Giang Sơn Có Nàng

Chương 116: ❄ Đòi nợ




Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Mấy ngày gần đây nữ quyến lui tới chúc mừng không ít, Dương thị sợ có sơ suất, sáng sớm nào cũng phái người đắc lực nhất bên cạnh là Ngư cô cô ra ngoài, bẩm báo dẫn đường. Cao Dương trưởng công chúa có thân phận tôn quý, Ngư cô cô sợ chậm trễ thất lễ, tự mình đi trước dẫn đường, tiến về Đồng Ấm đài chuyên dùng để tiếp đãi nữ khách.
Dương thị cùng Lệnh Dung đi đến gần cửa thuỳ hoa, đúng lúc gặp được.
Ngư cô cô thấy chủ mẫu đã đến, yên lặng hành lễ rồi lui về, Dương thị mang Lệnh Dung tiến lên, "Bái kiến trưởng công chúa điện hạ."
"Phu nhân khách khí." Tuy Cao Dương trưởng công chúa ương ngạnh kiêu ngạo, hôm nay cố ý tới chúc mừng, nên cũng không vênh váo ra vẻ ta đây, đưa tay đỡ Dương thị dậy. Lệnh Dung theo phía sau Dương thị, cũng đứng dậy theo, cùng với Dương thị, nhìn Chương cô nương đến từ quý phủ Thái sư... hai lần đến vườn mai ngắm hoa thưởng trà, nghe Hàn Chập kể những chuyện ít người biết đến của vườn mai, đối với Chương lão chủ nhân của vườn mai, nàng vừa kính nể vừa tò mò.
Giờ phút này tôn nữ của Thái sư đang đứng trước mặt, tuổi độ hai mươi, mặc cẩm y cắt may ôm sát người, thoa cài tóc ngọc trai nhã nhặn khiêm tốn, hoàn toàn khác biệt với Cao Dương trưởng công chúa hoa mỹ kiêu xa, gương mặt kia cũng xinh đẹp, khí chất dịu dàng, đậm vẻ thư hương.
Tuổi như vậy mà vẫn được xưng là cô nương [1], thực sự khiến người ta bất ngờ.
[1] Ý nói hai mươi vẫn chưa gả chồng, ở thời cổ đại thì nữ tử mười lăm, mười sáu đã xuất giá, hai mươi đã là gái lỡ thì.
Lệnh Dung theo bên cạnh Dương thị, cùng hai người kia đến Đồng Ấm đài.
Bên trong đã dâng trà thượng đẳng, từng người lần lượt ngồi xuống, Cao Dương trưởng công chúa mở đầu, nhìn về phía Chương Phỉ, "Chắc hẳn phu nhân đã lâu không gặp Chương muội muội?"
"Đã bảy tám năm rồi." Dương thị gật đầu, "Không biết lệnh đường (mẹ của đối phương) có khỏe không?"
"Thân mình gia mẫu khỏe mạnh, vốn nên tự mình tới chúc mừng, chỉ là đi đường mệt nhọc, mới vừa trở lại kinh thành lại không hợp khí hậu, mới lệnh chất nữ cùng trưởng công chúa tới chúc mừng trước, đến khi gia mẫu khỏi hẳn sẽ đến thăm hỏi phu nhân."
"Việc này là sơ sót của ta, chưa đi thăm hỏi." Dương thị cười, "Nên thỉnh ngự y xem thế nào."
Chương Phỉ gật đầu, "Hàn đại ca đã đến thăm hỏi, phu nhân bận rộn, dạo này tiết trời chuyển mùa, vẫn nên bảo trọng thân thể." Nàng ta dịu dàng dứt lời, rồi nhìn về phía Lệnh Dung, "Nghe nói Hàn đại ca đã cưới Thiếu phu nhân, nói vậy chính là vị này?"
Cao Dương trưởng công chúa có khúc mắc với Lệnh Dung, mới rồi không ngừng hàn huyên cùng Dương thị. Dương thị biết tính nết nàng ta, cũng không cố tình chen ngang, lúc này đã nhắc đến, mới nhìn sang Lệnh Dung, trong mắt bất giác hiện lên ý cười, "Đúng vậy, thành hôn đã ba năm, đứa nhỏ này hiểu chuyện tri kỷ, thật sự hợp tâm ý của ta. Hai đứa còn chưa gặp nhau nhỉ?"
