Giang Sơn Có Nàng

Chương 75: ❄ Để tay lên ngực




Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lần này Lệnh Dung về nhà mẹ đẻ, nửa vì muốn thăm phụ mẫu, nửa là vì Hàn gia, nàng muốn suy nghĩ kĩ con đường phía trước.
Hàn Chập đi rồi, nàng ở trong phủ trò chuyện với Tống thị, bái kiến Phó lão thái gia và phu thê Phó Bá Quân. Đường tỷ Phó Oản theo phu quân đi nhậm chức phương xa, hơn một năm qua vẫn chưa về phủ, Phó Ích đi về phía nam, chỉ còn Phó Thịnh làm bạn với trưởng bối.
Phó Thịnh vẫn luôn dậm chân tại chỗ, luận tài hoa cùng tính cách, hắn không thể nào sánh được Phó Ích.
Lão thái gia nhắc tới Phó Ích, vừa lo lắng vừa nhớ mong.
Cuối năm vừa rồi Phó Ích gửi thư về, nói rằng hiện tại hắn đang ở Sở Châu, tham gia quân đội, thỉnh mọi người chớ nhớ thương. Nam nhi thời nay phần lớn đều văn võ song toàn, tuy Sở Châu nhiều quan văn xuất thân khoa cử, nhưng số hội võ được tổ chức không hề ít, kẻ về dưới trướng Phùng Chương, người dấn thân quân đội triều đình. Có rất nhiều người giống Phó Ích, Phó Cẩm Nguyên không quản nổi việc này, chỉ có thể tùy ý để nhi tử tham gia.
Với tính tình của Phó Ích, chiến hỏa liên miên, hắn lại tham gia quân đội, sợ là không dễ trở về.
Từ khi lão thái gia lên làm quan, ông thấy không ít cảnh chinh chiến sát phạt, sợ đao thương không có mắt, Phó Ích gặp chuyện không hay, dần dần đầu tóc bạc trắng, lại hỏi Lệnh Dung ở Hàn gia có tốt không, Lệnh Dung liền nói hết thảy đều ổn, ông đừng lo lắng, ngồi cùng lão thái gia hồi lâu mới đi ra.
Phó Ích đỗ tiến sĩ, Phó Cẩm Nguyên làm mai cho nhi tử, đã kiếm được một nhà rất tốt. Nào ngờ Phùng Chương làm loạn, Sở Châu bị chiếm, hiện giờ không rõ bao giờ hắn về, Phó Cẩm Nguyên không dám chậm trễ nữ nhi nhà người ta, đành phải từ hôn.
Mẫu nữ hai người ngồi cùng nhau, Tống thị nói tới việc này, tiếc nuối không thôi, "Cô nương kia rất tốt, hai nhà quen nhau từ lâu, nàng ấy là người dịu dàng ôn hòa. Chỉ tiếc ca ca của con bận rộn, nàng ấy không chờ nổi, đành phải từ hôn, sau này mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, chỉ trách vô duyên."
Lệnh Dung cũng biết cô nương kia, nghe vậy thì thở dài.
Một khi bỏ qua việc kết thân, sau này rất khó định chuyện chung thân đại sự.
Nàng cùng Tống thị đi dạo hậu viện, vẻ mặt hoang mang mờ mịt.
Tống thị nhìn nàng, hỏi: "Còn con thì sao? Lúc trước Hoàng Thượng tứ hôn, mọi người đều lo lắng tính tình Hàn Chập khó dò khó chiều, khiến con chịu oan ức, hiện giờ nhìn lại không giống như trước."
Trời xuân ấm áp, Lệnh Dung chần chờ một lát mới nói: "Con do dự."
"Do dự cái gì?" Tống thị kéo nàng vào chòi nghỉ mát, vén sợi tóc bay loạn của nữ nhi, "Đây là chuyện cả đời, con nên thận trọng kĩ càng. Có tâm sự thì đừng gạt mẫu thân, nói cho mẫu thân nghe một chút, mặc dù mẫu thân không thể quyết định thay con, nhưng cũng có thể giúp đỡ phần nào."
Lệnh Dung nắm chặt khăn lụa, lựa ra vài chuyện nói với mẫu thân, "Phu quân đối xử với con rất tốt, khác hẳn với những gì con nghĩ lúc trước. Có bà mẫu yêu thương, tiểu cô dịu dàng, con vốn nên thỏa mãn, nhưng mà... vẫn có chút sợ hãi." Nàng ngẩng đầu, cầm lấy tay Tống thị, "Hàn gia quyền cao chức trọng, phu quân tiền đồ như gấm. Không biết có nên nói lời này hay không... con chỉ mong cuộc sống của mình sẽ giống như mẫu thân và phụ thân, nhưng với chàng... con sợ là không được."
