Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 86: Đô đốc Quách Huyến




Trương Huyễn cũng chưa có trở về Kế Huyện, mà tiếp tục đi về phía Tả Hoàng Sơn. Lư Minh Nguyệt đoạt đi chiến mã yêu thích của hắn, cơn tức này làm sao hắn có thể nuốt trôi.

Mặc dù quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng từ trước đến nay Trương Huyễn chưa cho rằng mình là quân tử, hắn có cừu báo cừu, có ơn báo ơn, từ trước đến nay đều ân oán rõ ràng, hắn một khắc cũng đợi không được.

Không có Lư Thanh vướng bận, hắn đã không còn cố kỵ chút nào, một đường sải bước đi nhanh về phía tây. Lúc chạng vạng tối, hắn đã đi qua Quần Mã Sơn, dần dà đã đến chỗ tỉ võ cùng Lư Minh Nguyệt, đây là một bồn địa chu vi mấy mươi dặm, bốn phía núi non vây chung quanh, rừng rậm bao trùm mênh mông vô bờ, chỉ có chính giữa có một khoảng đất trống rộng hơn mười trượng, quan đạo thẳng đứng đã xây dựng ở trong đó.

Mặt trời đã dần dần xuống núi, ánh chiều tà nhuộm lên triền núi và rừng rậm một tầng sắc tím nhạt tráng lệ, khiến dãy núi trở nên vô cùng kỳ vĩ ngoạn mục, nhưng Trương Huyễn lại không có lòng dạ nào thưởng thức loại cảnh đẹp này, hắn chỉ để ý cúi đầu đi nhanh, hắn cần phải đi ra khỏi mảnh bồn địa này trước khi trời sáng.

Đúng lúc này, một tiếng rít gió lanh lảnh từ trên đỉnh đầu hắn vụt qua, hắn giật mình kinh ngạc, đây là tiếng kêu của đầu mũi tên, chẳng lẽ hắn gặp phải trạm gác ngầm của Lư Minh Nguyệt?

Hắn vội trông về nơi tiếng mũi tên đến, chỉ thấy từ trong rừng rậm lao ra mười mấy tên binh lính, đang lạnh lùng nhìn hắn. Trương Huyễn nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra, không phải phỉ binh Lư Minh Nguyệt, mà là quân Tuỳ.

Trong lòng của hắn vừa động, chẳng lẽ là La Nghệ suất quân tới cứu Lư Thanh sao? Tuy rằng lão gia nhân bị Lư Minh Nguyệt giết chết, nhưng Lư Thanh mất tích tất nhiên sẽ kinh động phụ thân của nàng, dựa vào sức ảnh hưởng của Lư Trác, La Nghệ xuất binh cũng nằm trong dự liệu.

- Ngươi là ai?

Xa xa mười tên kỵ binh thám báo chạy đến lớn tiếng quát hỏi.

Trương Huyễn lập tức xoay người hướng về phía binh lính quân Tuỳ đi đến:

- Ta là Thị vệ phủ Yến Vương, xin gặp chủ soái các ngươi!

Đội trưởng dẫn đầu đánh giá hắn một chút, ra lệnh:

- Dẫn hắn đi gặp Đô đốc!

Vượt ngoài dự liệu của Trương Huyễn, chủ soái cánh quân Tuỳ này cũng không phải La Nghệ, mà là Quách Huyến - Đô đốc U Châu.

Quách Huyến tuổi chừng ngoài năm mươi, bộ dáng hơi gầy nhưng cường tráng, đầu đầy tóc bạc, một đôi mắt giống như chim ưng vô cùng lạnh lùng sắc bén, như thể nhìn thấu Trương Huyễn đứng ở trước mặt.

Quách Huyến nửa tháng trước gặp phải thích khách ám sát trên phố. Tuy nhiên vận khí của ông ta rất tốt, mặc dù xe ngựa lật úp, thị vệ đã chết tám người, nhưng Quách Huyễn lại chỉ chịu có một chút thương thế. Chỉ là kẻ thù ông ta rất nhiều, tra xét nửa tháng cũng không ra kết quả.

Nhưng trong quá trình đang điều tra thích khách, Quách Huyến lại có được một tình báo, đầu sỏ Lư Minh Nguyệt dẫn mấy ngàn thủ hạ lặng lẽ thâm nhập địa giới quận Trác, điều này làm cho ông ta lập tức cảnh giác.

Một mặt ông ta vô cùng hoài nghi thích khách chính là Lư Minh Nguyệt. Về phương diện khác, khi đại quân tập hợp ở Trác quận, Thánh thượng đích thân đến huyện Kế, sự xuất hiện của Lư Minh Nguyệt sẽ tổn hại nghiêm trọng hình tượng mình trong lòng Thánh thượng, Quách Huyến ngay khi đó quyết định xuất binh tiêu diệt Lư Minh Nguyệt.

Tuy nhiên tình báo của ông ta rất không tường tận, chỉ biết sào huyệt của Lư Minh Nguyệt ở Quần Mã Sơn, ông ta lại chộp được khoảng trống, trong sơn trại không có một tên sơn phỉ nào, điều này khiến cho Quách Huyến buồn rầu hơn, ông ta cũng biết đạo lý thỏ khôn có ba hang. Lại không biết cái ổ khác của Lư Minh Nguyệt ở nơi nào?

Rút quân về Kế Huyện hiển nhiên không thực tế, Quách Huyến chỉ đành phái thám báo đi vùng phụ cận tra xét manh mối, đúng lúc đó, một đội thám báo của ông ta gặp phải Trương Huyễn đang chạy tới Tả Hoàng Sơn.

- Ngươi có thể xác định sào huyệt của Lư Minh Nguyệt ở Tả Hoàng Sơn.

Ánh mắt Quách Huyến lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chăm chú vào người thanh niên ở trước mặt này, hắn tự xưng là Thị vệ của Yến Vương, đảm nhiệm Thái tử Thiên ngưu, mặc dù đối phương cầm thẻ bài ra, nhưng trong lòng Quách Huyến ít nhiều vẫn còn có chút hoài nghi, thị vệ của Yến Vương ở chỗ này làm cái gì?

Truong Huyễn nhìn ra chỗ hoài nghi trong ánh mắt Quách Huyến, hắn cũng không cố gắng giải thích, thản nhiên nói:

- Tôi đúng là từ Tả Hoàng Sơn sang đây, chiến mã của tôi bị Lư Minh Nguyệt cướp đi, tôi nuốt không trôi cơn tức này, muốn đoạt lại chiến mã.

- Vậy vì sao gã không giết ngươi?

Quách Huyến lạnh lùng hỏi.

- Bởi vì lúc tôi ở quán trọ tại Kế Huyện trong lúc vô ý cứu gã. Lúc ấy tôi cũng trọ ở phòng kế bên gã, cho gã một túi thuốc trị thương, đại khái nửa tháng trước. Xuất phát từ nguyên nhân này, gã bỏ qua cho tôi.

Quách Huyến nhíu mày, chẳng lẽ kẻ ám sát mình thật sự là Lư Minh Nguyệt. Ông ta trầm tư một lát liền nói với Trương Huyễn:

- Cũng vậy thôi! Ta cũng tin ngươi một lần, về phần ngươi có phải Thị vệ Yến Vương hay không, ta tự nhiên sẽ đi thẩm tra đối chiếu, nhưng ta nói điều xấu trước, nếu như ngươi là kẻ thăm dò của Lư Minh Nguyệt, ta sẽ không chút do dự chém đứt cái đầu của ngươi.

Trương Huyễn không so đo với thái độ của ông ta, hắn nói với Quách Huyến:

- Nếu như Quách đô đốc tin tưởng tôi, vậy xin cho tôi mượn một con ngựa, lại cho tôi một món binh khí, thương kích đều được!

Quách Huyến nhìn hắn một cái, quay đầu ra lệnh:

- Cho y một cây trường kích!

Có tân binh đưa một cây trường kích bốn mươi cân cho Trương Huyễn, Trương Huyễn nhấc một cái, lắc đầu:

- Quá nhẹ, có thể có trường kích bảy mươi cân không?

Trong lòng Quách Huyến thật sự kinh ngạc, lại quát ra lệnh:

- Đưa Áp Lương Thương cho y!

Quách Huyến xuất thân quan văn, biết sơ một chút võ nghệ, trong đội ngũ của ông ta không có binh khí bảy mươi cân, tuy nhiên vừa may ở trên xe lương có một cây thiết thương lớn nặng bảy mươi cân, tên là Áp Lương Thương, chốc lát, một tên binh lính khiêng đến một cây thiết thương lớn màu đen nặng nề, giao cho Trương Huyễn.

Trương Huyễn trước mắt tuy rằng chỉ mới đột phá một lần tụ lực, nhưng tư chất hắn cực cao, sức lực so với Vương Bá Đương hai lần đột phá còn mạnh hơn vài phần. Trương Huyễn tiếp nhận lấy thiết thương lớn, trở mình lên ngựa, ôm quyền về phía Quách Huyến nói:

- Bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát!

Quách Huyến gật đầu, lập tức hạ lệnh toàn quân xuất phát, năm ngàn binh lính dưới sự dẫn đường của Trương Huyễn trùng trùng điệp điệp đánh về phía Tả Hoàng Sơn.

