Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Điền Bảo bị nhốt vào nhà lao Cẩm Y Vệ, một mình một gian.
Ông ta hoành hành nhiều năm, tất cả đều dựa vào sự sủng ái của Hoàng Đế, mà nay bị Hoàng Đế ghét bỏ, tựa như chó nhà có tang, không còn dáng vẻ nịnh bợ mê hoặc chủ nhân, đối với thuộc hạ thì vênh mặt sai khiến như trước, ông ta ngồi thu mình một góc trong nhà lao, khuôn mặt nản lòng.
Giống hệt như đám tù nhân trước kia từng bị ông ta giam nhốt thẩm tra.
Loại tra tấn này có thể khiến tâm trí đối thủ tan rã, căn bản không cần Hàn Chập ra tay, nhưng Điền Bảo giữ chức vị cao, có mối quan hệ chặt chẽ với Phạm Quý Phi, trong tay nắm giữ không ít bí mật cung đình, Hàn Chập muốn biết một số chuyện, nên giao cho Phàn Hành tra án.
Phần còn lại chính là nhổ tận gốc, quét sạch loạn đảng.
Sau khi Hàn Mặc và Hàn Chinh nam hạ, có rất nhiều tin tức báo về, Hàn Kính bận rộn chuyện triều chính, Hàn Chập thay ông quản lý, hôm nào đến tối muộn cũng mới về phủ.
Cuối tháng hai, vụ án của Điền Bảo gần như hoàn chỉnh, đồng thời trong phòng khách Hàn gia, rốt cuộc Cao Tu Viễn cũng vẽ xong.
Bức tranh này tặng cho Định Viễn Hầu – phụ thân Dương thị, vậy nên Cao Tu Viễn vẽ rất dụng tâm, nghe theo sắp xếp của Dương thị, cùng hộ vệ Hàn gia tới mấy nơi Định Viễn Hầu thích ngắm cảnh, cuối cùng chọn một u cốc bích động. Sơn cốc thanh vắng trống trải, đứng bên trên có thể nhìn thấy hồ nước xanh mát, tiều phu leo núi gánh củi, tựa như cô vân dã hạc [1].
[1] Mây đơn hạc nội. Tỉ dụ người ở ẩn, nhàn dật tự tại, không cầu danh lợi. "Ngã tự tố cô vân dã hạc vô câu hệ, hàn biều phá nạp kham di thế".
Dương thị rất ít khi lui tới phòng khách, nếu có tới, cũng là phái Hàn Dao qua xem tiến độ bức tranh. Nghe tin hắn đã vẽ xong, bà dắt theo Lệnh Dung và Hàn Dao qua xem.
Kĩ năng của Cao Tu Viễn không chê vào đâu được, mọi người không ngừng khen ngợi, nhanh chóng sai người tới cửa hàng tốt nhất bồi tranh [2]. Cao Tu Viễn thấy vậy, mỉm cười chắp tay, "Phu nhân hài lòng là tại hạ yên tâm rồi. Ở quý phủ suốt nửa tháng, thật sự quấy rầy, tại hạ xin phép cáo từ."
[2] Bồi tranh là cách dán một tấm tranh lên một nền giấy (hoặc chất liệu khác) nhằm làm cho tranh phẳng và bảo quản tranh tốt hơn.
"Nhanh vậy sao?" Dương thị vuốt cằm.
Cao Tu Viễn cũng vuốt cằm, nở nụ cười thoải mái, "Vừa hay đang là cảnh xuân, vãn bối rất thích họa cảnh thác nước, vậy nên muốn đi thăm thú đây đó, có thêm kiến thức. Nếu sau này phu nhân, thiếu phu nhân, Hàn cô nương có việc, vãn bối sẵn sàng giúp đỡ."
Hắn khiêm tốn có lễ, ánh mắt chỉ dừng trên người Dương thị, không nhìn đi nơi khác. Cho dù ngẫu nhiên nhìn Hàn Dao, hắn cũng chỉ khách sáo khiêm tốn, không hề có thái độ lạ thường, càng không biểu hiện như Dương thị mong chờ.
Năm ngoái Hàn Dao tới chỗ hắn nhờ vẽ tranh, gặp mặt không ít lần, Hàn Dao ân cần lui tới, cũng đủ thấy nàng có ấn tượng tốt với hắn. Cao Tu Viễn là người thông minh, sao có thể ngây thơ không hiểu, thái độ như vậy, hắn tự nhiên sáng tỏ.
