Giang Sơn Có Nàng

Chương 72: ❄ Đoạt thê




Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Huyền Chân là đạo quan nổi tiếng ở vùng ngoại thành, bên trong chỉ có thanh cô, phu nhân tiểu thư thường xuyên tới thăm trưởng quan, quan hệ rất tốt. Mặc dù trưởng quan không dây dưa với đám vương tôn quý tộc, nhưng hàng năm Huyền Chân vẫn được Hàn gia ủng hộ tiền nhang đèn, lúc này Đường Giải Ưu bị phạt, Hàn Kính liền mang nàng ta tới đây.
Đường Giải Ưu phải chịu cảnh kham khổ, đã không còn đoan trang diễm lệ như xưa, hiện tại chỉ vấn kiểu tóc đơn giản, mặc xiêm y trắng mỏng manh.
Hàn Chinh dừng bước, "Biểu muội tới tìm trưởng quan?"
"Muội tới gặp nhị biểu ca, muốn dẫn huynh đi xem thứ này." Đường Giải Ưu nghiêng người, "Thỉnh."
Hàn Chinh có ấn tượng không tốt với Đường Giải Ưu, dù sao vị biểu muội này cũng đã ba, bốn lần gây sự, hắn đề phòng, nói: "Ta còn có công vụ trong người, ngày khác lại tới."
"Lúc đó thì đã quá muộn, biểu ca sẽ hối hận." Đường Giải Ưu thấp giọng, "Chuyện này liên quan tới di nương."
"Di..." Hàn Chinh sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, nhìn chằm chằm Đường Giải Ưu.
Đường Giải Ưu mỉm cười, "Thỉnh."
Dứt lời, nàng ta đi xuống cầu thang.
Hàn Chinh đứng dưới mái hiên, nhìn bóng dáng nàng ta, có hơi chần chờ.
Đương nhiên hắn biết vị di nương kia là ai. Khi còn bé ngây thơ không hiểu, chỉ biết hắn và Hàn Chập đều được Dương thị nuôi lớn, cùng ăn cùng ngủ, tình cảm huynh đệ rất tốt, thỉnh thoảng hắn cũng tới nhà ngoại tổ mẫu Dương gia. Mặc dù Hàn gia và Dương gia không nói gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được, trong mắt mọi người, hắn không bằng Hàn Chập.
Ban đầu hắn còn nghĩ do Hàn Chập là huynh trưởng, nhưng năm lên tám tuổi, hắn mới biết được nguyên do.
Hàn Chập là nhi tử ruột thịt của Dương thị, còn hắn chỉ là con của một vị di nương.
Hàn Chinh luôn băn khoăn chuyện này, càng về sau, nghi hoặc càng nhiều.
Sau này hắn không nhịn được, tới hỏi Hàn Mặc về vị kia, mới biết bà sinh hắn chưa được bao lâu thì qua đời. Hàn Mặc không đề cập nhiều tới di nương, chỉ nói phu nhân coi hắn là con ruột, dốc lòng yêu thương chăm sóc, bảo hắn đừng hỏi chuyện này nữa, nếu không phu nhân sẽ thương tâm.
Hàn Chinh không hỏi lại, dù gì Dương thị cũng đối xử với hắn rất tốt.
Sống với nhau nhiều năm, mặc dù không chung dòng máu, nhưng tình cảm mẫu tử rất tốt, hắn kính trọng Dương thị, coi bà như mẫu thân ruột thịt.
Nhưng không nói không đồng nghĩa với đã quên, hắn không thể làm ngơ trước sự tồn tại của thân mẫu. Tuổi càng lớn, nhìn chủ mẫu thiếp thất nhà khác nháo loạn, đích thứ chênh lệch khác biệt, hắn càng ý thức được mình và Hàn Chập không cùng một thế giới. Mặc dù tò mò chuyện di nương, nhưng hắn không hề bày tỏ, lại càng không dám tìm tòi nghiên cứu.
Sinh mẫu có ơn, nhưng dưỡng mẫu cũng hao hết tâm tư vì hắn, Hàn Chinh biết nặng nhẹ, không muốn phụ lòng.
Mà giờ phút này nhìn bóng dáng Đường Giải Ưu, Hàn Chinh bỗng nhớ lại dáng vẻ muốn nói lại thôi của Hàn Mặc, đôi mắt áy náy hổ thẹn của ông.
Dù sao vị kia cũng là thân mẫu của hắn, hắn thật sự... tò mò.
Hàn Chinh chần chờ một lát, cất bước đi theo.
. . .
Từ đường mờ ảo, dọc hai bên thắp nến.
Đường Giải Ưu mang Hàn Chinh tới đây, thuận tay mở cửa phòng, nhìn bài vị trước mặt, "Muội ở đạo quan chép sách, thỉnh thoảng cũng theo ni cô tới thắp hương, nơi đây mới lập không lâu. Nhị biểu ca, huynh có thấy cái tên nào quen thuộc không?"
Hơn một trăm bài vị, rất nhanh đã xem xong, Hàn Chinh nhìn chằm chằm góc bên phải, ánh mắt không hề rời đi.
Bên trên viết tên của Triệu di nương, Hàn Mặc từng nói với hắn, hắn nhớ rõ.
Trái tim hắn đập thình thịch, vội lại gần xem.
"Biểu ca có biết ai lập tấm bài vị này không?" Đường Giải Ưu ngước mắt, chậm rãi nói: "Ta đã hỏi sư trụ trì, là cữu cữu."
"Phụ thân?" Hàn Chinh đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Đường Giải Ưu.
Di nương xuất thân nha hoàn, thân phận hèn mọn, không được đi vào từ đường gia tộc, Hàn gia to lớn như vậy, chưa từng lập bài vị cho bà, tất cả dấu vết bà còn sống đều bị gạt bỏ. Mỗi lần Hàn Chinh tế bái ở từ đường Hàn gia, hoặc thỉnh thoảng đi lễ Phật, hắn sẽ thầm thắp nén hương cho bà.
Hắn không ngờ trong từ đường hẻo lánh này lại có bài vị của bà.
Hàn Chinh có phần bối rối, ánh mắt ngấn lệ, quay đầu nhìn chằm chằm Đường Giải Ưu.
"Ta biết nhị biểu ca chịu ân dưỡng dục của cữu mẫu. Nhưng huynh thật sự không tò mò vì sao cữu cữu lại lén lút lập bài vị ở đây? Cữu mẫu đối xử tốt với huynh như vậy, liệu có phải thật lòng?" Đường Gỉải Ưu nhìn chằm chằm Hàn Chinh, không dám chọc giận hắn, chỉ nói: "Sao biểu ca không điều tra rõ ràng?"
Hàn Chinh biến sắc, chậm rãi tới gần, nhíu mày, "Chia rẽ?"
"Có thể coi là vậy."
"Nguyên nhân?"
"Nhị biểu ca không nhận ra?" Đường Giải Ưu cười nhạo, "Muội muốn làm gì, bà ta đều cố tình ngăn cản, xúi giục đại biểu ca, không cho muội vào Ngân Quang viện. Sau khi Phó thị vào cửa, bà ta từng bước ép sát, đuổi muội ra khỏi phủ, ngay cả mặt ngoại tổ mẫu cũng không thấy. Biểu ca nghĩ xem, muội có hận bà ta hay không?"
"Là ngươi gieo gió gặt bão."
"Vậy trước khi Phó thị vào cửa, muội đã làm gì sai? Bà ta không vừa mắt muội, muội chỉ có thể tránh ở Khánh Viễn Đường, không dám lại gần bà ta, an an phận phận, chưa hề phạm phải lỗi sai nào. Là bà ta ngang ngược can thiệp, đẩy Phó thị tới lấy lòng biểu ca. Muội không cam lòng! Mới chỉ có hai chuyện nhỏ như vậy, bà ta đã đuổi muội ra khỏi phủ, đến đây chịu khổ." Đường Giải Ưu ôm lấy thân mình, "Đã tới mức này, muội cũng không trông cậy vào việc hồi phủ. Sau này đi nơi khác, muội đỡ phải cầu xin bà ta. Nhưng nhị biểu ca, bà ta dựa vào cái gì mà tác oai tác quái? Bà ta ức hiếp ngoại tổ mẫu, lại hại chết di nương, còn giả nhân giả nghĩa..."
Âm thanh khó chịu ngừng lại, Hàn Chinh bóp chặt cổ họng nàng ta.
"Nể mặt cô cô, ta khuyên ngươi một câu, họa là từ miệng mà ra."
Đường Giải Ưu hoảng sợ, nhìn chằm chằm Hàn Chinh không nói.
