Nhan Phá Nguyệt suốt đời này chẳng quên, đêm đó đôi mắt chàng đã mù, thương tích đầy mình, nhưng vẫn cố chấp cõng nàng, chạy điên cuồng trong sương mù lạnh lẽo.
Khi cùng đường tuyệt lộ, chàng cất tiếng cười lớn, tiếng cười chấn động cả núi rừng:
– Anh hùng trong thiên hạ tề tựu tại đây chỉ để làm ô nhục sự trong sạch của nàng. Hôm nay tại hạ sẽ vì nàng mà táng mạng, xin được lãnh giáo chư vị vài chiêu.
Chàng ôm nàng, lấy sức một mình để chống lại trăm người, đao thương chém xuống như tuyết rơi.
Bình luận truyện