Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 149: Một tia hi vọng




Quân đội tây nội doanh đã chính thức di dời vào ba ngày trước, mấy vạn quân luân phiên từng nhóm lần lượt di chuyển ra khỏi vườn thượng uyển, bị phân tán ra, đóng ở năm tòa đại doanh ở phía ngoài.

Trong năm tòa quân doanh bên ngoài vốn dĩ có đóng mấy mươi vạn phủ binh rút về từ Liêu Đông, đến từ các quận Ưng Dương phủ, nhưng vận mệnh của bọn họ sớm đã được quyết định. Lúc giải tán ở Liêu Đông đã bắt đầu từng bước tiến hành, trải qua mấy tháng luân phiên phân bổ, mấy mươi vạn phủ binh chỉ còn lại không đến ba vạn người, đều là binh sĩ tinh nhuệ nhất.

Ba vạn quân tinh nhuệ này đã được Hổ Bí Lang tướng tiếp quản, hợp nhất với Kiêu Quả quân của Vũ Văn Thuật, tổ chức thành Kiêu Quả vệ, trở thành Kiêu Quả quân trực thuộc Thiên Tử Dương Quảng.

Ba lần chiến đấu với Cao Câu Ly, phủ quân phòng thân do quý tộc Quan Lũng khống chế bị tiêu vong hầu như không còn, quân đội Ưng Dương phủ do hào môn sĩ tộc các nơi khống chế trên cơ bản cũng đã giải tán. Quân đội của Lạc Dương và Trường An chỉ còn lại hai mươi vạn Kiêu Quả quân trung thành với Hoàng Đế và ba vạn Cấm Vệ quân trấn thủ hoàng cung.

Mặt khác ở các nơi còn có mười một nhánh quân bình định quân phản loạn trực thuộc Binh bộ quản lý, Chủ tướng đều do đích thân Dương Quảng bổ nhiệm.

Như quân Tề Châu do Trương Tu Đà suất lĩnh, quân Từ Châu do Dương Nghĩa Thần suất lĩnh, quân U Châu do Quách Huyến suất lĩnh, quân Đông Ngô do Ngư Câu La suất lĩnh, quân Kinh Tương do Thổ Vạn Tự suất lĩnh, quân Giang Hoài do Vương Thế Sung suất lĩnh, quân Thái Nguyên do Lý Uyên suất lĩnh, quân Hà Đông do Tống Lão Sinh suất lĩnh, quân Lê Dương do Trần Lăng suất lĩnh, quân Lũng Tây do Khuất Đột Thông suất lĩnh, quân Ba Thục do Đổng Thuần suất lĩnh, vân vân...

Ở một mức độ nào đó, Dương Quảng đã hoàn thành việc cải cách quân đội của y, nhưng kết cục chưa chắc viên mãn như trong tưởng tưởng ban đầu của y, đám phủ binh về đến quê nhà, lại bị sĩ tộc hào môn các nơi mời chào, trở thành tư quân của hào môn các nơi, quân đội vẫn tồn tại như trước, chỉ là thay đổi trở thành một hình thức mới mà thôi.

Từng chiếc lều trại của Tây nội doanh đã biến mất, còn lại mấy trăm chiếc lều trại cuối cùng, do quân đội của Trương Huyễn đóng quân. Quân đội của Trương Huyễn là đám cuối cùng chuyển ra ngoài, bọn họ sắp phải chuyển đến nam đại doanh.

Lúc này, trong một tòa đại trướng, Trương Huyễn đang cùng Chu Pháp Thượng nói lời tạm biệt sau cùng. Chu Pháp Thượng được phong làm Tả võ vệ Đại tướng quân, Kinh Châu Thông thủ, tiếp nhận thay cho Thổ Vạn Tự diệt phỉ bất lực bị điều về Lạc Dương.

