Cam Lâm cung, tẩm điện hoàng đế.
Vừa đặt chân đi đến trước cửa tẩm cung, Lương Trinh liền cởi áo khoác xuống ném cho tên tùy tùng theo sau mình, đại thái giám Phùng Sinh lúc này trông thấy hắn, chợt đứng sang một bên cung kính chào hỏi, rồi nhỏ giọng nói với đối phương: “Tình trạng bệnh hôm nay của bệ hạ lại không được tốt mấy, ban nãy mới hôn mê một trận xong, Thần quý phi nương nương cùng cửu điện hạ cũng đang ở trong đó.”
Lương Trinh khẽ gật đầu, sau đó nhấc chân tiến vào trong tẩm cung.
Bên trong căn phòng, một tốp thái y ngồi tụm lại với nhau khẽ thảo luận bàn bạc nhằm tìm ra phương pháp trị liệu, trên gương mặt của bọn họ giờ đây ai nấy cũng đều thể hiện rõ vẻ ủ dột mày chau, còn Chiêu Dương đế vẫn đang nhắm chặt mắt nằm trên giường bệnh, thần sắc trên khuôn mặt trắng bệch tiều tụy, hai má teo hóp lõm sâu xuống, rõ ràng mới chỉ qua tuổi tứ tuần, thế nhưng nhìn như đã là chuông vang lậu tận*, gần đất xa trời.
— Chuông vang lậu tận: chỉ tuổi già sức yếu.
Thần quý phi hiện tại dựa vào bên giường, một tay bưng chén thuốc hết sức nhẹ nhàng cẩn thận đút từng muỗng cho Chiêu Dương đế, tay còn lại thì cầm cái khăn tay liên tục giơ lên lau sạch bên khoé miệng giúp đối phương. Viền mắt nàng lúc này đã đỏ bừng hằn rõ sự mệt nhoài không sao tả được, cho dù bản thân nàng vốn có được nhan sắc xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành cùng độ tuổi đôi mươi, nhưng nhìn qua vẫn không tốt hơn Chiêu Dương đế tuổi già sức yếu đang nằm trên giường bệnh kia là bao. Người ở bên cạnh bệ hạ giờ đây ngoại trừ Thần quý phi ra, còn có cửu hoàng tử Chúc Vân Quỳnh mới được hơn ba tuổi đang ngoan ngoãn ngồi quỳ chân trên đất, cậu bé chỉ cảm thấy hoang mang khó hiểu nhìn phụ hoàng cùng mẫu phi của mình, không dám hó hé tiếng nào.
Lương Trinh thong thả đi tới bên giường, Thần quý phi vừa nhìn thấy hắn liền ngồi thẳng người lại gật đầu chào hỏi: “Chiêu vương.”
Lương Trinh nhìn về phía Chiêu Dương đế nằm trên giường bệnh, ban nãy sắc mặt của người vẫn không chút biến đổi nào, thế nhưng ngay khi Thần quý phi gọi hắn, thì người kia lập tức trở nên hỗn loạn cực kỳ. Ngón tay của Chiêu Dương đế bất ngờ động đậy, sau đó chầm chậm mở mắt ra thì thào: “Trinh.. Khụ… Là Trinh nhi tới sao.. Khụ… Khụ…”
Thần quý phi cũng nhanh chóng đứng dậy, nhường chỗ cho Lương Trinh. Lương Trinh chợt ngồi xuống bên giường, rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay Chiêu Dương đế: “Bệ hạ, thần ở đây.”
Chiêu Dương đế hết sức chật vật xoay đầu qua, dùng đôi mắt đục ngầu nhìn về phía Lương Trinh, rốt cuộc trong đôi mắt kia giờ đây cũng như có được chút ánh sáng: “Ngươi mau kêu tất cả… Khụ… Đều lui xuống hết đi, trẫm… Trẫm có chuyện… Khụ…. Muốn nói với ngươi.”
Đám người thái y lúc này ra thiên điện chờ đợi, còn cung nhân trong điện cũng được Phùng Sinh dẫn lần lượt nối đuôi nhau lui đi. Thần quý phi nắm lấy tay Chúc Vân Quỳnh, nàng là người cuối cùng rời đi, trước khi đi nàng có hơi e dè nhìn Lương Trinh một chút, thế nhưng Lương Trinh chỉ vờ như không biết, không làm ra chút phản ứng nào với nàng.
Trong tẩm điện lúc này đây đã không cỏn một bóng dáng người ngoài nào khác. Chiêu Dương ra hiệu cho Lương Trinh đỡ mình ngồi dậy tựa vào đầu giường, sau đó cứ lặng im như thế mà ngắm nhìn Lương Trinh với dáng vẻ khôi ngô cao lớn, mặt tinh mày lãng trước mặt kia một lúc lâu, đôi mắt từ từ cũng hoen đỏ: “Trẫm cũng tự biết mình cũng không còn sống được bao lâu nữa, Trinh nhi, ngươi có thể gọi trẫm một tiếng.. phụ hoàng được không?”
Lương Trinh lạnh lùng lên tiếng: “Có lẽ bệ hạ hiểu lầm gì rồi, thần vốn là nhi tử của An Nhạc hầu, sao có thể gọi bệ hạ là phụ hoàng được chứ.”
“Ngươi biết rõ… Khụ… Ngươi vốn biết rõ ngươi là nhi tử của trẫm, là do trẫm đích thân sinh ngươi ra!”
Lương Trinh nói: “Bệ hạ, thần không hiểu, thần có cha có mẹ, cớ sao có thể do bệ hạ sinh được?”
Chiêu Dương đế nghe vậy chợt đau nhói lòng nhắm mắt lại: “Sau khi sinh ra trẫm chỉ được gặp ngươi đúng một lần, sau đó cha ngươi liền ôm ngươi đi. Nhiều năm trôi qua, trẫm vẫn cứ cho là ngươi sớm đã không còn trên thế gian này, thế nhưng lại không hề nghĩ tới có một ngày ngươi lại về bên cạnh trẫm. Trẫm không những ban vương tước, còn lấy niên hiệu của mình phong hào cho ngươi, thế mà ngươi vẫn chưa hiểu sao… Trẫm biết ngươi không muốn nhận trẫm, này cũng là do trẫm có lỗi với hai cha con các ngươi trước, cho nên trẫm hy vọng có thể tặng những thứ tốt nhất cho ngươi, thậm chí cái ngôi vị này vốn từ đầu cũng của ngươi. Nếu như ngươi muốn, trẫm hiện tại có thể khôi phục lại thân phận đồng thời sửa di chiếu lại.”
“Thần không dám. ” Lương Trinh trưng ra bản mặt lạnh như băng, sau đó chắp tay cung kính người có quyền lực tối cao trước mặt mình, không chút lay động: “Tấm lòng này của bệ hạ thần nhận không nổi*, chỉ cần bệ hạ đừng khiến thần trở thành mục tiêu công kích là tốt rồi.”
— 折煞 chiết sát: hưởng thụ quá nhiều phúc mà giảm bớt phúc thọ, hặc có thể hiểu là không nhận nổi.
“Ngươi thật sự.. không muốn ngôi vị này chút nào hay sao?”
Lương Trinh cười giễu đáp trả: “Bệ hạ lo xa rồi, thần nào dám chứ.”
Sau một hồi im lặng dài dằng dặc, Chiêu Dương đế chợt nặng nề thở dài một tiếng: “Bỏ đi, trẫm cũng không muốn ép buộc ngươi.”
Chiêu Dương đế đột nhiên lấy ra một tờ thánh chỉ đã sớm chuẩn bị chu toàn nằm trong góc tối ở đầu giường ra, rồi đưa nó cho Lương Trinh: “Ngươi cầm tấm mật chỉ này đi, di chiếu hiện tại trẫm đã đưa cho mấy vị các lão rồi, trên đó có viết sẽ truyền ngôi lại cho cửu đệ của ngươi. Trên danh nghĩa nó được đường muội* ngươi sinh ra, đấy vốn cũng là do trẫm chuẩn bị vì ngươi. Nếu ngươi không muốn ngôi vị hoàng đế này, vậy thì làm nhiếp chính vương đi, thế nhưng nếu lỡ như có một ngày ngươi hối hận thì cứ lấy tấm mật chỉ này ra đoạt lại ngôi vị về.”
— Đường muội: em họ.
Lương Trinh nhanh chóng mở ra tờ thánh chỉ, trên đó không những khôi phục thân phận đế tử của hắn, mà còn ghi rõ bất cứ lúc nào hắn cũng có quyền phế truất tân đế ngồi lên vị trí này.
Lương Trinh nhìn xem mật chỉ không thôi nhíu mày. Sau khi đọc xong, hắn tỏ ra vô cùng bình tĩnh gấp thánh chỉ lại bỏ vào trong tay áo, rồi khẽ mỉm cười: “Bệ hạ ngài làm như vậy, không lo lắng thiên hạ đại loạn, giang sơn Đại Diễn khó giữ được hay sao?”
Chiêu Dương đế lắp bắp nói: “Nửa đời trước của trẫm cũng vì ngôi vị này mà nóng vội mất khôn làm ra nhiều chuyện sai lầm, ngay cả người mình yêu thương nhất cũng không thể giữ lại cạnh bên, còn nửa đời sau ngày ngày đều phải vất vả lo toan cho.. giang sơn Đại Diễn, hiện tại đi đến cuối đời chỉ mong có thể bù đắp những chuyện bản thân tiếc nuối, nào còn tâm tư đâu bận tâm nhiều chuyện khác…”
“Thật sao?”
Lương Trinh thấp giọng nỉ non, trong giọng nói có chút ý cười giễu không mấy rõ ràng, khiến cho Chiêu Dương đế đang than ngắn thở dài chìm đắm trong hồi ức của chính mình cũng phải quay sang nhìn lại, khi nhìn xong không khỏi cảm thấy sững sờ.
Xưa nay Lương Trinh khi ở trước mặt Chiêu Dương đế đều là bộ dạng kính cẩn nghe lời, mặc dù trong lòng hắn vốn vì nảy sinh oán hận không muốn tỏ ra thân cận với bệ hạ, thế nhưng bệ hạ nói gì hắn cũng nghe theo, hơn nữa mỗi khi làm những chuyện được giao cho cũng cực kỳ khiến bệ hạ hài lòng, chứ chưa bao giờ giống như hôm nay, trong mắt Lương Trinh giờ đây đã không còn sự cẩn trọng cùng cung kính nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng hòa lẫn chút căm ghét cợt nhả.
“Trinh…”
“Xin bệ hạ đừng gọi thần như vậy nữa.” Lương Trinh nói xong chợt đứng dậy, hai tay đan xen nhau lồng vào tay áo đứng trên cao nhìn xuống Chiêu Dương đế, gương mặt thoáng trở nên lạnh lùng hơn: “Thần chỉ sợ bản thân mình sẽ làm tổn thương tấm lòng bệ hạ.”
Chiêu Dương đế sửng sốt mất một lúc, sau mới bi thương gằn hỏi Lương Trinh: “Ngươi thật sự hận trẫm đến như vậy sao? Năm đó đúng là trẫm có lỗi với cha ngươi, thế nhưng dù sao bây giờ trẫm cũng đã vì ngươi mà ra tay giết chết thái tử do trẫm một tay nuôi nấng rồi còn gì, thế bây giờ ngươi muốn trẫm phải làm gì nữa đây…”
“Bệ hạ tuyệt đối đừng nói như vậy.” Lương Trinh bĩu môi khinh bỉ nói, “Việc bệ hạ phế truất ban chết thái tử có liên quan gì tới ta? Ta được lợi gì sao? Từ xưa tới nay ta vốn không phải người họ Chúc, cũng không dám trèo cao mơ tưởng những thứ không thuộc về mình.”
“Ngươi… Khụ.”
Chiêu Dương đế khom lưng ho nhiều đến độ đỏ bừng cả gương mặt, Lương Trinh lúc này không hề tiến đến đỡ lấy xoa lưng cho như trước nữa, mà chỉ đứng một bên lạnh lùng nhìn, đợi đến khi đối phương ho xong, mới nói tiếp: “Vậy bệ hạ có biết rõ rốt cuộc bản thân mình có lỗi gì với cha ta sao?”
Chiêu Dương đế đau thương kể lại: “Trẫm ban đầu là vì ngôi vị hoàng đế này mới chọn cách từ bỏ cha ngươi để cưới nhi nữ nhà Tạ gia cùng Hạ gia. Lúc đó trẫm thực sự không chọn lựa chọn nào khác, bời nếu như trẫm không giành được ngôi vị hoàng đế đồng nghĩa với việc sẽ chết, tuy rằng trẫm không bảo vệ được hắn để hắn bị người nhà họ Tạ giết chết, nhưng tên Tạ Sùng Minh kia cũng đã trả giá bỏ mạng trên đường đi đày, trẫm còn tự mình ban chết thái tử do nhi nữ Tạ gia sinh ra, trẫm…”
“Chắc bệ hạ còn chưa biết, ” Lương Trinh lạnh lùng ngắt ngang lời đối phương: “À mà không, bệ hạ cũng biết mà, chỉ là ngươi vốn không chịu thừa nhận mà thôi, từ trước tới giờ cha ta không phải bị ngươi ruồng bỏ, mà căn bản là ông chưa từng để mắt đến mắt đến ngươi, là do ngươi một mực ép buộc ông ấy!”
“Ngươi đừng nói bậy!” Chiêu Dương đế giờ đây bị chọc trúng chỗ đau, thành ra không còn giữ được vẻ hiền từ của một người cha nữa, gương mặt trong thoáng chốc đã trở nên cực kỳ hung tợn.
“Ta nói bậy?” Lương Trinh buông tiếng cười giễu, sự căm thù trong mắt dường như mỗi lúc một rõ: “Cha ta cùng biểu huynh của ông vốn một lòng một dạ với nhau từ thuở nhỏ, vốn là ông trời tác hợp, thế mà ngươi nhất định lại phải chen vào chia rẽ uyên ương, tống biểu huynh của ông ra tận cửa biển, khiến cho đối phương một đi không trở lại, sau đó ngươi còn ép cha ta ở trong cung, bắt ông uống một loại thuốc khiến cho thần trí trở nên mơ mơ màng màng không còn minh mẫn. Ngươi cho rằng ngươi rất vĩ đại hay sao, cứ tưởng thân là đế vương chủ động hiến thân uống thuốc sinh tử mang thai con cho ông là sẽ cảm hóa được, thế nhưng tiếc thay là đến chết ông ấy vẫn vô cùng hận ngươi, ngươi cũng biết chuyện này, nhưng xưa này chưa từng đề cập tới, lúc nào cũng tỏ ra vẻ như bản thân nặng tình, thực ra hèn hạ xấu xa có thừa!”
“Ngươi câm miệng cho trẫm! Câm miệng! Khụ..” Vết sẹo ghê tởm bỗng chốc bị vạch trần, khiến cho Chiêu Dương đế vừa giận vừa hận, trong cơn kích động ho ra máu, sau đó thì thào trách mắng Lương Trinh: “Cho dù trẫm có làm gì thì sự thật là do trẫm sinh ngươi ra! Ngươi vốn là nhi tử của trẫm! Ngươi không thể nói như vậy với trẫm được!”
Nhìn thấy bộ dáng như trò hề của đối phương, ánh mắt Lương Trinh dần trở nên âm u, hắn cứ thế mà đứng, một lát sau, mới bất ngờ nở nụ cười, dưới ánh nến chiếu rọi, gương mặt đang cười của Lương Trinh trở nên quỷ dị vô cùng. Lương Trinh lại im lặng thêm hồi nữa, sau mới khẽ nhả ra ba chữ: “Ta. Không. Phải.”
Chiêu Dương đế nghe hắn nói vậy liền tức đến run người tím mặt: “Ngươi chớ có ở đây ăn nói linh tinh! Ngươi là do trẫm mười tháng mang thai khổ cực mới sinh ra được! Thế mà giờ lại đi chọc tức trẫm, đúng là đồ bất hiếu! Ngươi sao có thể… Vô liêm sỉ đến như vậy hả!”
Lương Trinh tiến về trước một bước, nhằm cho Chiêu Dương đế có thể thấy rõ được gương mặt của mình, sau đó lên tiếng, từng câu từng chữ trong lời nói đều chứa đựng sự trào phúng: “Bệ hạ thử nhìn kỹ càng cẩn thận lại thử xem, gương mặt của ta, có chút nào giống với bệ hạ hay không?”
Dưới ánh nến, gương mặt của Lương Trinh được khắc họa rõ mồn một trong hai con ngươi của Chiêu Dương đế. Gương mặt của chàng thanh niên kia mang đầy khí khái anh hùng hừng hực, phải nói là giống nhị lang Lương gia đến bảy phần. Chiêu Dương đế chưa bao giờ hoài nghi, bởi từ trên xuống dưới nhà họ Lương chỉ cò hai cha con Lương Trinh là có bộ dáng như vậy, huống chi trên lòng bàn chân Lương Trinh còn có một cái bớt đỏ, giống y như đúc với đứa nhỏ mà năm đó Chiêu Dương đế chỉ gặp đúng một lần trong đời rồi thôi kia.
Chỉ là vẻ mặt Lương Trinh giờ khắc này thể hiện rõ sự chắc chắn tuyệt đối, không hề có chút nào là diễn, khiến cho Chiêu Dương đế cũng thấy lạnh cả người, trong lòng bỗng nhiên đã không còn xác định rõ được nữa, nếu như người trước mặt không phải là nhi tử của hắn…
“Bệ hạ lúc này có phải đang cảm thấy hối hận chuyện mình năm đó không nề tình nghĩa mà ban chết cho vị thái tử kia phải không?” Lương Trinh nở một nụ cười kỳ quặc, bộ dạng cứ như nghe được chuyện gì thú vị khiến cho bản thân cảm thấy hứng thú không thôi vậy.
Tay Chiêu Dương đế cuộn tròn thành nắm đắm không nhịn được mà run lẩy bẩy, lúc trước.. Lúc trước hắn dĩ nhiên là không tin thái tử sẽ làm ra mấy chuyện mưu nghịch phạm thượng này, dù gì đứa nhỏ này cũng là một tay hắn nuôi nấng lớn lên, có bản tính gì hắn cũng là người hiểu rõ nhất. Mặc dù hoàng thái tử mềm lòng lại hay tùy hứng, thế nhưng lại là đứa hiếu thuận nhất, khi đối phương mới phạm sai lầm, mặc cho văn võ cả triều khăng khăng lên tiếng đòi phế bỏ, thế nhưng hắn vẫn muốn dốc sức bảo vệ đứa con này, mãi đến khi lại xảy ra chuyện thuật vu cổ ở Đông cung, sau đó liên tiếp xảy ra hàng tá chuyện khác, thì đồng thời lúc này, Lương Trinh lại bất ngờ xuất hiện, người con mà hắn nhớ nhung tưởng như không còn này.. lại xuất hiện ngay lúc hắn thất vọng nhất với người con thái tử kia của mình, sau đó lại để hắn phát hiện ra được chuyện người nhà họ Tạ giết đi người hắn yêu nhất, còn hại hai cha con hắn chia cách mười mấy năm, Lúc bấy giờ hắn sao có thể không oán hận cho được, lại bắt đầu giận chó đánh mèo, còn ấp ủ tâm tư muốn đưa đế vị này lại cho Lương Trinh, đành nhân cơ hội này ban chết thế tử, vậy mà… vậy mà hiện tại Lương Trinh lại nói, đối phương căn bản không phải là con của hắn.
“Ngươi đúng là tên vô liêm sỉ… Là ngươi đang lừa trẫm, là cố ý muốn lừa trẫm để khiến trẫm tức giận…” Chiếu Dương đế lại ho ra một ngụm máu tươi, nói năng cũng trở nên lộn xộn.
Lương Trinh “chậc” một tiếng: “Bệ hạ hà tất chi phải tức giận, tuy ta và ngươi không phải cha con, thế nhưng ta vẫn là học được không ít hành vi đê tiện của ngươi, này cũng xem như không uổng cái duyên giữa ta và bệ hạ.”
“Ngươi…Ngươi có ý gì?!”
Lương Trinh khẽ nheo mắt lại, bên khóe môi cong ra một nụ cười gần như hòa nhã: “Ngũ điện hạ vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu.. Coi như nợ cha con trả đi, huống chi, trên người hắn còn chảy dòng máu người họ Tạ.”
“Cái tên súc sinh này!”
Chiêu Dương đế kích động đến mức giơ tay định tóm lấy vạt áo Lương Trinh, thế nhưng lại bị Lương Trinh hững hờ đẩy một cái, khiến cho đối phương vốn không còn chút sức nào để chống cự ngã đổ về lại giường, liên tục ho ra từng ngụm máu. Chiêu Dương đế lớn tiếng gọi người vào, thanh âm khàn khàn thì thào kia liên tục vang vọng trong tẩm điện, thế nhưng vẫn không có một ai đáp trả lại.
Lương Trinh đứng ở bên giường, lạnh lùng nhìn: “Vì sao bệ hạ lại kích động như vậy? Ta cùng ngũ điện hạ vốn không phải là huynh đệ, có gì mà không được?”
Hai mắt Chiêu Dương đế đỏ au, cắn chặt răng gặng hỏi: Rốt cuộc.. ngươi…là ai?”
Lương Trinh qua loa trả lời: “Tất nhiên là nhi tử của cha ta rồi, bằng không thì bệ hạ cho là vết bớt trên người ta từ đâu mà tới, cái này cũng bởi vì ta là nhi tử của cha ta.”
“Trẫm không tin!” Chiêu Dương đế lại trở nên kích động lần nữa: “Sao hắn có những hài tử khác được! Hắn không có thành hôn, với tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không làm ra mấy hành vi lén lút qua lại cùng người khác!”
Lương Trinh nhắm mắt lại: “Vốn là không, thế nhưng cũng nhờ phúc của bệ hạ, là bệ hạ muốn đẩy phụ thân ta vào chỗ chết, cho nên cha ta chỉ muốn để lại chút huyết thống cho phụ thân ta mà thôi.”
Trên mặt Chiêu Dương đế như không thể tin được, run run giọng nói: “Ngươi.. ngươi là hài tử hắn sinh cho Tiêu Quân Bạc sao, hắn thành ra như vậy rồi mà cũng phải sinh ra cho người kia một đứa con, hắn sao dám.. Vậy nhi tử của trẫm đâu.. Nhi tử của trẫm đang ở đâu…”
Lương Trinh lạnh lùng nhìn Chiêu Dương đế, đoạn hờ hững nhả ra đúng hai chữ: “Chết rồi.”
___________________________________
Lời tác giả: Bi kịch của lão hoàng đế là ở chỗ bức thụ làm công. (có nghĩa là cha Lương Tuyên vốn là thụ mà bị bắt lên làm công, lòng của ông chỉ hướng về người biểu huynh tức Tiêu Quân Bạc kia mà thôi)