Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 125-1: Triều Tiên đầu hàng (1)




Trong thành Bình Nhưỡng đã bị một màn thê lương bi thảm bao trùm, người người bất an, nhà nhà khóc lóc, trên đường lớn lạnh lẽo vắng ngắt, không nhìn thấy một bóng người đi lại, tất cả các cửa hàng dọc đường đều đóng cửa, mọi người sợ hãi cực điểm, đợi chờ giờ khắc Quân Tùy phá thành.

Gần như nhà nhà đều đang điên cuồng đào xuống ba thước đất, chôn giấu những tài sản đáng giá, những phụ nữ trẻ tuổi càng bôi đen mặt, tự tàn phá chi thể, lo sợ sau khi thành bị phá sẽ bị Quân Tùy bắt đi.

Lúc này, một chiếc xe ngựa từ trong Vương cung chạy ra, mười mấy tên thị vệ cưỡi ngựa chạy theo hai bên, trong cửa sổ xe, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của Uyên Thái Tộ.

Vừa rồi, y cuối cùng đồng ý với quyết định của Anh Dương Vương Cao Nguyên, đầu hàng quân Tùy, bởi vì quyết chiến thảm bại, hắn tạm thời mất đi quyền nói chuyện, quyền chủ đạo của quân chính sự vụ đã bị Cao Nguyên thay thế.

Trên thực tế, Uyên Thái Tộ vẫn không muốn đầu hàng, thành Bình Nhưỡng còn có hơn hai mươi vạn nhân khẩu, thêm trăm vạn nhân khẩu ở các nơi của Cao Cú Lệ nữa, ít nhất có thể tái trưng hơn mười vạn quân, mà quân Tùy chinh phạt xa xôi, tất không thể lâu dài.

Nhưng Uyên Thái Tộ cũng biết, tất cả triều thần đều vừa nghiêng về ủng hộ Cao Nguyên, nếu mình lại tiếp tục kiên trì, chỉ e Cao Nguyên sẽ phát động binh biến nhằm vào chính mình, Uyên Thái Tộ chỉ đành phải giao quyền chủ đạo cho Cao Nguyên.

Một lát sau, xe ngựa chạy vào phủ, Uyên Thái Tộ xuống xe ngựa, liền bước nhanh đến nội đường, đồng thời phân phó thị vệ:

- Tìm Hộc Tư Chính đến đây cho ta!

Hộc Tư Chính vốn là Thượng Thư Binh bộ Đại Tùy, là sủng thần của Tùy Đế Dương Quảng. Trong trận tạo phản của Dương Huyền Cảm năm ngoái y đầu hàng Dương Huyền Cảm, chấn động vua và dân, sau khi Dương Huyền Cảm tạo phản thất bại, Hộc Tư Chính chạy tội trốn vào Cao Cú Lệ, được Uyên Thái Tộ che chở.

Chốc lát, Hộc Tư Chính thân hình thấp bé được thị vệ dẫn vào thư phòng của Uyên Thái Tộ. Hộc Tư Chính cũng hoảng sợ không thể chịu nổi một ngày, y cũng biết tin tức bất lợi của trận quyết chiến Cao Cú Lệ, càng khiến y cảm thấy tuyệt vọng.

Y cho rằng Uyên Thái Tộ muốn giao mình ra, đi vào cửa thư phòng, y bèn quỳ xuống khóc lóc:

- Đại nhân muốn đưa tôi đi chết sao?

Trên danh nghĩa Hộc Tư Chính là Binh Bộ Thị Lang của vương triều Tùy, nhưng trên thực tế y vẫn có thân phận bí mật khác, y là thế lực cựu quý tộc Bắc Tề Bột Hải Hội cắm trong triều đình.

Dương Huyền Cảm vốn dĩ bí mật liên minh với quý tộc Quan Lũng, nhận được sự ủng hộ của quý tộc Quan Lũng, Lý Mật bèn thay mặt cho quý tộc Quan Lũng trở thành tâm phúc của Dương Huyền Cảm.

Nhưng Bột Hải Hội cũng tỏ ra nguyện ý ủng hộ Dương Huyền Cảm, điều này khiến Dương Huyền Cảm lưỡng lự. Hộc Tu Chính đại diện cho lợi ích của Bột Hải Hội cũng vào trong vòng quyết sách của Dương Huyền Cảm, mà Lý Mật đại diện cho lợi ích quý tộc Quan Lũng dần dần bị lạnh nhạt.

Theo việc Dương Huyền Cảm bị quân Tùy giết trở về đánh cho thất bại hoàn toàn, Bột Hải Hội không dám giữ Hộc Tư Chính ở lại Trung Nguyên, trực tiếp đưa y đến Cao Cú Lệ.

Uyên Thái Tộ đương nhiên hiểu rất rõ, giao Hộc Tư Chính cho Quân Tùy có nghĩa là Cao Cú Lệ và Bột Hải Hội cắt đứt hoàn toàn, y không hy vọng Cao Cú Lệ mất đi đồng minh nhiều năm Bột Hải Hội này, nhưng không thể tiếp tục che chở cho Hộc Tư Chính nữa.

Uyên Thái Tộ trầm tư trong chốc lát nói:

- Lính quân Tùy sắp vào thành, thành Bình Nhưỡng đã không an toàn nữa rồi, Anh Dương Vương muốn giao ngươi ra. Nhưng ta thuyết phục ông ta, chỉ cần dùng một cách trong đó, tuyên bố ngươi đã sợ tội tự sát, lại đưa một cái đầu người cho quân Tùy. Về phần ngươi, ta sẽ sai người đưa ngươi đi suốt đêm, ngươi về triều Tùy đi!

Hộc Tư Chính dập đầu khóc:

- Ân này của đại nhân Mạc Ly Chi, Hộc Tư Chính cảm kích vạn phần!

Đêm xuống. Trong đại doanh quân Tùy ánh lửa sáng trưng, Lai Hộ Nhi hạ lệnh giết lợn mổ dê khao thưởng tam quân. Mọt trận quyết chiến ban ngày, quân Tùy toàn diệt năm vạn quân tinh nhuệ Cao Cú Lệ, giết ba nghìn quân địch, bắt một vạn năm nghìn người, những kẻ chạy trốn không nhiều hơn mấy nghìn người, quân Tùy giành được thắng lợi mang tính quyết định.

Trong đại trướng ồn ào náo nhiệt. Từng đĩa thịt dê nướng vàng thơm phức bay vào trong đại trướng, trước bàn mỗi ngươi đều bày đầy thịt nướng ngậy mỡ, khiến người ta vui vẻ rộn ràng.

Mười mấy tướng lĩnh lấy trà thay rượu, ùn ùn đến kính Vũ Văn Thành Đô và Trương Huyễn. Hai người bọn họ là mấu chốt cho trận đại chiến thu gặt thắng lợi, chính là hai người bọn họ đánh tan quân trong quân địch, xoay chuyển chiến cục, mọi người đều vô cùng cảm kích đối với bọn họ.

Lúc này Lai Hộ Nhị nâng một bát trà lên, đứng dậy cao giọng nói:

- Ta nói mấy câu nhé!

Trong đại trướng lập tức yên tĩnh, Lai Hộ Nhi cười nói:

- Vì chiến tranh còn chưa kết thúc, cho nên chúng ta chỉ có thể lấy trà thay rượu, đợi sau khi chiến tranh hoàn toàn kết thúc, chúng ta lại mở tiệc rượu, uống một trận no say với mọi người.

Lai Hộ Nhi nhìn nhìn Vũ Văn Thành Đô và Trương Huyễn, chậm rãi nói:

- Trận đại chiến này, mỗi người đều lập công tích, ta sẽ báo cáo thực tế lên triều đình, báo lên Thánh thượng, ta tin rằng mỗi vị tướng sĩ lập công đều sẽ nhận được phong thưởng. Ở đây ta đặc biệt muốn khen ngợi hai vị đại tướng, một vị là Nha tướng Vũ Văn Thành Đô, hắn phá Hàn Thành, vũ trang hai vạn hậu bị quân Tùy, đây là một công. Hắn thống soái bản bộ xông vào trong quân địch, dùng ba nghìn người để đánh lạc hướng một vạn quân địch, cuối cùng đánh bại trong quân, đây là hai công, cho nên hai công hợp một, lần này đông chinh tướng quân Vũ Văn ghi thứ công.

Trong đại trướng vang lên tiếng vỗ tay. Lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Huyễn, Lai Hộ Nhi cười nói:

- Thiên tướng Trương Huyễn, ở trấn Thần Lộc toàn diệt hai nghìn lính gác, tập kích năm nghìn quân địch ở vịnh Phối Thủy, giúp chúng ta thuận lợi đổ bộ, cứu tám vạn quân bị quân Tùy bắt ở Hạc Sơn doanh.

Trong trận đại chiến hôm nay càng biểu hiện dũng mãnh phi thường, chém giết thống lĩnh kỵ binh quân địch, cướp lấy quân kỳ quân địch, cùng với tướng quân Vũ Văn đại bại trong quân địch, để cuối cùng chúng ta có thể xoay chuyển chiến cục, tứ công hợp nhất. Lần Đông chinh này, Trương tướng quân ghi công đầu, nào! Chúng ta cùng kính Trương tướng quân và Vũ Văn tướng quân.

Các tướng trong đại trướng đều lần lượt đứng dậy, cùng nâng bát lớn:

- Mời Trương tướng quân và Vũ Văn tướng quân!

Đêm đã khuya, tiệc ăn mừng cũng dần tàn, Trương Huyễn và Lý Tĩnh chậm rãi đi trong quân doanh, Lý Tĩnh mỉm cười nói:

- Lần này đông chinh Cao Cú Lê, tướng quân lập công đầu, hẳn là có tiền đồ rất tốt rồi, tôi xin chúc mừng tướng quân trước.

Trương Huyễn lắc lắc đầu:

- Đại Tùy loạn trong giặc ngoài, lung lay sắp đổ, làm gì còn có tiền đồ gì đáng nói? Ta chẳng qua là vì nước hiến sức, để không hổ thẹn với lòng mình mà thôi!

Lý Tĩnh biết Trương Huyễn nói không sai, y cũng cười khổ một tiếng nói:

- Đóng băng ba thước, không chỉ lạnh một ngày, Đại Tùy hôm nay loạn, thời tiên đế đã gieo mầm mống, chỉ là nay lập công vĩ đại, một là tìm kiếm thuốc tốt, nhưng không biết đạo lý căn bệnh trầm kha cần điều dưỡng trường kỳ, dùng thuốc hổ lang để trị các loại bệnh cũ nhiều năm, cho dù là kim cương bằng sắt, thân thể cũng sẽ chịu không nổi, Đại Tùy quả thực không còn lâu nữa đâu!

- Về sau tiên sinh có dự định gì?

Trương Huyễn cười hỏi:

- Vẫn cứ đi theo Đại tướng quân sao?

Lý Tĩnh lắc đầu:

- Lần này ta chỉ là gặp trở ngại ở chỗ giao tình giữa cậu và Lai Đại tướng quân, mới đến giúp đỡ trong quân của ông ấy, đại chiến kết thúc, ta cũng muốn từ chức trở về Trung Nguyên. Ta và Trương Trọng kiên đã hẹn rồi, cùng đi Tây Vực một chút, ngắm cho đã mắt núi sông tráng lệ của Tây Vực.

Trương Huyễn không còn nói thêm gì nữa, hắn vốn hy vọng Lý Tĩnh có thể đi theo mình, nhưng tiền đồ của chính hắn còn chưa định được, nói những lời này tránh có chút quá sớm. Trương Huyễn cười cười nói:

- Hy vọng tiên sinh sau khi quay về Trung Nguyên đến tìm tôi, chúng ta cùng vui vẻ uống một chén.

- Được!

Lý Tĩnh vui vẻ cười đồng ý:

- Đến lúc đó ta và Trọng Kiên cùng đến tìm ngươi.

Lúc này, phía xa xa mơ hồ truyền dến một loạt tiếng cãi vã, Trương Huyễn nghe thanh âm là từ phía bên Soái trướng truyền đến, bèn nói với Lý Tĩnh:

- Hình như bên chỗ Soái trướng xảy ra chuyện gì rồi?

- Ta cũng nghe thấy rồi, hình như là tiếng của Lai Đại tướng quân.

Trương Huyễn và Lý Tĩnh nhìn nhau cùng bước nhanh về phía Soái trướng.

Bên ngoài Soái trướng đã có hơn chục tướng lĩnh vây quanh, mọi người đều nghị luận ồn ào, không biết xảy ra chuyện gì. Lý Tĩnh được một tùy tùng gọi đến sau trướng, Trương Huyễn chậm rãi đi đến bên người Vũ Văn Thành Đô, trầm giọng hỏi:

- Vũ Văn tướng quân biết sự tình không?

Vũ Văn Thành Đô quay đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:

- Hình như là Thánh ý yêu cầu tiếp nhận Cao Cú Lệ đầu hàng, Đại tướng quân chống đối rất mãnh liệt.

- Ồ!

Trương Huyễn nhẹ giọng ồ một tiếng.

Vũ Văn Thành Đô lại nhìn hắn một cái:

- Hình như ngươi không hề thấy lạ?

Trương Huyễn cười cười:

- Ta có thể hiểu được, Thánh thượng đến Trác quận còn không thể rời khỏi. Thế cục hiện giờ của Đại Tùy cho dù chúng ta diệt Cao Cú Lệ thì giải quyết hậu quả thế nào? Phá mà không diệt là phương án tốt nhất.

Trên mặt Vũ Văn Thành Đô lộ ra một tia cười hiếm hoi:

- Rất nhiều tướng lĩnh nói với ta, công đầu nên thuộc về ta, nhưng ta lại không hề cho rằng như vậy.