Giang Sơn Có Nàng

Chương 81: ❄ Huynh đệ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hàn Mặc trải qua một đêm hung hiểm, sau khi được thái y chữa trị, đã không còn sốt cao.
Thái y sợ ông lại lên cơn sốt, vậy nên lúc nào cũng canh giữ ở Phong Hòa Đường, chờ tới giờ là đổi dược cho ông, sau khi về phủ được chăm sóc kịp thời, có Dương thị ở bên, Hàn Mặc mê man vài lần, chạng vạng ngày hôm sau, tinh thần đã tốt lên một chút. Hai vị thái y thấy thế, nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn không dám phớt lờ.
Dương thị dựa theo phương thuốc của thái y để đun thuốc, chờ Hàn Mặc tỉnh lại, sai người đặt gối mềm sau lưng ông.
Khuôn mặt Hàn Mặc tái nhợt, bà đút thuốc cho ông, ông vẫn luôn nhìn chằm chằm bà.
Hai người kết thành phu thê đã hai mươi năm, hiện tại đều đã hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng rất ít khi thấy Hàn Mặc nhìn bà như vậy. Nha hoàn và vú già đều đứng ngoài rèm trướng đợi lệnh, chỉ có phu thê hai người yên lặng nhìn nhau. Dương thị cảm thấy không được tự nhiên, vội dời mắt đi, "Sao phải vội vàng hồi kinh? Cứ chậm rãi vài ngày cũng được."
"Ta sợ không chống đỡ được." Hàn Mặc dừng một chút, "Trước lúc chết, ta chỉ muốn gặp nàng."
Dương thị nhìn ông, im lặng không nói.
"Hai mươi năm qua...." Ông dừng lại, muốn cầm lấy tay Dương thị, nhưng bà nhẹ nhàng tránh đi.
"Bọn nhỏ đều đã lớn." Dương thị đặt bát thuốc xuống, "Thái y nói chàng cần nghỉ ngơi, không thể hao tâm tổn sức."
"Lúc hôn mê, ta cảm giác vô cùng mệt mỏi, sợ không thể nào tỉnh lại." Hàn Mặc nhắm mắt, thân thể suy yếu, ý nghĩ vẫn đình trệ như cũ, nhưng không ngừng cố gắng, lẩm bẩm nói: "Nếu không có nàng, mọi cố gắng tối hôm qua của ta..."
"Đừng nói bậy!" Dương thị chặn lời ông. Ông là Tam Tỉnh Môn hạ thị lang [1], cũng có thể coi như Tể Tướng, nhưng có một Thượng Thư Hàn Kính và Trung Thư Lệnh Chân Tự Tông ở phía trước, ông không thể nổi bật. Nhưng dù sao Hàn Mặc cũng làm quan nhiều năm, mặc dù không sắc bén bằng Hàn Kính, tài năng như Hàn Chập, nhưng ông làm việc vô cùng cẩn trọng, việc tới không lùi, lại càng không bao giờ nói năng ỉu xìu ủ dột.
Dương thị nhớ tới hung hiểm ngày hôm qua, đôi mắt hơi đỏ lên.
"Không nói bậy." Hàn Mặc mở mắt, "Thời điểm sắp chết, có rất nhiều chuyện mới suy nghĩ cẩn thận. Chỉ chớp mắt là hết cuộc đời, nhưng cuối cùng ta vẫn không có được nàng. Trên đường hồi kinh ta từng nằm mơ, nhớ tới ngày nàng gả cho ta, hăng hái, oai hùng hiên ngang, lúc cưỡi ngựa săn bắn, so với Dao Dao và Trăn Nhi còn đẹp hơn. Ấu Vi..."
Ấu Vi là khuê danh của Dương thị, trước kia phu thê tình thâm, Hàn Mặc luôn dịu dàng gọi bà như vậy. Đã rất nhiều năm không nghe thấy, nếu có cũng chỉ là trong mơ, Hàn Mặc mới dám gọi bà.
Dương thị nghiêng đầu không nói.
"Ta rất hối hận, nhưng lại không nói nên lời." Hàn Mặc mới tỉnh dậy, lý trí thường ngày không còn, khàn giọng nói: "Chỉ cần một lần sai liền hỏng hết, cả đời sống trong hối hận. Phản bội nàng, cũng khiến một mạng người chết oan."
Ông chưa từng nói chuyện này trước kia.
Tuổi trẻ tinh thần phấn chấn, không ít vương công quý tộc có mỹ thiếp kiều thê, những lúc uống rượu, bằng hữu luôn khuyên ông, chuyện lập thông phòng không tính là gì. Nhưng chính Hàn Mặc rõ ràng nhất, chuyện này đã làm tổn hại tình cảm phu thê hai người, chính ông cũng vô cùng hối hận. Nhìn Dương thị quyết tuyệt từ mặt, ông không thể nói nên lời. Khi còn nhỏ Hàn Mặc chỉ đọc sách, chưa bao giờ chạm qua đao kiếm, Triệu thị lại là người của mẫu thân, ông không thể ban chết. Liền nghĩ chờ cái thai trong bụng được sinh ra, đuổi Triệu thị về quê, không quan tâm là được.
Nhưng Dương thị không hề buông lỏng, ông mới chậm rãi tỉnh ngộ, vì thế giết chết Triệu thị, một tay nhiễm máu tươi.
Hồi phủ, ông phát tang cho di nương, nhưng lại không nói rõ tại sao Triệu thị lại chết.
Lúc đó ông mới hai mươi tuổi, một bụng đầy thi thư, cũng muốn trả thù. Say rượu hỏng việc, cho dù nữ nhân kia có sai, ông cũng khó có thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng lại đẩy tất cả lỗi lầm lên đầu một nữ nhân, cuối cùng một tay giết người.
Phu thê không hòa thuận, trong lòng hổ thẹn, Hàn Mặc dần dần sa sút ý chí, lại càng không dám nói chuyện với Dương thị, chỉ biết chìm đắm trong công vụ. Sau này Dương thị kính trọng ông, nhưng không hề có tình cảm, mặc dù có thêm Hàn Dao, nhưng phu thê hai người giống như đang ở trên triều đình, Dương thị lo liệu hậu viện, ông bận rộn công việc... Lúc bàn bạc công việc, phu thê hai người cũng nói vài câu tình cảm, nhưng lại không phải lời thật lòng.
Cứ như vậy hai mươi năm trôi qua, thậm chí Hàn Mặc còn nghĩ, những lời kia sẽ chôn xuống quan tài cùng ông, quãng đời còn lại sẽ đối xử với bà thật tốt, không thể phạm thêm sai lầm.
Nhưng khi đối mặt với cái chết, ông vẫn không thể buông bỏ.
"Ta không muốn cứ như vậy liền chết, tới bên kia, vẫn không dám gặp nàng." Ông thấp giọng.
Dương thị thấy ông lại muốn ngủ tiếp, đôi mắt ửng hồng, nước mắt rơi xuống vạt áo.
Bà thở sâu, cố gắng làm cho người trước mắt thanh tỉnh, "Nếu cứ như vậy mà chết, không nhắn nhủ gì với ta, có chết ta cũng không muốn gặp chàng."
Bà ngồi ngay ngắn cạnh giường, dém chăn cho ông, nhìn Hàn Mặc tiều tụy mê man trước mắt.
Lúc trước vẫn luôn cảm giác cuộc sống này thật khó khăn, mà nay nhìn lại, mới thấy hai mươi năm đã trôi qua từ lâu. Ngoại trừ tình cảm phu thê, cuộc sống của bà trôi qua không tồi... Cho dù bà mẫu đáng giận, nhưng lại không thể áp chế bà, công công muốn mượn lực của Dương gia, bà cũng giúp đỡ vài phần, nhi tử hơn người, nữ nhi hoạt bát, mọi chuyện an ổn trôi qua. Hiện tại bà chỉ chờ Hàn Chập và Lệnh Dung sinh tôn tử cho bà, có tôn tử bên người, cuộc sống càng thêm khoái hoạt.
Nếu nói khó khăn duy nhất, cũng chỉ có Hàn Mặc.
Năm đó nhìn thấy lang quân tuấn mỹ, dịu dàng hiểu ý, phu thê tốt đẹp, được biết bao người ao ước.
Nhưng nào ngờ lại đi tới bước đường này?
. . .
Hàn Mặc chuyển nguy thành an, tổ tôn Hàn Chập nhẹ nhàng thở ra.
Phong Hòa Đường có Dương thị, bà lệnh Hàn Chinh quay về viện nghỉ ngơi. Hàn Chập đi tới nha môn, đệ đệ vốn quen nói quen cười, nghĩ tới dáng vẻ nản lòng thoái chí của Hàn Chinh, hắn nhìn không quen, thuận tiện mua mấy món điểm tâm đệ đệ thích, hồi phủ thì lập tức tới viện của Hàn Chinh.
Hàn Chinh đứng bên cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng đỏ tươi chiếu vào hắn, tựa như cả người được phủ một màu đỏ tươi.
Hàn Chập đi vào, chỉ thấy đệ đệ vẫn duy trì động tác này, không biết đã đứng được bao lâu.
Nhịn một lúc, Hàn Chập mới mở miệng, "Nhị đệ."
Dường như Hàn Chinh không nghe thấy, vẫn vịn tay vào bệ cửa sổ.
"Nhị đệ!"
Hàn Chinh lấy lại tinh thần, thấy Hàn Chập, gọi một tiếng "Đại ca".
Hàn Chập đặt điểm tâm lên bàn, nhìn sắc mặt trắng bệch của đệ đệ, có chút lo lắng, nói: "Tối hôm qua phụ thân đã tỉnh, lại có mẫu thân ở bên, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Đệ mau ăn trước đi." Sau đó rót chén nước cho Hàn Chinh.
Từ khi vào Cẩm Y Vệ, hắn bận tới mức chân không chạm đất, huynh đệ cũng ít khi gặp nhau.
Hàn Chinh cấm lấy hai miếng điểm tâm.
Hàn Chập vẫn mặc quan phục Cẩm Y Vệ, bên hông đeo bội kiếm, nhìn Hàn Chinh một lúc, sau đó ngồi xuống bên cạnh, "Ngày đó ở Quang Châu, kẻ khiến phụ thân trọng thương là ai?" Thấy Hàn Chinh ngây ra, hắn bổ sung, "Kẻ bắt phụ thân."
"Triều Tùng, hắn vốn là một tiểu tướng vùng Sở Châu."
Hàn Chập vuốt cằm, "Hắn hành động thế nào?"
Hàn Chinh ngây ngốc, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Chập, ánh mắt âm hiểm, đột nhiên hiểu ra, có lẽ Hàn Chập muốn tự mình báo thù, mặc dù không biết việc này có thành công hay không, Hàn Chinh vẫn trả lời chi tiết.
Hắn tham gia chiến đấu ở Quang Châu, mặc dù mới tham gia sa trường, kinh nghiệm không nhiều, nhưng vẫn biết quan sát tình thế, được Hàn Mặc cố ý sắp xếp, hắn ở dưới trướng Tiết Độ Sứ vùng Hà Âm, cùng nhau thương thảo đối sách, biết không ít thủ đoạn của Triều Tùng. Dưới trướng của Tiết Độ Sứ Hà Âm có rất nhiều kẻ chỉ biết nói suông, đối địch với Triều Tùng, mặc dù hiểu rõ Triều Tùng, nhưng lại không thể địch nổi hắn ta, liên tiếp lui quân.
Hàn Chập nghe xong, tất cả đều nhớ kĩ.
"Chân phụ thân là do hắn làm thương?"
"Là người bên cạnh hắn." Hàn Chinh không biết vị kia, yên lặng một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Đáng lẽ ra phụ thân không phải chịu trận tai ương này, nếu lúc ấy đệ ở bên cạnh..." Hàn Chinh nắm chặt tay, nhớ lại lúc ấy đùi Hàn Mặc nhiễm đầy máu tươi, nằm gục xuống mặt đất, trái tim như bị kéo đi.
"Ở sa trường đệ cần phải đối địch, không phải bảo hộ phụ thân, không cần tự trách."
"Đại ca!" Suốt một đường hồi kinh, Hàn Chinh vô cùng hối hận, tối nào cũng canh giữ bên cạnh Hàn Mặc, nhìn ông gặp hung hiểm, hắn cũng suy sụp theo. Thấy Hàn Chập an ủi, lòng hắn khó chịu, cả người ủ rũ, cuối cùng quỳ xuống, "Đáng lẽ ra phụ thân đang ở nơi khác, chỉ vì đến xem đệ, người mới tới quân doanh. Còn đệ... lúc đó đệ cưỡi ngựa chạy ra ngoài, nghe thấy kẻ địch tấn công liền trở về, nhưng phụ thân đã bị bắt...."
Hắn run giọng: "Nếu lúc ấy đệ ở bên cạnh người, cũng không đến mức như vậy. Đại ca, huynh phạt đệ đi!"
Hàn Chập kinh ngạc, cúi đầu nhìn hắn.
Từ lúc hồi phủ, Hàn Chập đã cảm giác Hàn Chinh có phần kỳ lạ, nhưng lúc đó Hàn Mặc đang bị thương, hắn không kịp nghĩ nhiều.
Hắn nhìn chằm chằm Hàn Chinh, một lúc sau mới nói: "Vì sao lại ra ngoài quân doanh?"
Hàn Chinh mấp máy môi, một lát sau thấp giọng nói: "Phụ thân nói cho đệ chuyện của di nương."
Trong phòng thoáng chốc trở nên yên ắng, Hàn Chập vẫn để tay trên đầu gối, không hề nhúc nhích.
Hắn đã sớm đoán ra chuyện Triệu thị. Hắn hiểu rõ tính tình Hàn Kính và Hàn Mặc, sau khi vào Cẩm Y Vệ, tra qua biết bao vụ án, ánh mắt có thể nhìn thấu mọi chuyện, nghĩ lại chuyện Triệu thị vì cứu Hàn Mặc mà chết, hắn cảm thấy có phần đáng ngờ. Năm đó người cùng phụ thân ra ngoài đều đã chết hoặc ly tán, đương nhiên không thể tra xét, nhưng hắn thử thăm dò Hàn Mặc, từ lời nói của Hàn Mặc có thể tìm ra manh mối còn sót lại.
Hàn Chinh biết được chân tướng liền giận dỗi chạy ra ngoài quân doanh, cũng xác minh tính toán của hắn.
Hàn Chập không hỏi nhiều, yên lặng một lát liền đứng dậy, nâng cánh tay Hàn Chinh, kéo đệ đệ lên.
"Chờ phụ thân khỏi bệnh hẵng nhắc lại việc này." Hắn đưa hộp đựng thức ăn cho Hàn Chinh, "Dưỡng thân thể cho tốt, cùng huynh đi bắt Triều Tùng." Dứt lời, vỗ vỗ vai Hàn Chinh, nhanh chóng rời đi.
. . .
Hàn Chinh không có định lực như huynh trưởng, gặp chuyện nhưng không hề sợ hãi.
Dáng vẻ nửa người đẫm máu của Hàn Mặc khắc sâu vào trong óc hắn, mặc dù hắn muốn quên đi, nhưng lại không cách nào quên được. Mặc dù Hàn Mặc giết Triệu thị, nhưng đó là phụ thân hắn, suốt bao năm qua có công dưỡng dục, chưa từng để hắn chịu oan ức. Dương thị lại tận tâm dạy dỗ, không hề chán ghét, ân tình sâu nặng. Mấy ngày nay thấy đôi mắt bà phiếm hồng, Hàn Chinh nhìn thấy, vô cùng khó chịu.
Bốn ngày sau, thương thế của Hàn Mặc dần chuyển biến tốt đẹp, Hàn Chinh thừa dịp không có người bên ngoài, quỳ xuống đất nhận sai với Dương thị.
Hàn Mặc không đề cập chuyện ở Quang Châu, thấy phụ tử hai người trầm mặc không nói chuyện, bà vô cùng kinh ngạc.
Sau khi nghe Hàn Chinh kể lại, Dương thị không nói gì, cuối cùng đỡ hắn đứng dậy, khuyên nhủ hắn không khác gì Hàn Chập.
Bà không trách Hàn Chinh, không có nghĩa là bà thờ ơ với chuyện này.
Hai mươi năm làm phu thê, mặc dù tình cảm có kẽ nứt, nhưng đã giúp đỡ nhau tới tận bây giờ. Hàn Mặc luôn cố gắng bù đắp, cũng không đề cập tới chuyện cũ, nhưng hai mươi năm qua ông quản chặt bản thân, không làm chuyện trái nghịch ý bà, dù sao hai người vẫn có tình cảm. Bỗng dưng trượng phu bị thương ở chân, sau này không tiện đi đứng, sao bà có thể không đau lòng?
Chân bị tàn phế, vị trí Môn hạ thị lang là quan trọng nhất, tất cả đều gánh lên vai Hàn Chập.
Mấy ngày gần đây Hàn Mặc hay nhắc lại chuyện xưa, nhớ tới chuyện hai mươi năm trước phu thê tình thâm, sao Dương thị có thể không hận?
Ngày hôm đó bệnh tình của thái phu nhân chuyển biến tốt đẹp, thừa dịp tiết trời ấm áp, bà ta bảo người hầu nâng kiệu, tới Phong Hòa Đường thăm nhi tử. Thái phu nhân lớn tuổi, hơn một năm rưỡi bị bệnh tật quấn thân, vốn là sức khỏe dồi dào, nay lại nhanh chóng suy yếu. Mẫu tử gặp nhau, thấy trưởng tử đoan chính ổn trọng, nay đùi phải bị tàn phế, nước mắt rơi như mưa.
Dương thị đứng ở bên cạnh, thấy thái phu nhân gào khóc, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Chờ thái phu nhân chuẩn bị rời đi, ra tới nội gian, Dương thị liền thỉnh bà ta tới sườn gian uống trà, muốn bàn về bệnh tình của Hàn Mặc. Thái phu nhân đau lòng, lại không muốn quấy nhiễu nhi tử, lúc này liền đáp ứng, ngồi trên tháp thượng [2], bên cạnh lót gối mềm.
Dương thị kêu người rót trà cho bà ta, ngồi đối diện bàn gỗ vuông, cho tất cả nha hoàn lui xuống, chỉ còn Ngư cô cô ở bên.
________
[1] Tam tỉnh: Tên gọi chung cho ba cơ quan quyền lực trung ương cao nhất thời phong kiến Trung Hoa, bao gồm Thượng thư, Môn Hạ và Trung Thư.
[2] Tháp thượng: