Giang Sơn Có Nàng

Chương 17: ❄ Ly gián




Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Đám người Hàn Chập nhanh chóng rời khỏi núi, lúc đi tới đường lớn, rốt cuộc phía sau cũng an tĩnh lại.
Tuy tướng lĩnh Hà Dương có dã tâm, nhưng dân chúng Đàn thành vẫn còn đang hưởng thụ yên bình, vội vàng chuẩn bị lễ mừng năm mới, người bán hàn rong trong thành rất nhiều, vô cùng náo nhiệt. Trong thành gió êm sóng lặng, xem ra bên kia không có ý định động thủ ngay trước mặt mọi người.
Hàn Chập phóng ngựa vào thành, đi thẳng tới phủ tiết độ sứ Hà Dương.
Bùi Liệt nằm trên giường, không thể đứng dậy, phái nhi tử Bùi Thái, phó chỉ huy Bành Cương, quân sư Dương Dụ ra mặt, mời hắn vào phủ.
Đương nhiên tình cảnh này cũng không thể gọi là hòa hợp.
Năm nay Bùi Thái ba mươi tuổi, nghe theo lệnh của phụ thân, tư thái hòa khí. Bành Cương chính là kẻ vừa đuổi giết Hàn Chập cả một đường, là kẻ có uy tín trong quân đội Hà Dương, được kính trọng không kém Bùi Liệt, thường ngày hắn ta ngang ngược kiêu ngạo, chính hắn hạ lệnh cho thuộc hạ giết chết vị sứ thần kia, lúc này đối mặt với Hàn Chập, hắn không hề có nửa điểm hòa khí. Dương Dụ là cữu cữu của Hàn Chập, mười năm trước mâu thuẫn với người nhà, đầu quân dưới trướng Bùi Liệt, từ một tiểu tướng dần trở thành quân sư có địa vị cao, cũng được tham gia giải quyết việc chung.
Dùng cơm tối xong, Bùi Thái sắp xếp cho mọi người nghỉ tạm ở phòng khách Bùi gia.
Hàn Chập đang ở hang hổ, thản nhiên ngồi một chỗ, nửa canh giờ sau, nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn tự ra mở cửa, thấy Dương Dụ thay y phục thường ngày, một tay cầm đèn dầu, một tay cầm vò rượu.
"Đêm khuya Dương đại nhân tới đây là muốn chỉ giáo chuyện gì?" Hàn Chập không mời ông ta vào ngay.
Dương Dụ quơ vò rượu trong tay, "Tuy nói không có chuyện thì không nên lui tới, nhưng dù gì cháu cũng là chất tử của ta, mời cháu uống chén rượu cũng không được sao?"
"Vậy thì mời cữu cữu vào." Hàn Chập nghiêng người cho ông đi vào, đồng thời đóng cửa phòng.
Dương Dụ không khách khí, tự tìm chén rượu, ngồi xuống, đổ đầy hai chén, đưa một chén tới trước mặt Hàn Chập.
Mẫu thân Dương thị của Hàn Chập xuất thân hầu môn, phụ thân là quan văn, các huynh trưởng đều làm phó tướng canh giữ kinh đô và các vùng lân cận, mà Dương Dụ chính là đệ đệ của bà, năm nay ba mươi lăm tuổi.
Thuở nhỏ Dương Dụ bất hảo, không ít lần bị Hầu gia lấy roi đánh, trưởng thành vẫn bướng bỉnh như cũ. Mười năm trước không hiểu sao lại cãi nhau với người nhà, tự mình ra ngoài mưu sinh, nửa năm sau liền đầu nhập cho Hà Dương. Từ nhỏ ông đã tập võ, công phu không hề thua kém huynh trưởng, với thân thủ như vậy, ở trong quân đội Hà Dương kiếm cái chức vị, dựa vào sức mạnh dũng mãnh thiện chiến, đương nhiên có thể đứng vững gót chân.
Lúc đó Dương thị đã là tức phụ Hàn gia, Bùi Liệt có phần hoài nghi kiêng kị, tuy biết năng lực của ông, nhưng không dám giao việc. Chăm chú theo dõi ông suốt ba, bốn năm, thấy Dương Dụ hoàn toàn chặt đứt quan hệ với người nhà, đúng là tự mình mưu sinh, mới bắt đầu đề bạt.
Dương Dụ có năng lực, chưa tới hai năm đã làm được rất nhiều chuyện, khiến Bùi Liệt vô cùng hài lòng, nhờ có sự tiến cử của Bùi Liệt, hiện giờ ông trở thành quân sư, là một trong ba cánh tay phải đắc lực của Bùi Liệt.
Đêm nay ông tới, đầu tiên là uống rượu, sau đó mới hỏi chuyện phụ mẫu trong nhà.
Hàn Chập trả lời nghiêm túc, nói phu thê Hầu gia khỏe mạnh, mấy người đại thúc cùng thân nhân trong nhà đều không có việc gì.
Dương Dụ nghe xong, cũng không hỏi nhiều, yên lặng một lát mới nói: "Đã sớm nghe nói ánh mắt của cháu rất lợi hại, vậy nên đêm nay cữu cữu muốn hỏi, Bùi tướng quân nhiễm bệnh, chuyện sổ con cháu cũng đã biết. Cữu cữu chỉ hỏi cháu, lần này cháu tới làm gì?"
"Phụng mệnh làm việc." Hàn Chập lạnh nhạt nói, uống chén rượu làm ấm họng.
Dương Dụ cười lạnh, "Nếu đúng là tới đây tra án, cho dù cữu cữu có tâm tư thả cháu ra, cháu cũng không thể toàn thây ra khỏi địa giới Hà Dương!"
"Cháu biết. Chức vị tiết độ sứ là tâm bệnh của Bùi tướng quân, nếu cháu trái ý ông ta, khiến ông ta tức giận, có khi lấy cháu tế sống cũng không chừng. Nhưng cữu cữu cảm thấy cháu sẽ vô duyên vô cớ chịu chết sao?"
Dương Dụ kinh ngạc, "Nói như vậy, cháu cũng không thật tâm tới đây tra án."
"Cháu tới Hà Dương theo hoàng mệnh, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Cữu cữu tới làm thuyết khách của Bùi tướng quân, cháu đây mạo muội, cũng muốn thỉnh cữu cữu làm thuyết khách cho cháu." Hàn Chập đứng dậy, thong thả đi tới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một lúc, nói: "Cháu tới Hà Dương, án sứ thần chỉ là ngụy trang, điều quan trọng nhất là dò xét thái độ của Bùi tướng quân. Để Bùi tướng quân tiếp nhận chức tiết độ sứ không đáng lo ngại, chuyện tước vị này, ai giữ thì có khác gì nhau? Điều Hoàng Thượng lo lắng chính là Hà Dương quá mức ương ngạnh, không thèm kiêng nể triều đình."
"Ồ?" Dương Dụ mỉm cười, "Nói thử xem nào."
"Sứ thần triều đình ngự giá mà tới, vậy mà dám tự tiện sát hại, khác gì mưu phản hành thích vua? Bên ngoài tuy truyền là phó tướng giết chết sứ thần, nhưng Hoàng Đế đã tra ra là Bành Cương không có phép tắc, coi rẻ triều đình. Ý của Hoàng Đế chính là, nếu Bùi tướng quân có thể cho một câu trả lời thích đáng, để cháu an tâm về kinh, biết Bùi tướng quân không có dị tâm, vậy sẽ bỏ qua chuyện cũ, đồng ý với yêu cầu trong sổ con của ông ta."
"Nếu lão tướng quân không đồng ý thì sao?"
"Nếu ông ta không chịu giao Bành Cương ra, không chỉ mất tước vị tiết độ sứ mà còn phải chịu cơn thịnh nộ của Hoàng Đế, lúc đó long nhan điều binh tới đây cũng không chừng. Lão tướng quân bệnh nặng, Bùi Thái lại không thu được lòng quân, mặc dù quân lính Hà Dương hùng mạnh, cũng không thể ngăn cản được. Cho dù có liều chết chống cự, quyền chỉ huy cũng chưa biết về tay ai. Dù sao Bành Cương cũng giỏi hơn Bùi Thái."
"Nói như vậy, lần này cháu tới đây để dò xét, không phải tới để tra án?"
Hàn Chập cười nhạo, "Nếu Bùi tướng quân biết nặng nhẹ, giao Bành Cương ra, cháu sẽ không tra án. Nhưng nếu Bùi tướng quân cố chấp giữ hắn, đương nhiên cháu phải tra. Muốn án được kết thúc, phải xem thái độ của Bùi tướng quân."
Dương Dụ nghe vậy thì cười lớn, "Như vậy rất tốt! Cữu cữu tới làm thuyết khách cho lão tướng quân, giờ lại quay trở lại làm thuyết khách cho cháu."
Dứt lời, ông rót đầy rượu, hai người cụng chén, nói sang chuyện khác.
Ngoài phòng khách, dưới mái hiên, bóng người đứng chờ hồi lâu, sau đó sử dụng khinh công bay đi, chỉ có tiếng lá cây xào xạt, âm thanh y phục loạt xoạt.
Hàn Chập ngừng uống rượu, nhếch môi nở nụ cười.
Dương Dụ uống cạn hai chén, nói: "Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi." Sau đó cáo từ rời đi.
Hàn Chập tiễn ông ra ngoài, lúc đóng cửa phòng thì hơi nhíu mày.
Mấy ngày rong ruổi cưỡi ngựa, do bị đánh lén, trên lưng hắn có vết thương, đáng lẽ ra không được uống rượu. Nhưng đang ở trong trận địa của địch, không thể biểu hiện rõ ràng, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ. Sau khi nằm lên giường, hắn đành thừa dịp lúc rửa mặt không có ai theo dõi, cởi xiêm y ra rắc chút thuốc bột. Do vết thương ở sau lưng nên tắm rửa rất khó khăn, Hàn Chập nhịn đau, sắc mặt càng lúc càng tối.
. . .
Ngày hôm sau, Hàn Chập tỉnh dậy, cả người sung sức.
Sau khi dùng bữa sáng ở phủ, người vốn đang nhiễm bệnh nặng Bùi Liệt thế mà lại tự mình tới, cả Bùi Thái, Bành Cương, Dương Dụ cùng mấy vị tướng lĩnh dưới trướng tề tựu đầy đủ, tất cả đều cường tráng khỏe mạnh, sắc mặt hung ác.
Hàn Chập tai thính mắt tinh, lúc đi vào trong phòng đã cảm nhận được luồng không khí giương cung bạt kiếm xung quanh, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn trận địa đón quân địch.
Hắn vẫn bình thản ung dung, cười nói chào hỏi mọi người.
Bùi Liệt khách khí trả lời, Bành Cương nghe được thanh danh nham hiểm của Hàn Chập, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hàn Chập nhìn xung quanh một vòng, sau đó chắp tay nói với Bùi Liệt, hắn tới đây để tra án sứ thần bị sát hại. Quân đội Hà Dương do Bùi Liệt chỉ huy, chuyện này đương nhiên phải có lời giải thích rõ ràng.
Bùi Liệt không vội thanh minh, chỉ nhìn thuộc hạ xung quanh, nói rằng mọi người đều là huynh đệ vào sinh ra tử với ông, một đường sống chết có nhau, ông là một người trọng tình huynh đệ, nhưng đồng thời cũng là một người hết lòng với đất nước. Khi nói chuyện, ông ta làm bộ như sắp hết sức tới nơi, phải nhờ Bùi Thái giúp mình đứng vững, sau đó mới nói tiếp: "Ngày đó Triều Phong giết chết sứ thần, tại hạ đã bắt hắn lại, nếu Hàn đại nhân muốn tra, vậy các vị cứ tra đi." Sau đó sai người mang Triều Phong lên.
Lúc Triều Phong được áp giải đến, cả người hấp hối, nửa sống nửa chết.
Bành Cương biến sắc, nhìn về phía Bùi Liệt, "Tướng quân, chuyện này là sao?"
"Tội giết sứ thần chẳng khác gì mưu phản hành thích vua. Ta có nghĩa vụ quản lý quân đội, một lòng vì nước, sao có thể để chuyện này xảy ra?" Bùi Liệt cũng không quan tâm tới vẻ tức giận trên mặt Bành Cương, còn thờ ơ nói: "Hàn đại nhân, mời ngài tra hỏi."
Hàn Chập chậm rãi đi tới, khuôn mặt bình tĩnh, hỏi ai là người sai bảo Triều Phong.
Triều Phong chỉ còn nửa cái mạng, hắn trốn tránh ánh mắt, không nói lời nào. Hàn Chập lấy chân đè lên gáy hắn, càng lúc ấn càng chặt.
Triều Phong đỏ mặt, sắp không thở được, chỉ có thể nhìn về hướng Bành Cương, môi mấp máy.
"Là hắn?" Hàn Chập nhìn Bành Cương.
"Vu khống!" Bành Cương quát chói tai, cũng không để Hàn Chập vào trong mắt, nắm chặt hai tay, bắt đầu ra chiêu. Mặc dù hắn dũng mãnh, nhưng võ công lại không bằng Hàn Chập, nắm tay vung lên rơi vào khoảng không, Hàn Chập mượn cơ hội ra một đòn hung hiểm vào ngực hắn, chiêu thức vừa nhanh vừa chuẩn, đánh thẳng vào ngực, khiến cho Bành Cương phun một búng máu, lui về phía sau.
Phàn Hành nhanh chóng tiến lên thủ hộ.
Hàn Chập lại nhìn Triều Phong, "Xem ra hắn ta muốn mạng của ngươi. Mạng này vẫn cần phải giữ lại, đem về tra khảo." Dứt lời, Hàn Chập buông lỏng chân, trên đất vẫn còn vết máu.
Triều Phong như tìm được đường sống trong chỗ chết, nằm gục giữa đất thở hồng hộc, cả người mất hết khí lực.
"Đúng vậy... là Bành tướng quân sai thuộc hạ..." Lúc hắn nói mấy lời này, giọng khàn khàn khô khốc.
Hàn Chập nghe vậy thì cười lạnh, nhìn về phía Bành Cương, "Bắt hắn ta lại."
Phàn Hành tuân mệnh động thủ, có vị tướng lĩnh thấy tình hình không ổn, muốn giải cứu Bành Cương, kiếm còn chưa rút ra khỏi vỏ, đoản kiếm của Hàn Chập đã vững vàng đặt trên yết hầu của hắn.
Động tác vừa nhanh vừa chuẩn, người bên ngoài chỉ có thể ngây ngốc nhìn.
Hàn Chập lạnh mặt, đôi mắt sắc bén đảo qua mọi người, lạnh lùng mở miệng.
"Phụng mệnh tra án, ai dám cản trở, giết không tha!"
Trong phòng vốn đang giương cung bạt kiếm, thoáng chốc an tĩnh lại.
Bành Cương bị Phàn Hành chế trụ, thấy Bùi Liệt không nhúc nhích, không khỏi tức giận, "Người đâu!"
"Đúng rồi..." Bùi Liệt ngồi ở giữa, giống như giờ mới nhớ ra, cao giọng nói, "Người đâu."
Hai bên có người tuân mệnh đi tới, trên người đều có binh khí, nhưng lại thủ hộ Bùi Liệt, không hề tới gần Hàn Chập.
Rốt cuộc Bành Cương cũng phát hiện có điểm không thích hợp, trừng mắt nhìn Bùi Liệt.
Bùi Liệt thờ ơ nói: "Tất cả các ngươi đều là người lão phu coi trọng, đáng lẽ ra sẽ có tiền đồ tốt. Bành Cương đi theo lão phu ba mươi năm, thân như huynh đệ ruột thịt, chuyện hôm nay là điều lão phu không hề mong muốn. Nhưng giết chết sứ thần là tội mưu phản, chỉ có thể để triều đình quyết định. Bành đệ, thân nhân của đệ, lão phu sẽ coi như thân nhân của mình, quan tâm chăm sóc."
Ông ta nói xong, rốt cuộc Bành Cương cũng hiểu ra, lạnh giọng nói: "Bùi Liệt, lão già bội bạc này..." Lời còn chưa dứt đã bị Hàn Chập đánh một quyền trẹo khớp xương, phun ra búng máu tươi.
Hàn Chập xoa tay, lạnh lùng ra lệnh, "Trói lại."
Bùi Liệt đã tỏ thái độ, tướng lĩnh trong sảnh tất có kiêng kị, hơn nữa binh lính xung quanh như hổ rình mồi, Hàn Chập lại là kẻ khó đối phó, mọi người không dám ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bành Cương bị trói, lôi ra ngoài.
Hàn Chập xong việc, liền chắp tay cáo từ Bùi Liệt.
Bên trong phủ, ánh mắt Bùi Liệt nhìn ra xa, thấy Bành Cương biến mất ở góc khuất, lúc này khuôn mặt cứng nhắc mới nở nụ cười châm chọc.
Vốn hôm nay Bành Cương sẽ liên thủ với Bùi Liệt, cùng nhau mai phục Hàn Chập, ai ngờ Dương Dụ ở giữa chen ngang, ông ta liền thay đổi ý định, cùng nhau hợp tác với Hàn Chập, diệt trừ Bành Cương. Nếu Hàn Chập có thể khiến Hoàng Đế chấp nhận thỉnh cầu của ông ta, đương nhiên ông ta sẽ vui mừng, mà cho dù không được, Hà Dương cũng không thể chứa chấp một kẻ dã tâm bừng bừng như Bành Cương. Nhất định phải để Bùi Thái ổn định địa vị, ngồi vững vị trí tiết độ sứ. Tính toán như thế này, ông ta chỉ có lợi mà không có hại.
Hàn Chập này, quả nhiên là am hiểu thu phục nhân tâm!
. . .
Hàn Chập áp giải Bành Cương ra khỏi Hà Dương, trên đường không còn bị phục kích.
Đoàn người ngày đi đêm nghỉ, tới chiều ba mươi tháng chạp đã quay trở lại kinh thành. Hàn Chập hồi cung phục mệnh, áp giải Bành Cương vào nhà lao Cẩm Y Vệ, sau khi bận rộn, lúc quay về phủ đã là cuối ngày.