Tống thị nhíu mày, căng thẳng hỏi: "Nó muốn nạp thiếp?"
"Không phải!" Lệnh Dung vội giải thích, "Bên người chàng không có nha hoàn."
"Vậy tại sao..." Tống thị khó hiểu.
Lệnh Dung cắn môi. Nàng không thể nói Hàn Chập có ý đồ mưu quyền soán vị, rất khó giải thích, dù gì cũng đâu có mấy ai... có dã tâm làm Đế Vương? Kiếp trước Tống Trọng Quang vì một người thiếp thất mà nhốt nàng vào hầm băng, cãi nhau đến long trời lở đất, nàng lạnh thấu tâm can, thực sự không muốn chuyện ấy lặp lại lần nữa. Mà loại chuyện nam nhân thay đổi tâm tính, không phải do nàng, mà phải xem tâm tính của đối phương, chuyện này không phải do nàng quyết định.
Nàng nắm chặt ống tay áo, nhíu mày nói: "Chỉ là con lo lắng."
Tống thị nghe xong, mỉm cười, "Con lo lắng chuyện gì? Con cảm thấy phu quân của mình như thế nào?"
Bà mỉm cười nhìn nữ nhi, thấy Lệnh Dung không tự giác mím môi, ở trước mặt Hàn Chập, nữ nhi càng ngày càng thoải mái, nhớ tới hôm đấy, bà vô tình thấy Hàn Chập cài trâm cho nàng, nháy mắt liền hiểu rõ.
"Năm đó mẫu thân gả vào Phó gia cũng băn khoăn không ít, dù sao lúc đó phụ thân con cũng nổi danh là công tử quần áo lụa là, khách quen của không biết bao tửu quán ca phường. Ấy vậy mà nhiều năm trôi qua... con nhìn xem, không phải vẫn rất tốt sao?" Tống thị nhìn trâm cài trên tóc Lệnh Dung, miệng phượng ngậm viên trân châu màu tím, nhất định không phải phàm vật.
Hàn gia không thiếu tiền bạc, nhưng muốn tìm trân châu màu tím cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hàn Chập là người bận rộn, có thể phí tâm tư vào trang sức, khiến bà vô cùng bất ngờ.
Yên lặng một lát, Tống thị dịu dàng nói: "Tất cả đều là chuyện của sau này, con lo lắng cũng vô dụng, chỉ có thể kiệt lực đề phòng. Con thử ngẫm lại xem, nếu con bỏ lỡ vị phu quân này, con có hối hận không?"
. . .
Nếu bỏ qua Hàn Chập, nàng có hối hận không?
Lệnh Dung nằm trên giường, thầm nghĩ vấn đề này.
Tháng mười năm ngoái ở Đàm Châu, Hàn Chập từng nói sẽ không hòa ly, từ đó đến giờ, nàng suy nghĩ rất nhiều.
Hàn gia là đầm rồng hang hổ, mặc dù hiện tại tình thế có phần biến đổi, nhưng Hoàng gia suy thoái, Dương gia lại tọa trấn kinh đô và các vùng lân cận, e là Đế vị vẫn rơi vào tay Hàn gia. Nếu nói về lợi ích, nàng ở Hàn gia có cũng như không, nhưng muốn toàn thân trở ra, sợ rằng không phải chuyện dễ dàng... Không bàn tới chuyện Hàn Chập không buông tay, chuyện này liên quan tới thể diện mặt mũi, chắc chắn Hàn Kính sẽ không đồng ý.
Còn lại phụ thuộc vào nàng.
Năm đó gả vào Hàn gia, Lệnh Dung tính toán bo bo giữ mình, chỉ chờ tới lúc hòa ly. Đối với nàng mà nói, Hàn gia không khác gì đầm rồng hang hổ, nguy cơ tứ phía... Hàn Chập lạnh lùng tàn khốc, hung danh vang vọng bên ngoài, lúc đó còn khắc chết hai vị cô nương, không chắc liệu hắn thuận tay khắc chết nàng hay không. Khi đó nàng gả vào, trải qua không biết bao nhiêu hung hiểm, không dám nhìn nhiều nghe nhiều, chỉ sợ mất mạng. Hàn Kính lại bất mãn với nàng, nàng chỉ có thể cẩn thận, từng li từng tí bước trên tấm băng mỏng, ngày ngày sống trong thấp thỏm lo âu.
Lệnh Dung quý trọng mạng sống, chỉ cần mỹ thực qua ngày, một nơi như vậy, đương nhiên nàng không muốn ở thêm ngày nào.
Nhưng bỗng nhiên có rất nhiều chuyện xảy ra, khiến nàng luyến tiếc không buông.
Dương thị từ ái, Hàn Dao tri kỷ, nhưng khiến nàng bất ngờ nhất vẫn là Hàn Chập.
Lệnh Dung vuốt ve mái tóc, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, giống như có thể thấy Hàn Chập đứng đó. Dáng người hắn cao lớn, khoác trên mình quan phục màu xanh, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt thâm trầm, ấy vậy mà lúc bảo nàng cởi ngoại thường cho hắn, hai tay lại vây nàng vào trong lòng.
Bởi vì lời đồn đãi trước kia, nàng nghĩ hắn là người hung hãn, không có tình người, tâm ngoan thủ lạt. Hắn lại mưu đồ soán vị, chắc chắn sẽ không động sắc tâm.
Mà nay, Hàn Chập lại hoàn toàn thay đổi...
Sẽ ra vẻ hung dữ hù dọa nàng, sẽ bận rộn nấu nướng, làm ra món ăn thơm ngào ngạt, sẽ khàn giọng ép nàng hôn hắn, sẽ giục ngựa rút kiếm cứu nàng, sẽ ở trong thùng tắm nhìn nàng, ngày xuân hôm đó, sẽ cài trâm lên tóc nàng.
Đúng là nàng động lòng, giống như chồi non chui ra từ góc tường, yên lặng sinh sôi nảy nở, chờ nàng phát hiện, cây cỏ đã xanh mướt tốt tươi.
Nếu bỏ lỡ Hàn Chập, nàng có hối hận không?
Lệnh Dung ôm chăn, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay là đầu tháng, nguyệt sự tới, nàng ngủ không an ổn. Nửa đêm Lệnh Dung tỉnh lại, cảm thấy cả người không thoải mái, nàng lùi ra ngoài theo bản năng, không tìm thấy thân thể ấm áp, nàng sờ soạng một lúc, lại chỉ cảm nhận khoảng không trống rỗng.
Nàng bất ngờ tỉnh dậy, kinh ngạc đánh giá. Trên giường ngoài chăn thì không còn gì khác, ánh trăng chiếu vào, lấm chấm từng tia sáng vụn vặt, nhưng cảm giác thật lạnh lẽo cô đơn. Cả phòng trống rỗng, trong chăn chỉ có lò sưởi, hơi ấm gần tan.
Lệnh Dung ôm chặt áo ngủ bằng gấm, đang ở nhà mẹ đẻ, nàng lại nhớ tới Ngân Quang viện, nhớ tới Hàn Chập.
Nếu hòa ly, sau này tỉnh dậy, bên người sẽ không có hắn.
Đêm tối tịch mịch, sẽ không thể đợi hắn trở về.
Nàng thực sự quyến luyến cái ôm ấm áp đó, có thể che chắn tất cả sóng to gió lớn, nếu buông tha, thực sự sẽ rất hối hận.
. . .
Lệnh Dung ở lại Phó gia đến giữa tháng ba, sau đó mới lưu luyến quay về kinh.
Hiếm khi nàng về nhà, Phó Cẩm Nguyên lùng sục tất cả các món nàng thích, ngắn ngủn nửa tháng, ông càn quét phố xá Kim Châu không nói, thừa dịp mùa xuân ra ngoài đạp thanh, ông liền dẫn mọi người lên chùa ăn thức ăn chay, sau đó lên núi thưởng thức các món thôn dã.
Mỗi ngày được mỹ thực phong phú bồi dưỡng, sáng sớm hôm nay Lệnh Dung soi gương, cảm giác mình béo lên mấy vòng, xiêm y mới cắt may đầu năm đã hơi chật, trước ngực cũng phồng lên khó chịu.
Lệnh Dung nhìn mình trong gương, mắt hạnh trừng to, cuối cùng không nhịn được cười rộ lên.
Sơn Trà theo nàng về Kim Châu, thấy nàng như vậy, không khỏi cười, "Tiểu thư, người đang làm gì vậy?"
"Có phải ta béo lên hay không?"
"Trên mặt không thấy rõ, trước kia tiểu thư ăn ít, cả người hơi gầy, nhưng gần đây được bồi bổ, khí sắc tốt hơn rất nhiều." Sơn Trà cài trâm lên tóc nàng, "Cây trâm này thật đẹp, làm nổi bật nhan sắc của tiểu thư."
Thật sao? Lệnh Dung đeo thêm đôi khuyên trân châu, cả người thập phần đoan trang.
Chẳng lẽ do ngực phát triển, nàng lại tưởng nhầm mình béo lên?
