Giang Sơn Có Nàng

Chương 87: ❄ Huynh muội




Edit: Quanh
Beta: Quanh
Chuyện Đường Giải Ưu bị ép xuống, ngoại trừ tổ tôn ba người và vú già được Dương thị phái đi biết chuyện, ngay cả huynh đệ Hàn Mặc cũng không rõ nội tình. Tang sự nàng ta do một tay Dương thị lo liệu, không cần người ngoài nhúng tay, lão thái gia tự mình thỉnh cao tăng tụng kinh nhập quan cho nàng ta.
Nàng ta chưa xuất giá, cũng chỉ ở nhờ Hàn phủ, qua đời khi còn trẻ, cần phải mang quan tài hồi hương.
Đường Đôn là đường huynh của nàng ta, cầu xin được đi theo, nhưng Hàn Chập nói có chuyện khác quan trọng cần hắn ta làm, cuối cùng để Hàn Chinh đưa tang thái phu nhân xong thì mang nàng ta hồi hương, ngoài ra có thủ hạ Dương thị an bài đi theo.
Hàn Kính vốn thương tâm vì Hàn Mặc trọng thương, thái phu nhân qua đời, ngày ấy còn trơ mắt nhìn Hàn Chập giết chết Đường Giải Ưu, cực kì đau lòng. Liên tiếp gặp phải đả kích, thân tâm ông đau đớn, ngược lại nảy sinh ý chí chiến đấu... Trước khi nắm quyền hành, Hàn Kính cũng đã biết bao lần chìm nổi, trải qua hung hiểm, mà nay tình thế nguy cấp, người cũng đã khuất, để tạm đau thương sang một bên, ổn định triều đình mới là việc cấp bách.
Tháng năm đưa tang thái phu nhân, không ít danh gia vọng tộc đứng ở hai bên đường hành lễ.
Cùng lúc đó, vú già ở Khánh Viễn Đường được Đường Giải Ưu thu mua cũng bị phái đi túc trực linh cữu, hoàn toàn 'biến mất' khỏi Hàn phủ.
Tang sự xong xuôi, tổ tôn Hàn gia lại lên triều, nhanh chóng xử lý sự vụ.
Hàn Kính và thái phu nhân là phu thê, bi thương qua đi, vẫn lên triều như trường. Còn huynh đệ Hàn Mặc Hàn Nghiên, ba người Hàn Chập, Hàn Huy, Hàn Chinh đều phải giữ đạo hiếu, nhưng thời gian dài ngắn không đồng đều. Bởi vì tang sự của thái phu nhân, binh quyền bỏ xó, đương nhiên Hàn gia không vui.
Người tỏ thái độ đầu tiên chính là Hàn Chập.
Phùng Chương ở phía nam thế tới rào rạt, ngắn ngủn một tháng đã công phá thành công phòng thủ của tiết độ sứ vùng Hà Âm, vượt lên Hoài Bắc, chiếm được phần lớn phía đông nam, khiến triều đình và lòng dân chấn động. Hà Âm chính là cửa ngõ kinh thành, nếu thất thủ, phản tặc công phá Biện Châu, cách kinh thành cũng chỉ hai ngày đi đường, cực kì hung hiểm.
Dạo gần đây triều đình hỗn loạn, lòng người hoảng sợ bất an.
Mắt thấy giang sơn sắp rơi vào tay phản loạn, triều đình không thể chống đỡ, lúc này Hàn Chập chủ động nhận lệnh, nguyện ra chiến trường, dẫn quân lui địch. Hắn muốn tiêu diệt phản tặc, an ổn triều đình, cũng là vì báo thù Phùng Chương làm tổn thương Hàn gia, bôi nhọ mặt mũi triều đình.... Chuyện Hàn Mặc trọng thương, thái phu nhân đau thương qua đời, tất cả quan lại đều biết, nếu Hàn Chập có thể lui binh, cũng coi như vì thái phu nhân làm tròn đạo hiếu.
Nhiều quan văn vì chuyện tang sự mà phải giữ đạo hiếu, nhưng một khi chiến sự khẩn cấp, cho dù phụ thân của một vị võ tướng vừa qua đường, ông ta vẫn phải cầm kiếm ra trận.
Hàn Chập vốn là người kiên cường, ở trong quân đội nhiều năm, sau khi vào Cẩm Y Vệ, thủ đoạn lại càng thêm mạnh mẽ, khiến cả triều đình kinh hãi khiếp sợ. Mà nay triều đình liên tiếp thất thủ, không có ai đứng lên, Hàn Chập chủ động giữ chức thống soái lui địch, thật đúng là khiến cho không ít người kì vọng, ngay cả Vĩnh Xương Đế đang lo âu thấp thỏm cũng mong đợi.
Nhưng thiên hạ to lớn, luận việc công và tư, không ít kẻ đứng sau suy xét.
Ví dụ như Phạm gia.
Phạm Quý phi ở trong cung được sủng ái, nếu không phải Chân Hoàng Hậu mang thai, nàng ta còn nổi bật hơn chính cung Hoàng Hậu. Nhưng nhờ vậy Vĩnh Xương Đế lại càng sủng ái nàng ta, Chân Hoàng Hậu hoài thai, mười ngày thì chín ngày hắn ta đều ở trong cung Quý phi. Thậm chí trong lúc động tình, Phạm Quý phi làm nũng mê hoặc, hầu hạ Vĩnh Xương Đế ở trên giường điên cuồng tham hoan, miệt mài cày cấy trên người nàng ta, còn hứa mấy lời linh tinh, chờ khi nàng ta sinh hạ hoàng tử, nếu đứa nhỏ có phẩm hạnh tốt, sẽ cho nó làm chủ Đông cung.
Những lời này Vĩnh Xương Đế chỉ coi gió thoảng qua tai, nhưng Phạm Quý phi lại ghi tạc trong lòng.
Chân Hoàng Hậu xuất thân cao quý, phía sau có Trung Thư Lệnh Chân Tự Tông, nàng ta chỉ là nữ nhi thương nhân buôn muối, nhưng sau lưng có tiết độ sứ vùng Hà Đông - Phạm Thông tay cầm binh quyền. Quyền thế Chân gia không bằng Hàn gia, còn trong tay Phạm Thông có binh quyền, ỷ vào tài lực làm vua một phương.
Mà nay thiên hạ rung chuyển, binh quyền của Quý phi không kém hơn Hoàng Hậu là bao, nếu tranh chức vị thái tử, còn chưa biết kẻ thắng người thua.
Chân gia nhìn thấy, mới có thể liên thủ với Hàn gia, diệt trừ Phạm Quý Phi và cựu đồng lõa Điền Bảo.
Đương nhiên Phạm gia cũng nhìn thấu ý đồ của Chân gia, sao có thể để Hàn gia dễ dàng chạm tay vào binh quyền?
Hàn gia có Dương gia nắm binh quyền kinh đô và các vùng lân cận, Hàn Kính là người trầm ổn cẩn thận, Hàn Chập bộc lộ tài năng, thậm chí dám ở trước mặt quần thần kháng chỉ không tuân... Mặc dù là do Vĩnh Xương Đế hoang đường, nhưng cũng không thể giấu được thân tâm khinh thường Đế Vương của hắn.
Nếu quả thực để Hàn Chập dẫn binh lui địch, chỉ sợ quyền thế của Hàn gia còn cao hơn tiết độ sứ. Nếu Hàn gia không an phận, bức vua thoái vị, vậy chẳng khác nào thả hổ về rừng. Hàn gia an phận, nhưng có binh quyền trong tay, một khi Vĩnh Xương Đế phong thái tử, chắc chắn phải cản lại.
Phạm Quý Phi được người trong phủ bày mưu, ở trước mặt Vĩnh Xương Đế uyển chuyển thổi gió.
Vĩnh Xương Đế lung lay ý chí, hắn sợ Hàn gia thế lớn, nhưng cũng sợ phản tặc tiến vào kinh thành, tính mạng của hắn khó giữ được.
Do dự cân nhắc mãi, Phùng Chương ở phía bên kia đã vượt qua Hà Âm, đi tới Biện Châu.
Vĩnh Xương Đế luống cuống tay chân, dục Phạm gia ra tay, nhưng lưu dân ở Hà Đông hỗn loạn, quan binh ứng phó không khác gì trứng chọi đá, cho dù không có lưu dân, cũng không thể đấu lại Phùng Chương. Chuyện này liên quan tới tính mạng, Vĩnh Xương Đế chậm rãi cân nhắc, cảm thấy Hàn Chập vẫn đáng tin hơn.
Nhưng trước đó, hắn vẫn triệu một mình Hàn Kính tiến cung, thương nghị chuyện Môn hạ thị lang, uyển chuyển ngỏ ý muốn huynh trưởng của Phạm Quý Phi nhận chức.
Một bên là Hàn gia chưởng quản binh quyền, một bên là Chân Tự Tông và Hàn Kính cầm thực quyền, cho dù có để Phạm gia nhận chức, cũng không thể ngồi an ổn.
Hàn Kính không chút do dự, khom lưng cẩn thận nói: “Hoàng thượng có ý này, đương nhiên vi thần tuân mệnh.”
Vĩnh Xương Đế vui vẻ, lúc này mới chấp nhận thỉnh cầu của Hàn Chập.
Mọi chuyện đều đã được quyết định, huynh đệ Hàn Chập Hàn Chinh ra trận, Hàn Mặc trọng thương, tự mình từ quan, cùng chất tôn, chính là nhi tử Hàn Huy chịu tang trong phủ.
Về phần Hàn Nghiên, Hàn Kính đề nghị với Vĩnh Xương Đế, để ông ấy giữ đạo hiếu tới tháng sáu, sau đó về triều, vẫn làm chủ Ngử Sử đài. Trong thời điểm rối ren này, vừa thể hiện lòng trung thành vừa giữ đạo hiếu, một lòng phụ tá quân vương.
Cẩm Y Vệ đều là người cứng cỏi, bên trong toàn một đám cứng đầu, Phó thống lĩnh Phàn Hành lại không mềm dẻo như Hàn Chập, sợ không thể chỉ huy.
Hàn Chập khuyên Phàn Hành, lần này hắn làm thống soái, Vĩnh Xương Đế biết thời biết thế, bảo hắn cố gắng mau chóng lui địch, hắn không thể phân tâm vì Cẩm Y Vệ, liền kêu Phàn Hành tạm thời chỉ huy.
. . .
Hàn Chập nam hạ ngày mười tám tháng sáu, tay cầm binh phù, mang theo quân đội kinh đô và các vùng lân cận, cùng với tiết độ sứ vùng Sơn Nam, điều động được ba nghìn quân...
Vĩnh Xương Đế ở kinh thành an ổn hưởng lạc, nhưng hắn ta không bỏ được cấm quân.
Cữu cữu Hàn Chập chưởng quản quân đội kinh đô và các vùng lân cận, hai ngàn quân dưới trướng ông đều là binh lính tinh nhuệ, một ngàn quân của tiết độ sứ vùng Sơn Nam chỉ là quân lính bình thường, chẳng qua xuất quân là vì muốn cho triều đình chút mặt mũi.
Làm Hoàng Đế đã lâu, Vĩnh Xương Đế cũng nhìn thấu đức hạnh của đám tiết độ sứ.... Đều tự mình lén nuôi binh, không muốn hao tổn thế lực, ngoại trừ trường hợp cấp bách, bọn chúng sẽ không dễ dàng tuân theo.
Quân lính bên này đã sắp xếp thỏa đáng, Vĩnh Xương Đế lại nhận được một phong thư của tiết độ sứ Dương Dụ vùng Hà Dương.
Lúc trước Phùng Chương đánh vào Hà Âm, nguy cơ tứ phía, Vĩnh Xương Đế cũng hạ thánh chỉ cầu cứu Hà Dương gần đó, lệnh ông xuất binh trợ giúp. Ai ngờ mặc dù Dương Dụ không vô pháp vô thiên như phụ tử Bùi Liệt, đối kháng triều đình, nhưng cũng là kẻ xảo trá, ông ấy sợ tổn hại binh lực dưới trướng mình, chỉ nói dân chúng Hà Dương cũng đang phản loạn, ông ấy phải gia tăng binh lực ở phía bắc, còn muốn trấn áp lưu dân. Ông ấy kể một đống khổ sở, không khác gì trứng chọi đá, coi như qua mắt triều đình.
Mặc dù Vĩnh Xương Đế tức giận, nhưng lại không thể áp chế, chỉ có thể thầm hờn dỗi.
Ai ngờ mười ngày sau, Dương Dụ dâng phong thư, nghe nói nghịch tặc Phùng Chương đang ở Biện Châu, triều đình lại phải điều quân đội kinh đô và các vùng lân cận ra chiến đấu, ông ấy cảm thấy rất xấu hổ, ba nghìn quân rơi vào tình cảnh hung hiểm, nguyện sánh vai cùng triều đình, hỗ trợ Hàn tướng quân tiêu diệt quân phản loạn.
Nam hạ dẹp quân phản loạn, tiết độ sứ vùng Hà Âm liên tiếp bại trận, triều đình xuất ra ba nghìn binh lính, phong Hàn Chập làm thống soái, ba nghìn binh lính này nghiễm nhiên về dưới trướng Hàn Chập.
Vĩnh Xương Đế mừng rỡ, Hàn Chập lạnh nhạt ứng đối, nghiêm túc lãnh binh.
. . .
Ngày mười bảy tháng sáu, trước ngày Hàn Chập nam hạ một ngày, Phó Ích được phong làm phó tướng tiên phong, hôm nay hắn bớt chút thời gian tới thăm Lệnh Dung.
Hắn quay về Kim Châu, đầu tháng sáu lại hồi kinh, chờ nhận mệnh.
Nhiều ngày qua hắn bận rộn, sau khi lãnh binh liền vội vàng thao luyện, sau đó đi thăm quân doanh, xem ba nghìn quân. Trước khi rời đi, hắn nhớ muội muội, liền bẩm báo riêng với Hàn Chập, lúc này mới tới Hàn phủ.
Lệnh Dung thỉnh hắn ngồi ở phòng khách, sau khi rót trà liền kêu Sơn Trà và Hồng Lăng lui ra ngoài.
Phòng khách rộng rãi thoáng mát, bốn phía mở toang, rất ít khi đóng lại, không dễ để nghe lén.
Lệnh Dung hỏi thăm tình hình phụ mẫu gần đây, Phó Ích kể tường tận, lại nói: “Chuyện muội nhờ tổ phụ đã được sắp xếp ổn thỏa.”
Hắn kể chi tiết chuyện Tĩnh Trữ Hầu phủ điều tra Đường Đôn cho nàng nghe, mặc dù không tra được chi tiết, nhưng con đường làm quan của Đường Đôn, ngày thường hay lui tới với ai, gia thế ra sao, lại tra rất rõ ràng.
Đã khái quát được tình hình, Lệnh Dung tự có tính toán.
Nàng vốn tưởng Đường Đôn và Đường Giải Ưu là đường huynh muội, hóa ra tổ phụ của Đường Giải Ưu và tổ phụ của Đường Đôn là huynh đệ, tính ra thì chỉ là huynh muội bà con xa.
Nhưng phụ thân của hai người lại có giao tình tốt, thưở niên thiếu Đường Đôn không có ai chăm sóc, liền ở nhờ phủ của Đường Giải Ưu, có thể coi như hắn và Đường Giải Ưu cùng nhau lớn lên.
Đường Giải Ưu chịu tang mẫu, sau tang phụ, Đường Đôn thân thủ xuất chúng, xương cốt vững chắc, lại có giao tình với Đường Giải Ưu, vậy nên mới được Hàn Kính ưu ái, đề bạt hắn vào Cẩm Y Vệ, hiện tại coi như có tiền đồ.
Phó Ích thấy nàng trầm tư suy nghĩ, nói: “Đường Đôn với muội nước sông không phạm nước giếng, muội tra chuyện này làm gì?”
“Ai nói.” Lệnh Dung thấp giọng, “Người kia...hận muội.”
“Hận muội?” Phó Ích kinh ngạc.
Lệnh Dung cũng không gạt ca ca, “Có một số việc muội không dám nói cho phụ mẫu, sợ bọn họ lo lắng, chỉ có thể nói cho huynh nghe. Từ khi vào phủ, muội và Đường Giải Ưu không hợp nhau, nàng ta tâm tư thâm độc, ba bốn lần ngáng chân muội, nhưng làm việc không chu toàn, bị phu nhân biết, phạt nặng mấy lần.... năm ngoái nàng ta bị đuổi ra ngoài đạo quan, cũng liên quan tới muội.”
Phó Ích chưa từng nghe ai đề cập tới việc này, thấy Lệnh Dung lạnh nhạt giải thích, cực kì kinh hãi, “Nàng ta có tổn thương muội không?”
“Không có. Nhưng nàng ta hận muội, chắc chắn Đường Đôn biết. Tháng sáu năm ngoái, huynh muội nàng ta trong ứng ngoài hợp, nghĩ muốn vu hãm muội, may mắn muội ứng biến nhanh, phu quân cũng không oan khuất người tốt.” Lệnh Dung trấn an, cười nói: “Ngày Đường Giải Ưu qua đời, muội và phu quân có gặp hắn, lại một lần khác vô tình gặp, ánh mắt Đường Đôn có phần... Thật sự không khiến muội yên tâm.”
Phó Ích nhìn nàng, chau mày.
Muội muội mới mười bốn tuổi, mềm mại nũng nịu, từ bé đã được yêu thương nuông chiều, mặc dù Phó gia xuống dốc, nhưng không hề tranh đấu nội bộ, Lệnh Dung ngây thơ, không có tâm cơ, cũng không biết tranh đấu hại người.
Ai ngờ tới Hàn gia, lại gặp phải chuyện này?
Huynh muội Đường gia thật đáng giận!
Phó Ích nghiến răng tức giận, “Lần này còn phải làm việc với hắn ta. Sau này trở về, ta nhất định không buông tha Đường Đôn!”
Lệnh Dung kinh ngạc, “Không phải hắn là người Cẩm Y Vệ sao, sao lại nam hạ?”
“Muội phu an bài....” Bỗng nhiên Phó Ích ngừng lại, “Hàn Chập có biết tâm tư của Đường Đôn không?”
“Phu quân?” Lệnh Dung trầm ngâm, chần chờ nói: “Chắc không.”
Phó Ích vuốt cằm, “Quốc sự quan trọng, cần tiêu diệt phản loạn trước, trở lại kinh thành sẽ thanh toán sau!”
“Đường Đôn là tâm phúc Hàn gia, người Cẩm Y Vệ không dễ chọc, cũng không thể hành động theo cảm tính. Nếu phải cùng nhau làm việc, ca ca vừa hay có thể theo dõi hắn, sau này mọi chuyện yên ổn rồi nói sau.” Lệnh Dung mỉm cười, lấy bộ áo giáp ở bên cạnh, đưa cho hắn, “Trên chiến trường đao thương không có mắt, phu quân hay mặc loại áo này, cũng coi như một tầng phòng hộ. Phụ mẫu và muội đều chờ ca ca, ca ca phải bảo trọng!”
“Yên tâm, huynh sẽ bảo toàn tính mạng, còn phải che chở muội.” Phó Ích cười, ngữ khí chắc chắn.