Giang Sơn Có Nàng

Chương 82: ❄ Tức chết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Đoan Ngọ, Hàn Mặc trọng thương, thái phu nhân đổ bệnh, Hàn gia yên ắng hơn rất nhiều. Ngoại trừ trên bàn bày thêm bánh ú và rượu hùng hoàng [*], bên ngoài cũng chỉ trồng thêm vài cây xương bồ [1]. Dương thị sai người trồng cây ngoài Phong Hòa Đường, thỉnh thoảng hương thơm theo gió thổi vào, Hàn Mặc cảm nhận được tiết trời ngày Đoan Ngọ, suy nghĩ cũng thanh thản hơn chút.
Giờ phút này, bên ngoài cửa sổ, mùi hương xương bồ thanh mát trong lành.
Thân mình thái phu nhân yếu kém, uống gần nửa chén trà, mới ngẩng đầu hỏi: "Thái y nói đã qua cơn nguy kịch?"
"So với ban đầu thì hiện tại không đáng ngại, có thể bảo toàn tính mạng. Nhưng mà..." Dương thị cầm lấy chén trà, khuôn mặt lạnh lùng, "Gân mạch bị đứt, xương cốt không nối liền được, e rằng sau này đi đứng rất khó."
Thái phu nhân căng thẳng, "Có thể dưỡng tốt được không?"
"Tất cả nghe theo ý trời." Dương thị nhìn thái phu nhân, "Phu quân thường hay mê man, tối nào cũng phải chịu đựng, có mấy lần suýt không tỉnh lại. Chàng nói lúc ấy ở Quang Châu, gân mạch bị đứt, đùi phải trọng thương, máu tươi đầm đìa." Dương thị nghĩ tới cảnh tượng kia, ngón tay run rẩy, đặt chén trà xuống, giọng nói bình thản: "Thái phu nhân thử nghĩ mà xem, chắc hẳn lúc ấy rất đau đớn."
Thái phu nhân nhíu mày. Đó là trưởng tử bà hoài thai chín tháng mười ngày, mặc dù sau này tình cảm mẫu tử rạn nứt, nhưng hai người vẫn chung một dòng máu. Vừa rồi nhìn thấy Hàn Mặc nằm đó, bà đã vô cùng thương tâm, tưởng tượng nhi tử phải chịu biết bao đau khổ, sao bà không nóng lòng?
Dương thị nhấn mạnh, "Phu quân còn nói, lúc đó ở Quang Châu, chàng tưởng mình không chịu được... sắp chết tới nơi."
Trong phòng yên ắng không chút động tĩnh, Dương thị gằn mạnh bốn chữ cuối.
Thái phu nhân giật thót, ngẩng đầu nhìn Dương thị, không khỏi tức giận: "Nó suýt nữa bỏ mạng, sao ngươi có thể máu lạnh như thế!"
"Thái phu nhân là người đẩy chàng tới bước đường này, sao lại trách nhi tức?" Dương thị trào phúng, đứng dậy, chậm rãi tới gần thái phu nhân, "Trên chiến trường, chức chiêu thảo sứ là chức quan an ổn nhất, nhưng vì sao chàng bị thương, người có biết không? Chàng bị thương ở Quang Châu, là quê nhà của Triệu thị!"
Dù sao cũng là nữ nhi nhà tướng, đã chưởng quản suốt bao nhiêu năm, khí chất có phần lạnh lùng đáng sợ.
Thái phu nhân có tật giật mình, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, "Thì sao?"
"Chinh Nhi từng thỉnh tội với nhi tức." Dương thị nói sang chuyện khác, "Nói rằng lúc nó tới Quang Châu, biết được lí do thực sự Triệu thị chết, vậy nên nó mới phẫn nộ, không muốn nhìn mặt phu quân, liền giận dỗi cưỡi ngựa bỏ đi. Phu quân áy náy, đành ngồi đó chờ Chinh Nhi, nào ngờ quân địch mai phục, hai quân giao chiến, đao thương không có mắt. Phu quân chỉ là một văn nhân, lại là quan lớn, quân địch cực kì oán hận chàng, thái phu nhân có biết lúc đó chàng gặp nguy hiểm tới mức nào không?"
"Nó... nó bị bắt ở đó?" Thái phu nhân kinh sợ, đôi tay già nua không tự giác cầm chén trà, nhưng vì quá mức run rẩy, cuối cùng nửa chén nước còn lại đổ hết ra bàn.
Dương thị cười lạnh, "Đương nhiên! Mấy ngày nay phu quân trọng thương, mỗi lần tỉnh lại, chàng luôn hối hận." Dương thị nhìn chằm chằm thái phu nhân, tất cả oán hận bấy lâu nay trào ra, đôi mắt như muốn xuyên thủng thái phu nhân. Bà cố gắng áp chế lệ khí, ánh mắt sắc bén như dao, "Chàng hối hận chuyện gì, chắc thái phu nhân là người hiểu rõ nhất. Chuyện năm đó là tâm bệnh cả đời của chàng!"
"Nó..." Thái phu nhân nhỏ giọng, "Đã hơn hai mươi năm rồi..."
"Đó là nhọt độc, càng để lâu càng ăn sâu bén rễ. Năm đó phu quân là người hăng hái như nào, thái phu nhân còn nhớ không? Kinh thành có nhiều thiếu niên tài tuấn, nhưng không ai nho nhã tuấn lãng như chàng, nhân trung long phượng, phụ thân kỳ vọng rất cao vào chàng, nhưng sau này thì sao? Sau này chàng trở thành người như thế nào, người còn nhớ rõ không?"
Sao có thể không nhớ rõ?
Thái phu nhân run rẩy.
Trưởng tử có bao nhiêu xuất sắc, sao bà không biết? Sau khi chuyện đó xảy ra, sao bà không nhớ rõ? Trầm mặc không nói, ánh mắt vô thần, sau này Triệu thị chết đi, càng lúc tinh thần nhi tử càng kém, toàn gia tận mắt nhìn thấy.
Chuyện trôi qua đã lâu, nhưng giờ nhớ lại, vẫn vô cùng rõ ràng.
Dương thị nhìn khuôn mặt trắng bệch của bà ta, lạnh lùng nói: "Chính mình hủy hoại nhi tử của mình, thái phu nhân vừa lòng chưa?"
"Không phải ta...."
"Sao không phải do bà?" Dương thị cắt lời, "Nhét Triệu thị vào phòng của chàng, ý đồ châm ngòi tình cảm phu thê, không phải thái phu nhân thì là ai? Chuốc chàng uống rượu say, khiến ý chí của chàng kiệt quệ, không phải do bà làm sao? Vì sao phu quân bị thương, suýt chút nữa bỏ mạng, chẳng phải là do tai họa ngầm bà để lại suốt bao năm qua sao?"
Dương thị cười lạnh, "Chàng hối hận chuyện năm đó, xa cách với bà, chính là hận bà."
Thái phu nhân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hai má đỏ bừng, hiển nhiên bị kích động.
Dương thị ngồi xuống, nhìn bà ta, "Chàng của bây giờ là do một tay bà tạo thành. Ngẫm lại đi, bà làm mẫu thân thật thất bại!"
Dứt lời, Dương thị bỏ lại thái phu nhân vẫn đang run rẩy, gọi vú già đi vào.
"Thái phu nhân không khỏe, mau mang người về nghỉ ngơi."
Vú già vội đi vào, đỡ thái phu nhân ngồi lên kiệu, bọn họ tưởng bà ta thương tâm vì vết thương của Hàn Mặc, cho nên không dám hỏi gì.
Trở lại Khánh Viễn Đường, thái phu nhân run rẩy, hai mắt trợn trừng, lồng ngực nghẹn ngào, không ngừng thở dốc, thỉnh thoảng lại nói: "Hận ta sao..."
Bà ta nói rất nhỏ, vú già không nghe rõ, nhìn dáng vẻ của bà ta mà sợ hãi, vội ra ngoài bảo nha hoàn thỉnh thái y tới đây.
Lúc quay trở về phòng, chỉ thấy thái phu nhân dựa lưng vào gối mềm trên tháp thượng, hơi thở mong manh, hai mắt không có thần.
Chết không nhắm mắt.
. . .
Người Khánh Viễn Đường luống cuống tay chân, lúc thông báo tin tức, ngoại trừ Dương thị, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Nhưng thái phu nhân đã bị bệnh hơn một năm, thân mình ốm yếu, vú già chăm sóc thái phu nhân cảm giác từ sau khi ra khỏi Phong Hòa Đường, thái phu nhân có điểm kỳ lạ, nhưng bà ta không dám nhiều lời.
Hàn Kính vội vàng quay về, thấy thê tử nằm đó, lắc đầu thở dài.
Hỏi kĩ nguyên do, triệu một mình Dương thị tới hỏi, Dương thị nói rằng thái phu nhân hỏi vì sao Hàn Mặc bị thương, bà liền trả lời chi tiết, nhắc tới chuyện hai mươi năm trước, hai người có phần tranh chấp, Hàn Chinh cũng đã thẳng thắn nhận sai, Dương thị không hề giấu diếm chuyện ở Quang Châu, bình tĩnh thuật lại, thần sắc lạnh lùng.
Đâu là đúng đâu là sai, Hàn Kính hiểu rõ.
Không ai kháng lại được sinh lão bệnh tử.
Trong phủ xảy ra chuyện, Hàn Mặc trọng thương nằm trên giường, ngoại trừ Hàn Nghiên và huynh đệ Hàn Chập, Hàn Kính phải quản rất nhiều chuyện, mọi người liền giúp đỡ hiệp trợ. Hàn gia gửi thư tín, kêu Hàn Huy đang làm quan ở ngoại thành sớm hồi kinh, sau đó thỉnh thầy tướng số, hai ngày sau phát tang.
Nhà có tang sự, có không ít chuyện cần giải quyết.
Vốn Dương thị là chủ mẫu, bà phải chăm sóc Hàn Mặc, nhưng vì là nhi tức nên phải làm lễ, không thể cự tuyệt. Lệnh Dung chỉ là tôn tức, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, mọi chuyện liên quan tới tang sự để hết cho Lưu thị và Mai thị xử lí, trong cung lại phái người tới chủ trì, cũng không tới mức lộn xộn.
Bởi vì thái phu nhân qua đời, đương nhiên Đường Giải Ưu cũng trở về.
Mấy năm nay nàng ta đều được thái phu nhân chăm sóc, vậy nên mọi chuyện đều trôi qua suôn sẻ, mà nay đột nhiên phải chịu tang ngoại tổ mẫu, là người thân nhất với nàng ta, chỉ sợ sau này sẽ càng khó sống, đôi mắt liền sưng đỏ... So với tôn nữ Hàn Dao còn thương tâm hơn.
Thượng Thư là quan chính nhị phẩm, chính thê theo phu, vậy nên thái phu nhân có nhị phẩm cáo mệnh.
Cho dù thái phu nhân làm người ra sao, tang sự vẫn phải thập phần long trọng. Trong phủ thỉnh cao tăng tới lập đàn siêu độ, Chân Hoàng Hậu phái nữ quan tới cúng tế, hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan, chỉ cần là người có lui tới với Hàn gia, hoặc là phái người tới, hoặc là tự mình tới phúng viếng. Xe ngựa nối liền không dứt, cờ hiệu tung bay khắp kinh thành, Hàn gia bận rộn tới mức chân không chạm đất.
Mấy ngày sau, giải quyết xong một phần việc, cuối cùng mới có thời gian rảnh rỗi.
Tuy Đường Giải Ưu là ngoại tôn nữ, không cần làm lễ, nhưng mấy ngày qua nàng ta tự giác quỳ trước linh đường, khóc tới mức đôi mắt sưng đỏ. Lúc trước nàng ta có hỏi qua vú già của thái phu nhân, cũng dần hiểu được ngọn nguồn, biết được Hàn Mặc trọng thương ở Quang Châu, sau đó Hàn Chinh hộ tống ông hồi kinh.
Đám tôn tử thay phiên nhau túc trực bên linh cữu, không khỏi đụng mặt.
Hàn Chập vẫn lạnh lùng như cũ, Hàn Huy ít khi lui tới với đám tỷ muội, Hàn Dao và Lệnh Dung đi cùng nhau, Mai thị mang theo nhi tử, không rảnh quan tâm người ngoài, Đường Giải Ưu đi cùng Hàn Chinh, trước kia ánh mắt của hắn bất cần đời, nhưng nam nhân hai mươi tuổi, chiến đấu nơi sa trường, khí chất càng thêm trầm ổn, hai mắt tiều tụy mệt mỏi, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao. Mỗi lần nhìn hắn, nàng ta không tự giác sợ hãi.
Nhưng buổi sáng có đám tân khách ở đó, buổi chiều nghỉ ngơi ở chỗ Lưu thị, nàng ta cảm thấy an ổn hơn chút.
_____
[*] Rượu hùng hoàng:


[1] Cây xương bồ: