Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 129: Đô đốc lôi kéo




- Một cô gái cô không biết, việc từ lâu lắm rồi.

Trương Huyễn thấy trong mắt nàng tò mò đến phát sáng lên, biết thăm dò những việc thế này là việc nàng thích nhất, vội ho một tiếng, chuyển hướng đề tài cười hỏi:

- Ta nói này A Viên, là công tử Ngọc Lang bảo cô đến sao?

A Viên gật gật đầu:

- Cũng là ý của phu nhân, để ta hầu hạ huynh một năm.

Nguyên nhân chính khiến nàng tủi thân không phải là đến hầu hạ Trương Huyễn, mà là hôm nay nàng đến La Phủ biết được một tin tức, vị trí của nàng đã bị Tiểu Ninh mà bình thường nàng ghét nhất thay thế rồi, nàng liền cảm thấy mình bị giáng chức, lòng tự trọng bị đả kích rất lớn.

- Ngồi xuống đi! Để ta hỏi cô.

Trương Huyễn thấy trong phòng không có ghế bèn ngồi xếp bằng trên giường, A Viên khoanh tay đứng trước mặt hắn, thấp giọng nói:

- Công tử muốn hỏi gì?

- Ta tuyên bố trước, không phải ta muốn đuổi cô về, là ta nói, nếu cô muốn về, ta có thể để cô về, kỳ thực ta một mình quen rồi, cô cũng biết ta không thích người khác hầu hạ lắm.

A Viên vừa rồi là muốn quay về, nhưng vấn đề là nếu nàng quay về, La phủ đã không còn chỗ cho nàng nữa rồi, nếu bị quản gia phái đến nhà bếp làm nha đầu nhóm lửa, bị người ta nhạo báng, thì nàng mới không muốn sống nữa, vừa rồi nàng nổi nóng nói nhảm mấy câu.

Nhưng bây giờ hết tức rồi, A Viên lại đột nhiên rất sợ Trương Huyễn đưa nàng về, nàng bắt đầu hối hận mình vừa rồi không nên nói những lời nóng giận muốn quay về như thế.

Nàng nắm góc áo, không biết nên nói gì, nước mắt lại lần nữa trào ra, lần này lại không phải là tủi thân, mà là sợ hãi. Trương Huyễn lại hiểu lầm, vội vàng an ủi nàng:

- Đừng lo lắng, ta sẽ không ép cô ở lại, đợi ta dọn dẹp xong sẽ đưa cô về.

A Viên “òa” một tiếng khóc lớn, nhấc chân chạy ra khỏi phòng, Trương Huyễn chỉ thấy nhức đầu, tiểu nha đầu này tính tình cổ quái, khiến người khác suy nghĩ không thấu tâm tư của nàng. Hắn thở dài, đứng dậy đi ra ngoài, chỉ thấy A Viên đứng ở góc tường, đối diện với vách tường run run bờ vai.

Trương Huyễn biết nàng là một cô nhi, cha mẹ mất sớm, cũng không có họ hàng, không nơi nương tựa, hơn nữa nàng mới hai mươi tuổi, trong lòng Trương Huyễn không khỏi dâng lên một tia thương hại, đến bên nàng dịu dàng nói:

- Thế cô nói cho ta, cô muốn đi đâu, ta nhất định thỏa mãn tâm nguyện cô.

A Viên dần dần ngừng khóc, nhẹ giọng nói:

- Đâu tôi cũng không muốn đi, chỉ muốn ở lại bên cạnh hầu hạ huynh, đây là mệnh lệnh của phu nhân, huynh đồng ý không?

- Nhưng vừa rồi cô không chịu.

- Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ.

- Được rồi! chúng ta nói xong rồi, một năm đấy.

Trương Huyễn bất đắc dĩ, đành đồng ý với nàng

A Viên lập tức nín khóc mỉm cười. Xoay nửa người lại liếc trộm hắn một cái, lại phát hiện Trương Huyễn đang nghiêng đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau. Mặt nàng đỏ hết lên, vội vàng xoay người chạy ra ngoài:

- Tôi đi lấy nước cho công tử rửa mặt!

Trương Huyễn nhìn bóng lưng nàng chạy xa, không khỏi lắc đầu, thời gian một năm, bên cạnh mình có thêm một tiểu nha hoàn. Là một cái đuôi mà! La Thành biết rõ mình không thích người hầu hạ, y sao lại cứ sắp xếp A Viên đến đây. Trong lòng Trương Huyễn bất giác có chút oán giận La Thành nhiều chuyện.

Lúc này, hai tên lính khiêng hòm sách ngó nghiêng đầu vào phòng, Trương Huyễn khó chịu nói:

- Lén lén lút lút như vậy làm cái gì?

Trên mặt hai tên lính vô cùng cổ quái, một tên cười hi hi nói:

- Chúng tôi sợ Tướng quân không mặc quần áo tử tế.

Trương Huyễn tiến lên đá cho bọn họ một cước, cười mắng:

- Ta háo sắc như vậy sao?

- Tướng quân, chuyện thường tình của con người mà! Huynh đệ đều mong Tướng quân cho mọi người nghỉ ngơi, mọi người có thể đi vào thành dạo quanh thanh lâu, uống rượu vân vân, hơn hai tháng không nghỉ, đều khiến mọi người nhịn hỏng rồi.

Mười binh lính này vẫn đi theo Trương Huyễn, trên thực tế là thân binh của hắn, Trương Huyễn tuy yêu cầu vô cùng nghiêm khắc nhưng một mặt khác tính tình của hắn lại cũng hiền hòa, thời gian lâu rồi, thân binh cũng đều hiểu tính hắn, thỉnh thoảng cũng nói đùa chút.

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Trước hết ổn định đã, việc nghỉ ngơi ngày mai hãy nói.

Hai tên lính mang hòm gỗ vui vẻ tiến vào trong phòng, Trương Huyễn đột nhiên cảm thấy vô cùng không ổn, đây là quân doanh, sao lại có thể có một tiểu nha hoàn, A Viên tuyệt không thể ở lại đây, bắt buộc đưa nàng đi, nhưng mà có thể đưa nàng đi đâu được đây, vừa rồi đã đồng ý với nàng rồi mà.

Đúng vào lúc Trương Huyễn có chút khó xử, trong sân truyền đến tiếng bước chân, có người cam giọng hỏi:

- Xin hỏi Trương Tướng quân có ở đây không?

Trương Huyễn nghe ra giọng này, vội vàng đi ra cửa chính, chỉ thấy trong sân có mấy người đi vào, người đi đầu mặc quan phục, đầu đội mũ sa, chính là Đô đốc U Châu Quách Huyến, theo sau là Thôi Lễ và mười mấy thân binh.

Trương Huyễn vội vàng tiến lên khom người thi lế:

- Tham kiến Quách Đô đốc!

Quách Huyến vuốt râu đánh giá Trương Huyến một chút, nheo mắt cười nói:

- Mấy tháng ngắn ngủi không gặp, Trương tướng quân dường như trở thành người khác, càng thêm uy dũng mãnh liệt, khí thế đoạt người, suýt chút nữa ta không nhận ra rồi.

- Quách Đô đốc quá khen rồi, mời Đô đốc vào phòng ngồi!

Quách Huyến cười đi vào phòng. A Viên vô cùng lanh lợi, đã trải xong ghế ngồi, Trương Huyến mời Quách Huyến ngồi xuống, lại nói với A Viên:

- Đi hãm ba cốc trà!

A Viên dạ một tiếng, bước nhanh ra ngoài, Quách Huyến lấy ra một phong thư đưa cho Trương Huyến:

- Đây là thư La Phó đô đốc đưa cho ngươi, ngươi xem đi!

Trương Huyễn nhận thư, lại thuận tay đặt sang một bên, đạo lý đối nhân xử thế tối thiểu hắn cũng hiểu, người ta sắp xếp doanh trại cho ngươi, lại hạ cố đến thăm ngươi, nếu hắn vội vàng xem thư của La Nghệ, điều này sẽ không cung kính đối với Quách Huyến lắm.

- Ty chức trước hết muốn cảm tạ Quách Đô đốc sắp xếp doanh trại cho thủ hạ của tôi, giúp chúng tôi không phải đầu đường xó chợ, trong lòng ty chức cảm kích vô cùng.

Quách Huyến nhanh chóng liếc qua bức thư bị bỏ đó, trong lòng vô cùng hài lòng với thái độ cảu Trương Huyễn, y mỉm cười nói:

- Trương Tướng quân là công thần trong trận chiến Liêu Đông, chiến đấu hăng hái vì Đại Tùy, làm sao có thể để công thần ở đầu đường xó chợ được, chỉ cần ta còn ở U Châu một ngày, những việc thế này tuyệt sẽ không thể xảy ra.

Lúc này, A Viên bưng ba cốc trà lên, dâng lên cho mọi người, Trương Huyễn uống một ngụm cười hỏi:

- Không biết Quách Đô đốc có tin tức không, chúng tôi phải trú đóng ở U Châu bao lâu?

Quách Huyến ngẫm nghỉ nói:

- Vì ta cũng có quân đội từ Liêu Đông về, bọn họ chỉ ở lại U Châu ba ngày, rồi vội đến Lạc Dương, việc này kỳ thực là chỉ ý của Thánh thượng, tất cả quân đội từ Liêu Đông trở về đều phải đi Lạc Dương, bao gồm quân đội tham chiến và quân đội không tham chiến.

- Mấy chục vạn quân đều phải đến Lạc Dương sao?

Trương Huyễn có chút không hiểu hỏi. Hắn cảm thấy việc này kỳ thực không cần thiết, quân phủ địa phương rõ ràng không tham chiến, tại sao còn phải đi Lạc Dương?

Lúc này, Thôi Lễ ở bên cạnh không nhịn được nói:

- Những đội quân này đều phải giải tán, Trương Tướng quân thực không hiểu sao?

- Không cần nhiều lời!

Quách Huyến giận mắng một tiếng. Thôi Lễ sợ cúi thấp đầu.

Không khí trong phòng có chút khác thường, Quách Huyến thở dài nói:

- Có những lời làm thần tử quả thực không nên nói bừa, nhưng hiện giờ các quận huyện đều đang lưu truyền một cách nói, chiến tranh lần thứ ba chinh phạt Cao Cú Lệ, mục đích chân chính của Thánh thượng không phải là đánh Cao Cú Lệ, mà là mượn cơ hội thu nạp quân quyền địa phương. Ta đương nhiên không cho rằng như vậy, nhưng là Thánh thượng đều đưa hết quân địa phương đến Lạc Dương, lời đồn ở địa phương rất khó mà xóa bỏ.

- Nhưng quân phủ địa phương không phải là quy về triều đình quản hạt sao?

Trương Huyễn vẫn có chút không hiểu.

- Trên danh nghĩa đương nhiên là quy về triều đình quản, nhưng nói thế nào nhỉ, trong quân phủ đều là phủ binh, bình thường lấy làm nông, chiến tranh làm lính. Vấn đề là, hiện giờ còn bao nhiêu nông dân tự canh? Binh lính nói cho cùng đều là đến từ tá điền sĩ tộc quyền quý, quân lương cũng là so quan phủ địa phương xoay sở, sĩ tộc quyền quý gánh vác, cho nên quân địa phương rốt cuộc nghe lời ai, rắc rối lợi ích ở đây quá phức tạp.

Trương Huyễn yên lặng gật đầu, hắn hiểu ý của Quách Huyến rồi, triều đình căn bản không quản nổi điịa phương nữa, bao gồm quân đội, đến những người tâm phúc thuộc về Dương Quảng như Quách Huyến đây, dường như cũng có chút phê bình kín đáo với Dương Quảng. Chính vì nguyên nhân Dương Quảng điều động quân U Châu đi không trở về nữa.

Xem ra Thôi Lễ nói không sai, binh lính quân phủ phải giải tán toàn bộ, Dương Quảng nhân cơ hội hủy bỏ quân phủ địa phương, chỉ giữ lại những Đại tướng dẫn quân trung thành tận tâm ở một số nơi quan trọng để thanh giao loạn phỉ, như Trương Tu Đà, Dương Nghĩa Thần.

Lúc này, Trương Huyễn đột nhiên có chút lo lắng cho mình. Quân đội của hắn liệu có bị Dương Quảng giải tán không?

