Giang Sơn Chọn Ta, Ta Chọn Nàng

Chương 70: Xấu mà thích chơi độc thì càng biến thái






Chương 70 : Xấu mà thích chơi độc thì càng biến thái

Hôm nay là ngày nghỉ nên Cố Minh Châu khá rãnh rỗi. Đã lâu cô không đến tìm Dì Cao để cùng chế thuốc rồi. Dạo gần đây đúng là quá đam mê mỹ sắc mà quên mất mọi việc xung quanh..

Dì Cao.. Dì có trong đó không ? Gọi mãi không thấy ai lên tiếng. Rõ ràng lúc nãy hỏi Lý Trung xác nhận dì đang luyện thuốc mà .

Dì Cao Cố Minh Châu đẩy cửa đi vào bên trong phòng thí nghiệm.

Cô nhìn thấy chai lọ, vật phẩm đổ vỡ xung quanh, nơi đây vừa xãy ra một cuộc ẩu đả. Nhưng dì Cao đâu rồi..

Không xong rồi

Cố Minh Châu nhìn hiện trường qua một lần nhanh gọi cho Tưởng Khởi.

[...]

Em không sao chứ ? Tưởng Khởi từ Tưởng thị quay về ngay sau đó, hắn nhìn quanh phòng thí nghiệm, đi đến bên cạnh tiểu Châu .

Em không sao ..!! Em đã quan sát một lúc, phát hiện người bắt dì Cao cũng là một cao thủ dùng độc người nào lại có bản lĩnh lớn, dám xong vào Tưởng gia bắt nữ chủ nhân.

Tưởng Khởi đến thì nghe một cuộc điện thoại hình như là của cha hắn Tưởng Thanh Vũ

Vâng..!! Con biết rồi, con sẽ đến đó đưa mẹ về, cha yên tâm đi

Tắt máy hắn nhanh chóng nhìn sang Cố Minh Châu


A Khởi ... em cũng muốn đi

Tưởng Khởi thấy cô kiên quyết như vậy nên không thể cản. Hắn biết tình cảm cô dành cho mẹ hắn không thua gì hắn cả.

[...]

Một khu rừng nguyên thủy, càng đi sâu vào trong, xung quanh thực vật càng rất kỳ lạ.

Những loại cây này đều là cực độc Cố Minh Châu rất nhạy cảm với độc. Cô chỉ cần nhìn qua là biết được. Hơi nhíu mày nhìn về phía trước... Chắc chắn bên trong còn có thứ thú vị hơn.

Ông ấy là sư huynh của mẹ anh Tưởng Khởi lúc này mới lên tiếng nói về thân phận người đem dì Cao đi.

Em cũng sớm đoán ra, hai người bọn họ thủ pháp gần như giống nhau, nhưng người sư huynh này chắc tâm lý cũng hơi biến thái rồi.. Chơi trò bắt cóc sư muội Cô vừa đi vừa thở dài..

Tưởng Khởi lại im lặng, Cố Minh Châu nhìn thấy nét mặt hắn biểu cảm hơi lạ. liền lấy tay mình kéo lấy bàn hắn tay bỏ vào túi áo khoác ..

Anh sao thế ? mặt mũi đầy tâm sự thế kia là ý gì ? Nhìn thì không phải sợ những thứ độc xung quanh, vậy thì vì sao ?

Ông ấy là người hạ độc mắt anh từ nhỏ giọng nói chầm chậm, hơi thở bình thường, nhưng mang sự bất lực và thù ghét tận xương tủy.. Ông ta là người hại hắn, nhưng cũng có thể là người duy nhất cho đến bây giờ có thể giải được độc này. Nhưng vị này lại thích nhìn thấy hắn chết đi từ từ. Không có ý định cứu.

Cố Minh Châu nghe cũng giật mình, sao đời nào tên này cũng số nhọ bị người ta hạ độc từ nhỏ hết vậy . Quá đáng thương rồi, từ nhỏ đã bị người khác ganh tị sắc đẹp à. Đúng là hồng nhan bạc phận. Cô phải mau nghĩ ra cách giải độc cho anh yêu nhà cô mới được .

