Nàng nhìn như là muốn bênh vực kẻ yếu.
Nhưng kì thực là đang muốn nói cho ta, ta chẳng qua chỉ là thế thân của nàng mà thôi.
Tất cả mọi thứ mà ta có, chẳng qua là nàng không thèm nữa mới đến lượt.
Chỉ là, ta không phải nhạc công, cũng không phải cô nương được nuông chiều lớn lên, toàn thân ta dính đầy máu, bò từ trong vô số cuộc c.h.é.m g.i.ế.c bò ra.
Những đòn công kích bằng ngôn ngữ này đối với ta mà nói không đau không ngứa căn bản ta cũng không thèm để ý.
"Nhưng bản cung lại nghĩ rằng, quà tặng cũng chỉ là vật ngoài thân, trọng yếu chính là người tặng quà kia."
Sắc mặt Phương Tri Hạ hơi trắng bệch: "Muội muội biết đại đại cục thì tốt. Ta cùng Thái tử đã quen biết nhau từ nhỏ, sau này nếu hắn dám khi dễ muội, cứ nói cho ta, ta thay muội giáo huấn hắn."
Xem ra những ngày qua, Thẩm Xác đã nuôi Phương Tri Hạ ngày càng kiêu căng hơn.
Ở giữa hai đứa con trai của Hoàng thượng tùy ý lựa chọn, nàng ta đã cho rằng mình thật sự là thiên chi kiêu nữ.
Mấy lời nói như giáo huấn Thái tử, cũng dám nói ra khỏi miệng.
Đương nhiên, cái này cũng không thể không nói đến việc ta cố ý khiêu khích nàng, mắt thấy trân bảo vốn dĩ nên thuộc về mình bây giờ đều là của ta, cho dù ai thì cũng sẽ không cam lòng.
Nhưng mà nàng kiêu căng chút mới tốt.
Thế là ta cười cảm ơn: "Vậy sau này, Vương phi phải thường đến Đông cung đấy, chúng ta sẽ cùng nhau tâm sự nhiều hơn về sở tích của Thái tử."
21
Sau khi đạp thanh trở về, Phương Tri Hạ cứ cách mấy lại chạy đến Đông cung tìm ta, nàng ta đứng trong trong Đông Cung chỉ thị mệnh lệnh cái này cái kia, ta cũng chưa từng nói cái gì.
Nàng càng chỉ đạo càng cho rằng mọi người Đông cung vẫn phải nhìn sắc mặt mình mà sống..
Phương Tri Hạ thường xuyên đến, Tề vương liền cũng thỉnh thoảng đến nhà.
Thừa dịp không người, hắn kín đáo đưa cho ta một bao thuốc bột.
"Giấu ở bên trong phòng bếp nhỏ, đợi có người đến tìm kiếm thì chỉ dẫn bọn hắn tìm tới đó là được."
Ta nhận lấy thuốc bột, giấu ở trong thư phòng Thái tử.
Hai ngày sau, trong cung truyền ra tin tức, Hoàng Thượng ăn bánh ngọt mà Đông cung đưa đến thì đột ngột hôn mê bất tỉnh.
Lúc ta nghe được tin tức này, cấm quân đã đến Đông cung.
Cái bánh ngọt này cũng không làm Hoàng Thượng mất mạng, điều tra ra độc vật tại Đông cung, đương nhiên Thái tử cũng không tránh khỏi liên can, nhưng cũng không các nào chứng minh là do Thái tử gây nên.
Thứ Tề vương muốn, là để Hoàng Thượng bất mãn với Đông cung.
Hắn muốn bôi đen hình tượng Thái tử trong lòng Hoàng thượng.
Ta và Thái tử cùng nhau theo cấm quân vào trong cung, lúc Tề vương nghe được thuốc bột tìm được trong thư phòng của Thái tử, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
Hoàng Thượng rất nhanh liền kịp phản ứng, đây là có người tại vu oan vu hãm Thái tử.
Về phần là ai làm, đáp án rất rõ ràng.
Những ngày này những người chuyên nhắm vào Đông cung, những người thu được lợi nhiều nhất sau khi Thái tử xảy ra chuyện, chỉ có Tề vương.
"Thôi, đây là có người muốn tìm các phá nát tình cảm cha con chúng ta, con của ta cũng bị sợ hãi." Hoàng Thượng cuối cùng lựa chọn không tra nữa, ngược lại là ban thưởng không ít trân bảo trấn an Thái tử.
Lúc rời khỏi cung, ánh mắt Thẩm Xác nhìn ta, rất là lạ lẫm.
Lạ lẫm đến nỗi hận không thể một tay bóp c.h.ế.t ta.
22
Đêm đó Thẩm Xác tới tìm ta.
"Điện hạ tìm Như Ý có việc gì?" Ta ngồi trên nóc nhà, nhìn hắn rồi nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên, ta ngồi, hắn thì đứng.
"Ngươi vì sao lại không làm theo lời ta bảo." Thẩm Xác lạnh lùng hỏi.
Giọng điệu này, cực kỳ giống năm đó bên trong thuỷ lao, lúc hắn huấn luyện ý chí cho ta, từng lần một hỏi: "Như Ý, tại sao chỉ có mình ngươi trông thấy rắn nước lại sợ thế?"
Khi đó vì không để cho hắn thất vọng, ta cắn răng nhịn xuống.
"Nếu làm theo lời điện hạ nói, sẽ hại Thái tử." Ta cười nói.
Thẩm Xác nghe xong thì ngồi xổm xuống, tới gần ta truy vấn: "Như Ý, ngươi thay lòng sao? Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi phối hợp cùng ta đem Thái tử kéo xuống ngựa, ta sẽ để cho ngươi tuổi già áo cơm không lo, tôn quý vinh quang."
"Có tôn quý bằng chức vị Hoàng hậu không?" Ta cười hỏi.
"Ở cùng với hắn, ta có thể trở thành hoàng hậu, ta là chính thê hắn cưới hỏi đàng hoàng, ngươi làm được không?" Ta vẫn như cũ cười nhìn hắn.
Thanh âm của Thẩm Xác bắt đầu trở nên ôn nhu: "Thế nhưng là Như Ý, ngươi nói là chỉ cần được ở bên cạnh ta, cái gì cũng không để ý mà.
"Ngươi cũng biết, những năm này của ta trôi qua có biết bao nhiêu thống khổ, ta tại đất phong lẻ loi một mình, hắn có phụ thân sủng ái mẫu thân thương yêu.
"Như Ý, ta cho ngươi hậu vị, chờ chuyện thành rồi ta liền bỏ Phương Tri Hạ."
Ta chưa hề gặp qua dáng vẻ hèn mọn như thế của Thẩm Xác.
Ta biết, những năm này của hắn trôi qua gian nan vô cùng, cừu hận tra tấn để hắn trở nên lạnh lùng lại xa cách.
Thế nhưng là, những chuyện đó thì có quan hệ gì với ta?