- Quả là ngoài dự đoán của mọi người, nhưng Thánh Thượng cũng xem như nhân từ, có thể thả đại bộ phận tướng lĩnh cấp thấp trong sự kiện Xương Hạp môn. Ta thì cho dù rời đi, cũng không đến nỗi nóng ruột nóng gan.

Chu Pháp Thượng cười khổ một tiếng, một hơi uống cạn sạch rượu trong chén.

Trương Huyễn cười cười nói:

- Kỳ thực cũng không ngoài dự đoán của mọi người, đây là kết quả nỗ lực của Yến Vương.

- Ngài gặp được Yến Vương rồi à?

Chu Pháp Thượng vội hỏi.

Trương Huyễn gật gật đầu, Chu Pháp Thượng vỗ trán một cái, khó trách sự tình chuyển biến, hóa ra là Yến Vương ở đằng sau ra sức, nhưng Lai Hộ Nhi không thể thả về, quả thật khiến người ta tiếc nuối.

Trương Huyễn lại cười khổ một tiếng rằng:

- Tuy sự việc đã có chuyển biến, nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải trừ. Nghe nói Ngu Thế Cơ kiên trì yêu cầu giải tán tiền quân, cho nên lần này phân tán tất cả quân đội vốn có đi các doanh, ta đoán chừng chính là dấu hiệu giải tán đó.

Chu Pháp Thượng vỗ vỗ lên vai Trương Huyễn:

- Ngài đã tận lực, kỳ thực ngài cũng có thể cùng ta đi Kinh Châu, chúng ta lại lần nữa xây dựng một đội quân tinh nhuệ.

Trương Huyễn lắc lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ quyết đoán:

- Đa tạ Đại tướng quân chiếu cố, nhưng bảo ta buông bỏ đội quân của mình, ta tuyệt không cam lòng, mặt khác, cho dù các huynh đệ khác giải tán, có lẽ bọn họ cũng nhận được phần thưởng chiến công tương ứng, ta muốn tiếp tục đấu tranh cho bọn họ.

Chu Pháp Thượng yên lặng không nói gì, y biết Trương Huyễn không phải người dễ dàng chịu thua, chỉ cần còn một tia hy vọng, Trương Huyễn cũng kiên trì.

- Được rồi! Đêm nay ta sẽ xuất phát đi suốt đêm, không giúp ngài được rồi, chúc ngài may mắn.

- Ta cũng chúc Đại tướng quân thuận buồm xuôi gió!

...

Trương Huyễn tiễn Chu Pháp Thượng ra đại doanh, mắt nhìn y cùng mấy mươi thân binh đi xa, tây nội doanh to lớn như vậy chỉ còn lại hơn một ngàn binh sĩ, trong đại doanh trở nên trống trải hẳn ra.

Tuy rằng điều lệnh cho hắn là di chuyển ra nam đại doanh, nhưng thời gian lại không rõ ràng, chỉ nói rằng hắn là toán cuối cùng rút lui khỏi, nói cách khác, chỉ cần tây nội doanh một ngày chưa hủy bỏ, hắn có thể tiếp tục trú đóng ở đây.

Trên thực tế, Trương Huyễn không muốn đi nam đại doanh chút nào. Chủ tướng nam đại doanh là Võ Vệ Đại tướng quân Vân Định Hưng, người này là tâm phúc của Vũ Văn Thuật, nếu mình dời đi nam đại doanh, tuyệt đối sẽ không có gì tốt đẹp. Cũng may việc hủy bỏ tây nội doanh vào lúc nào là do Trương Cẩn quyết định, Trương Cẩn cũng nhận lời hắn, cố gắng hết sức kéo dài kỳ hạn hủy bỏ tây nội doanh.

Trương Huyễn quay trở lại đại trướng của mình, một tên thân binh tiến lên hành lễ nói:

- Tướng quân, vừa rồi Trần Giáo úy phái người đưa đến một phong thư, đặt ở ngay trên bàn sách.

Trương Huyễn chấn động tinh thần, chẳng lẽ Trần Húc có phát hiện mới sao? Hắn bước nhanh vào đại trướng, cầm lấy phong thư đặt trên bàn, nhanh chóng mở ra xem một lượt, lập tức mừng rỡ. Quả nhiên Trần Húc không phụ sự phó thác của hắn, đã tìm được Lý Thiện Hành.

Trương Huyễn lập tức đi ra đại trướng ra lệnh:

- Chuẩn bị ngựa!

...

Từ khi Vũ Văn Thuật phái người bốn phía đi tìm một gia tướng mất tích, Trương Huyễn đã đoán được Lý Thiện Hành được Vũ Văn Thuật phái đến thực thi sự việc thỉnh nguyện ở Xương Hạp môn.

Hơn nữa Chu Pháp Thượng cũng nói với hắn, Lý Thiện Hành ban đầu chính là được Vũ Văn Thuật đề bạt làm Hùng Võ Lang tướng, kỳ thực Lý Thiện Hành là tâm phúc của Vũ Văn Thuật.

Đáp án cho sự việc Xương Hạp môn đã được đưa ra một cách dễ dàng như thế, nhưng vấn đề là, không ai có chứng cứ, cho dù biết là Vũ Văn Thuật gây ra cũng không biết làm sao được.

Mấu chốt nhất định ở chỗ tên Lý Thiện Hành này, chỉ cần bắt được người này, Trương Huyễn liền có thể vãn hồi tình thế.

Hoàng hôn, Trương Huyễn gặp mặt Vi Vân Khởi và Trần Húc ở trong một ngôi nhà dân thuộc phường Lợi Nhân.

- Ta rất muốn biết, làm sao các ngươi phát hiện ra Lý Thiện Hành trốn trong tòa nhà này?

Trương Huyễn cười nói.

Trần Húc và Vi Vân Khởi nhìn nhau, Vi Vân Khởi cười nói:

- Trước tiên bọn ta phát hiện trong ngôi nhà này có một người ẩn trốn, có người âm thầm bảo hộ bốn phía, cho nên để Trần Giáo úy đến theo dõi trước. Không ngờ giữa trưa hôm nay, Trần Giáo úy phát hiện một chiếc xe ngựa đưa một thiếu niên vào nhà. Mấu chốt chính là nằm ở chỗ tên thiếu niên, không ngờ đó là con trai của Lý Thiện Hành, nên bọn tiểu nhân có thể xác định.

Trương Huyễn lại nhìn về phía Trần Húc, sao y biết tên thiếu niên đó là con trai của Lý Thiện Hành?

Trần Húc ngượng ngùng gãi đầu nói:

- Bọn tiểu nhân đã bắt được một tùy tùng của tên thiếu niên, gã cung khai rằng tên thiếu niên đó là con trai của Lý Thiện Hành.

Trương Huyễn trầm tư một hồi, cười nói với Vi Vân Khởi:

- Xem ra chúng ta phải chia binh hai đường rồi.

Vi Vân Khởi mỉm cười:

- Ta cũng nghĩ như vậy, hơn nữa đã định ra một kế hoạch tỉ mỉ.

Y lấy một cuộn giấy đưa cho Trương Huyễn, Trương Huyễn lập tức đặt cuộn giấy lên bàn xem tỉ mỉ một lần, lập tức vừa mừng vừa sợ. Vi Vân Khởi này suy nghĩ tài tình, quả nhiên rất lợi hại!

...

Màn đêm im ắng buông xuống, dựa theo kế hoạch của Vi Vân Khởi, canh ba là lúc thủ vệ đổi ca, Trần Húc dẫn năm mươi huynh đệ tấn công gia nhân của Lý Thiện Hành, còn Trương Huyễn đích thân động thủ bắt Lý Thiện Hành đi, trước tiên giấu ở gần tây thị, Vi Vân Khởi đã sắp xếp xong xuôi phòng trống, sau khi trời sáng sẽ luân phiên ra khỏi thành.

Trương Huyễn đã đổi một ngôi nhà khác, sát vách ngôi nhà giữ Lý Thiện Hành, khoảng cách theo đường thẳng đến gian phòng giữ Lý Thiện Hành chỉ có ba mươi bước. Trước đó Vi Vân Khởi đã sắp xếp binh sĩ đào một địa đạo đơn giản, đây chính là khâu tuyệt diệu nhất trong cả kế hoạch, đào địa đạo cướp người, thần không biết quỷ không hay.

Trương Huyễn đã vẽ ra một tấm sơ đồ phác thảo, hắn chỉ vào phòng nơi Lý Thiện Hành ở, nói với hai tên đội trưởng:

- Canh ba sẽ động thủ, hai người các ngươi dẫn hai mươi huynh đệ, một người phụ trách bắt người, người còn lại yểm hộ, chúng ta nhất định phải cướp người đi trong thời gian ngắn nhất, cho nên hạ thủ tuyệt không thể khoan dung, hiểu chứ!

- Ty chức tuân lệnh!

Hai tên đội trưởng ôm quyền thi lễ, vội vàng đi.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người Trương Huyễn và Vi Vân Khởi. Vi Vân Khởi do dự một chút, liền chậm rãi nói:

- Có một việc ta nhất định phải nói với Tướng quân.

Trương Huyễn hơi kỳ quái nhìn Vi Vân Khởi, chẳng lẽ y còn có chuyện gì gạt mình hay sao?

Vi Vân Khởi trầm tư một chút liền nói:

- Trên thực tế, ta đã sớm phát hiện ra Lý Thiện Hành trốn ở đây, hơn nữa ta cũng biết nội tình bên trong không phải đơn giản như vậy.

Trương Huyễn cũng không cắt ngang lời y, lẳng lặng đợi Vi Vân Khởi nói tiếp.

- Người giấu Lý Thiện Hành ở đây không ngờ lại là mưu sĩ Hứa Ấn của Vũ Văn Thuật, Trương Tướng quân không ngờ phải không?

Vi Vân Khởi cười cười nói.

Trong mắt Trương Huyễn rốt cuộc đã lộ ra vẻ kinh ngạc. Điều này quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn, không ngờ là mưu sĩ Hứa Ấn của Vũ Văn Thuật giấu ở đây. Suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn:

- Chẳng lẽ Vũ Văn Thuật vừa ăn cướp vừa la làng sao?

- Điều này cũng không phải, nhưng ta có thể khẳng định Vũ Văn Thuật thật sự đang tìm kiếm Lý Thiện Hành, vấn đề xảy ra ở chỗ Hứa Ấn, có lẽ y đã phản bội Vũ Văn Thuật.

Trương Huyễn trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Vậy Hứa Ấn đang bán mạng cho ai chứ?

- Điều này ta cũng không biết, có lẽ là y tự chủ trương, cũng có lẽ là sau lưng còn có một thế lực lớn hơn nữa, cho nên ta nói vụ án này không đơn giản như vậy.

Trương Huyễn yên lặng gật đầu, nói như vậy, vụ án này quả thật không đơn giản. Hắn lại nhìn Vi Vân Khởi, bình tĩnh mà nói:

- Vì sao Vi Huyện úy bằng lòng nói cho ta biết những chuyện này?

- Nhiệm vụ của ta là hiệp trợ Trương Tướng quân tìm được Lý Thiện Hành, về phần phía sau bức màn, ta quả thật không nên nhiều lời, nhưng ta không hy vọng Tướng quân vì một tên Lý Thiện Hành mà bị cuốn vào trong cuộc đấu tranh quyền lực tầng tầng lớp lớp, cho nên ta muốn nhắc nhở Tướng quân suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc có cần phải bắt Lý Thiện Hành hay không?

Trương Huyễn khẽ thở dài:

- Đa tạ Vi tiên sinh nhắc nhở, nhưng có vài việc ta phải đi làm, cho dù sẽ rất nguy hiểm.

- Vì sao Tướng quân phải đi làm, ta cảm thấy ngài có thể không làm, đến Bùi Thượng thư cũng nói ngài có thể thăng thêm một cấp.

Ánh mắt sắc bén của Vi Vân Khởi nhìn chăm chú Trương Huyễn.

Trương Huyễn đi đến trước cửa sổ, nhìn về phía đông thật lâu, giọng nói của hắn dần trở nên có chút thương cảm, rồi lại trở nên kiên định.

- Nhiều tướng sĩ vì nước tử trận sa trường như vậy, lại không nhận được bất kỳ trợ cấp gì, nhiều tướng sĩ không màng sinh tử vì nước huyết chiến như vậy, lại không có phần thưởng, ít nhất bọn họ phải nhận được một chút gì đó, để người chết an nghỉ, để người sống công bình, đây chính là nguyên nhân của những chuyện ta phải làm.

Vi Vân Khởi nhìn Trương Huyễn thật lâu, cuối cùng y gật đầu nói:

- Ta hiểu, vậy ta muốn đưa ra một đề nghị nữa. Chúng ta đừng ngại thay đổi kế hoạch một chút, lập tức động thủ, ra khỏi thành trước lúc cửa thành đóng lại, để tránh đêm dài lắm mộng!

...

Sách lược của Vi Vân Khởi rất khéo léo, y dùng phương pháp đào địa đạo, lén đào ra một địa đạo, nối thẳng đến sau lưng căn phòng Lý Thiện Hành ở, lối ra ở trong một bụi cây, từ lúc giữa trưa bọn họ đã bắt tay vào đào địa đạo này, mãi cho đến lúc màn đêm buông xuống, địa đạo này mới đào thành công.

Một tên đội trưởng quan sát ở lối ra một lúc rất lâu, xác định bốn phía không có ai, mới dẫn theo hai tên binh sĩ thân thủ nhanh nhẹn chạy ra khỏi địa đạo, nhanh chóng áp người vào tường. Tên đội trưởng nhìn xuyên qua khe hở của giấy dán cửa sổ, chỉ thấy một người đàn ông cùng một thiếu niên ngồi trước bàn ăn cơm.

Chỉ thấy sau gáy của người đàn ông có một nốt ruồi to màu đen, người này có lẽ chính là Lý Thiện Hành bọn họ muốn bắt.

Đội trưởng gật gật đầu với hai tên binh sĩ. Bọn họ lấy ra hai ống trúc, thổi một lượng lớn thuốc mê vào trong phòng. Đội trưởng liền dẫn theo hai tên thủ hạ khác ngăn ở cửa, nếu Lý Thiện Hành nhìn thấu chiêu thuốc mê, bọn họ lập tức phá cửa bắt người.

Hiệu quả của thuốc mê quả thật tốt vô cùng, chỉ trong chốc lát, hai cha con ở trong phòng liền hôn mê bất tỉnh. Tên đội trưởng mừng rỡ, dùng vải bố che miệng mũi lại, suất lĩnh binh sĩ đột nhập vào phòng, khiêng hai cha con nhanh chóng chui vào địa đạo.

Ở ngoài cửa viện có hai tên của bên đối phương trông coi, trên nóc nhà bốn phía ở bảy tám người canh gác, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, có người lại lợi dụng địa đạo để cướp người mà bọn họ đang trông coi đi, ngay trước mắt bọn họ.

Theo sau tiếng đóng cửa rầm rầm, một chiếc xe ngựa chạy nhanh ra cửa đông. Cùng lúc đó, Trần Húc dẫn năm mươi thủ hạ tập kích một tòa nhà dân ở ngoài thành, bắt đi thê tử cùng con cái của Lý Thiện Hành, mười mấy tên canh gác ngã trong vũng máu.