Giang Sơn Có Nàng

Chương 3: ❄ Tứ hôn




Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Dung rửa mặt chải đầu xong liền tới trước viện.
Vừa mở cửa ra đã thấy Phó Ích đang đi tới.
Chàng thiếu niên mới mười sáu tuổi, cẩm y ngọc thực, mặt mày anh tuấn, bước đi hăng hái.
Trong trí nhớ của Lệnh Dung, Phó Ích gầy yếu ngăm đen, do đi lính vất vả, trên tay có vết chai dày, trên mặt có nét mỏi mệt. Vốn là khuôn mặt tuấn tú, sau lại trở nên thô ráp, bởi vì tin dữ thi nhau nối đuôi tới, khóe mắt thậm chí còn có nếp nhăn, trông già hơn bạn đồng trang lứa đến vài tuổi.
Giờ phút này, ca ca vẫn là lang quân anh tuấn, có chút danh tiếng, dáng vẻ nổi trội hơn người, trong mắt có sự trầm tĩnh.
Lệnh Dung vui mừng gọi một tiếng "ca ca", cả hai cùng nhau vào phòng thỉnh an Phó Cẩm Nguyên và Tống thị, cả nhà ra khỏi phủ.
Tước vị của Tĩnh Trữ hầu phủ vốn rất lớn nhưng dần bị suy thoái, hàng năm vẫn chi tiêu như vậy, nhưng tiền bạc trong phủ có hạn, sản nghiệp của tổ tiên dần trở nên trống rỗng, bán đi không ít thôn trang ruộng tốt đổi lấy tiền mặt. Hiện giờ chỉ còn lại vài thôn trang, cũng chỉ còn một biệt uyển phong thủy hữu tình này.
Tiết trời cuối xuân, ở vùng ngoại ô đồng nội vẫn có hoa cỏ nở rộ, người một nhà nhàn nhã du ngoạn, sau khi ăn trưa xong thì về phòng nghỉ ngơi.
Lệnh Dung không ngại mệt, đi dạo một vòng vẫn không thấy ai, đành phải kéo Phó Ích theo dò hỏi, "Hôm trước đường ca đi đạp thanh [1], có tranh chấp với người ta, nghe nói huynh ấy nhốt người đó ở biệt uyển, muốn báo thù. Ca ca có biết chuyện này không?"
[1] Đạp thanh: dẫm lên cỏ xanh, ý chỉ việc đi chơi xuân
"Huynh ấy nhốt người, lại còn muốn trả thù?" Phó Ích nghe xong liền nhíu mày, hắn biết muội muội sẽ không nói bậy, nghi hoặc hỏi: "Sao muội biết?"
"Chuyện này khoan hãy nói đến. Huynh ấy nhốt người tra tấn, đấy là phạm tội, nếu bị đồn đãi ra ngoài thì sẽ rất khó nghe." Lệnh Dung nói qua loa, ghé sát vào bên cạnh, cho miếng điểm tâm vào miệng, "Huynh hiểu rõ đường ca hơn muội, có biết huynh ấy giấu người ở đâu không?"
"Chuyện này không khó. Nhưng chuyện này... là thật sao?"
Dù sao đó cũng là đường ca, còn cách nhau một tầng quan hệ, Phó Ích không muốn gây chuyện, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Thấy trên môi Lệnh Dung dính chút vụn bánh, hắn cười khẽ, nhẹ nhàng lau đi.
"Là thật hay giả thì cứ đi xem là biết!" Lệnh Dung thản nhiên nói.
Nàng cực kỳ tin tưởng, dù sao lúc cữu cữu tìm hiểu thì mọi chuyện đã xảy ra rồi, nhưng tất cả vẫn chỉ là tin tức vụn vặt, không hề chính xác, nàng không dám nói với cha nương, đành phải nói với ca ca.
Ai ngờ Phó Ích đi xung quanh một vòng, thật sự tìm được người, đưa nàng đi gặp người đó.
. . .
Biệt uyển ở xa kinh thành, cũng tương đối rộng rãi, ở phía tây bắc có căn phòng đã lâu không ai ở, có nhiều bụi bặm đọng lại qua năm tháng.
Phó Thịnh giấu người ở đây.
Tên phụ trách trông coi đã được Phó Ích khiển trách một trận, lúc này hết sức thức thời, cũng không dám nhiều lời, cung kính mở cửa cho huynh muội hai người đi vào.
Trong phòng có đầy tro bụi, rất nhiều mạng nhện, khi cánh cửa bị đẩy ra, làn gió thổi vào, còn có mùi ẩm mốc của đất.
Lệnh Dung lấy khăn che mũi, đi tới gần, chỉ thấy có một thiếu niên sáng sủa mặc xiêm y trắng, đang ngồi trong góc, hắn khoảng mười hai, mười ba tuổi, tay chân bị trói chặt, miệng nhét vải bố, trên xiêm y dính đầy bụi bẩn. Trông hắn rất thanh tú, cho dù giờ phút này đang chật vật nhưng liếc mắt một cái, vẫn cảm giác như gió xuân tháng hai, trăng sáng giữa hè, gợi cảm giác thoải mái cho người ta.
Nhưng ánh mắt kia vô cùng ngang ngạnh, nhìn chằm chằm huynh muội Lệnh Dung, ánh mắt có phần địch ý.
Vừa rồi Phó Ích đã hỏi nguyên do từ miệng gia đinh, sắc mặt có chút khó coi, sai gia đinh cởi dây trói và vải bố ra, đỡ vị thiếu niên kia đứng lên, áy náy thở dài, "Gia huynh làm việc lỗ mãng, khiến huynh đài chịu khổ, nay ta thay huynh ấy bồi tội. Không biết nhà của huynh đài ở đâu?"
Thiếu niên kia im lặng không nói, chỉ liếc nhìn Phó Ích một cái rồi đi ra ngoài.
Lệnh Dung sợ hắn trở về cáo trạng với Điền Bảo, vội níu ống tay áo hắn, "Công tử, xin dừng bước."
Thiếu niên kia dừng bước, muốn hất tay ra theo bản năng, nhưng nhìn thấy người níu bả vai hắn là một cô nương xinh đẹp, hắn nhẫn nhịn, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.
Lệnh Dung không dám buông tay, túm ống tay áo của hắn, dịu dàng hành lễ, nói: "Là đường huynh của ta mạo muội, đắc tội công tử. Từ nhỏ huynh ấy đã bất hảo, ngang ngược, kiêu ngạo, làm việc không biết đúng mực, tổ phụ biết được việc này, đã nghiêm trị huynh ấy, bắt huynh ấy quỳ ở từ đường [2], cố ý kêu chúng ta tới đây bồi tội, tiễn công tử về nhà." Hai tròng mắt của nàng sáng ngời, nhìn thiếu niên kia, thấy vẻ trào phúng bên môi hắn, biết chắc trong lòng hắn tràn đầy ác ý, liền nói tiếp: "Mặc dù đường huynh bất hảo, nhưng quý phủ cũng không cậy thế, nếu công tử vẫn còn tức giận thì có thể nói ra, tổ phụ sẽ gọi huynh ấy tới bồi tội."
[2] Từ đường: Nhà thờ tổ
Âm thanh của nàng mềm mại, đôi mắt có ý cười, lại tràn đầy áy náy, thiếu niên kia nhìn nàng một lát, cuối cùng mới dời mắt.
Trong lòng Lệnh Dung vẫn không yên.
Tuy Tĩnh Trữ hầu phủ có tước vị, cũng có chức quan, nhưng nếu so sánh với Điền Bảo được lòng Hoàng Đế, vẫn ở thế yếu. Việc này là đường ca làm sai, lúc trước nàng không dám tin tưởng, hiện giờ đã kiểm tra kỹ càng, mọi chuyện cũng xử lý tốt hơn, liền hỏi: "Hay là công tử cùng tới phủ, ta bảo đường huynh tự mình nhận lỗi?"
Ức hiếp người khác, nhận lỗi là chuyện đương nhiên.
Nàng rất muốn thiếu niên này ra mặt, để tổ phụ biết đường ca đã làm nhiều chuyện hoang đường, quản giáo chặt hơn, miễn có thêm chuyện gì xảy ra.
Ai ngờ thiếu niên kia vẫn không nói gì.
Thiếu niên thanh tú như vậy, có khi nào lại là kẻ câm điếc?
Đang muốn khuyên thêm, lại nghe thấy hắn mở miệng.
"Ta không muốn nhìn thấy hắn." Giọng thiếu niên mát lạnh như dòng suối, trong mắt tràn ngập chán ghét. Hắn muốn hất tay Lệnh Dung ra, lại nhìn vào cặp mắt ngập nước kia, cũng không đành lòng, nhìn nàng rất yếu ớt, dùng chút lực cũng có thể đẩy ngã. Kẻ ức hiếp hắn không phải nàng, thiếu niên kia cũng không muốn giận chó đánh mèo, cả người hắn cứng lại, giọng dịu đi, "Buông ta ra."
"Đương nhiên, nhưng...." Lệnh Dung vẫn túm ống tay áo hắn.
"Quý phủ làm việc sáng suốt, việc này không liên quan gì đến quý phủ."
Ý là sẽ không giận chó đánh mèo, cuối cùng Lệnh Dung cũng thở phào nhẹ nhõm, áy náy buông tay ra.
Thiếu niên kia cất bước đi, Phó Ích nhìn một loạt hành động của Lệnh Dung mà nghi hoặc, nhưng lại không tiện hỏi, chỉ có thể đi cùng Lệnh Dung. Tới đường lớn, hắn bảo Lệnh Dung về nghỉ ngơi trước, hắn tiễn thiếu niên kia đi.
. . .
Thiếu niên này họ Cao tên Tu Viễn, là nhi tử duy nhất của Huyện lệnh châu Long Du, phụ thân bị hàm oan nên phải đi lưu đày, ở nha môn châu phủ khó có thể giải oan, đành dùng hết tiền bạc còn lại trong nhà, một mình lên kinh, muốn tới dưới chân Thiên Tử, rửa sạch oan khuất. Nhưng khi tới Kinh thành, chỉ dựa vào oán hận của bản thân, tới nha môn Kinh Triệu Doãn [3] cáo trạng phụ thân của Chân Hoàng Hậu - Trữ quốc công ỷ thế hiếp người, mưu hại trung thần.
[3] Kinh Triệu Doãn: Quản lý hành chính và trị an kinh đô.
Sao Kinh Triệu Doãn dám tiếp nhận? Còn lấy gậy gộc đuổi hắn ra ngoài.
Việc này bị Điền Bảo biết được, hắn ta và Trữ quốc công không hòa thuận, liền phái người gọi Cao Tu Viễn, hỏi rõ nguyên do. Biết được Cao Tu Viễn chính là nhi tử của Cao Thế Nam, huynh trưởng của cô mẫu (cô họ) đã xa cách hai mươi năm, Điền Bảo vô cùng bất ngờ, nhận Cao Tu Viễn làm biểu chất, để Cao Tu Viễn ở Kinh thành, chờ Điền Bảo tìm được cơ hội sẽ bẩm báo với Hoàng Đế, rửa sạch oan khuất.
Cao Tu Viễn ở Kinh thành, mắt thấy Trữ quốc công vẫn ương nghạnh, Điền Bảo lại án binh bất động [4], hắn không có cơ hội báo oan, trong lòng buồn rầu, đành đến Kim Châu ngắm cảnh sông núi. Không khéo lại gặp phải Phó Thịnh đang nhục mạ một người thợ săn, trong lòng khó chịu đã bênh vực lẽ phải, bị Phó Thịnh giam ở biệt uyển, không cầu xin tha thứ thì hắn ta sẽ không thả ra.
[4] Án binh bất động: tạm thời không hành động, chờ xem tình hình
Thiếu niên tâm cao khí ngạo, sao có thể cúi đầu? Vô duyên vô cớ bị nhốt ở đây ba, bốn ngày.
Mà nay được tự do, tuy Phó Ích áy náy, đền bù tiền bạc, còn muốn mời hắn về phủ bắt Phó Thịnh nhận lỗi, nhưng hắn không muốn ở lại đây thêm một phút. Hắn không lấy tiền bạc, dùng kỵ mã, nhanh chóng quay về kinh.
Điền Bảo thấy hắn mấy ngày không về, cũng không hỏi lý do.
Cao Tu Viễn có ác ý, muốn kể hết mọi chuyện, nhưng lại nhớ tới dáng vẻ áy náy của cô nương mỹ mạo kia. Kẻ ức hiếp hắn đã chịu giáo huấn, hắn cũng biết Điền Bảo là người ngang ngược kiêu ngạo, không muốn Điền Bảo nhúng tay vào, đành nói: "Đi Kim Châu du ngoạn, thấy phong cảnh ở đó đẹp nên tự ý ở thêm mấy ngày. Khiến biểu thúc lo lắng rồi, là chất nhi không đúng."
"Ở thêm mấy ngày?" Điền Bảo đã ở trong cung hơn nửa đời người, ánh mắt híp lại, biết là hắn đang nói dối.
Cao Tu Viễn hồn nhiên không biết, còn gật đầu nói: "Đúng vậy."
Điền Bảo không hỏi thêm, còn thuận miệng hỏi hắn đi du ngoạn ở núi nào, cảnh trí ra sao, Cao Tu Viễn trả lời rất chi tiết.
Hắn đi rồi, Điền Bảo sai người đi tìm hiểu thực hư chuyện ở Kim Châu. Ông ta có địa vị cao, trong tay lại có Cấm quân, ngang với chức vị Tể tướng, được Hoàng Đế tín nhiệm, có thủ đoạn phi thường, ngày hôm sau đã tra ra được mọi chuyện, nói là Tĩnh Trữ hầu phủ ỷ thế hiếp người, giam giữ Cao Tu Viễn.
Điền Bảo biết được, sầm mặt tức giận.
Ông ta ỷ vào việc Hoàng Đế tin tưởng mình, hoành hành ương nghạnh ở Kinh thành, chưa từng để một hầu phủ xuống dốc vào mắt. Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, trước kia thân phận ông đê tiện, đã phải chịu mọi loại ánh mắt, hiện giờ ông thăng chức rất nhanh, càng không chấp nhận được kẻ khác coi khinh mình, huống gì Phó gia kia ức hiếp đứa biểu chất mới nhận về chưa được bao lâu của ông?
Ông ta đang ghi hận, đúng lúc đó thuộc hạ báo lại, nói hai gián điệp đi vào Cẩm Y Vệ bị Hàn Chập nghiêm hình bức cung, chết ngay trong ngục, Điền Bảo cười lạnh một tiếng, tính toán kế sách.
. . .
Qua mấy ngày, Vĩnh Xương Đế mới mười bảy tuổi - Lý Chính chợt có suy nghĩ muốn bãi giá đi săn ở Bắc uyển, yêu cầu đám vương công đại thần đi cùng.
Nhóm con cháu thế gia cùng đi săn bắn, tiểu tướng quân của Vũ Lâm quân Hàn Chinh có tài bắn cung xuất chúng, đạt vị trí thứ nhất.
Vĩnh Xương Đế rất vui mừng, nhìn thấy Tể Tướng Hàn Kính ở ngay trước mặt, không khỏi khen ngợi ông có cách dạy.
Quý phi Phạm thị ngồi bên cạnh, nghe vậy thì cười nói, "Hàn tiểu tướng quân có phong thái xuất chúng, lại vì nước mà làm lụng vất vả, dù sao Hoàng Thượng cũng nên ban thưởng gì đó. Không bằng... ban cho một mối hôn sự?"
Ngày thường nàng ta đã quyến rũ, tư thái nhu thuận, nhiều lúc còn hơn cả Hoàng Hậu đoan trang lương thiện, có cách để dỗ dành nam nhân.
Từ trước tới nay Vĩnh Xương Đế luôn sủng ái nàng ta, nghe vậy thì vuốt cằm suy nghĩ.
Thần sắc Hàn Kính biến đổi, Phạm Quý phi và Điền Bảo chung một phe, mở miệng như vậy, tất nhiên là không có ý tốt. Ông vội đứng dậy, chắp tay nói: "Hoàng Thượng có ý tốt, vi thần khắc sâu trong lòng. Nhưng tuổi chất tử còn nhỏ, vẫn cần phải dạy dỗ thêm, chưa thể thành gia lập nghiệp."
Vĩnh Xương Đế mới nổi lên hứng thú, nghe vậy ý cười cũng thu lại.
Điền Bảo nhìn thấy, lúc này mới cười tủm tỉm nói: "Sao Hoàng Thượng phải ban thưởng cho Hàn Chinh, sao không tìm một mối hôn sự tốt cho vị ở Cẩm Y Vệ? Năm nay Hàn đại nhân đã hai mươi, đấy mới gọi là xuất chúng, vì san sẻ với Hoàng Thượng, ngay cả hôn nhân đại sự cũng trì hoãn. Vi thần nghe nói Tĩnh Trữ hầu phủ có một chất nữ, dung mạo xuất chúng, sắc nước hương trời, nếu Hoàng Thượng thành toàn, thì đúng là trai tài gái sắc."
Phạm Quý phi cũng phụ họa, nói: "Lúc trước thần thiếp đã xem qua tranh vẽ nữ quyến của thế gia, quả đúng là dung mạo khuynh thành."
Hai người kẻ xướng người họa, ở giữa là Vĩnh Xương Đế.
Bình thường Hôn Quân luôn như vậy, nguyên nhân chính là vì Hàn Kính không bao giờ tức giận, Vĩnh Xương Đế nhìn người đang đứng sau Hàn Kính, Cẩm Y Vệ Hàn Chập, liền nói ngay: "Đã như vậy, ngày mai trẫm hạ chỉ tứ hôn, kết mối duyên này. Hàn gia là trung thần, đến lúc đó trẫm kêu Lễ bộ chuẩn bị, phải khiến cho hôn lễ này thập phần long trọng!"
Dứt lời, hắn nâng chén uống rượu, đã định xong mọi chuyện.
Hàn Kính đã trải qua ba đời Đế Vương, đứng ở vị trí Tể Tướng suốt nhiều năm, sao có thể không rõ Tĩnh Trữ hầu phủ?
Người phủ Tể Tướng không thể bị ức hiếp như vậy, mặc dù Điền Bảo ỷ vào Hoàng Đế mà ương ngạnh, nhưng trong tay ông có binh quyền, ở trong triều cũng có căn cơ, Hoàng Đế cũng phải nhường nhịn vài phần, mối hôn sự này còn hoang đường như vậy!
Hàn Kính tiến lên, định nói lời từ chối, nhưng trưởng tôn (cháu trai trưởng) Hàn Chập ở đằng sau kéo nhẹ ống tay áo của ông.
Hàn Chập bất chợt tiến lên trước, khom người nói: "Vi thần tạ ơn Hoàng Thượng."
Hắn mới hai mươi tuổi, từ nhỏ đã văn võ song toàn, phong thái sáng lạn, kiên nhẫn trầm tĩnh, nếu không phải thủ đoạn trong Cẩm Y Vệ quá tàn nhẫn, tính tình tàn ác, thanh danh khiến người ta nghe đã sợ mất mật, thì đã có thể khiến biết bao cô nương Kinh thành ngưỡng mộ. Hắn làm việc lão luyện, đừng nói văn võ bá quan trong triều, ngay cả Vĩnh Xương Đế đôi khi cũng phải nhường nhịn ba phần.
Giờ phút này, bóng dáng Hàn Chập kiên cường, tựa như một ngọn núi cao.
Trên mặt hắn là biểu cảm hờ hững, nhưng lời nói của hắn khiến Vĩnh Xương Đế không tự giác thở ra, nếu vị tổ tông Hàn gia này từ chối, không tán thành, thật đúng là không biết nên để mặt mũi ở đâu.
Phía sau Hoàng Đế, Điền Bảo cũng kinh ngạc, chợt cười lạnh.