Lệnh Dung đang vì xưng hô "Hàn đại ca" mà thầm kinh ngạc, nghe thấy giọng nói từ ái của Dương thị, cũng mỉm cười đứng lên tiếp đón.
Tuy tuổi nàng không lớn, nhưng đã là cáo mệnh Tam phẩm, mặc dù Chương Phỉ lớn tuổi, nhưng vẫn là khuê nữ, chiếu theo cấp bậc lễ nghĩa, cần phải bái kiến, "Quả thực thiếu phu nhân thiên tư quốc sắc, phúc khí hơn người."
Ngữ điệu dịu dàng, tư thái đoan chính, nhưng bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt trầm tĩnh kia vẫn mang theo sự đánh giá.
Hàn đại ca, chậc, gả vào Tướng phủ ba năm, đây vẫn là lần đầu tiên Lệnh Dung nghe thấy có người gọi Hàn Chập như vậy.
Bên kia Cao Dương trưởng công chúa đã bắt đầu ôn chuyện, nói chút chuyện khi còn bé.
Mười mấy năm trước, Hàn Kính cùng Chương Mạo Chi đều là Tướng gia, phụ tá tiên đế. Hàn Chập, Hàn Chinh cùng Chương Tố có giao tình thâm hậu, Cao Dương trưởng công chúa không có mấy bằng hữu, thường hay lui tới với Chương Phỉ. Chương Tố yêu thương muội muội, khi còn bé thường mang theo bên người, ra ngoài đạp thanh hoặc lên phố dạo chơi, đó là lúc Hàn Chập, Hàn Chinh cùng Chương Tố kết bạn, Chương Phỉ đi theo phía sau, thi thoảng còn có Cao Dương trưởng công chúa... khi đó Hàn Dao còn nhỏ tuổi, rất ít khi đi cùng.
Hiện giờ nhắc đến chuyện xưa, Chương Phỉ vẫn lặng yên, Cao Dương trưởng công chúa thì lại rất hoài niệm, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Lệnh Dung.
Lệnh Dung biết Hàn Chập không có tình với trưởng công chúa, dĩ nhiên không để trong lòng.
Chỉ là vị Chương Phỉ này, dáng vẻ an an tĩnh tĩnh, khiến người ta khó có thể nắm bắt.
Xưng hô "Hàn đại ca" kia vẫn quanh quẩn bên tai nàng, cứ như đọc thần chú, có hơi đau đầu.
Cũng may hai vị này chỉ tới chúc mừng không phải dự tiệc, ngồi một lát, uống hai tách trà, vú già lại đến bẩm báo Ninh Quốc công phu nhân tới chúc mừng, thế nên đứng dậy đi trước.
. . .
Buổi tối lúc Lệnh Dung về đến Ngân Quang Viện, có hơi mệt mỏi.
So với không khí náo nhiệt bận rộn mở tiệc năm trước, chiêu đãi kiểu thanh nhàn lác đác này không tốn công, tiếp đón từng người, so với vây quanh một đống người thì vẫn nhẹ nhàng hơn chút, không cần quá hao tâm tốn sức. Nhưng rốt cuộc vẫn cần cung nghênh chiêu đãi, Lệnh Dung về phòng thì nằm trên tháp mỹ nhân, không muốn nhúc nhích.
Cơm chiều Hồng Lăng chuẩn bị thanh đạm ngon miệng, Lệnh Dung ăn hơi nhiều chút, nhưng lười đi tiêu thực, vẫn nằm trên tháp mỹ nhân.
Cả người dần dần ấm lên, trong phòng đốt chậu than, mở nửa cánh cửa sổ, đắp chăn mỏng nhắm mắt nghỉ ngơi, thực sự thích ý.
Tống cô cô thấy nàng mệt mỏi, không châm thêm đèn, chỉ tắt bớt đèn đi, kêu Sơn Trà Hồng Lăng nhẹ tay nhẹ chân, tự sang trắc gian huân xiêm y.
Bóng đêm phủ xuống, trong phòng cũng dần dần tối lại, chỉ có hai ngọn nến thắp sáng, tối tăm mơ hồ.
Lệnh Dung giương mắt nhìn khung trang trí, tiện tay lấy mứt hoa quả bên cạnh nhai chậm, như đã đi vào cõi thần tiên.
Trong lúc ngơ ngẩn nghe thấy giọng Khương cô cô, nàng đợi một thêm lát thì không nghe thấy động tĩnh gì nữa, ánh mắt nhìn xuống, không biết Hàn Chập đã vào từ khi nào, tư thái cao lớn tuấn tú, chuẩn bị thay quan phục màu đỏ sậm của Môn hạ thị lang, mặc lên phức tạp, thêu hoa văn đẹp đẽ quý giá, cùng với khí thế nghiêm nghị trên người hắn, càng thấy trịnh trọng nghiêm trang, khí độ hùng xa [2].
[2] Ý chỉ khí phách phóng khoáng, chí hướng rộng lớn.
Nàng liếc mắt nhìn xem, không đứng dậy nghênh đón, trong đầu vẫn còn đang nghĩ vẩn vơ, chưa trở về từ cõi thần tiên.
Hàn Chập bước đến, đứng bên cạnh nàng, "Mệt à?"
"Vâng." Lệnh Dung ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, cuối cùng cũng ngồi dậy, "Ta giúp phu quân cởi áo."
"Mệt thì nghỉ đi." Hàn Chập đè lại vai nàng, tự thay y phục, để lên trên án bên cạnh.
Lệnh Dung đã hoàn toàn phục hồi tinh thần, đứng dậy giúp hắn thay y phục, "Phu quân uống rượu?"
"Yến tiệc của Chân Tương, nhưng chỉ uống có hai ly."
Như thế hiển nhiên đã dùng cơm chiều, Lệnh Dung đoán chừng nước ấm cũng chuẩn bị xong rồi, hỏi canh giờ, thế nhưng đã là giờ Tuất (19h-21h), không thể trì hoãn nữa, kêu Hàn Chập đi rửa mặt trước, nàng gọi người nấu canh giải rượu, vuốt phẳng quan phục mới tinh, phân phó Hồng Lăng trải giường, thả mành trướng xuống.
Không bao lâu sau Hàn Chập bước ra, đổi sang nàng rửa mặt.
Đến lúc Lệnh Dung trở ra, ánh đèn trong phòng chỉ còn một nửa, tẩm y Hàn Chập lỏng lẻo vắt trên người, đã ngồi lên giường.
Loại rượu hắn uống tác dụng chậm nhưng không nhỏ, dù đã rửa mặt, mùi rượu vẫn chưa tan đi, theo hô hấp của hắn mà quanh quẩn trên giường trong mành.
Lệnh Dung không vội lên giường, tự cầm kéo bạc, đi cắt bấc nến.
Sau lưng vang lên giọng của Hàn Chập, "Hôm nay mệt sao?"
"Không hẳn là mệt, nằm nghỉ một lát là ổn." Lệnh Dung xoay người, đối mắt với Hàn Chập, thấy hắn dựa vào gối mềm, tẩm y lại càng hở hơn vừa nãy, lỏng lẻo vắt trên vai, không thắt nút, đến eo bụng mới thắt lại, dưới ánh nến tối tăm, cơ bụng rắn chắc rõ ràng. Nhưng gương mặt hắn vẫn lành lạnh, như chỉ là vô tình.
Nàng dời mắt, khóe môi Hàn Chập khẽ nhúc nhích, "Không muốn ngủ à?"
"Phu quân mặc tẩm y cho đàng hoàng đã."
"Trên người nóng, để giải hơi nóng."
Lý do này rất đường hoàng, Lệnh Dung không còn cách nào, có hơi chần chờ, nhắc tới chuyện ban ngày, "Nghe nói chủ nhân của vườn mai - Chương lão hồi kinh?"
"Hôm qua vừa về, dìu già dắt trẻ."
Lệnh Dung "ồ" một tiếng, vừa súc miệng xong nên không ăn mứt quả nữa, chỉ cầm xiên tre bên cạnh đùa nghịch.
Hàn Chập đợi một lát, thấy nàng chỉ ngồi yên, nói: "Lại đây."
Lệnh Dung không mảy may di chuyển, thấy hắn vén chăn gấm định đứng dậy, nhớ tới thảm án đêm đó trong dục phòng, sợ tới mức nhanh chân chạy qua, bị Hàn Chập ôm trong lòng. Những lúc nàng giận dỗi, luôn thích cúi đầu, muốn nói lại thôi, cũng hờ hững hơn bình thường, Hàn Chập tự thấy mấy ngày nay không bắt nạt nàng quá đáng, không hiểu ra sao, "Không vui?"