Giữa trưa ngày kế, năm ngàn đại quân dần dần đã tới Tả Hoàng Sơn. Khi cách Tả Hoàng Sơn không đến mười dặm, Trương Huyễn đi ở đội phía trước bỗng nhiên khoát tay chặn lại, ngừng bước tiến của đội ngũ phía trước. Một lát Quách Huyến thúc ngựa tiến đến hỏi:

- Trương thị vệ, vì sao phải dừng lại, chuyện gì đã xảy ra?

- Quách đô đốc nhìn bên kia!

Trương Huyễn chỉ tay về một mảnh rừng cây chỗ sườn núi ngoài mấy trăm bước, chỉ thấy một đám lớn cò trắng bay lên trời, đây rõ ràng là có người kinh động đến đàn chim trong rừng, hơn nữa không phải là vài người, ít nhất là mấy trăm người đến hơn ngàn người.

Quách Huyến biến sắc, chẳng lẽ phía trước có mai phục? Ông ta nhìn kỹ phía trước, phía trước là một thung lũng, dài chừng hai ba dặm, là một chỗ dễ dàng đặt mai phục, ông ta tức khắc ra lệnh:

- Đội thám báo thứ nhất đi tra xét phía trước, cẩn thận một chút!

Hơn mười tên thám báo thân thủ rất cao vọt vào rừng cây, chạy như bay về phía chỗ chim sợ, nhưng chỉ trong chốc lát, chỉ nghe âm thanh hét thảm truyền lại, Trương Huyễn hét lớn một tiếng:

- Lui về phía sau!

Năm nghìn binh lính quân Tuỳ lui về phía sau hơn mười bước, nhanh chóng siết chặt trận cước, binh lính hai bên đều giơ tấm chắn lên, rất nhanh, hơn mười tên thị vệ chạy vội trở lại, thiếu mất hai người, đội trưởng cầm đầu đội thám báo bẩm báo vói Quách Huyến:

- Khởi bẩm Đô đốc, trên núi quả nhiên có mai phục, không biết bao nhiêu nhân mã?

Vừa dứt lời, chỉ nghe một mảnh tiếng chiêng trống chói tai vang lên, một viên đại tướng một mình lên trước, phía sau mấy trăm tên sơn phỉ đi theo, nhanh chóng từ trong núi rừng xông ra ngoài. Trương Huyễn còn tưởng là Lư Minh Nguyệt mang binh giết đến, nhìn kỹ lại, người tới cũng không phải Lư Minh Nguyệt.

Đây là một tên đại tướng thân cao chừng hai thước, cả khuôn mặt tím ngắt, hai vai rộng lớn hùng vĩ, thân mặc mũ sắt giáp sắt, tay cầm một thanh Kim bối bán nguyệt đao (đao hình cong, thân đao màu vàng), dưới háng một con ngựa ô truy thân thể khoẻ mạnh.

- Ta là Tống Kim Cương ở Thượng Cốc, ai dám đánh với ta một trận?

Một mình khiêu chiến là một loại phương thức tác chiến của đại tướng từ thời Xuân Thu Chiến Quốc còn sót lại.

Ở trong một trận chiến đấu, tướng soái chức trách rõ ràng, soái phụ trách bày mưu nghĩ kế, chỉ huy toàn cuộc, mà đại tướng phụ trách xung phong hãm trận, giết địch lập công.

Một trận chiến đấu thắng lợi, hưởng thụ vinh quang thường thường chỉ có chủ soái, tướng sĩ chỉ là quân cờ, sơ sơ có vẻ bất công, làm đại tướng, bọn họ cũng cần tích luỹ tiếng tăm cá nhân, giết địch lập công là một chuyện, mà cùng đại tướng đối phương đơn đấu đánh bại đối phương, cũng có thể tiếng tăm lừng lẫy truyền xa, đạt được vinh quang thật lớn.

Bởi vậy đơn đấu - loại phương thức tác chiến này nhận được sự coi trọng của các đại tướng, đã dần dần hình thành một loại quy tắc chiến tranh, mặc dù nó cũng không thể quyết định thắng bại của cuộc chiến, nhưng vẫn được tiếp nhận phổ biến, hơn nữa nó không chỉ có lợi đề cao được danh vọng cá nhân, cũng có lợi cho việc khích lệ sĩ khí.

Nếu như Đại tướng một phía phát ra lời mời đơn đấu, đối phương thông thường cũng sẽ ứng chiến, đương nhiên cũng có thể không ứng chiến, trực tiếp thúc đẩy đại quân đánh lén, tuy nhiên truyền ra khó tránh khỏi sẽ bị người ta nhạo báng, chiến tranh tuy rằng tàn khốc, nhưng hoặc nhiều hoặc ít phải chú ý chút ít vinh quang của quân nhân.

Tống Kim Cương là mãnh tướng đứng đầu dưới trướng Nguỵ Đao Nhi một trong Hà Bắc tam vương, biệt danh là Tử Diện Kim Cương, sử một cây Kim bối bán nguyệt đao nặng tám mươi cân, có cái dũng của vạn người không ngăn nổi. Lần này gã tới Trác quận tìm Lư Minh Nguyệt, là vâng lệnh của Nguỵ Đao Nhi đến cùng Lư Minh Nguyệt bàn bạc một số điều kiện mượn lương, không ngờ vừa may gặp được Quách Huyến suất quân tiến đến tiêu diệt.

Tống Kim Cương ngăn đại đao, giục ngựa quát:

- Đi Tả Hoàng Sơn, phải qua đao trong tay ta.

Dưới quyền Quách Huyến cũng có hơn mười mấy tên bộ tướng, bọn họ sớm đã nghe nói tên Tống Kim Cương, hôm nay bọn họ nhìn thấy người này, mười mấy tên bộ tướng đều không thể không nóng lòng muốn thử, đều hướng về phía Đô đốc xin chiến, Quách Huyến gật đầu:

- Ôn tướng quân có thể đi lĩnh giáo gã!

Một con ngựa trắng chạy gấp ra, trên ngựa là một đại tướng hơn ba mươi tuổi, tên là Ôn Quý, người Trác quận, được phong quan Ưng Kích Lang Tướng, sử một cây Hồng anh lượng ngân thương (thương bạc ánh khí hồng) nặng sáu mươi cân, võ nghệ cao cường, là đại tướng hàng đầu dưới trướng Quách Huyến.

Ôn Quý hét lớn một tiếng:

- Tống tặc chịu chết đi!

Y giục ngựa chạy gấp đến, nâng thương đâm liền, Tống Kim Cương cười lạnh một tiếng, vung đao nghênh chiến, hai bên cùng nhau gõ vang trống trận, nhưng hai người chỉ chiến mười mấy hiệp, Ôn Quý đã dần dần khí lực không chống được, bại đã hiện rõ, y thừa cơ hội hai người lảo đảo xoay người chạy luôn, không ngờ đao Tống Kim Cương mau đến cực nhanh, trở tay một đao bổ trúng mông ngựa.

Ngựa trắng kêu bạo một tiếng rất nhẹ, móng trước giơ lên cao, ném Ôn Quý ngã trên mặt đất. Tống Kim Cường mừng rỡ, vung đao chém liền:

- Đi chết đi!

Mắt thấy Ôn Quý sẽ chết ở dưới đao của Tống Kim Cương, đúng lúc đó, một mũi thiết thương chợt giết tới, 'ĐANG!' một tiếng vang lớn, thiết thương chặn một đao chí mạng của Tống Kim Cương.

Kẻ đến chính là Trương Huyễn, ở thời khắc mấu chốt cứu một mạng của Ôn Quý. Hai người đều chấn động, hai tay run lên, chiến mã liên tiếp lui về sau. Ôn Quý nắm được cơ hội này, vừa lăn vừa bò trốn về trong trận, Lương ngân thương cũng vứt ở trên chiến trường.

Quách Huyến kinh sợ đến sắc mặt trắng bệch, ông ta cho rằng Ôn Quý ắt chết không còn nghi ngờ, không ngờ Trương Huyễn ra tay kịp lúc, để Ôn Quý thoát được một mạng, trong lòng của ông ta thầm giật mình, một lần nữa đánh giá từ trên xuống dưới gã thanh niên này, mắt không chuyển nhìn chăm chú vào hắn.

Tống Kim Cương trong lòng vô cùng khiếp sợ, gã vạn lần không ngờ dưới quyền Quách Huyến còn có mãnh tướng như thế, có thể ngăn được một đao toàn lực của mình, phải biết rằng vừa rồi đánh với Ôn Quý, gã chỉ sử ra bảy phần sức lực.

Tống Kim Cương đánh giá cao thấp Trương Huyễn, chỉ thấy hắn thân hình cao lớn rắn rỏi, tướng mạo oai hùng, bộ dạng nhất biểu nhân tài (nhân tài nhất bảng), chẳng qua hắn lại cưỡi một con chiến mã bình thường, thiết thương trên tay cũng bị rỉ sét loang lổ, quan trọng hơn là, trên người kẻ này không có mặc khôi giáp, chỉ mặc một tấm trường bào vải thô, đầu đội bình cân, lại là người thanh niên mình chưa bao giờ thấy qua.

Tống Kim Cương dùng đại đao chỉ, quát to:

- Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra!