Hoài bình tĩnh lại một chút, hắn mới cầm lấy hộp gỗ từ tay Cao An đưa tới: “Nơi này có một ít ngân phiếu cùng đồ trang sức, lão sư cứ lấy để ra ngoài đó dùng đi.”

“Thần không thể nhận. ” Tăng Hoài vội vàng xua tay.”Lần này thần đi vì chịu phạt, sao có thể nhận những thứ này của bệ hạ…”

“Lão sư cứ cầm đi, dù không vì mình, thì tốt xấu gì cũng nên nghĩ cho mấy đứa nhỏ trong nhà.”

Đứa chắt trai mới hơn một tuổi của Tăng Hoài đang được phụ thân ôm quỳ trên mặt đất, chóp mũi cậu nhóc con đã bị đông lạnh đến đỏ chót, chỉ biết trưng đôi mắt ngây thơ nhìn xung quanh không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Chúc Vân Tuyên nhìn xong, lại não nề thở dài, sau đó lên tiếng khuyên nhủ lần hai: “Bên trong không có bao nhiêu bạc, cũng chỉ đủ cho mọi người chi tiêu hằng ngày, lão sư cứ nhận lấy đi.”

Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy tiếng khóc của đám trẻ thơ cùng phụ nữ trong nhà. Tăng Hoài do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng nhận lấy hộp gỗ. Chúc Vân Tuyên lại nói: “Đợi qua hai ba năm nữa, trẫm sẽ nghĩ cách đặc xá cho mọi người, đến lúc đó lão sư có thể dẫn người nhà trở về quê hương.”

Tăng Hoài chợt ngã khụy xuống muốn quỳ gối dập đầu lạy Chúc Vân Tuyên, thế nhưng đã bị hắn cản lại: “Lão sư không cần phải làm như vậy.”

Tăng Hoài giơ tay lau chùi nước mắt, cố gắng ổn định lại tâm tình kích động mãnh liệt của mình, một lát sau chợt trầm giọng nghẹn ngào nói với Chúc Vân Tuyên: “Có một chuyện, thần vốn đang định sai người báo cho bệ hạ, là do tên cháu trai nghiệp chướng của thần nói rằng lúc trước khi nó đang ăn chơi chè chén với người ngoài, thì nghe được người ta nói trong đại doanh kinh nam có người cầm quân lương triều đình phân phát cho đem ra bên ngoài mở sòng bạc cho vay nặng lãi, ôm ấp mưu đồ sinh lời kếch xù, đứa cháu nghiệp chướng của thần cũng từng được người ta kéo đến sòng bạc này một lần, dường như là vị Trương nguyên soái cùng Lưu phó soái kia cũng có tham dự trong đó. Nếu bệ hạ không ngại, có thể phái người đi đều tra thử xem sao, một khi có thể tìm được chứng cứ xác minh, thì bệ hạ sẽ có cớ danh chính ngôn thuận khai trừ hai người này, đến lúc đó xem như mạnh mẽ chặt đứt một tay của Chiêu vương, đồng thời cũng có thể thừa dịp cơ hội thu hồi đại doanh kinh nam về.”

Nghe vậy, đôi mắt của Chúc Vân Tuyên cũng trở nên âm trầm đi: “Trẫm biết rồi, đa tạ lão sư nhắc nhở.”

Tăng Hoài lùi về sau một bước, kiên quyết muốn hành lễ với Chúc Vân Tuyên: “Có thể được bệ hạ tự mình đưa tiễn, thì đời này của lão thần không còn tiếc nuối gì nữa, nay thần đi rồi, mong rằng ngày sau bệ hạ nhất định phải tự bảo trọng nhiều hơn.”

Chúc Vân Tuyên đỏ hoe đôi mắt gật đầu: “Lần này đường xá xa xôi, trẫm đã căn dặn người để mắt quan tâm đến lão sư cùng người nhà trên đường đi, xin lão sư bảo trọng, sau này ắt sẽ còn gặp lại.”

Đưa mắt nhìn cả nhà Tăng Hoài dần đi ra khỏi cửa thành xong, Chúc Vân Tuyên lại đứng trong tiết trời rét buốt này thêm một hồi lâu, mãi cho đến khi Cao An khẽ nhỏ giọng nhắc nhở hắn nên trở về, thì Chúc Vân Tuyên mới khẽ thu hồi ánh mắt lơ đãng mờ mịt kia, sau đó nhắm mắt lại, xoay người lên xe.

Khi trên đường trở về thì trời đã sáng choang, hai bên phố xá đông đúc náo nhiệt lúc này đâu đâu cũng có những quầy hàng rong, trong không khí ngập tràn mùi thơm của đồ ăn. Đi được giữa chừng, Cao An bèn lên tiếng hỏi Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ ngài có muốn ăn chút đồ hay không? Nô tài nghe người ta nói điểm tâm của mấy cửa tiệm ở đây cũng không tệ lắm.”

Chúc Vân Tuyên đẩy cửa sổ ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, cảnh tượng phố xá đông đúc rộn người người qua kẻ lại không ngừng biến hóa trong mắt hắn, sau đó dần dần biến thành những ảo ảnh bóng mờ chất chồng lên nhau.

Cao An lần gọi hắn lần nữa: “Bệ hạ..”

Chúc Vân Tuyên bừng tỉnh, tầm mắt cũng ngưng lại nhìn quầy hàng hoành thánh của một đôi vợ chồng già hết một lúc lâu, sau mới lên tiếng hạ lệnh: “Dừng xe đi.”

Cao An đỡ Chúc Vân Tuyên xuống xe, hiếm khi bệ hạ mới có hứng ăn như thế này, quả thực làm cho hắn cũng lấy làm vui theo: “Bệ hạ muốn ăn hoành thánh sao? Mấy quán nhỏ này không sạch sẽ, đằng trước có tiệm mì nổi danh khắp kinh thành, còn nổi tiếng với món hoành thánh, hay là chúng ta đến đó ăn đi?”

Chúc Vân Tuyên cười nhạt: “Ngươi đúng là kỳ lạ, suốt ngày chỉ vùi mình ở trong cung, vậy mà cũng biết ở bên ngoài nơi nào có đồ ăn gì ngon.”

“Nô tài đều là nghe những vị cung nhân mới vào cung nói, trưởng công chúa cũng yêu thích đồ ăn ở tiệm mì kia, người thường hay phái gia đinh đi mua, chi bằng bệ hạ cứ thử xem sao?”

Chúc Vân Tuyên không mấy quan tâm tới: “Nơi nào cũng vậy thôi, cứ ăn ở đây đi.”

Hắn đi vào sạp hàng, rồi tùy tiện chọn đại một cái bàn ngồi xuống, một ông lão lưng gù lúc này mới tiến đến rót cho hắn một chén trà xanh, sau đó cười hỏi: “Cho hỏi quý khách muốn ăn gì?”

“Cho hai lạng hoành thánh, đừng bỏ hành.”

“Được rồi.”

Đại nội thị vệ canh giữ bên ngoài sạp hàng, còn Cao An thì đứng ở bên cạnh bàn, bộ dạng trong tư thế chuẩn bị hầu hạ Chúc Vân Tuyên mọi lúc. Chúc Vân Tuyên chợt lên tiếng ra lệnh hắn: “Ngươi cũng ngồi xuống ăn chung đi.”

Cao An nghe xong liền sợ hết hồn, hắn nào dám đồng ý chứ: “Như vậy sao được, bệ… Thiếu gia, ngài cứ ăn đi, để tiểu nhân đứng hầu hạ ngài là được rồi.”

“Có gì mà không thể, kêu ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi.”

“Tất nhiên là không được, nếu như chuyện này truyền đi… Thì tiểu nhân sẽ khó giữ mạng mình, thiếu gia ngài cũng đừng làm khó tiểu nhân.” Can An trưng bản mặt đau khổ cầu xin.

Chúc Vân Tuyên thấy vậy cũng không ép uổng đối phương nữa, chuyển sang thả hồn nhìn chăm chăm lá trà đung đưa theo dòng nước trong chung.

Hai ngày trước, rốt cuộc hắn vẫn quyết định viết thư cho Chúc Vân Cảnh, mục đích là hỏi huynh ấy có sẵn lòng đi một chuyến đến kinh thành hay không. Hắn biết rõ việc Chúc Vân Cảnh hồi kinh có thể sẽ bị rơi vào cảnh nguy hiểm cùng phiền phức, thế nhưng hắn… thật sự quá cô độc.

Lúc trước khi huynh trưởng còn ở bên cạnh, thì chuyện hào hứng nhất mỗi lần theo huynh trưởng xuất cung chính là lôi kéo huynh mình đi nếm thử những món ăn ngon khắp phố phường này, mặc dù đa số đồ ăn nơi đây đều làm cho huynh ấy ghét bỏ, thế nhưng hắn lại lấy làm cực kỳ thích,  còn hiện tại, người có thể đi cùng hắn thưởng thức những món ăn này, lại chẳng còn một ai.

Tô hoành thánh nóng hổi nhanh chóng được bưng lên, Chúc Vân Tuyên cúi đầu từ tốn ăn, mùi vị dường như cực kỳ ngon, thế nhưng chẳng hiểu vì sao khi hắn ăn vào trong miệng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Tuyết bất ngờ rơi xuống tới tấp, đây cũng chính là trận tuyết rơi đầu tiên sau khi bước vào mùa đông năm nay. Khi nghe được bên ngoài có người hô to có tuyết rồi, Chúc Vân Tuyên chỉ ngước mắt lên nhìn một cái, sau đó lại cúi đầu.

Đôi vợ chồng già lúc này đang thầm thì bàn bạc bảo rằng hôm nay dọn quầy hàng sớm một chút, sau đó trở về nhà nấu chút canh uống cho ấm người, cũng như lấy thêm chút củi lửa đem vào phòng ngủ. Chúc Vân Tuyên ngồi bên yên lặng nghe hai lão cằn nhằn lải nhải những việc vụn vặt không đáng kia, hai hàng lông mày dần dần thả lòng, khóe miệng cũng bất giác cong cong lên theo.

Trong góc đường cách đó không xa, có một chiếc xe ngựa khác đã đậu ở nơi đó được hồi lâu.

Hôm nay không lâm triều, thành ra trời vừa sáng Lương Trinh có đi một chuyến đến nha môn kinh vệ quân, khi xong chuyện đang trên đường hồi phủ, đi ngang qua nơi này đột nhiên lại bắt gặp Chúc Vân Tuyên cải trang xuất cung. Hắn thấy vậy bèn kêu người ngừng xe, do dự suốt hồi lâu,  cuối cùng vẫn quyết định không tiến lên, mà chỉ đứng từ xa nhìn Chúc Vân Tuyên ăn trong quầy hàng kia. Mới đầu, không biết đối phương nghĩ tới chuyện gì, trong mắt bất ngờ hiện lên chút ý cười, qua một lát sau bỗng nhiên sinh ra mấy phần cô đơn hiu quạnh, hiện tại lại cong môi nở nụ cười, khiến cho nhịp tim hắn cũng khi thì nhanh lúc thì chậm không ngừng biến hóa theo từng biểu hiện nhỏ bé của Chúc Vân Tuyên.

Chúc Vân Tuyên hiện đã ăn xong tô hoành thánh, hắn lại ngồi đó thêm hồi lâu. Mắt thấy tuyết ngày một rơi nhiều, Cao An đành không thể không nhắc nhở đối phương: “Thiếu gia, nên về rồi.”

Hắn gật đầu, sau đó ra hiệu Cao An đưa thêm chút tiền cho đôi vợ chồng già kia.

Khi mắc ngựa vào xe chuẩn bị xuất phát, thì con ngựa bỗng nhiên quỳ ập nằm xuống đất, mặc cho thị vệ có xua đuổi hay làm gì cũng không chịu đứng dậy, mấy tên thị vệ giờ đây đã sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, còn Chúc Vân Tuyên vẫn yên lặng đứng ở một bên chờ, chưa lên tiếng thúc giục, ngược lại còn cảm thấy thú vị liên tục nhìn chằm chằm xem trò vui kia.

Qua một phút sau, con ngựa kia không biết xảy ra chuyện gì mà sống chết vẫn nhất quyết nằm yên bất động, Lương Trinh lúc này mới kêu người lái xe qua rồi dừng lại trước mặt Chúc Vân Tuyên.

Nhìn thấy Lương Trinh bước xuống từ trên xe, nụ cười trên khóe miệng Chúc Vân Tuyên dần nhạt đi, rồi khẽ hững hờ gật đầu: “Chiêu vương.”

Lương Trinh nhẹ giọng nói: “Để thần đưa bệ hạ hồi cung.”

Qua một lúc sau, Chúc Vân Tuyên đi lên xe Lương Trinh, hai người ngồi đối diện không lên tiếng nói gì.

Tiếng bánh xe lộc cộc lăn bánh dần tiến về phía trước, Lương Trinh là người trước tiên phá vỡ bầu không khí yên lặng này, hắn cất tiếng hỏi Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ hôm nay đặc biệt xuất cung là vì… đưa tiễn Tăng các lão sao?”

Sợ Chúc Vân Tuyên hiểu lầm, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Là do thần đoán thôi, thần vốn không có ý định tìm hiểu hành tung bệ hạ, hôm nay chỉ là trùng hợp đi ngang qua.”

Nét mặt Chúc Vân Tuyên vẫn không thay đổi gì, song lạnh giọng nhắc nhở hắn: “Lão sư đã không còn là phụ thần nội các, người chẳng qua chỉ là một tù nhân bị lưu đày mà thôi, không nhận nổi danh các lão của Chiêu vương.”

Lương Trinh trút tiếng thở dài trong lòng, rốt cuộc vẫn không nói gì thêm nữa.

Xe ngựa dừng lại ngay ngoài Cam Lâm cung, Lương Trinh không cùng đi vào, mà chỉ đưa mắt nhìn Chúc Vân Tuyên bước lên từng bậc thang. Chúc Vân Tuyên đang đi, bất ngờ xoay người, đứng trên cao nhìn xuống hắn bình tĩnh lên tiếng: “Bây giờ thành ra như vậy, đã vừa lòng Chiêu vương chưa?”

Hai con ngươi Lương Trinh co rút lại, dùng đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn lại hắn: “Bệ hạ…”

“Năm đó khi Chiêu vương… đưa ra lời giúp đỡ trẫm, trẫm đã từng thật lòng cảm kích ơn Chiêu vương, bởi vì khi ấy Chiêu vương chính là người duy nhất trong hoàng cung đồng ý chịu giúp trẫm, thậm chí trẫm còn không biết nên báo đáp lại ngươi làm sao mới phải.”

“Trẫm đã từng nghĩ rằng, nếu như ngươi cùng trẫm có thể hòa hợp ở chung, thì viễn cảnh quân thần tương trợ nhau sẽ đẹp như thế nào, chỉ là cho tới hiện tại, cuối cùng nó vẫn không xảy ra.”

“Thứ ngươi muốn, trẫm không cho nổi, mà thứ trẫm muốn… Ngươi cũng không cho được.”

Khi nhớ lại chuyện dạo trước, Chúc Vân Tuyên đột nhiên có chút hốt hoảng ngẩn ngơ, sau đó lại nhanh chóng biến thành bộ dạng bình tĩnh không còn chút lay động gì nữa.

Trong cảnh tuyết rơi đầy trời, khuôn mặt Chúc Vân Tuyên ở trên cao dường như trở nên mơ mờ hồ hồ, khiến cho Lương Trinh cũng cảm thấy căng thẳng theo: “Bệ hạ muốn gì?”

Chúc Vân Tuyên hơi run run, qua một lát sau, mới khẽ lắc đầu: “Đã không còn quan trọng nữa rồi.”

Nói xong, hắn liền quay người lại bước từng bước đến chỗ bậc thang cao nhất, sau đó vẫn không hề quay đầu nhìn lại mà đi thẳng vào trong đại điện.

Lương Trinh nhìn chăm chăm không chớp mắt dõi theo bóng lưng người kia dần xa mình, quả tim nơi lồng ngực cũng dần dần chìm vào cái hố sâu thẫm… Chúc Vân Tuyên, chẳng lẽ hắn thật sự không muốn quay đầu lại nữa hay sao?