Quan sát một lát, đồ đạc đã chuẩn bị xong, nàng đi tới chỗ Tống thị.
Hôm nay là ngày nghỉ, Phó Cẩm Nguyên nhàn rỗi ở nhà, cùng nàng đi thăm lão thái gia. Lúc trước triều đình xảy ra chuyện, đương nhiên lão thái gia nghe được một ít tiếng gió, mặc dù không biết chuyện Vĩnh Xương Đế mơ tưởng Lệnh Dung, nhưng cũng biết Điền Bảo là kẻ đẩy ngoại tôn nữ vào tay vị kia. Hàn gia khó lường, ông dặn dò nàng không thể tùy ý làm bậy, cẩn thận làm việc.
Lệnh Dung cúi đầu đáp ứng, thừa dịp Phó Cẩm Nguyên và lão thái gia rảnh rỗi, nàng liền nhờ hai người theo dõi Đường Đôn, không cần gấp gáp, cũng không được thả lỏng, miễn cho đả thảo kinh xà, có thể biết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Về phần lý do, nàng không dám nói chuyện Đường Đôn và Đường Giải Ưu, khiến trưởng bối lo lắng, chỉ nói nàng tiếp xúc với hắn ta, cảm thấy người này tâm thuật bất chính, muốn thăm dò kĩ càng, lỡ đâu sau này xảy ra sự cố, nàng cũng kịp thời ứng đối.
Một mình nàng ở vũng lầy, điều này đủ khiến lão thái gia lo lắng, vội vàng đồng ý.
. . .
Trở lại Hàn phủ, Hàn Chập còn đang bôn ba, ngày về chưa rõ.
Lần này Lệnh Dung về nhà, mang theo không ít sản vật Kim Châu, tặng một chút cho Khánh Viễn Đường và chi thứ hai Lưu thị, lại chơi đùa một lúc với nhi tử của Mai thị, chờ Dương thị hồi phủ, nàng mang hơn nửa lễ vật tới Phong Hòa Đường.
Dương thị rất thích, sau khi Điền Bảo thất thế, bà an tâm hơn không ít, thừa dịp mùa xuân trời trong nắng ấm, bà mang Lệnh Dung và Hàn Dao ra ngoài đi dạo...Ngày ấy, sau khi Cao Tu Viễn cáo từ liền bặt vô âm tín, Hàn Dao trầm mặc mấy ngày, sau này cũng không làm khó chính mình, tiếp tục cưỡi ngựa săn bắn.
Nhưng mỗi lần Dương thị nhắc tới chuyện hôn sự, Hàn Dao không quá vui vẻ, Dương thị cũng không ép, tạm lùi việc này lại.
Ngày hôm đó Lệnh Dung nhàn rỗi không có gì làm, năm ngoái nàng có ủ hai vò rượu hoa mai, hôm nay liền mang tới Phong Hòa Đường.
Dương thị đang ngủ trưa, Hàn Dao ngồi ở gian ngoài luyện chữ, bị Ngư cô cô nhìn chằm chằm theo dõi. Thấy Lệnh Dung, Hàn Dao nhướng mày, đặt bút lông xuống, thấp giọng hỏi: "Đây là gì?"
"Rượu hoa mai, mới ủ năm ngoái." Lệnh Dung hạ giọng, đứng ở bên cạnh nhìn nàng ấy luyện chữ.
Nội gian yên tĩnh, gió phất qua lớp lụa mỏng, tấm rèm nhẹ nhàng đung đưa.
Mỹ nhân nằm ngủ cạnh cửa sổ, bỗng nhiên Dương thị giật mình, trong miệng lẩm bẩm, khuôn mặt thống khổ. Hàn Dao kinh ngạc, rón rén đi qua, chỉ thấy không biết từ bao giờ trên trán Dương thị đầy mồ hôi, hai hàng lông mày nhíu lại, giống như bị bóng đè.
Hàn Dao cầm tay bà, đẩy nhẹ.
Dương thị "A" một tiếng, mở mắt tỉnh dậy.
Trái tim bà đập thình thịch, giống như sắp trào ra khỏi lồng ngực, mồ hôi sau lưng ướt đẫm. Nhớ lại cảnh tượng trong mơ, bà nhìn Hàn Dao, đôi mắt trống rỗng thất thần.
"Không sao chứ?" Hàn Dao rất ít khi thấy Dương thị như vậy, vội cầm khăn lau tay bà.
Dương thị sầm mặt, hô hấp loạn nhịp, một lúc sau mới nói: "Ta mơ thấy phụ thân con." Bà nắm chặt tay Hàn Dao, đầu ngón tay không nhịn được run rẩy, sợ hãi nói: "Ông ấy xảy ra chuyện."