Chương 31: Quân sư của ta
Liệu Thuỵ liền suy tư một chút, hắn quay nhìn phía tên ngốc lạnh lùng Đế Vân Mãnh kia, vẫn thấy hắn ta không hề có động tĩnh gì, ông ta đảo mắt mấy vòng mới cất lời :
Đại tổng quản thái dám là người cuối cùng ở bên cạnh tiên hoàng, nhưng vì đau lòng quá độ mà cũng lâm trọng bệnh, ông ấy cũng nói trước khi về trời tiên hoàng cũng không có để lại một đạo thánh chỉ nào .. Như vậy chiếu theo lẽ thường chúng ta sẽ để Đại điện hạ sẽ là người nối ngôi kế tiếp, mọi người nói có đúng không ?
Tất cả quần thần đều hô to : Thừa tướng anh minh
Liêu Thuỵ nhìn sang Đế Vân Mãnh đang bình tĩnh kia :
Tứ Điện hạ người thấy thần nói hợp tình hợp lý chứ ?
Giọng ông có vẻ trêu chọc.. Nhưng cũng hơi nhíu mày, tới giờ vẫn chưa thấy Nhất nhi của ông đem quân vào trong, trên đường không lẻ có trục trặc. Nhưng binh lực của nó khá lớn, tính về số binh lực của Lý Thành lúc này không thể gây khó dễ quá lâu như vậy.
Đế Vân Mãnh lúc này mới nhìn về hướng cửa lên tiếng :
Vào đi
Ngoài cửa Ngũ hoàng tử Đế Vân Tư Kỳ cùng ám vệ xịn xò Đường Phi tiến vào.
Đường Phi còn đem theo một người mà ai ai cũng biết và ai ai cũng vừa nghe qua :
Đại tổng quản công công ? Sao người lại đi cùng ngũ hoàng tử ? Bá quan văn võ nhìn về hướng họ hỏi
Vị thái giám già ho khan từng đợt, trên người có rất nhiều vết thương, giống như mới bị một trận tra tấn tàn khốc..
Ông liếc Liêu Thuỵ, chỉ tay về ông ta gặn từng từ :
Thừa tướng ngươi.. ngươi là người tạo phản, bắt ta giam giữ hồng cướp di chiếu, ta một mực không khai, hành hạ ta sống dở chết dở, nhưng lão già này là ai chứ ? Ta theo tiên hoàng bao năm, trung thành cẩn cẩn, có chết cũng không phản người, đây đây là di chiếu mau tuyên tuyên đọc đi
Đại tổng quản, ngươi bị ai mua chuộc, những lời ngươi nói không căn cứ, toàn là nói bừa, vu khống ta Liêu Thụy trừng mắt quát to
Đại tổng quản thái giám vừa ôm ngực vừa chỉ chỉ vào một nơi... xong thì liền thổ huyết. Đường Phi liền để tay lên mũi và nguyệt ngay cổ vị công công
Ông ấy chết rồi hắn vội bẩm báo
Cố Minh Châu nhìn thấy một màn trung thành hết mình liền cảm khái vô cùng, lão hoàng đế đúng là một vị vua tốt, mới có một người trung thành như thế ..
Lúc này cô mới nhìn qua phía Đế Vân Mãnh.. trong lòng càng cảm khái hơn.. Nam chính đúng là nam chính tất cả mọi thứ đều nằm gọn trong tay hắn, kế hoạch và bẫy đều do hắn giăng thiên la địa võng từng bước đưa người ta vào rọ, bẫy hết một lần.. Đối mặt với ai lúc nào cũng trơ một bộ mặt Poker ra bên ngoài, không ai đoán được tâm cơ.. Cố Minh Châu lại nghĩ có khi nào trước giờ cô luôn bị tính kế mà cô không biết không ? Nghĩ đến đây cô hơi rùng mình một cái..
Đế Vân Mãnh liếc cô một cái, lúc này ánh mắt hắn mang theo một hàm ý thấu hiểu, giống như nhìn rõ lòng cô vậy..
Cố Minh Châu lấy tay đập lên mặt mình .. Cô chắc chắn cô cũng bị tính kế rồi..
Sắc mặt Liêu Thuỵ lúc này không từ nào diễn tả độ đen trên đó. Ông đúng là quá hấp tấp rồi, đúng là quá khinh địch rồi..
Một vị thái giám khác nhận di chiếu từ tay Ngũ hoàng tử mở ra định tuyên đọc thì cau mày quỳ xuống sợ hãi
Di .. Di ... Di chiếu không có.. không có chữ hắn vừa thốt lên thì Liêu Thuỵ cùng Đế Vân Mãnh cũng vừa tiến lên giựt lấy.. Hai bên mỗi bên cầm một gốc kéo về phía nhau..
Liêu Thuỵ kéo được trước ông vội mở ra, sau đó cười lớn tiếng hơn :
Ha ha .. các người xong rồi, đây là di chiếu giả, bên trong không có gì ? Tên thái giám khốn kiếp cả gan vu oan cho ta , hắn chắc chắn đã bị lợi dụng Ông nhìn về Đế Vân Mãnh ánh mắt sắt bén chuẩn bị ra hiệu lệnh..
Đế Vân Mãnh hơi cau mày ra hiệu ánh mắt cho Đường Phi hướng về phía Cố Minh Châu, ý là kêu hắn phải bảo vệ cô an toàn rời khỏi đây trước.
Đường Phi đỏ bừng mặt, hắn tại sao phải bảo vệ người này, hắn chỉ muốn bảo vệ chủ tử duy nhất là Tứ Điện Hạ mà thôi.
Cố Minh Châu cảm động nhìn về phía Đế Vân Mãnh, trong lúc nguy cấp người đàn ông này vẫn nghĩ cho cô đầu tiên, đem an nguy của cô đặt lên trước, lúc này cô thật sự muốn cất lời hỏi hắn một câu đã giữ thật sâu trong đáy lòng bao lâu nay..
Cố Minh Châu lại không hỏi cô mĩm cười với hắn rồi quay sang mọi người nói to :
Ta biết di chiếu thật để ở đâu chỉ một câu thôi trấn áp ngay những đại thần đang bàn tán xôn xao ở đây
Liêu Thuỵ : Hàm ngôn loạn ngữ, ngươi là ai mà cho phép lên tiếng ở đây ?
Cố Minh Châu trong bụng chửi thầm : ta là bà cố tổ nhà người chứ ai .. hừ
Cô nhìn ông ta kiểu cười cười, nhướng nhướng mài khiêu khích đi lại gần nấp sau lưng Đế Vân Mãnh .. Mãnh ca ca bảo vệ ta, người xấu qua hung hăng...
Hắn thấy hàng động trẻ con lúc này của cô thì tức cười trong lòng, ánh mắt nhìn vừa cưng chiều vừa bao che..
Ở đâu ? hắn quay lại hỏi nhẹ nhàng..
Cố Minh Châu nói nhỏ vào tai hắn.. Đế Vân Mãnh vuốt vuốt đầu cô gật đầu đã biết.. Cô lúc nào cũng là người cứu hắn trong lúc hiểm nguy nhất.
Hỏi tại sao vừa nghe cô nói biết di chiếu ở đâu hắn không nghi ngờ chút nào. Vì hắn biết cô từng gặp qua phụ hoàng. Lúc cô đứng suy tư ở cửa đã thấy cô cầm một mãnh ngọc bội, thứ quý giá đó lại là thứ đặc thù của một người hắn từng thấy qua, là ngọc bội của mẹ hắn.
Đường Phi nhanh chóng tiến lên nghe chỉ thị, sau đó hắn nhanh như cơn gió lấy về bản di chiếu
Liêu Thuỵ trận này chết đi sống lại rồi lại chết tiếp ông tức đến gồng tay gân xanh nổi lên..
Sao ta biết chiếu chỉ này có phải là thật không ? Hay là do các người bày trò
Cố Minh Châu nói có thật hay không thì cho bá quan văn võ ở đây cùng xem dù là thủ pháp hay long ấn đều là thật thì sợ gì.
Liêu Thuỵ : Người là ai tại sao lại biết được di chiếu được cất giữ ở đó ?
Cố Minh Châu cười cười đáp : Ta có thể bấm ra, không được à ? Cách nói hết sức lưu manh..
Thừa tướng đại nhân trợn mắt : Hổn xược.. nói mau.. ngươi là ai ?
Đế Vân Mãnh liền nắm lấy tay cô kéo về phía sau, hắn lạnh giọng lên tiếng :
Quân sư của ta
Lời vừa thốt ra tất cả đều không dám truy hỏi thêm.
Cuối cùng di chiếu cũng được đọc, tất cả mọi người quỳ xuống nghe chỉ..
Người được truyền ngôi lại là Tứ Hoàng Tử Đế Vân Mãnh chứ không phải Đại Hoàng Tử Đế Vân Nhất Vũ
Bên ngoài cùng lúc Lý Thành tiến vào báo tin mừng đã trấn áp được quân tạo phản của Đại Hoàng Tử..
Tất cả mọi người đều bị hai phía này xoay đi xoay lại vòng vòng như trống, không hồi kết..
Tất cả quỳ xuống cuối đầu lễ nghi với vị tân vương của vương triều họ..
Đế Vân Mãnh ngồi trên ngay vàng cao phất tay..
Liêu Thuỵ cuối đầu rồi thổ huyết ngất ngay tại chổ..
Ngũ hoàng tử Đế Vân Tư Kỳ đứng cạnh bên còn nói thêm vài lời :
Chuyện của đại tổng quản ta cũng sẽ cho người điều tra kỹ hơn, xem lời ông ta là đúng hay sai, phải trả lại công bằng cho người đã khuất, người còn sống cũng đừng hòng trốn tội, đúng không Thừa tướng đại nhân ?
Liêu Thuỵ lúc này chỉ đành giả chết, về rồi ông sẽ tính tiếp. Ông phải nghĩ cách cứu con trai mình trước đã.