Dương thị thầm thở dài, không níu giữ hắn, tặng một số tiền lớn, tự mình tiễn ra cửa.
Cao Tu Viễn khi tới bị thương, khi đi đơn bạc, chắp tay thỉnh mọi người dừng bước, ống tay áo phiêu phiêu, đạp gió mà đi.
Trước cửa, trăm hoa thi nhau khoe sắc, cây xanh thấp thoáng, Dương thị chờ bóng dáng kia biến mất không thấy, mới vỗ bả vai Hàn Dao, ánh mắt quan tâm. Hàn Dao ngẩng đầu mỉm cười, "Mẫu thân yên tâm, con nói được làm được."
Thiếu niên văn nhã, tinh thông thi ca, sao cô nương có thể dễ dàng quên đi mối tình đầu?
Nhưng Hàn Dao là người hoạt bát, có thể nhanh chóng nhìn thấu, bà cũng không cần quá mức lo lắng.
Dương thị vỗ về nàng ấy.
Hàn Dao cầm tay Lệnh Dung, "Mẫu thân về trước đi, con muốn cùng tẩu tẩu ra sau hậu viện thưởng hoa." Sau đó nắm tay Lệnh Dung, nắng xuân ấm áp, hai người đạp nắng mà đi.
. . .
Tháng hai, phía nam vẫn còn chiến loạn, kinh thành an ổn hơn chút.
Hàn Chập có việc phải xuất kinh, vừa hay cùng đường tới Kim Châu, liền đồng hành cùng Lệnh Dung, tự mình dẫn nàng về nhà mẹ đẻ. Ngoại thành, cảnh xuân tươi đẹp, xe ngựa lộc cộc đi qua, thỉnh thoảng có hàng liễu rũ xuống, lất phất qua xe ngựa.
Lệnh Dung ngồi bên cạnh, đầu tựa gối mềm, bày một bộ ghép hình [3] ra trước mặt Hàn Chập, chậm rãi ghép hình.
Xe ngựa xóc nảy liên hồi, hai chân hắn lại tựa như chùy, không chút lay động.
Ngón tay thon dài linh hoạt lắp ghép, nhanh chóng ra hình một con thỏ.
Thế mà lại trông rất giống.
Hàn Chập bận rộn xử lí công vụ, cả ngày đối mặt với đám quan lại, không những thế còn phải tra khảo dưới nhà lao Cẩm Y Vệ, khó có dịp thấy nàng vui vẻ như đứa nhỏ, hắn cảm thấy vô cùng thú vị.
"Từ trước tới nay chưa thấy nàng nghịch mấy thứ này."
"Ta từng ở trong phòng chơi vài lần, nhưng mấy lần đó phu quân đều không ở trong phủ." Lệnh Dung dò xét hắn, cười nói: "Để phu quân chê cười rồi."
Bình thường nàng ở Ngân Quang viện, nếu không chơi đùa với Nhĩ Đóa thì cũng nghiên cứu sách dạy nấu ăn với Hồng Lăng và Sơn Trà, hoặc nhàn rỗi hơn thì có thể đọc sách, những lúc buồn chán không có gì làm, nàng liền lấy bộ xếp hình ra chơi.
Thậm chí Hàn Chập có thể tưởng tượng, nàng lười biếng dựa lưng vào ghế, liều mạng ghép hình, dáng vẻ buồn chán muốn chết.
Hắn nhướn mày, khẽ cười, "Hồi còn bé ta cũng từng chơi trò này. Nhưng mà... ta nhớ là không nhiều miếng ghép như vậy."
Lệnh Dung giải thích, "Bình thường đều là bảy miếng, nhưng bộ này do gia phụ làm, có mười lăm miếng. Người nói rằng có rất nhiều cách thức, muôn màu nghìn sắc, nhiều mảnh có thể ghép thành một hình lớn, tất cả đều quy về một phương. Thật ra bộ ghép hình này vẫn giống trò chơi ngày xưa, chỉ là nhiều thêm vài miếng, tìm cách ghép thành hình cũng rất vui. Phu quân có muốn thử một chút không?"
Xe ngựa đi chậm, Hàn Chập nhàn rỗi không có việc gì làm, liền cầm lấy mảnh gỗ.
Khi còn bé hắn từng chơi bộ bảy miếng, vẫn còn nhớ rõ phương pháp, bây giờ tăng lên mười lăm, có phần ngượng tay. Lệnh Dung cũng tham gia, thỉnh thoảng lại giúp hắn tìm mảnh ghép. Bởi vì Hàn Chập ra ngoài phá án, trên người mặc quan phục màu xanh, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhưng ngón tay thon dài của hắn lại cầm lấy mảnh gỗ, liên tục lắp ghép, cả người bớt đi một phần cường thế.
Lệnh Dung nghiêng đầu, nhìn ngón tay thon dài của hắn, có phần chói mắt.
Phu thê hai người ra sức chơi trò chơi, mới chơi có mấy ván, bất tri bất giác đã tới Kim Châu.
. . .
Xuất giá được hơn một năm, Phó Cẩm Nguyên và Tống thị vẫn khỏe mạnh như trước, nhưng vì không có nữ nhi bên cạnh, hai người không khỏi cảm thấy cô đơn. Hiếm khi Lệnh Dung về nhà, phu thê Phó gia nhận được thư thì vô cùng vui mừng, sai người thiết yến phong phú, đón gió tẩy trần cho hai người.
Hàn Chập có công vụ trong người, cơm nước xong, nghỉ ngơi một lát liền rời đi, không uống giọt rượu nào.
Hiện giờ đang là mùa xuân, sau khi ăn xong mọi người có thể tản bộ, gió mát nhẹ phớt qua.
Bởi vì Tống thị yêu thích hoa lá cây cảnh, tất cả cây cối trong vườn đều là bà tự mình chăm sóc, bốn mùa hoa cỏ chớm nở, tươi tốt um tùm. Mùa xuân, hoa ngọc lan khoe sắc, cây xanh rợp mát hai bên đường, cành lá sum suê, sắc màu rực rỡ, gió thổi xào xạc, mặt trời tỏa nắng.
Lệnh Dung tiễn Hàn Chập tới đây liền dừng chân.
Xiêm y mỏng manh, có thể nhìn thấy thấp thoáng cánh tay dưới lớp sa y, vòng eo thon nhỏ, lụa mềm lay động theo gió. Nàng cao hơn không ít, cả người đầy đặn quyến rũ, trước ngực hơi phồng lên, thắt lưng gấm buộc quanh vòng eo tinh tế, hình thêu con bướm trước ngực như muốn vẫy cánh bay đi.
Lần đầu gặp gỡ, nàng vẫn còn nhỏ, hiện tại khuôn mặt yêu kiều quyến rũ, ánh mắt long lanh như nước hồ xuân.
Nàng nhẹ nhàng bước đi, tựa như thiên tiên cưỡi gió, nở nụ cười xinh đẹp .
Hàn Chập đứng thẳng người, khoanh tay, không biết từ khi nào trên tay hắn đã có thêm cây trâm.
Lệnh Dung ngạc nhiên nhìn hắn.
"Đây là lễ vật mừng sinh thần của nàng, ta sợ không kịp quay về." Hàn Chập đặt trâm cài vào lòng bàn tay Lệnh Dung.
Trâm phượng bằng vàng, được thiết kế vô cùng tinh xảo, lông chim được điêu khắc kĩ càng, miệng phượng ngậm một hạt trân châu lớn, hai mắt xếch lên như mắt rồng, cao quý hơn người.
Lệnh Dung gả cho hắn đã lâu, ngoại trừ mỹ thực, hắn còn tặng cho nàng không ít trang sức. Sinh thần năm ngoái Hàn Chập bị thương phải tĩnh dưỡng, vậy nên nàng không tổ chức đường hoàng, vốn tưởng người bận rộn như hắn sẽ không quan tâm mấy chuyện này, nào ngờ.... Nàng nhìn trâm cài trân quý, mỉm cười nói: "Đa ta phu quân, ta rất thích."
Hàn Chập cài trâm lên tóc nàng, ngón tay phớt qua đôi khuyên trân châu, chạm vào vành tai non mịn.
Mười bốn tuổi chính là tuổi cập kê, nhớ tới điều đó, hắn rất chờ mong.
"Chờ ta trở lại." Đầu ngón tay chạm nhẹ lên đôi môi đỏ hồng, hai mắt Hàn Chập tối lại, có phần quyến luyến.
____________
[3] Bộ xếp hình: