Giang Sơn Có Nàng

Chương 128: ❄ Gây hấn




Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Đã lâu Phó Cẩm Nguyên không gặp Cao Tu Viễn, đột nhiên đụng phải ở chỗ này, thực sự bất ngờ. Ông mải mê ngắm bức tranh sơn trà cuối mùa, nói: "Tài vẽ của Cao công tử lại tiến bộ rồi. Đây là công tử vẽ, phải không?"
Cao Tu Viễn hơi kinh ngạc, mặt chợt giãn ra, "Bá phụ thật có mắt nhìn!"
"Đôi mắt này của ta nhìn cái khác không được, nhưng nhìn tranh là sáng nhất!" Phó Cẩm Nguyên tự đắc.
Mấy năm nay Cao Tu Viễn một thân một mình, tuy cũng có bạn tốt tri âm, nhưng vì quan hệ với Lệnh Dung, đối với Phó Cẩm Nguyên thân thiết hơn. Hiếm khi gặp ở đây, họ cùng nhau ngắm tranh, còn dẫn vài vị tăng ni tài hoa đến làm quen với Phó Cẩm Nguyên. Đến trưa, tranh đã ngắm gần hết, dùng thức ăn chay xong, Phó Cẩm Nguyên tính tìm tăng ni bàn chuyện. Lệnh Dung đã đồng ý đi xem mã cầu với Hàn Dao, đành từ biệt trước.
Phó Ích sợ nàng một mình xuống núi không tiện, muốn đưa nàng đi.
Lệnh Dung biết tính tình của hắn, văn hơn võ nhiều, thừa kế tính tình của Phó Cẩm Nguyên, rất si mê hội họa. Hiếm khi có công vụ quấn thân, rời đi sớm thì thật quá đáng tiếc, từ chối nói không cần, có Phi Loan Phi Phượng là đủ rồi.
Hai huynh muội không đồng lòng, Cao Tu Viễn nói: "Hiếm khi Phó huynh đến đây, không bằng ngồi với bá phụ thêm một lát. Chiều nay trụ trì sẽ bớt thời giờ đưa Phó bá phụ đến Tàng Kinh Các, phó huynh cùng qua nhìn xem, coi như là cơ duyên hiếm có. Lát nữa ta phải đi bái phỏng bằng hữu, tiện đường đưa Thiếu phu nhân đi."
Lời này thực sự khiến Phó Ích kinh ngạc.
Ở kinh thành làm quan nửa năm, dĩ nhiên hắn đã từng nghe thanh danh Cao Tu Viễn ở chùa Phổ Vân, thơ ca lai láng, tranh vẽ tài tình, nghe nói cao tăng trong chùa hết lời khen ngợi. Một khi hắn đã nói vậy, đó là chuyện tốt ván đã đóng thuyền.
Phó Ích chần chờ, Lệnh Dung cười, "Ca ca ở lại ngắm tranh đi, lúc này bỏ lỡ, sau này chưa chắc may mắn thấy được."
Cao Tu Viễn cũng mỉm cười khuyên một câu.
Vùng này nằm trên đường đi của đoàn ngự giá đến biệt uyển, có Phi Loan Phi Phượng theo sau, chắc cũng không xảy ra chuyện gì.
Mà Phi Loan Phi Phượng đều là người của Hàn gia, Cao Tu Viễn vừa là bạn thâm giao vừa là quân tử, tiện đường đưa đi một đoạn đường cũng không sao.
Phó Ích do dự một lát, vui vẻ nói lời cảm tạ.
Sau khi ăn xong, Lệnh Dung ra khỏi chùa, Cao Tu Viễn cùng đi xuống núi, hàn huyên tình hình gần đây với Lệnh Dung. Trước nay hắn thanh bạch tuấn tú nho nhã, tuy tài hoa nổi bật, lại không tự cao tự đại, đối nhân xử thế hiền lành. Hiện giờ tuy vẫn có ý cười ôn hòa, nhưng lại có thêm vài phần lạnh lùng, rất khác trước đây.
Lệnh Dung có tâm muốn hỏi căn nguyên, lại sợ đường đột, vài lần lời nói đến bên miệng đều nuốt trở vào.
Đi đến chân núi, từng người cưỡi ngựa, đến bên ngoài biệt uyển, Lệnh Dung nói lời cảm tạ xong, dẫn Phi Loan Phi Phượng đi, đợi thị vệ gác cổng kiểm tra rồi vào trong. 
Cao Tu Viễn chờ nàng bình yên đi vào, mới xoay ngựa đi.
Cách đó không xa, Hàn Chập dẫn theo bốn tên tùy tùng lướt nhanh đến, xa xa nhìn thấy hình như là Lệnh Dung và Cao Tu Viễn vừa từ biệt, còn nghi ngờ là nhìn lầm rồi. Tới gần, thấy người xoay ngựa đúng là Cao Tu Viễn, không khỏi ghìm cương, đi chậm lại.
Cao Tu Viễn cũng nhận ra hắn, dừng ngựa chắp tay hành lễ, lạnh nhạt nói một câu "Hàn đại nhân" rồi đi luôn.
Hàn Chập nghiêng đầu, nhìn theo bóng dáng hắn, nhíu mày, lúc nhìn về phía biệt uyển, đã không tìm thấy bóng dáng Lệnh Dung.
. . .
Biệt uyển, trận mã cầu đang tới đoạn gay cấn, Hàn Dao và Dương Trăn ngồi dưới mái che nắng, xem rất hăng say.
Trong sân có một đội là Vũ Lâm Vệ, Hàn Chinh và Thượng Chính đều ở trong đó, đều là binh sĩ tuổi trẻ khí thịnh, cạnh tranh gay gắt, Lệnh Dung bị hấp dẫn ánh mắt, ngồi xuống bên cạnh cùng các nàng ấy xem.
Hai hiệp đấu trôi qua, chỉ còn một hiệp đấu cuối cùng quyết định thắng thua.
Đây là trận đấu xuất sắc nhất hôm nay, dòng người phân tán ở mọi nơi cũng dần tụ lại dưới mái che nắng.
Không biết Cao Dương trưởng công chúa ra ngoài du ngoạn đã về từ khi nào, hoa phục lộng lẫy, đang cùng đám tôi tớ sang bên này, bên cạnh có Chương Phỉ đi theo.
Cao Dương trưởng công chúa sống gần nửa đời, bằng hữu không nhiều lắm, tuy Phạm Hương biết tâng bốc xu nịnh, lại là bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa. Hơn nữa còn nhỏ, xuất thân không cao, nàng ta không nhìn trúng, bình thường cũng chỉ dắt theo cho vui mà thôi, không hề có chút thật lòng. Nhưng Chương Phỉ quen từ hồi bé, lại là cháu gái thái sư, học hành đàng hoàng, ở trước mặt nàng ta cũng tiến lùi thoả đáng, Trưởng Công chúa thật lòng coi như bằng hữu.
Năm đó nàng ta muốn tuyển Hàn Chập làm phò mã lại bị khước từ, mất mát rất nhiều, cũng từng suy đoán là vì Chương Phỉ.
Nếu Hàn Chập thật sự nghênh thú Chương Phỉ, nàng ta cam nguyện nhận thua, cũng nghĩ thông... rốt cuộc thì ngoài xuất thân, tài học, tính tình của Chương Phỉ, cùng giao tình với Hàn Chập đều hơn xa nàng ta.
Ai ngờ từ đất phong trở về, thế mà nghe tin Hàn Chập nghênh thú Phó thị, còn bảo vệ gắt gao?
Cao Dương trưởng công chúa không cam lòng, nhìn không thuận mắt, từ lúc hồi kinh đã không che giấu. Chờ đến khi Chương Phỉ cũng hồi kinh, thậm chí nàng ta còn cảm thấy, tu hú chiếm tổ là Phó thị nên thoái vị, tự mình dẫn Chương Phỉ đến thăm Hàn phủ. Một chuyến du ngoạn này trở về, thấy Chương Phỉ rầu rĩ không vui, Cao Dương trưởng công chúa hỏi thăm căn nguyên, mới biết Dương thị đã thay mặt Hàn Chập nói rõ thái độ, muốn Chương Phỉ gả cho người khác, cắt đứt dây tơ.
"Đó là ý Hàn phu nhân?" Cao Dương trưởng công chúa khó chịu, "Hàn Chập chính miệng nói sao?"
"Sao huynh ấy lại nói chuyện này." Chương Phỉ cụp mắt, trong mắt là sự mất mát.
"Không phải hắn nói thì không tính."
Dẫu sao thì Chương Phỉ cũng không tự tin như Trưởng công chúa, không có mặt mũi nói thái độ xa cách của Hàn Chập khi ở nhà lao Cẩm Y Vệ, chỉ thở dài.
Cao Dương trưởng công chúa bất đắc dĩ, "Muội cứ mềm lòng vậy là không được! Nhìn Phó thị kia đi, ra vẻ ngoan ngoãn hiền lành, sau lưng lại mê hoặc Hàn Chập, dụ dỗ Hàn phu nhân từ chối, tâm tư không vừa đâu. Dù muội muốn cắt đứt tâm tư, cũng nên nghe Hàn Chập nói rõ ràng, sao có thể vì người khác ám chỉ chút liền tự mình cắt đứt con đường phía trước được?"
Chương Phỉ nhìn nàng ta một lát, tự giễu thở dài, "Để muội nghĩ lại."
Nàng ta không giống Trưởng Công chúa. Cao Dương ngang ngược kiêu ngạo, không để lời nói của người khác vào lòng, dù bị Hàn Chập giáp mặt khước từ hôn sự, vẫn có thể nghĩ thông, sau này gặp mặt trêu chọc vài câu. Còn Chương Phỉ không làm được, tự mình hiểu ý, biết khó mà lui, ngày sau gặp nhau còn có đường sống, xưa nay nàng ta đều hành sự như vậy.
Hai người sóng vai mà đi, đến mái che nắng xem mã cầu.
Đến gần hơn, Cao Dương trưởng công chúa nhận ra thân hình Lệnh Dung và Hàn Dao, vẻ mặt khẽ nhúc nhích, lập tức đến bên cạnh Lệnh Dung.
. . .
Cung nhân bên người Trưởng Công chúa nhiều như mây, đương nhiên động tĩnh không nhỏ.
Lệnh Dung ở gần đó, không thể làm như không thấy, cùng Hàn Dao, Dương Trăn đến hành lễ.
Cao Dương Trưởng Công chúa vẫn là dáng vẻ kiêu căng đó, dường như tranh chấp trong hậu cung và triều đình hoàn toàn không liên quan đến nàng ta. Mái tóc búi cao, cài đầy châu ngọc tinh xảo, đẹp đẽ quý giá, xiêm y trên người là cống phẩm chuẩn bị riêng cho nàng ta mỗi năm, lấy chỉ vàng tơ đỏ thêu mẫu đơn, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào, rực rỡ lấp lánh.
Bên cạnh nàng ta không có Phạm Hương theo sau, lại thêm một Chương Phỉ.
Từ khi ra khỏi Cẩm Y Vệ, đây là lần đầu tiên Lệnh Dung gặp lại Chương Phỉ. Vẫn là dáng vẻ dịu dàng yên tĩnh nhã nhặn đó, ánh mắt lại thu liễm bớt, không tìm tòi nghiên cứu rõ ràng như trước đây.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Chương Phỉ nhẹ nhàng dời đi, Cao Dương Trưởng Công chúa đã ngồi ngay ngắn trên ghế, liếc mắt nhìn Lệnh Dung một cái, kêu Chương Phỉ ngồi bên cạnh, "Mới rồi thấy muội và Hàn đại nhân nói chuyện hết cả buổi, có nhiều chuyện thú vị để nói vậy sao?"
Chương Phỉ sửng sốt, chợt cúi đầu uống trà, "Hàn huyên hai câu mà thôi."
Cao Dương trưởng công chúa không vừa lòng với tư thái thoái nhượng này lắm, cười nhẹ, ánh mắt lập tức chuyển sang Lệnh Dung.
Hành lễ xong, Lệnh Dung cùng Hàn Dao, Dương Trăn ngồi lại chỗ cũ, cách khoảng nửa mét.
So với thái độ cung kính xu nịnh của người khác, thái độ này ít nhiều có phần lạnh nhạt.
Cao Dương Trưởng Công chúa nhìn vài ba lần, so với mã cầu, hiển nhiên càng hứng thú với Lệnh Dung hơn, ánh mắt nghiền ngẫm, "Này" một tiếng.
Tiếng xưng hô này không rõ, có phần như quát mắng.
Tóm lại Lệnh Dung vẫn là tam phẩm cáo mệnh triều đình sắc phong, tuy phẩm cấp không sang quý bằng Trưởng Công chúa, nhưng cũng không phải tôi tớ có thể tùy ý sai khiến. Vốn vui vẻ tới xem mã cầu, lại gặp phải loại chuyện ngột ngạt này, dĩ nhiên trong lòng nàng không vui, giả vờ không nghe thấy, không hề liếc sang, vẫn xem mã cầu.
Cao Dương Trưởng Công chúa nhíu mày, cho thị nữ một ánh mắt, chờ Lệnh Dung bị một tiếng kêu "Hàn Thiếu phu nhân" ép phải quay đầu lại, nàng ta không vui nói: "Không nghe thấy?"
Lệnh Dung chớp mắt, "Điện hạ có gì chỉ bảo?"
"Không có. Nhưng nghe nói ngươi gặp chuyện luôn có thể đẩy người khác ra chắn mũi tên, không đánh mà thắng, cảm thấy thú vị mà thôi."
Hơn hai mươi tuổi là độ tuổi hoa của nữ nhân, kim ngọc lăng la đầy người, son phấn tinh xảo được tỉ mỉ dặm đánh, cặp mắt kia xinh đẹp nhưng tùy ý, không hề che giấu sự khiêu khích.
Lệnh Dung đối diện với nàng ta, ánh mắt trầm tĩnh, "Lời này của điện hạ khiến người ta không hiểu lắm."
"Gặp chuyện gì đó, luôn đẩy người khác ra chắn thay, không cảm thấy mình yếu đuối vô năng sao?"
"Thì ra ý điện hạ là vậy." Lệnh Dung nhấp nửa hớp trà, đoán được là vì chuyện Chương Phỉ, cười đáp, "Yếu đuối cũng vậy, vô năng cũng thế, có người nguyện vì ta khoác chiến bào, cớ sao không làm? Trưởng Công chúa vì người khác xuất đầu nói chuyện, chẳng lẽ do người đó yếu đuối vô năng?"
Đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng nhìn qua, không né không tránh.
Gương mặt Chương Phỉ đối diện khẽ thay đổi, đột nhiên nhìn sang nàng.
Cao Dương trưởng công chúa lại cười lạnh, "Vì ngươi khoác chiến bào? E là ngươi chưa từng thấy hắn thực sự vì người khác mà khoác chiến bào đâu. Là năm mười mấy tuổi nhỉ..." Nàng ta liếc mắt nhìn Chương Phỉ, thong dong nói: "Khi đó Hoàng Thượng vẫn là Thái Tử, không biết Chương muội muội, lúc cải trang xuất cung đã bắt nạt muội ấy, hắn dám rút kiếm đối đầu, bảo vệ Chương muội muội, không sợ tội chết. Khi đó không biết ngươi còn đang ở nơi nào đâu."
Dứt lời, lại dùng vẻ mặt khiêu khích nhìn Lệnh Dung.
Ai ngờ Lệnh Dung chỉ "À" một tiếng, "Điện hạ cũng biết đó là chuyện trước đây mà."
Phản ứng bình tĩnh này thực sự ngoài dự đoán, nụ cười của Cao Dương Trưởng Công chúa hơi cứng lại, bỗng nghe xung quanh vang lên tiếng ủng hộ, hết đợt này đến đợt khác, náo nhiệt ầm ĩ.
Thế này dĩ nhiên không thể nói nữa, nàng ta xoay người uống trà, Lệnh Dung cũng ngay ngắn ngồi xem.
Chờ trận mã cầu kết thúc, hai người cũng không nói được mấy câu, cuối cùng khi đã phân thắng bại, xung quanh vui mừng tán thưởng, Cao Dương Trưởng Công chúa không ở lại nữa, mang theo một đám tôi tớ nghênh ngang rời đi.
Lệnh Dung và Hàn Dao trở về, cùng nhau thảo luận trận mã cầu, rốt cuộc vẫn không nhịn được, thấp giọng hỏi: "Chuyện Trưởng Công chúa nói... là thật sao?"
"Không rõ lắm, trước đây muội không chơi với Chương cô nương." Hàn Dao trả lời đúng sự thật, rồi lại mím môi cười nhẹ, "Dám khiến Trưởng Công chúa á khẩu không trả lời được, cả kinh thành cũng không tìm được mấy người đâu."
"Nàng ta khinh người quá đáng mà." Lệnh Dung thấp giọng.
Ngước mắt nhìn xung quanh, người xem tới lui bắt chuyện, bóng người đan xen, lại không thấy bóng dáng Hàn Chập.
Nhớ tới vừa rồi Cao Dương Trưởng Công chúa nói Hàn Chập và Chương Phỉ tán gẫu, trong lòng lại lẩm bẩm.
Hàn Chập ở bên ngoài ban sai, mấy ngày nữa mới hồi kinh, vì sao Chương Phỉ gặp được, nàng lại không hề biết tin hắn hồi kinh?