Một lúc lâu sau, Hàn Chinh mới buông nàng ta ra, lạnh giọng, nói: "Cho dù Phó thị không gả, ngươi cũng không thể vào Ngân Quang viện, chuyện này không liên quan tới phu nhân. Mấy thứ ngươi nói là việc nhỏ, ở trong phủ đều là tội lớn. Tổ phụ phạt ngươi là vì lo cho ngươi, ta khuyên ngươi đừng có quá mức." Dứt lời, hắn nhanh chóng bỏ đi.
Gió thổi lạnh lẽo, Hàn Chinh đi rất mau, ra khỏi chùa, cưỡi ngựa xuống núi.
Hắn nghĩ tới bài vị Hàn Mặc lập cho Triệu di nương, nhớ tới nụ cười hiền hòa của Dương thị, lại nhớ tới ánh mắt áy náy của Hàn Mặc, muốn nói lại thôi.
Trong lồng ngực như có hai luồng sức mạnh đánh nhau, hắn bỗng kéo dây cương, chuyển hướng tới vách núi gần đó.
"A..."
Gió núi nuốt trọn tiếng gào, vọng lại dưới đáy vực sâu,
. . .
Chuyện ở Huyền Chân, Hàn Chinh không nói với bất cứ ai.
Trở về phủ, mọi chuyện vẫn như cũ, Hàn Kính có ý để hắn ra chiến trường lấy kinh nghiệm, lúc này Hàn Mặc cùng quân đội xuôi về phía nam, ông sắp xếp cho hắn đi theo. Hàn Chinh cũng vui vẻ tuân lệnh, nhanh chóng sắp xếp hành lý.
Ngày hai mươi tư tháng giêng, phụ tử hai người cùng quan viên rời kinh, Dương thị tự mình tới tiễn.
Hai người thuận lợi rời kinh, Hàn Chập không hề lo lắng, ngày ngày thu thập chứng cứ buộc tội Điền Bảo.
Tới ngày hai mươi tám, Vĩnh Xương Đế cùng nhóm đạo trưởng tới điện thờ hoàng cung, cầu phúc cho đứa bé trong bụng Chân Hoàng Hậu. Cúng bái phải mất ba ngày, Vĩnh Xương Đế làm rất long trọng, còn lệnh nữ quyến trọng quan vào cung. Lúc thái giám tới Hàn gia cố ý thông báo, Chân Hoàng Hậu rất thích thiếu phu nhân, thỉnh Dương thị tiến cung mang nàng theo.
Hàn gia có ý giao hảo với Chân gia, vì Chân Hoàng Hậu cầu phúc, sao có thể không đi?
Dương thị đã sớm chuẩn bị lễ vật, mang theo Lệnh Dung, cùng chi thứ hai Lưu thị vào cung. Nữ quyến vào cung không thể mang theo nhiều tùy tùng, Hàn Chập biết được, bảo Lệnh Dung mang theo Phi Loan, rồi lệnh cho Phi Phượng đi theo Dương thị.
Bởi vì đây là cầu phúc cho Hoàng Hậu, đương nhiên làm lễ vô cùng long trọng, buổi sáng các đạo trưởng lập tế đàn, trong thời gian nghỉ ngơi, Vĩnh Xương Đế thiết yến, mời mọi người tới cung điện gần đó thưởng thức, lệnh cho đám nhạc công tấu nhạc.
Bởi vì buổi chiều còn phải cúng bái, mọi người ăn tiệc xong, liền cùng Hoàng Đế nghỉ ngơi ở đó.
Cao Dương Trưởng công chúa nhìn thấy nữ quyến Hàn gia, nhỏ giọng nhắc nhở, "Hoàng Thượng..."
Vĩnh Xương Đế nhìn theo ánh mắt của Hoàng tỷ, lập tức nhớ tới chuyện quan trọng, liền sai người triệu Lệnh Dung tới đây.
Lệnh Dung không hiểu ra sao, chỉ có thể đi vào, tới gần rèm che, nàng quỳ gối bái kiến Đế Hậu, Quý Phi cùng Trưởng Công Chúa.
Cao Dương Trưởng công chúa cười nhìn nàng, "Hoàng Thượng nhìn xem, có đúng là nàng ta không?"
Vĩnh Xương Đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, ánh mắt tham lam đánh giá Lệnh Dung, hài lòng vuốt cằm, "Không tồi, chính là nàng." Sau đó hỏi bát tự của Lệnh Dung.
Lệnh Dung mờ mịt, không thể không đáp.
Vĩnh Xương Đế nghe xong, ý cười càng sâu, "Đúng rồi, chính là nàng! Ngươi là phu nhân nhà ai?"
"Hoàng Thượng không biết, đây là thê tử của Hàn đại nhân – thống lĩnh Cẩm Y Vệ." Cao Dương Trưởng Công chúa đáp, nhìn ra xa bên ngoài, chỉ thấy Hàn Chập ngồi ngay ngắn, dáng người thẳng tắp cao ngất, khuôn mặt anh tuấn nhìn sang bên này. Nàng ta liếc mắt nhìn Vĩnh Xương Đế, kêu Điền Bảo triệu Hàn Chập tới đây.
Bên trong rèm đều là hậu phi, Hàn Chập không tiện đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài, chắp tay hành lễ.
Vĩnh Xương Đế cười nói: "Trẫm thấy Hoàng Hậu mệt nhọc, vậy nên tối qua ngủ ở thiên điện, nào ngờ lại mơ thấy thần tiên, nói rằng con nối dõi của Hoàng Hậu liên quan tới vận mệnh quốc gia, cần người có phúc tế bái ở thiên điện để bảo vệ giang sơn, muôn đời hưng thịnh. Sáng nay trò chuyện với Trưởng công chúa, mới biết đúng là có một người như vậy, chính là thiếu phu nhân này đây."
Hắn miệng đầy dối trá, đương nhiên Hàn Chập không tin, đôi mắt lạnh lùng, khom người lắng nghe.
Vĩnh Xương Đế nói tiếp, "Chỉ tế bái bình thường sẽ không có thành ý, trẫm muốn ban thưởng pháp danh, thỉnh nàng vào cung tu hành, khanh thấy thế nào?"
Hàn Chập hiểu rõ Hoàng Đế, nghe hắn ta bịa chuyện, liền hiểu ý đồ bên trong.
Hắn ngẩng đầu, thẳng người nói: "Thần thấy chuyện này không ổn."
"Đây chính là tạo phúc." Điền Bảo thấy ánh mắt của Vĩnh Xương Đế, vội hát đệm, "Lúc trước nhờ ơn Hoàng Thượng tứ hôn, phu nhân mới có thể vào kinh, nói vậy chắc hẳn đây là ý trời. Cầu phúc cho Hoàng Hậu liên quan tới vận mệnh quốc gia, Hàn đại nhân muốn từ chối sao?"
Điền Bảo có Vĩnh Xương Đế làm chỗ dựa, mặc dù Cẩm Y Vệ lập án, nhưng tội danh chưa định, lại có Hoàng Đế bảo vệ, hiện tại chưa ngã ngựa, vẫn đang hưởng thụ cuộc sống kẻ hầu người hạ.
Còn làm trò trước mặt mọi người, cố ý cao giọng.
Hàn Chập từng đối mặt với cái chết, gặp qua đủ loại quan lại, đương nhiên không để tên Hôn quân này vào mắt, loại nhục nhã này, sao hắn có thể chịu? Hắn mảy may không lùi, "Không biết tại sao Hoàng Thượng lại biết nàng là người thần tiên chỉ định?"
Dứt lời, hắn nhìn thẳng vào rèm trướng, ánh mắt lạnh lùng như dao.
Điền Bảo thấy thế, lập tức đáp trả, "Hoàng Thượng tận mắt nhìn thấy, Hàn đại nhân thế này là có ý gì!"
Ông ta quát chói tai, Hàn Chập mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn Vĩnh Xương Đế. Ánh mắt của hắn tràn ngập lửa giận, thấy Vĩnh Đế định mở miệng, hắn ngang nhiên xốc rèm che lên, cất bước đi vào.
Trước mắt mọi người, hắn chậm rãi tiến lên, kéo Lệnh Dung ra sau lưng.
Khí chất của kẻ đã quen giết chóc khác hoàn toàn với tên Hoàng Đế an nhàn sung sướng và lão hoạn quan, mặc dù hắn chắp tay hành lễ, nhưng cả người kiên cường cứng rắn, uy nghi sẵng giọng.
Hành động này cực kì ngạo mạn, Vĩnh Xương Đế tức giận, mở to hai mắt trừng hắn.