"Đâu có." Lệnh Dung khép tẩm y của hắn lại, thắt nút thật chặt.
Vừa ngẩng đầu lên, thấy Hàn Chập vẫn đang nhìn nàng, tuy có mùi rượu trên người, ánh mắt vẫn tỉnh táo sắc bén như cũ, khiến chút giận dỗi của nàng không có chỗ nào che giấu, dứt khoát làm rõ, "Sáng nay Cao Dương trưởng công chúa cùng Chương cô nương tới chúc mừng, nói chút chuyện thú vị trước đây của phu quân."
"Chương cô nương nào?"
"Tôn nữ của Chương lão."
Hàn Chập "hừm" một tiếng, "Chương lão có ba tôn nữ."
"Có quan hệ với phu quân thì không nhiều lắm." Nàng nhỏ giọng nói thầm.
Khóe môi Hàn Chập khẽ nhúc nhích, "Muội muội của Chương Tố?"
"Chắc là thế. Trước đây hay cùng phu quân chơi đùa."
Hay cùng hắn chơi đùa? Hàn Chập nhíu mày, ba vị tôn nữ của Chương lão có từng chơi với hắn vài lần thì chỉ có muội muội của Chương Tố - Chương Phỉ, lúc ấy thi thoảng hắn vẫn có thể tranh thủ thời gian nghịch ngợm, tiểu cô nương kia hay theo sau ca ca nàng ta, vứt lại không được, thi thoảng cũng sẽ mang theo, thêm không ít phiền phức. Hắn hờ hững nói: "Là nàng ta à."
Thái độ không có vẻ gì là để ý, không thèm đếm xỉa!
Chút ghen tuông nho nhỏ sinh ra vì xưng hô "Hàn đại ca" của Lệnh Dung không tìm được đường ra, nếu hỏi tiếp thì lại có vẻ nàng nghĩ nhiều, nếu bị Hàn Chập phát hiện, trái lại còn bị hắn cười nhạo.
Dứt khoát tạm thời ném ra sau đầu, nghe thấy bên ngoài mành trướng có tiếng bước chân, nàng đi qua nhận lấy canh giải rượu vừa nấu, bưng vào bên trong, đưa cho Hàn Chập, "Canh giải rượu, phu quân uống trước, miễn cho tích rượu tổn hại sức khỏe."
Hàn Chập nhận lấy, ngửa đầu uống cạn, để cái chén không bên cạnh.
Quay đầu lại thấy Lệnh Dung đứng ở bên giường, bàn tay tinh tế non mềm vuốt ve má hắn, đôi mắt hạnh dò xét, cứ như đang nghiền ngẫm.
"Muốn gì nào?" Lạnh nhạt không náo loạn, Hàn Chập không hiểu ra sao.
Lệnh Dung chỉ vào cái chén không, "Canh giải rượu này mới phối lại dược liệu, cũng mới sửa lại cách nấu, một chén một ngàn lượng."
Khóe môi Hàn Chập khẽ nhúc nhích. Hai ngày trước ở phòng bếp, Lệnh Dung muốn ăn cá Ngân vừa mua, hắn bận rộn không có thời gian, thuận miệng nói làm một đĩa đồ ăn một ngàn lượng bạc, kết quả nàng thật sự lấy mấy tờ ngân phiếu trong tủ đưa cho hắn, Hàn Chập không làm gì được, đành phải bớt thời giờ đến phòng bếp giúp nàng một tay, vỗ về cái bụng của nàng.
Ai ngờ nhanh như vậy, nàng liền tới đòi nợ.
Hàn Chập nhướng mày, "Không có ngân phiếu."
"Mấy tờ lần trước đâu?"
Hàn Chập không đáp, đôi mắt thâm thúy, nhìn gương mặt giảo hoạt diễm lệ của nàng, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy, xoay người đè nàng dưới thân, giữ khuôn mặt lạnh nhạt, nhưng eo bụng lại dán sát, ra vẻ nghiêm trang, giọng trầm thấp, "Muốn bao nhiêu, ta đều cho cả."