Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 121: Bình Nhưỡng quyết chiến (1)




Gió to thổi mạnh, tinh kỳ phấp phới, giữa đồng trống một trận cát bay đá chạy, bụi đất tràn ngập trên không trung. Trong đồng trống phía tây thành Bình Nhưỡng, năm vạn quân Cao Câu Ly đã trầm ổn trận tuyến, cung binh, nỏ binh, thương binh, đao thuẫn cũng cùng kỵ binh sắp hàng theo thứ tự.

Năm ngàn khinh kỵ binh Cao Câu Ly sắc bén nhất là trung quân, vây quanh Ất Chi Văn Đức vào giữa đội ngũ, Ất Chi Văn Đức dừng ngựa ở dưới Vương kỳ của Cao Câu Ly, ánh mắt phức tạp ngóng một đường màu đen xuất hiện phía xa.

Ất Chi Văn Đức bị áp lực rất lớn, mặc dù gã đại hiển thân thủ hai năm trước đây, lợi dụng quỷ kế giả đầu hàng dụ địch xâm nhập, đánh bại quân Tuỳ, được thanh danh tốt đẹp là danh tướng đứng đầu Cao Câu Ly.

Nhưng trong lòng Ất Chi Văn Đức hiểu rõ, hai năm trước đây gã chiến thắng quân Tuỳ ít nhiều có chút may mắn. Gã lợi dụng nhược điểm khinh địch của quân Tuỳ, còn có mâu thuẫn trầm trọng trong nội bộ quân Tuỳ, tự mình ra trận, cho nên gã mới có thể tiêu diệt từng phần.

Nhưng lần này gã đối mặt với tinh nhuệ quân Tuỳ, nắm chắc bao nhiêu phần lại có thể huy hoàng nữa đây? Trong lòng của ã thực sự không có chút nào nắm chắc.

Ất Chi Văn Đức không nén được quay đầu nhìn thoáng qua tường thành, trên tường thành cao cao có một đỉnh dù màu xanh, đó là Mạc Ly Chi Uyên Thái Tộ ở trên tường thành quan chiến.

Thái độ Uyên Thái Tộ cứng rắn, mạnh mẽ, cho rằng bọn họ nhất định có thể chiến thắng quân Tuỳ. Điều này hoặc ít hoặc nhiều cho Ất Chi Văn Đức một chút lòng tin, khiến cho gã nhớ tới bên trong thành còn có tám vạn quân đội dự bị. Một khi hai quân bị rơi vào trạng thái giằng co, quân dự bị giết ra kịp lúc, hy vọng chiến thắng của bọn họ sẽ lớn hơn rất nhiều.

Chiến trường hai quân quyết chiến sắp đặt cách thành Bình Nhưỡng chừng ngoài năm dặm, nơi này địa thế bằng phẳng trống trải, đủ để triển khai chiến trường. Hơn nữa quân dự bị trong thành cũng có thể đuổi đến kịp lúc, vị trí không xa không gần, đối với quân đội Cao Câu Ly vô cùng có lợi.

Xa xa, một đường màu đen càng chạy càng gần, dần dần trở nên rõ ràng hơn, tinh kỳ phấp phới, trường mâu như rừng, sĩ khí quân Tuỳ cao ngất, sát khí ngút trời.

Nhưng ba vạn quân Tuỳ cũng không có lập tức xuất kích, mà dừng lại ngoài ba dặm, bọn họ kiên nhẫn chờ đợi đối phương dẫn đầu xuất kích.

Ất Chi Văn Đức nhẹ nhàng vung tay lên:

- Nổi trống, kỵ binh bày trận!

Tiếng trống ầm ầm gõ vang, năm ngàn kỵ binh chậm rãi xuất trận.

Lúc này, chủ soái quân Tuỳ Lai Hộ Nhi đã nghe thấy được trong trận địa quân Cao Câu Ly phía xa truyền đến tiếng trống yếu ớt. Một tên binh nhìn xa trên đài cao hô to:

- Đại soái, kỵ binh quân địch bắt đầu bày trận rồi.

Lai Hộ Nhi ngưng thần nhìn phía xa, lúc này trời sáng rõ, vài ánh mặt trời từ trong mây đen dày đặc xuyên thấu ra ngoài, chiếu sáng bãi đất trống trải phía xa. Chỉ thấy quân trận kỵ binh Ất Chi Văn Đức từng bước di động về phía trước, bọn họ dường như đã làm xong chuẩn bị chủ động xuất kích.

Lai Hộ Nhi lập tức lạnh lùng hạ lệnh:

- Đại quân lập tức làm xong chuẩn bị chiến đấu.

