Giang Sơn Có Nàng

Chương 19: ❄ Hờn giận




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Trong Ngân Quang viện, Tống cô cô, Khương cô cô, Hồng Lăng và hai nha hoàn hoàn khác cùng nhau đón giao thừa, tất cả đều chưa ngủ.
Đèn đường hai bên đã tối sầm, nhưng đèn đuốc trong phòng vẫn sáng trưng. Tống cô cô ngồi cạnh lò sưởi, thỉnh thoảng lại kéo rèm lên, đánh giá động tĩnh bên ngoài. Nhìn thấy Lệnh Dung trở về, bà cùng Hồng Lăng vội ra nghênh đón, lại thấy Hàn Chập cũng trở về, cả hai cùng hành lễ. Thấy Lệnh Dung đi khập khiễng, bà vội hỏi: "Thiếu phu nhân sao vậy?"
"Vô tình ngã trẹo chân, Sơn Trà đi lấy thuốc rồi." Lệnh Dung thuận thế để Tống cô cô đỡ nàng, quay lại nói với Hàn Chập, "Đa tạ phu quân. Bên này đã có Tống cô cô và Khương cô cô chăm sóc, không còn gì nữa, nếu phu quân có việc gấp, cũng đừng trì hoãn."
"Xem vết thương trước đã." Hàn Chập không đi, cùng nàng vào phòng.
Chậu than tỏa ra khí nóng ấm áp, giường cũng được huân hương, nhiệt khí làm Lệnh Dung thỏa mãn.
Nàng được Tống cô cô và Khương cô cô dìu lên giường, lúc cởi giày ra, thấy mắt cá chân chỉ hơi phiếm đỏ, đúng là không nặng lắm.
Không đợi nàng kịp thở phào nhẹ nhõm, giường đã lún xuống, Hàn Chập ngồi bên cạnh.
"Ngồi đàng hoàng." Hắn ra lệnh, sau đó nâng chân Lệnh Dung lên đầu gối mình. Nương theo ánh đèn, hắn nhìn mắt cá chân của nàng, nhỏ bé tinh xảo, trắng nõn như ngọc, chỗ phiếm đỏ cực kì bắt mắt. Chân của nàng rất đẹp, đầu ngón chân cũng trơn nhẵn mịn màng, nắm trong tay cảm giác mềm mại, nhỏ hơn bàn tay to lớn của hắn.
Xúc cảm mềm mại khác hẳn với thanh kiếm sắc nhọn lạnh như băng, Hàn Chập ngừng một chút, sau đó tập trung nhìn mắt cá chân của nàng.
"Đau không?" Hắn hỏi.
"Có hơi đau." Lệnh Dung thành thật trả lời.
"Chỗ này thì sao?"
"Không đau."
"Đây thì sao?"
"Ưm...." Lệnh Dung thở dốc, đáng thương nhìn hắn, "Chỗ này rất đau. Đau hơn chỗ vừa nãy nhiều. Thật đó."
"Ta biết rồi." Hàn Chập buông tay ra.
Lệnh Dung cũng không rõ có phải là do say hay không, chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, chỗ được hắn chạm vào như đụng phải lửa nóng, cả người không được tự nhiên. Giờ phút này được tự do, nàng vội thu chân về, ngẫm nghĩ, thừa dịp Hàn Chập không chú ý, lặng lẽ lấy váy che đi.
Nàng chợt thấy hơi khát, "Tống cô cô, ta muốn uống nước."
Tống cô cô vội cúi xuống nhìn nàng, thừa dịp Hàn Chập không ở đây, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Thiếu phu nhân bị trẹo chân, sợ là không đi dâng hương với phu nhân được."
"Vẫn nên đi thì hơn, ta đã đồng ý rồi, cẩn thận một chút chắc không sao." Lệnh Dung tựa người vào gối mềm, híp mắt lại.
Tống cô cô còn muốn khuyên nhủ, thấy Sơn Trà mang thuốc đến thì vội vàng làm theo lời Hàn Chập dặn, bôi thuốc cho nàng, sau đó băng bó kĩ lưỡng.
Lệnh Dung híp mắt nhìn, tinh thần dần buông lỏng, ôm gối mềm ngủ thiếp đi.
Lúc Hàn Chập ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy nàng đã thay tẩm y, ôm gối mềm, mái tóc tán loạn, cổ áo hé mở, lộ ra phần cổ trắng nõn.
Hàn Chập vội rời mắt, tiện tay kéo rèm xuống, cũng không đổi tẩm y, nằm ngay bên cạnh nàng.
"Lùi vào trong đi." Hắn nói.
Lệnh Dung mờ mịt mở mắt, thấy là hắn thì "ừm" một tiếng, lùi vào bên trong, nhắm mắt lại ngủ. Ngủ một lát, lại giống như nghĩ tới gì đó, cánh tay lặng lẽ thò ra khỏi tẩm y bằng gấm, kéo chăn lên sát tới cằm.
Hàn Chập lấy cốc tắt nến, nằm lên giường.
Không biết có phải do say rượu hay không, tim hắn đập nhanh hơn bình thường, lại không nhịn được mà nghĩ tới cổ chân mềm mại trắng nõn mình vừa nắm lấy. Hắn nhắm mắt lại, ngửi thấy trong hơi thở còn vương mùi hương của nàng, nhớ tới đêm đó hắn hôm trộm nàng, cảm giác có chút hỗn loạn. Vận khí không có tác dụng, hắn chỉ có thể mở mắt nhìn sang bên cạnh, thấy Lệnh Dung cuốn mình như nhộng, vùi mặt trong chăn, giữa hai người là một khoảng cách lớn.
Biết tránh ở bên trong, xem ra là ngủ chưa sâu.
Hắn dời mắt, đành phải nói chuyện khác để quên đi xúc cảm vừa rồi, "Chân nàng bị thương, đừng đi dâng hương."
Lệnh Dung tự có quyết định, chỉ có thể trả lời có lệ, "Cẩn thận chút chắc không sao."
"Ngày kia là lại mặt, nàng tính thế nào?"
"Đúng rồi." Lệnh Dung nhô đầu ra, nói: "Phu quân mới về, ta vẫn chưa kịp hỏi, phu quân định đi Kim Châu không?"
Hàn Chập nhếch môi cười, "Ta bảo ngày kia lại mặt, nàng không nghe thấy gì sao?"
Lệnh Dung không nghe ra được hắn đang chế nhạo, lấy ngón tay nhẩm tính, nói: "Đầu tháng ba được không?"
"Được."
"Vậy thì tốt." Nàng lại lùi vào trong, một lúc sau đã ngủ say.
Hàn Chập mở mắt một lát, cũng nằm dịch ra bên ngoài, sau đó đi ngủ.
. . .
Sáng sớm hôm sau, khi Hàn Chập tỉnh lại, thấy nàng đang gối đầu lên người hắn, mái tóc đen dài, hô hấp mềm mại nhẹ nhàng phả vào cổ hắn. Tối hôm qua lúc đi ngủ, một mình nàng chiếm hơn nửa giường, áo ngủ bằng gấm lỏng lẻo, lúc ngủ say, khóe môi còn hơi cong lên.
Mà hắn vốn là một người luôn nằm nghiêm chỉnh, thế mà tối qua lại dịch ra bên ngoài, gần như là sắp rơi xuống giường.
Đêm nay nhất định phải ngủ ở thư phòng!
Hàn Chập ngồi dậy, chỉnh lại xiêm y, sau đó tự mình tới thư phòng, gọi người tới giúp mình thay dược.
Một lúc sau Lệnh Dung mới tỉnh dậy, vẫn ngáp liên tục, Tống cô cô hầu hạ nàng thay xiêm y, thừa dịp không có ai, thấp giọng nói: "Tối hôm qua nô tì nhìn thấy trên giày có mấy hạt ngọc, thiếu phu nhân có biết không?"
"Hạt ngọc?" Lệnh Dung kinh ngạc.
Tống cô cô vuốt cằm, mang đôi giày kia tới cho Lệnh Dung, Lệnh Dung nhìn kĩ, dưới lớp tuyết ướt sũng, đúng là có mấy hạt ngọc, phải nhìn kĩ mới thấy.
Nàng sửng sốt, "Dưới giày của Sơn Trà có không?"
"Không có." Tống cô cô lắc đầu.
Lệnh Dung nhìn đôi giày kia, tối hôm qua nàng không đi lung tung, sao có thể dính ngọc lên giày? Nàng nhíu mày, gọi Sơn Trà tới đây, bảo nàng ấy tới chỗ tối qua nàng trượt chân nhìn xem, nếu có người ngoài hỏi, cứ bảo tối hôm qua nàng làm rớt khăn tay ở đại sảnh.
Sơn Trà tuân mệnh rời đi, lúc Lệnh Dung đang rửa mặt chải đầu, nàng ấy quay trở về, trong tay cầm rất nhiều hạt ngọc nhỏ. Nói tối hôm qua đúng là tuyết rơi lớn, nơi khác rất sạch sẽ, chỉ riêng chỗ Lệnh Dung ngã mới có, phần lớn hạt ngọc đều ở trong khe nhỏ, sau khi quét tuyết cũng quét hạt ngọc đi mất, không còn lại nhiều.
Sắc mặt Lệnh Dung tối sầm, chợt nghe Khương cô cô và Hàn Chập nói chuyện, vội bảo Sơn Trà cất hạt ngọc đi, cùng nàng đi ra ngoài.
Sắc mặt Hàn Chập không tốt lắm, tự quay về phòng lấy đồ của mình, sau đó nhanh chóng đi ra.
Lệnh Dung vội gọi hắn lại, "Phu quân, vừa rồi mẫu thân tặng chàng hai vò rượu, bảo là uống sau ăn là tốt nhất. Phu quân có muốn dùng một chút không?"
Hàn Chập dừng bước, ngồi xuống bàn.
Lệnh Dung tạm thời không đề cập tới chuyện hạt ngọc, tự mình rót rượu cho hắn, bày đồ ăn sáng qua, "Tối qua phải đa tạ thuốc của phu quân, quả nhiên là sáng nay đã tốt hơn nhiều. Đây là vài món Hồng Lăng mới làm, phu quân nếm thử đi."
Hàn Chập "Ừ" một tiếng, nghiêng đầu hỏi nàng, "Chân ổn rồi?"
"Đỡ hơn rồi." Lệnh Dung đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt của hắn.
Tối hôm qua uống nhiều mấy chén, mặc dù trong đầu hỗn độn, nhưng nàng vẫn nhớ Hàn Chập xem vết thương giúp nàng. Lúc đó hắn rất kiên nhẫn, không so đo chuyện lúc trước nàng nhìn lén hắn, còn đỡ nàng quay về phòng, chỉ cho Sơn Trà cách bôi thuốc. Thế mà sáng nay hắn lại lạnh mặt, theo lời Tống cô cô nói, giờ Thìn (7h-9h) hắn đã lặng yên rời đi, ngay cả Khương cô cô cũng không để ý.
Thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, chắc hẳn là có duyên cớ.
Lúc đi ngủ đương nhiên là không gây chuyện, chắc là nàng làm chậm trễ chuyện của hắn, vậy nên Hàn Chập mới lạnh mặt với nàng.
Nàng có chút áy náy, "Tối qua sợ là chậm trễ chuyện của phu quân, ta... rất áy náy."
Chậm trễ việc ngủ cũng xem như là chậm trễ, Hàn Chập bình tĩnh nói: "Nếu biết áy náy, vậy muốn bù lại thế nào?"
Còn muốn bù lại?
Lệnh Dung không muốn người bên ngoài để ý, nàng ngẫm nghĩ, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Không thì ta làm măng xào ngũ vị hương [1] cho chàng nhé? Tối hôm qua phu quân uống rượu, lại ngủ muộn. Măng mùa đông ăn rất ngon, có tác dụng giải rượu, nếu muốn ăn, hôm nay là tốt nhất."
Hàn Chập vẫn lạnh mặt, nhưng ngữ khí đã dịu đi, "Được."
. . .
Ăn cơm xong, hai người tới chỗ Dương thị vấn an, Lệnh Dung bẩm báo chuyện nàng bị trẹo chân và đầu tháng ba sẽ về lại mặt.
Dương thị cũng không nghi ngờ gì, còn lo lắng chân của Lệnh Dung bị sao, muốn thỉnh lang trung, nhưng Lệnh Dung ngăn lại, bà liền bảo nàng về phòng nghỉ ngơi trước, còn dặn sẽ mang túi phúc về cho Lệnh Dung và Hàn Chập.
Đợi sau khi Dương thị đi dâng hương, Lệnh Dung chưa vội đề cập tới chuyện hạt ngọc, được Hàn Chập chấp thuận, nàng sử dụng gian bếp của hắn.
Hồng Lăng tới phòng bếp lớn lấy nguyên liệu, thấy ở đó có gà rừng cùng hạt dẻ, liền bảo người hầu làm sạch, sau đó thuận tay mang về. Hai người tỉ mỉ làm sạch măng mùa đông, Hàn Chập chờ hai nén hương vẫn không thấy đồ ăn đâu, không kiên nhẫn, tiện đường tới gian bếp, thấy nàng cọ rửa nửa ngày, vẫn đang thái măng.
Nhìn lên trên bàn, còn thấy có thịt gà rừng, hạt dẻ, măng mùa đông cùng nấm hương, đều mới chỉ được bày biện.
Hàn Chập không khỏi nhíu mày.
Có một chút đồ ăn mà vẫn chưa xong, muốn ăn thì phải chờ tới bao giờ?
Gian bếp đã được sắp xếp sạch sẽ, phòng bếp chỗ khác cũng không gọn gàng được thế này, hắn nhìn sang bên tường, thấy vẫn chưa nhóm lửa.
Mấy ngày trước Hàn Chập bận rộn ở Hà Dương, khó có lúc nhàn rỗi, thấy Lệnh Dung đang thái măng, hắn cũng hứng trí, bảo người hầu vào nhóm lửa, để Lệnh Dung làm măng xào ngũ vị hương, hắn đun nước chuẩn bị làm thịt gà rừng, cho thêm hạt dẻ vào. Tới khi nồi nước sôi lên, hắn cho hành, gừng, chút rượu Thiệu Hưng [2] vào, sau đó lại thêm nước tương, để lửa ninh cho thấm, một lúc sau cho thêm hạt dẻ, nấm hương và măng mùa đông vào.
Làm xong tất cả, quay sang thấy Lệnh Dung cũng đã làm xong món măng xào ngũ vị hương, thơm nức mũi.
Hàn Chập vẫn cảm giác thiếu thiếu, hắn làm thêm nước chấm, bỏ gừng, chút nước và bột nêm vào, để ở giữa bàn.
Món ăn nóng hổi được bưng ra, măng mùa đông thơm ngào ngạt, gà rừng kho hạt dẻ [3] mỹ vị, hương thơm lan tỏa bốn phía.
Cách gian bếp không xa có lò sưởi, Lệnh Dung bảo người mang điểm tâm tới đó, rồi lại bưng đồ ăn lên, nàng nhìn bàn đồ ăn, Hàn Chập nhìn thấy trên mặt nàng có hai chữ 'thèm thuồng' rõ ràng.
Lệnh Dung cầm đũa, hạt dẻ thơm mềm, thịt gà rừng rất ngon, còn ngon hơn cả măng xào ngũ vị hương của nàng!
Nàng nhìn món thịt gà rừng kho hạt dẻ chằm chằm, ăn tới mức trong lòng nở hoa, Hàn Chập nấu ăn thật ngon.
Hàn Chập uống rượu xong, ăn hết sạch đĩa măng xào, nói: "Hương vị không tệ."
Lệnh Dung nhếch môi cười, hai mắt cong lại, thấy mày hắn giãn ra, có vẻ tâm trạng rất tốt, nàng mới nhắc tới chuyện trượt chân tối qua.
__________
[1] Hình ảnh măng xào ngũ vị hương (hiện tại chưa có video hướng dẫn trên youtube)


[2] Rượu Thiệu Hưng: là một loại rượu nếp nổi tiếng nhất của Trung Hoa. Hiện nay người Trung Quốc đã cải tiến phương pháp nấu để trở thành một kỹ nghệ quan trọng dùng nhiều loại gạo khác nhau, trong đó có gạo nếp (nhu), men rượu làm bằng gạo hay lúa mạch. Rượu Thiệu Hưng phải để ít nhất là ba năm mới cho vào bình, thường hâm lên trước khi uống. Nếu rượu để trên 5 năm, người ta gọi là Trần Niên tửu (nghĩa đen chỉ là rượu lâu năm), hương càng nồng và thơm. Cũng có sách chép là rượu Thiệu Hưng nấu cho khi sanh con trai thì gọi là Trạng Nguyên Hồng, cho con gái thì gọi là Nữ Nhi Hồng, dùng trong dịp đội mũ hay cài trâm (là một lễ khi đã họ đến tuổi trưởng thành).
[3] Hình ảnh thịt gà rừng kho hạt dẻ (Hiện tại chưa có video hướng dẫn trên youtube)