Giang Sơn Có Nàng

Chương 92: ❄ Báo thù




Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Ngôi chùa cách Thượng Lâm Uyển mười dặm về phía bắc, nằm ở lưng chừng núi Vân Hương, có rừng rậm bao la rộng lớn xung quanh. Sau khi thái phu nhân qua đời, đã lâu Lệnh Dung và Hàn Dao chưa ra ngoài, mang theo Phi Loan Phi Phượng, phía sau có thêm đám nô bộc, chậm rãi lên núi, mây trôi lượn lờ, bóng cây mát mẻ, đi dạo cũng rất thích ý.
Tới gần lưng chừng núi Vân Hương, xa xa có thể thấy xe ngựa tấp nập tới dâng hương, cực kỳ náo nhiệt.
Hiện tại Hàn Chập đang ở tiền tuyến, điên cuồng chém giết, mặc dù ngoài miệng Lệnh Dung không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng, cũng muốn dâng hương cầu bình an.
Đi lên chùa phải đi bằng đường mòn, mới bước được hai bước, phía sau có tiếng vó ngựa dồn dập, gió xẹt qua người các nàng, đột nhiên người đó ghìm cương ngựa, chính là người vừa rồi gặp ở vườn Thượng uyển – Phạm Tự Hồng. Hắn dừng ngựa trước mặt hai người các nàng, cũng không nói lời nào, ánh mắt đánh giá nàng, một lúc sau lại đánh giá Hàn Dao.
Lệnh Dung lạnh nhạt nói: "Nếu các hạ không đi, thỉnh ngài nhường đường cho chúng ta."
Phạm Tự Hồng mắt điếc tai ngơ, ghìm chặt cương ngựa, "Muốn mời thiếu phu nhân đi cùng tại hạ."
"Không rảnh." Lệnh Dung biết người này có ý đồ không tốt, vội lui về sau.
Phạm Tự Hồng sầm mặt, bỗng nhiên lấy bức họa nhuốm máu ở trong túi ra, đưa tới trước mặt Lệnh Dung, "Có phải là phu nhân hay không?"
Bức họa kia dài khoảng một thước, giống như rơi vào trong nước rồi được nhặt lên vuốt phẳng, có hơi nhăn nheo, hơn nữa bức tranh nhuốm máu, phất phơ theo gió, nhìn mà ghê người. Trong tranh vẽ một nữ tử đang đứng cạnh án thư, vẽ vô cùng chi tiết, thần thái có đủ, giống nàng y như đúc!
Trái tim Lệnh Dung đập thình thịch, nhìn vết máu khô kia, cuống quít lắc đầu, "Không phải ta."
Phạm Tự Hồng hừ lạnh, nhìn bức họa, lại nhìn sang Lệnh Dung. Khuôn mặt sắc sảo, mắt hạnh xinh đẹp, không khác gì người trong bức tranh, thậm chí dáng vẻ nhíu mày giận dữ vừa rồi của nàng cũng giống y hệt. Mặt hắn càng lúc càng tối, cất bức họa lại, cẩn thận bỏ vào trong túi.
"Đi với ta." Giọng điệu mạnh mẽ, không để cho người ta phản ứng lại, vươn tay muốn chạm vào Lệnh Dung.
Phi Loan ở bên cạnh đã sớm đề phòng, thấy hắn ra tay, lúc này rút kiếm ra ngăn cản.
Khuôn mặt Lệnh Dung trắng bệch, lui về phía sau, đứng cạnh Hàn Dao.
Hàn Dao cũng vô cùng kinh ngạc.
Ở cùng nhau hai năm, nhìn dung mạo cùng tư thái trong tranh, nàng ấy liền nhận ra. Mặc dù bức họa nhăn nheo, nhưng nữ tử trong tranh giống hệt Lệnh Dung, nếu không phải trùng hợp, trên đời này còn có người khác giống hệt Lệnh Dung, vậy người trong tranh chính là nàng.
Nàng ấy chắn Lệnh Dung ở phía sau, thấp giọng hỏi: "Không quen?"