- Tu…

Tiếng tù và trầm thấp quanh quẩn trên không quân đội Tuỳ, tiếng trống trận gõ vang ầm ầm, binh sĩ quân Tuỳ từ từ thẳng người chuẩn bị chiến đấu, một ngàn kỵ binh lên ngựa, nắm chặt dây cương, giương cung lắp tên, trường mâu chậm rãi giơ lên.

Quân Tuỳ trải rộng kéo dài ba dặm, bảy ngàn cung nỏ thủ bày trận thành ba hàng. Giơ lên khỏi mặt đất trường cung và quân nỏ, nghiêm trận đợi địch. Bọn họ mong chờ kỵ binh Cao Câu Ly phát động công kích đầu tiên, để cho cung tiễn của bọn họ có thể phát huy uy lực đầy đủ.

Mây đen lại lần nữa che kín, ánh mặt trời biến mất. Dưới mây đen âm trầm, quân Tuỳ xếp thành quân trận tam giác ngược, tinh kỳ thổi căng, khôi giáp đen thui, trường mâu hình thành một mảnh rừng rậm sắc bén, giữa trời đất âm u tràn đầy sát khí, đủ để khiến bất kỳ đối thủ nào cũng không dám khinh địch.

Ất Chi Văn Đức cũng chưa hề lập tức hạ lệnh kỵ binh tấn công, gã chỉ thăm dò một chút quân Tuỳ đối phó sự tấn công của kỵ binh như thế nào.

Quân Tuỳ cũng chưa hề phát động công kích. Hai bên đều đang chờ đợi, chủ tướng cánh tả Chu Pháp Thượng nói khẽ với đại tướng Mạnh Vân Phi bên cạnh:

- Mạnh tướng quân thấy được hay không, quân địch tuy rằng xuất động kỵ binh, nhưng căn bản cũng không có ý muốn tấn công. Đoán chừng bọn chúng hãy còn sợ hãi cung nỏ quân của chúng ta.

Mạnh Vân Phi thở dài một hơi:

- Một trận chiến này quan hệ đến vận mệnh quốc gia hai nước, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Thời gian từng chút một trôi qua. Song phương giằng co, ai cũng chưa hề chủ động khởi xướng tấn công, đang như thể khảo nghiệm sự bền lòng và sức chịu đựng, xem ai không kiên trì nổi trước.

Thủ lĩnh kỵ binh Cao Câu Ly tên gọi là Đại Hạ An, gã cũng không phải người Cao Câu Ly, mà là một quý tộc Khiết Đan, nhưng vợ gã lại là vương tộc Cao Câu Ly.

Ba năm trước đây, Cao Câu Ly dùng sắt thô Khiết Đan cần gấp để đổi về năm ngàn con chiến mã, tổ chức và thành lập kỵ binh của bọn họ. Nhưng Cao Câu Ly khuyết thiếu đại tướng thống lĩnh kỵ binh, Đại Hạ An liền xung phong nhận việc xuôi nam trợ giúp người Cao Câu Ly thành lập kỵ binh, đồng thời cũng đảm nhiệm thống soái kỵ binh.

Đại Hạ An thân thể cao lớn, cạo tóc nhuộm mặt, tướng mạo vô cùng hung ác, tay cầm một thanh đại phủ năm mươi cân, võ nghệ cao cường. Ở Khiết Đan nổi tiếng dũng cảm, chiến mã dưới háng gã tên là Liệt Long, toàn thân đỏ thẫm, khoẻ mạnh cường tráng, là một con bảo mã trong vạn con mới lựa được một. Ban đầu là một trong ba con bảo mã Khiết Đan vương yêu quý nhất, năm trước ban thưởng cho Đại Hạ An.

Lúc này trong lòng gã cũng tràn đầy mong đợi, ở Cao Câu Ly huấn luyện kỵ binh ba năm, cũng đợi chờ giờ khắc này cùng quân Tuỳ kịch chiến.

Lúc này, một gã tướng lĩnh kỵ binh bỗng nhiên chỉ vào trận doanh của đối phương nói:

- Đại Hạ tướng quân, đối phương hình như có động tĩnh rồi!

Đại Hạ An ngưng thần trông về phía nơi xa, chỉ thấy trận cước quân Tuỳ bắt đầu hiện ra biến hoá. Một cánh kỵ binh Tuỳ ước chừng hơn ngàn người rời khỏi chủ trận, đi cắt ngang chạy đến cách mặt bên phải quân Cao Câu Ly ngoài một dặm, rất rõ ràng là muốn tấn công cánh cung nỏ thủ của Cao Câu Ly.

Đó là uy hiếp thật lớn đối với cung nỏ thủ, nếu như quân Cao Câu Ly không biến trận lần nữa, cung nỏ thủ sẽ lọt vào sự tấn công chí mạng. Đại Hạ An bỗng quay đầu trông về phía chủ trận, chỉ thấy chủ tướng Ất Chi Văn Đức vẻ mặt ngưng trọng, án binh bất động như trước.

Nhưng Đại Hạ An phát hiện cung nỏ quân tự mình đã biến trận, ba ngàn nỏ binh quay đầu về phía đông, chính đang đối trận với kỵ binh Tuỳ mặt bên, Đại Hạ An buông thỏng trái tim.

Trước đại trận quân Tuỳ, Lai Hộ Nhi đang làm động viên cuộc chiến cuối cùng, Ô Truy Mã đón gió chạy như bay, đại đao trong tay gõ trên trường mâu của tướng sĩ, cao giọng hô:

- Các tướng sĩ Đại Tuỳ, các huynh đệ đi theo ta xuất chinh, hôm nay chính là trận quyết chiến giữa chúng ta và quân đội Cao Câu Ly, thời khắc giữ gìn vinh quang của Đại Tuỳ chúng ta đến rồi, phải dùng nhiệt huyết và sinh mạng của chúng ta chứng minh, chúng ta mới là quân đội dũng mãnh nhất thiên hạ. Các huynh đệ, theo ta anh dũng giết địch!

- Nguyện vì đại soái quên đi sống chết!

Tướng sĩ quân Tuỳ cùng nhau hò hét, trường mâu giơ lên cao cao, giống hệt một cánh rừng dựng thẳng lên, âm thanh như sấm rền nhấp nhô:

- Anh dũng giết địch!

***

Cuộc chạm trán của đôi bên đã qua một canh giờ rồi, thời gian dần dần đến giữa trưa, lại là một trận cát bay đá chạy, bụi vàng đầy trời tràn ngập ở trên không. Quân Tuỳ trên đồng trống phương xa trở nên có chút mơ hồ không rõ.

Cổng thành đã mở, mấy trăm gã kỵ binh khôi giáp sáng ngời vây quanh Uyên Thái Tộ từ trong thành đi ra, bọn họ chạy lên một ngọn đồi nho nhỏ, nơi này cách chiến trường khá gần, nhìn càng thêm rõ ràng.

Uyên Thái Tộ thân mặc hoàng kim khôi giáp, đầu đội kim khôi, cưỡi trên một con Ô Tông Mã hùng tráng bóng loáng, tay cầm một cây trường sóc sắc bén dài chừng một trượng ba thước, uy phong lẫm lẫm.

Ông ta tựa như một viên đại tướng khát vọng xung phong trên chiến trường, nhìn chăm chú lạnh lùng vào đại trận của quân Tuỳ, trên mặt lại không che giấu được vẻ chờ đợi cùng quân Tuỳ đại chiến.

Lúc này Uyên Thái Tộ rốt cuộc tính tình có chút không nhẫn nại được, kéo dài hơn nữa, sĩ khí quân đội sẽ dần dần tiêu mất. Ông ta đã hoàn toàn quên mất Ất Chi Văn Đức mới là chủ tướng quân đội, quay đầu ra lệnh với binh sĩ:

- Nổi trống thúc chiến!

Con lớn của ông ta Uyên Cái Tô Văn hoảng sợ, thấp giọng khuyên phụ thân:

- Phụ thân hãy để cho Ất Chi đại tướng quân chỉ huy cuộc chiến đi!

- Không!

Uyên Thái Tộ ngắm nhìn quân trận bình lặng của quân Tuỳ, lạnh lùng nói:

- Gã chỉ là đại tướng, ta mới là chủ soái quân đội, nổi trống cho ta!

Trống trận thúc chiến gõ lên thùng thùng, Ất Chi Văn Đức giật mình quay đầu lại nhìn thoáng qua, gã nhìn thấy một đám kỵ binh trên ngọn đồi phía xa, dường như cũng nhìn thấy ánh mắt âm lãnh của Uyên Thái Tộ, đó là Uyên Thái Tộ đang ép gã xuất chiến rồi.

Trong lòng Ất Chi Văn Đức vô cùng cam chịu, mặc dù gã biết rõ chủ động xuất kích có nghĩa là gì, nhưng gã đã không còn con đường khác để lựa chọn, trong lòng của gã kỳ thật cũng rất rõ ràng. Nguyên nhân căn bản là tài lực Cao Câu Ly đã không cách nào gánh được chi phí cực lớn của năm ngàn kỵ binh này rồi, Uyên Thái Tộ muốn dùng cánh kỵ binh này vẽ một đường ráng chiều đẹp mắt.

Ất Chi Văn Đức cắn răng, thúc ngựa đi vội đến phía trước đội ngũ kỵ binh, chỉnh giọng hô cao:

- Quân Tuỳ muốn thiêu huỷ nhà của các ngươi, muốn cướp đoạt của cải của các ngươi, muốn giết chết vợ con của các ngươi. Quê nhà của chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân đến bảo vệ. Các dũng sĩ, vinh quang là thuộc về các ngươi, thuộc về người Cao Câu Ly, giết lui quân Tuỳ, đuổi bọn chúng ra khỏi đất đai của chúng ta!

- Đuổi ra khỏi đất đai của chúng ta!

Rõ ràng tinh thần dân tộc người Cao Câu Ly được Ất Chi Văn Đức đốt lên, gã giơ cao trường mâu, cùng hoà giọng hò hét.

Trường mâu Ất Chi Văn Đức chỉ thẳng đại trận quân Tuỳ:

- Giết!

Thế công của kỵ binh Cao Câu Ly phát động rồi, năm ngàn kỵ binh thúc giục chiến mã, che trời phủ đất giết về phía quân Tuỳ, tiếng hò hét, tiếng rống giận, âm thanh vó ngựa phi nhanh, vang dội cánh đồng.

Đại trận quân Tuỳ vẫn duy trì an tĩnh như cũ, nhưng ở một mảnh sau lưng hàng rào ngăn ngựa rộng mấy mươi bước, bảy ngàn cung nỏ thủ của quân Tuỳ đã chuẩn bị ổn thoả. Bọn họ chia làm ba đội, mỗi người tay cầm sẵn kình nỏ, nỏ tiễn chỉ xéo bầu trời.

Khiến cho người Cao Câu Ly nằm mơ cũng không nghĩ ra chính ra, ở phía sau cung nỏ thủ ẩn giấu hai trăm chiếc máy bắn đá loại nhỏ, mỗi chiếc mười người điều chỉnh, dùng sợi dây da trâu xoắn căng thẳng máy bắn đá. Trong các bao tải đặt đá tảng nặng ba mươi cân, nỏ tiễn và máy bắn đá hình thành tuyến phòng ngự cách xa hai đạo tấn công, quân Tuỳ đã sẵn sàng đón quân địch.

Lai Hộ Nhi nhìn chăm chú vào thiên quân vạn mã cuốn tới từ phía xa, năm ngàn kỵ binh Cao Câu Ly sóng gió cuộc trào, ở trong đồng trống nhấp nhô phi nhanh. Trong mắt Lai Hộ Nhi cũng lộ ra nét cười lạnh như băng, ngày này ông ta đã chờ đợi hai năm rồi.

Sự sỉ nhục lần đầu tiên khi tấn công Cao Câu Ly lưu lại làm ông ta hằng đêm khó ngủ, để tẩy sạch sỉ nhục, ông ta cẩn thận nghiên cứu ưu khuyết điểm quân đội Cao Câu Ly, nhất là cánh kỵ binh năm ngàn người này.

Ông ta biết rằng cánh kỵ binh này là do người Khiết Đan huấn luyện thành lập, Đại Tuỳ chính là cùng kỵ binh Khiết Đan dự định qua vô số lần giao dịch. Ưu điểm tác chiến của kỵ binh Khiết Đan ông ta rõ như lòng bàn tay, bọn chúng lúc tấn công như lũ quét dữ dội, thế tới hung mãnh, nhưng bọn chúng lại thiếu lực kế tiếp sau đó.

Như vậy cánh kỵ binh Cao Câu Ly này có thể có vấn đề giống như trước hay không, từ thế tấn công liều lĩnh của bọn chúng, Lai Hộ Nhi dường như đã nhìn thấy dáng dấp của kỵ binh Khiết Đan.

Phía sau ông ta cách đó không xa, Lý Tĩnh có vẻ có chút không yên bất an, mặc dù gã nghiên cứu rất sâu đối với quân sự, nhưng gã lại là lần đầu tiên gặp được khảo nghiệm thực chiến. Tuy nhiên gã vẫn cảm thấy một số bất ổn về mặt bố trí chi tiết binh lính.

Loại chiến thuật đóng trận phòng thủ này của Lai Hộ Nhi gã vẫn là lần đầu tiên gặp, hàng rào ngăn ngựa còn xa không giống hàng rào đại doanh kiên cố như thế, quân địch một khi xông lên, sẽ rất dễ dàng đánh bay bọn họ, làm bị thương binh lính cung nỏ. Hơn nữa phía sau chính là máy bắn đá, quân Tuỳ thiếu khuyết đất trống đổi trận, bất lợi với phòng ngự và tổ chức phản công.

Gã giục ngựa tiến lên thấp giọng nhắc nhở Lai Hộ Nhi:

- Đại soái, máy bắn đá bất lợi cho binh lính cung nỏ lui về sau, cũng sẽ cản trở quân trường mâu xuất trận!

Lai Hộ Nhi lại hết sức nhìn chăm chú kỵ binh phía xa phi nhanh tới, trong ánh mắt tràn đầy hưng phấn lâm chiến, hình như căn bản không có nghe thấy lời nhắc nhở của Lý Tĩnh.