Đến một căn nhà nhỏ nằm sâu trong núi. Xung quanh có những giọt nước nhỏ xuống đầy màu sắc. Cố Minh Châu nhanh chóng lấy trong túi áo ra hai viên thuốc trực tiếp nhét vào miệng Tưởng Khởi. Một viên bỏ vào mồm mình nhai nhai..

Trò trẻ con Cô là tổ tiên dùng độc nhà mấy người đó có biết không hả.

Người đàn ông trong bóng đêm theo dõi họ từ lúc mới bước vào khu rừng tới giờ . Hắn nghe cô nhóc nói vậy thì liền thấy hứng thú.. Con nhóc này cũng biết dùng độc. Hắn chưa từng nghe sư muội nói sẽ truyền nghề cho ai.

Một con rắn từ trong lùm cây bay thẳng về bọn họ. Tưởng Khởi phản ứng cực nhanh, che chắc cho Cô Minh Châu. Rắn cắn lên vai hắn, Cô Minh Châu nhíu mày. Dùng châm giải độc nhanh chóng.

Một chút là không sao nữa Tưởng Khởi gật đầu, ánh mắt sắc bén hướng về phía bụi rậm kia.

Nghe đồn là sư huynh của Dì Cao, nhưng người trong đó bước ra lại vô cùng trẻ tuổi, nhìn còn trẻ hơn cô và A Khởi. Nhìn cũng sáng sủa nhưng chẳng đẹp trai tẹo nào.

Cố Minh Châu dùng ánh mắt thiếu nữ nhìn xong liền khinh miệt hắn, quay sang nhìn yêu nghiệt nhà cô còn sướng mắt hơn nhiều .

Này.. con nhóc kia, thái độ của cô là sao Người nào đó tức giận

Cậu xấu trai có được không !!! Đừng có để một thiếu nữ xinh đẹp nói lời thật lòng. Cô không thích làm tổn thương trái tim trai xấu đâu. Tội lỗi quá mà.

Cô... chán sống rồi đúng không ?

Không..!! Tôi còn yêu đời lắm

Hai tên ngốc cứ thế đấu khẩu với nhau một lúc.. cho đến khi Tưởng Khởi thải hết độc ra ngoài. Cố Minh Châu liền rút châm ra.

Mẹ tôi đâu ? Tưởng Khởi liếc nhìn hắn rồi lên tiếng...

Trong nhà, đang giúp cậu luyện thuốc nói xong chàng thanh niên xấu liền quay lưng đi vào.


Đúng là nhìn cái lưng thấy đỡ hơn chút Cố Minh Châu vẫn tiếp tục tội lỗi đầy mình, dìm người không thương tiếc..

Vị nào đó đứng lại, không tiếp tục đấu khẩu mà tức quá bỏ đi vào trong. Đợi có cơ hội cho con nhỏ này câm luôn mới được..

Cố Minh Châu quay sang nắm tay Tưởng Khởi : Đố anh hắn ta đang nghĩ gì ?

Tưởng Khởi nhìn một cái, mĩm cười vuốt tóc cô. Cô đúng là xem trời bằng vun, nhưng nét mặt không xem ai ra gì này hắn thật thích mà :

Muốn em câm

Đoán đúng rồi ..haha ...

[...]

Cả hai vào trong nhà thì thấy Cao Tổ Nhi đang đứng pha chế thuốc...

Dì Cao ... Cố Minh Châu mừng rỡ kêu lên..

Tiểu Châu, A Khởi hai con đừng qua đây, xung quanh ta có độc, là do sư huynh bố trí đấy..

Cố Minh Châu cau mày, hai tay chóng hong nhìn xung quanh, thấy tên xấu trai đang nhàn nhạt uống trà..

Tên này không những xấu còn bị thần kinh

Cao Tổ Nhi : ... con còn sống là rất may mắn đấy

Tưởng Khởi : ... anh cũng nghĩ như em..

Cao Tổ Nhi mới cười nói với Cô Minh Châu : Chưa giới thiệu với con, đây là sư huynh của ta, Tạ Vực..

Dạ, tên khá là nặng nề

Tạ Vực : ... muốn đánh con gái

Cao Tổ Nhi : ... Mau dẫn con dâu tương lai về đi A Khởi

Tưởng Khởi : ... Con không nở quản.

Tạ Vực bỏ ly trà xuống nhìn qua mắt của Tưởng Khởi, rồi nhìn qua Cố Minh Châu. Hắn đi đến bên cạnh Cao Tổ Nhi...

Học trò của muội sao ?

Cao Tổ Nhi lắc đầu : Là con dâu tương lai của muội ..

Hắn ta À một cái đầy ý vị.

Cố Minh Châu thấy hắn như vậy, độ nguy hiểm trong mắt tăng lên, tên này đúng rất nguy hiểm nha, không biết hắn ta đang có ý đồ xấu xa gì. Mấy tên chơi độc thường rất biến thái, một tên chơi độc mà không có nhan sắc càng biến thái hơn, nên tránh xa.

Cố Minh Châu cất giọng không chịu thua khí thế : Giờ muốn sau mới thả người, nói thẳng vấn đề ..

Tạ Vực liền cao hứng : Được ...haha... Nếu nhóc có thể giải được độc của ta, ta liền thả người hắn cười rất đáng sợ, nhưng cô không hề sợ tí tẹo nào.


Được đáp ứng nhanh gọn...

Cao Tổ Nhi liền lên tiếng ngăn cản, nên biết sư huynh của bà là nổi tiếng độc ác, đã hạ độc sẽ không chữa trị. Nếu không đôi mắt A Khởi năm ấy cũng không ra nong nổi này. Vì bà cũng háo thắng mà ra.

A Khởi, dẫn tiểu Châu rời đi, mẹ bào chế xong thuốc giải sẽ tự quay về được, các con đừng lo , tiểu Châu con nghe dì, theo A Khởi về đi..

Xin lỗi dì Cao, hôm nay không đưa dược dì cùng về, Tiểu Châu con sẽ không đi đâu cả Cô nói xong quay sang Tưởng Khởi

A Khởi tin em

Tưởng Khởi liền ôm cô hôn lên trán một cái. Thể hiện hắn đồng ý tin tưởng.

[...]

Bắt đầu đi Cố Minh Châu nhìn về hướng Tạ Vực mà thách thức..

Cái con nhóc không biết sống chết Tạ Vực nói quát xong cũng rót một ly trà đưa cho cô, loại độc này hắn đã bào chế rất nhiều năm, cũng chưa từng có thuốc giải. Con nhóc tự cao tự đại này hôm nay chết là cái chắc.

Cô cầm lấy ly trà nhanh chóng uống vào. Sau đó liền ngồi xuống vận công.. Vốn Cố Minh Châu không hề uống đóng chất lõng đó vào, chỉ là dùng linh khí trong cơ thể bao bọc xung quanh nó, ngồi xuống giả vờ diễn tí cho tên vừa xấu vừa ngốc kia xem mà thôi.

Tạ Vực thấy tại sao lâu như vậy mà độc của hắn lại không phác tác. Con nhỏ này giở trò quỷ gì sao? Nhưng rõ ràng cô ta đã uống ly trà trước mặt hắn, không thể nào là giả được.

Thấy cũng đủ lâu rồi. Cố Minh Châu mới đứng dậy cười hì hì..

Xong rồi, tôi giải xong độc rồi, mau mau thả người đi ..

Tạ Vực tức giận cực kỳ.. Không thể nào ? Có vấn đề, vấn đề nằm ở đâu ?

Cái đó phiền vị đây cứ từ từ ở lại mà nghiên cứu, chúng tôi phải về nhà Cố Minh Châu vẫn cười hì hì...

Tạ Vực thua hắn không có ý kiến, liền thả người như đã cược trước đó, nhưng trong lòng vẫn hết sức ấm ức. Không nghĩ ra được nguyên nhân tại sao. Hắn chắc chắn cô nhóc này giở trò quỷ mà lại không bắt được tẩy.

Về nha.. Không hẹn gặp lại.. cô nói xong quay lưng cười hì hì đỡ Cao Tổ Nhi đi ra trước. Tưởng Khởi đi phía sau.

Tạ Vực nhìn qua Tưởng Khởi nói nhỏ bên cạnh : Cậu cũng không còn bao lâu thời gian haha

Tưởng Khởi không nói gì bước nhanh theo sau hai người phía trước. Nhưng khí lạnh lẽo tràn đầy trong đáy mắt hắn.