"Không quen." Lệnh Dung cũng mờ mịt, nhớ lại bức tranh đẫm máu kia, kinh hãi cực độ.
Cách đó vài bước, Phạm Tự Hồng bắt đầu ra chiêu, cho dù thân thủ tỷ muội Phi Loan Phi Phượng vô cùng tốt, hợp lực đối chiến cũng không thể địch nổi hắn. Tỷ muội hai người ứng biến nhanh nhẹn, đối phó với người ngoài rất dễ, nhưng Phạm Tự Hồng là người phương bắc, là danh tướng dưới trướng tiết độ sứ, sức lực hơn người. Nếu đánh lâu dài, chắc chắn tỷ muội hai người không địch lại.
Lệnh Dung không chần chờ, cao giọng hô, "Phi Loan, mau bắn hỏa tiễn!"
Phi Loan tuân mệnh, cố gắng bảo trì khoảng cách với đối phương, liều mạng bị Phạm Tự Hồng đả thương, lấy một quả hỏa tiễn ra, lập tức bắn lên cao. Đây là vật dụng của Cẩm Y Vệ, mặc dù bé nhỏ nhưng sức lực cực lớn, có thể truyền tin đi rất xa. Khắp kinh thành đều có người của Cẩm Y Vệ, nếu nghe thấy động tĩnh, lập tức tới đây cứu viện.
Sao Hàn Chập có thể để an nguy của thê tử cho hai người tỷ muội các nàng, trước khi rời đi có chuẩn bị hỏa tiễn, nếu có chuyện, Lệnh Dung lập tức báo nguy.
Hỏa tiễn không có tiếng động, mặc dù Phạm Tự Hồng không rõ đó là gì, nhưng cũng hiểu các nàng muốn tìm viện trợ, vậy nên càng đánh càng hăng.
Phi Loan Phi Phượng liều chết ngăn cản, vung kiếm sát phạt, ngựa của Lệnh Dung bị kinh động, vội vàng lùi ra sau.
Bỗng nhiên có tiếng động phía xa xa, một con ngựa đen phi nước đại tới, bụi đất mịt mù. Kiếm đã tra ra khỏi vỏ, Phàn Hành phi thân lên trời, giống như hùng ưng khổng lồ, lập tức ra sát chiêu phía sau lưng Phạm Tự Hồng. Tuấn mã kia được thuần hóa rất tốt, vội dừng vó ngựa, đứng sát phía sau Lệnh Dung, không dám quấy nhiễu Phàn Hành, cúi đầu thở phì phì.
Chiêu thức của Phó Thống lĩnh Cẩm Y Vệ vô cùng sắc bén, tỷ muội hai người không sánh bằng, từng đường kiếm nhanh như chớp, suýt chút nữa chặt đứt cánh tay Phạm Tự Hồng.
Phạm Tự Hồng kinh hoàng, nhanh chóng ngăn cản, Phi Loan Phi Phượng thở dốc, nhanh chóng xông lên.
Phàn Hành thấp giọng nói: "Mau bảo vệ thiếu phu nhân và tiểu thư."
Phi Loan Phi Phượng tuân lệnh, đứng cạnh Hàn Dao và Lệnh Dung, vẫn chưa đứng vững gót chân, liền nghe cách đó không xa lại có tiếng động, ba vị Cẩm Y Vệ nhanh chóng đi tới, thấy Phàn Hành đang đối địch, không đợi phân phó, lập tức tham gia trận chiến.
Bị vây lại, sao Phạm Tự Hồng có thể ngăn cản? Chỉ mất một lúc, trường kiếm của Phàn Hành đã chĩa vào tim hắn ta.
Trái tim của Lệnh Dung bình ổn trở lại, giục ngựa tới gần, "Đa tạ Phàn đại nhân ra tay cứu giúp."
Phàn Hành giao Phạm Tự Hồng cho thuộc hạ, tra kiếm vào vỏ, ngẩng đầu hỏi: "Hai người có bị thương?"
"Phàn đại nhân tới đúng lúc, ta không sao." Lệnh Dung dứt lời, nhìn về phía Phạm Tự Hồng, mặc dù vị kia bại trận, nhưng ánh mắt cực kì tàn nhẫn, không hề có thái độ nản lòng, cả người thẳng tắp, nhìn Phàn Hành, "Cẩm Y Vệ?"
"Phó Thống lĩnh Cẩm Y Vệ, Phàn Hành." Phàn Hành đưa thẻ bài cho hắn xem.
Phạm Tự Hồng "A" một tiếng, cười lạnh, "Cẩm Y Vệ là người của triều đình, lúc này lại quay sang bảo vệ nữ quyến Hàn gia?"
"Bảo vệ kinh đô và các vùng lân cận, hóa giải tranh chấp, thủ hộ dân chúng, đây là chức trách của Cẩm Y Vệ." Phàn Hành thấy người này quen mắt, không dám tùy tiện làm càn, lạnh giọng hỏi: "Các hạ thì sao?"
"Vũ Lâm Lang, Phạm Tự Hồng."
"Thất kính." Phàn Hành là quan ngũ phẩm, tính ra cùng phẩm cấp với hắn ta, liền chắp tay hành lễ. Hắn ta đã bị vây bắt, vô duyên vô cớ gây sự, liền sai người thả Phạm Tự Hồng ra, nhếch môi, "Phạm Tướng quân cũng coi như hào môn thế gia, thanh danh vang vọng vùng Hà Đông, ngay cả Phàn mỗ cũng từng nghe thấy, sao hôm nay lại lặng im tới đây ức hiếp nữ quyến?"
Phạm Tự Hồng biết hắn đang châm chọc mình, con ngươi co lại, "Chỉ muốn hỏi chút chuyện."
"Hỏi xong chưa?" Phàn Hành nhíu mày.
Phạm Tự Hồng biết mình biết ta, không thể đánh lại mấy vị cao thủ Cẩm Y Vệ, cũng không muốn Cẩm Y Vệ nhúng tay vào việc này, cứng họng nói "Hỏi xong rồi". Dứt lời, hắn phẩy phẩy tro bụi trên vạt áo, nhìn Lệnh Dung một cái, xoay người lên ngựa, nhanh chóng rời đi.
Phàn Hành liếc mắt nhìn Lệnh Dung.
Lệnh Dung nhớ tới bức họa nhiễm máu kia, vẫn còn kinh hãi. Nhưng nàng không biết bức họa đó từ đâu, cũng không rõ Phàn Hành là người như thế nào, vậy nên mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể chờ Hàn Chập hồi kinh rồi nói chuyện sau, cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, đành phải nói: "Đã không còn chuyện gì nữa, đa tạ Phàn đại nhân."
Phàn Hành phất tay cho thuộc hạ lui xuống, xoay người lên ngựa, "Hai vị muốn đi đâu?"
"Lên trên chùa." Hàn Dao đứng gần hắn, thuận miệng trả lời.
Phàn Hành liền ghì cương, "Ta đi cùng hai vị."
Hàn Dao kinh ngạc, nhìn Lệnh Dung, nói: "Không cần, có Phi Loan Phi Phượng...."
"Chắc chắn Phạm Tự Hồng sẽ quay lại." Phàn Hành quay đầu nhìn bóng dáng đằng xa, "Phàn mỗ không có việc gì, vừa hay hộ tống hai vị. Lúc trước Hàn đại nhân đã dặn dò, bảo tại hạ chú ý tới an nguy quý phủ, không cần khách sáo."
Đã như vậy, cũng không tiện từ chối, hai người mang theo Phi Loan Phi Phượng, cưỡi kỵ mã lên trên chùa.
Phàn Hành cách hai người mấy bước, không nhanh không chậm theo sau, chờ hai người dâng hương xong, lại tiễn hai người tới gần Hàn phủ, sau đó ghì dây cương, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Lệnh Dung và Hàn Dao thấy hắn hộ tống, lại không chịu lại gần, vốn định quay đầu tạ ơn, nào ngờ phía sau đã không còn ai, đừng nói Phàn Hành, ngay cả bóng dáng ngựa cũng không thấy đâu.
Lệnh Dung thuận miệng thở dài, "Vị Phàn đại nhân này làm việc thật kỳ quái."
"Từ trước tới nay ngài ấy đã như vậy." Hàn Dao nghe Dương thị kể, cũng biết đại khái tình huống của Phàn Hành, liền kể cho Lệnh Dung nghe.
. . .
Thật ra Phàn Hành xuất thân không thấp, là người thừa kế Hầu phủ, mặc dù xuống dốc, nhưng cũng từng lừng lẫy hưng thịnh. Phàn Hành chịu tang phụ, sống cùng mẫu thân, mặc dù thiếu tình thương của phụ thân, cũng may tổ mẫu nhìn trúng, thấy xương cốt của hắn tốt, liền thỉnh sư phó dạy dỗ, từ nhỏ đã được học võ.
Năm mười tuổi, người trong phủ phạm tội chém đầu, bởi vì hắn còn nhỏ, vậy nên bị bán làm người hầu, bị bắt đi đày, trải qua biết bao gian khổ, của cải cũng bị tịch thu. Sau này được gia chủ coi trọng, giúp hắn cởi bỏ nô tịch, hắn lại đi biên cương nhập ngũ, nghe nói hắn cùng hai mươi người khác bị nhốt trong một tòa thành hoang vắng, một mình đánh lui hai nghìn quân địch. Tất cả mọi người đều chết trận, hắn lại lê một thân trọng thương, dạo bước qua cửa tử, nửa năm sau hồi kinh nhận phong thưởng, gia nhập Cẩm Y Vệ.
Hắn giết người không ghê tay, lại từng bước qua cái chết, thủ đoạn cực kì tàn nhẫn, không hề kém Hàn Chập chút nào.
Nếu không phải thanh danh Hàn Chập ác liệt hơn, người khiến cả kinh thành phải đàm tiếu, đáng lẽ ra phải là Phàn Hành.
Đáng tiếc hắn xuất thân hèn kém, chỉ dựa vào một thân tàn nhẫn kia, không thể nắm chức Cẩm Y Vệ trong tay, càng không biết đối phó với đám quan lại trên triều. Từ khi Hàn Chập làm Thống lĩnh Cẩm Y Vệ, Phàn Hành chứng kiến thủ đoạn của hắn, luôn tâm phục khẩu phục, hai người liên thủ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hàn Dao dứt lời, Lệnh Dung im lặng.
Tự dưng nhớ tới kiếp trước toàn phủ bị chém, mà ca ca phải chịu tội đi đày.
. . .
Cách đó trăm dặm, lúc này Phó Ích đang nhanh chóng lên núi, cả người ướt đẫm sương gió.
Trước khi hắn hồi kinh, cũng từng nhập ngũ giết địch, sau này nam hạ cùng Hàn Chập, có kinh nghiệm lần trước, Hàn Chập lại không giống đám tướng lĩnh chỉ biết lý luận suông, hắn cao minh hơn rất nhiều, mấy lần tranh đấu, rốt cuộc cũng khiến quân địch tháo chạy.
Biện Châu đã bị vây mấy ngày, Hàn Chập dẫn binh mã tới cứu viện, mất hai ngày phá vỡ lớp phòng thủ, sau đó hợp lực cùng tiết độ sứ vùng Hà Âm - Trần Lăng thủ trong thành, không ngừng đánh bại quân địch, khiến chúng lùi lại ba mươi dặm, binh sĩ vô cùng vui mừng.
Theo sau Hàn Chập là Trần Lăng, dù sao ông cũng là tiết độ sứ, liền đuổi theo truy sát Phùng Chương, Hàn Chập đi về phía Trần Châu, tróc nã Lưu Bỉnh. Hắn ta là phó tướng đắc lực dưới trướng Phùng Chương, có dũng có mưu, một đường chiến đấu với Phùng Chương, công thành đoạt đất, có thể coi là cánh chim khó giải quyết nhất của Phùng Chương.
Không chỉ vậy, ở Trần Châu còn có người mà Hàn Chập muốn truy sát – Triều Tùng.
Kẻ đâm vào chân Hàn Mặc, khiến ông trọng thương, suýt nữa mất mạng.
Trước kia Hàn Chập nhập ngũ, tuy mấy năm qua ở kinh thành, nhưng không hề buông bỏ binh thao vũ lược, hắn không phải kẻ chỉ biết lí luận suông, mấy lần đánh chiếm, càng lúc càng quen tay, khiến Lưu Bỉnh ở Trần Châu phải lui quân, truy sát hơn trăm dặm, giết chết không ít người dưới trướng lão ta.
Hôm qua Lưu Bỉnh lại mất thêm một thành trì nữa, Hàn Chập sai Trường Tôn Kính, nay tên giả là Tôn Kính, cùng mấy tiểu tướng Dương Dụ phái tới truy sát Lưu Bỉnh. Hắn cùng Hàn Chinh, Phó Ích mai phục Triều Tùng, lúc này đang mang binh tới cứu viện.
Triều Tùng rơi vào bẫy, quân cứu viện chết hơn nửa, hắn thấy tình thế không đúng, cùng vài mãnh tướng thân cận lẩn trốn.
Giờ phút này, Phó Ích và Hàn Chinh nhanh chóng đuổi theo, mưa rơi khiến đừng núi trơn trượt, dẫm phải rất nhiều bùn lầy.
Cách đó mười bước, Hàn Chập dẫn đầu, mặc áo giáp nặng trịch, cung tên trên tay căng chặt, chỉ chờ thời cơ.
Suốt một đường ăn nằm ở dề, thời gian nghỉ ngơi và làm việc hỗn loạn, cằm hắn lún phún râu, khuôn mặt lạnh lùng càng thêm vẻ hung ác. Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bóng người trước mắt, cả người hắn căng chặt, giống như mãnh hổ đi tới, tranh thủ tiếng sấm chớp lấn át, nhanh chóng lại gần.
Triều Tùng chỉ lo bỏ chạy, đã không còn sức phản kháng.
Thanh danh hung thần của Hàn Chập khiến cả kinh thành sợ mất mật, suốt mấy lần giao tranh, cũng khiến đám thuộc hạ dưới trướng Phùng Chương kiêng kị, huống chi lúc này thất bại, Triều Tùng chỉ có thể chạy trối chết.
Gió thổi lớn, mây đen ngập trời, tiếng sấm ầm ầm vang lên.
Hàn Chập cầm lấy cung tên, bắn hai mũi tên vừa nhanh vừa chuẩn, mang theo sức lực rất lớn, lần lượt đâm trúng bả vai cùng hông Triều Tùng.
Tiếng sấm ầm vang, bên tai là tiếng gió vù vù, không thể nghe được tiếng mũi tên xé gió mà tới, cũng không thể nào né tránh.
Mũi tên không chút sai lệch bắn vào bả vai và hông ông ta, Hàn Chập vung tay, mũi tên lại mạnh mẽ bay về phía trước.
Chiến mã bị chấn kinh, đột nhiên mất hướng, cánh tay Triều Tùng đau nhức, không thể cưỡi ngựa, bên hông cũng không thể chống đỡ, cả người lảo đảo rơi xuống đất.
Ngựa không giảm tốc, cả người đau đớn, chỉ thấy thấp thoáng đám cận vệ của lão ta cưỡi ngựa chạy đi.
Triều Tùng ngã xuống, khuôn mặt trắng bệch, muốn đứng lên bỏ chạy, đúng lúc này Hàn Chập giục ngựa đi tới, trên tay cầm trường kiếm, mạnh mẽ đâm một nhát vào đùi phải lão ta.
Thuộc hạ theo sát phía sau, Hàn Chập lệnh Phó Ích dẫn người đuổi theo bắt đám cận vệ lại, cùng Hàn Chinh xoay người xuống ngựa
Sấm rền gió cuống, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Huynh đệ hai người sóng vai mà đứng, thân hình cao ngất, khuôn mặt lạnh lẽo như hàn băng. Hàn Chập nâng chân phải, ấn vào thanh kiến trên đùi Triều Tùng, máu thịt bầy nhầy, chân ông ta đóng đinh trên mặt đất.