Quách Huyến dường như hiểu được nỗi lo của Trương Huyễn, y cười:

- Nếu đến quân đội của tướng quân cũng phải giải tán, thì Đại Tùy thực sự hết lính rồi. Tướng quân yên tâm đi. Thánh Thượng là người có đại trí tuệ, người biết cái gì nên bỏ cái gì nên giữ!

Nói đến đây, Quách Huyến đè giọng xuống nói:

- Thánh thượng có lẽ sẽ cho tướng quân một lựa chọn, hy vọng tướng quân có thể chọn U Châu.

Trương Huyễn gật đầu:

- Tôi sẽ làm hết sức mình!

- Tốt! Trương tướng quân quả là người sảng khoái, nếu tướng quân chịu chọn U Châu, ta có thể đảm bảo Trương tướng quân trong vòng ba năm thăng làm quân sử.

Nói đến đây, Quách Huyến đầy thâm ý dừng lại, cười đợi xem phản ứng của Trương Huyễn. Quân sử là cấp bậc tướng quân thuộc hàng chính thức, tuy là bậc tướng quân thấp nhất nhưng cũng tính là chính thức bước vào hàng ngũ quân quan cao cấp.

La Nghệ trước đây chính là đảm nhiệm Quân sử Bắc Bình, sau khi thăng một cấp trở thành Phó Đô đốc, Quách Huyến đưa ra điều kiện khá là hậu hĩnh.

Nhưng Trương Huyễn lại tựa hồ như bất động, chỉ là lễ phép gật đầu:

- Đa tạ Đô đốc ưu ái!

Trong lòng Quách Huyến có chút thất vọng, y cho rằng Trương Huyễn ít nhất cũng nên tỏ chút lòng trung thành với mình mới phải, y cũng không nói thêm gì, chỉ đành miễn cưỡng cười cười nói:

- Được rồi! Trương tướng quân cần nghỉ ngơi tốt, ta không làm phiền nữa, có gì cần cứ nói nhé.

...

Quách Huyến đã cáo từ mà đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Trương Huyễn. Trương Huyễn nheo mắt lại nhìn hai chén trà trên bàn, chén của Thôi Lễ uống một nửa, nhưng chén trà của Quách Huyến vẫn đầy, không đổi chút nào.

Nhưng Trương Huyễn tận mắt nhìn thấy y bưng chén trà lên ba lần, hóa ra y chỉ làm bộ, từ điểm này có thể thấy, Quách Huyến kỳ thực không hề tin tưởng mình, y rất cảnh giác đối với mình, lời hứa mà y nói là ba năm thăng chức Quân sử cũng chỉ là lời hứa mà thôi.

Hoặc là y đối với ai cũng không tin tưởng. Quách Huyến là một người tâm cơ sâu xa, Trương Huyễn lại nghĩ tới La Nghệ, La Nghệ lợi dụng Lư Minh Nguyệt đến ám sát Quách Huyến, Quách Huyến sao có thể không biết, giữa hai người này tất sẽ có một trận ác đấu, mình ở lại U Châu tuyệt không phải là việc sáng suốt.

Lúc này, tiểu nha hoàn A Viên bưng một chậu nước lên, hé miệng cười nói:

- Công tử rửa mặt trước đi đã!

Trương Huyễn chỉ thấy trên mặt đầy mỡ, quả thực rất khó chịu, hắn vội xắn tay áo sảng khoái rửa mặt, lại nhận khăn lông A Viên đưa cho, lau khô mặt và tay, cười nói:

- Chúng ta đi huyện thành ăn cơm tối!

- Hay quá!

A Viên thích đến mức vỗ tay, chỉ cần nhắc đến ăn, nàng liền lập tức hớn hở mặt mày.

Trương Huyễn lại dặn dò mấy thân binh:

- Đi thông báo các vị Giáo úy, chúng ta ở lại Kế huyện ba ngày, ngày mai đoàn một đến ba nghỉ ngơi một ngày, ngày kia là bốn đến sáu nghỉ, ngày kia toàn quân xuất phát hồi kinh!

Mấy tên thân binh chạy đi truyền lệnh, Trương Huyễn thay một chiếc áo màu xanh, liền dẫn A Viên đi vào trong huyện thành.