4
Các công tử tiểu thư trong kinh thành, để chứng minh phẩm vị của bản thân, tranh nhau đến Linh Nhạc phường nghe cổ khúc đã thất truyền, không ai mà không cảm thán một câu: "Không hổ là danh khúc ngàn năm."
Thanh danh của ta cứ thế lan truyền, cuối cùng cũng truyền vào Đông cung.
Một ngày, vừa mới vào đêm, Linh Nhạc phường đã bị người ta đặt bao hết, người tới chính là Thái tử Tiêu Tấn Thần.
Hắn nghe ta gảy một khúc đàn này, nghe như si mê như say đắm, theo tiếng đàn của ta khi thì khóc lúc thì cười.
Một khúc kết thúc, Tiêu Tấn Thần đi đến trước mặt ta, trịnh trọng đưa một bản khúc phổ cho ta.
"Tiêu mỗ thuở nhỏ yêu thích âm luật, hôm nay nghe cô nương đàn một khúc này, cứ như nghe tiên nhạc."
Ta cười tiếp nhận khúc phổ nói lời cảm tạ, ngay tại khi cúi đầu, trong nháy mắt mạng che mặt vô ý tróc ra.
"Tri Hạ!" Tiêu Tấn Thần kinh hô.
Ta giả bộ không biết: "Tiểu nữ tên là Như Ý."
"Công tử là người đầu tiên nghe khúc đàn này, cảm động mà rơi lệ. Những người khác, chỉ là học đòi văn vẻ, cũng không hiểu uẩn ý trong đó. Chỉ có công tử nghe hiểu, Như Ý cũng nguyện xem công tử như tri kỷ."
Ta chủ động nói cho hắn biết, ta chỉ đem lòng mến mộ tài năng của hắn mà thôi.
Hâm mộ hắn ở phương diện thông thạo âm luật.
Tiêu Tấn Thần lúc này mới kịp phản ứng, chất phác gật đầu: "Được."
Chỉ là từ đó về sau, thật lâu hắn cũng không đến Linh Nhạc phường nữa.
Hắn không đến, là đúng.
Quân tử chi giao, thường thường chỉ là một cái hai cái trong nháy mắt như vậy thôi, chỉ cần có ý niệm tương thông là đủ rồi.
Nếu như cứ liên tục tới, mất phân tấc, thì không chỉ Phương Tri Hạ, ta mới muốn xem thường hắn.
5
Hôm đó sau khi gặp được Tiêu Tấn Thần, tin tức dung mạo của ta giống Phương Tri Hạ truyền ra ngoài làm cả kinh thành xôn xao.
Có người tán thưởng ta mệnh tốt, có thể được Thái tử ban thưởng.
Cũng có người trào phúng: "Chỉ là một nhạc công, là người mua vui cho thiên hạ mà thôi, sao có thể so sánh cùng đích nữ nhà hầu phủ được."
Đương nhiên, cũng tránh không được có người muốn lấy lòng Hầu phủ, chuyên đến nhục nhã ta.
Đêm nay ta đang đánh đàn trước mặt mọi người, nghe được ngoài cổng có một trận la hét ầm ĩ.
Rất nhanh liền có người lao đến, giội một chậu nước bẩn có phân và nhiều thứ bốc mùi hôi thối lên người ta.
Một nữ tử trông xinh xắn lanh lợi đứng trước mặt ta mà mắng: "Ngươi này đúng là thứ bại hoại hạ tiện, cũng không nhìn một chút xem mình là loại mặt hàng gì, dám câu dẫn Thái tử.
"Đừng tưởng rằng cùng Tri Hạ tỷ tỷ của ta có đôi chỗ giống nhau, liền có thể bám lấy Thái tử một bước lên trời. Tỷ tỷ của ta còn ở đây, đến phiên ngươi sao hả tiện nhân kia?
"Đẩy ra ngoài, đánh cho ta, đánh mạnh vào, để nàng ta ghi nhớ thật lâu.
"Đánh c.h.ế.t coi như thị lang phủ ta làm."
Thế nên ta mới biết, nữ tử này là nữ nhi của Thị Lang bộ Hộ Trần Yên, trước nay vẫn nghĩ cách móc nối quan hệ với Hầu phủ, nhưng chưa tìm được cách nào.
Bây giờ đánh ta, Thái tử nhất định sẽ không vì một tiểu cầm sư mà khó xử nàng, mà Phương Tri Hạ lại thiếu nàng ta tình nghĩa.
Ta vận công bảo vệ mình, giả trang một bộ dáng bị đánh đến mức không thể chống đỡ nổi mà bị trọng thương.
Thấy ta bị đánh cho thừa sống thiếu chết, bọn gia đinh tạp dịch của Linh Nhạc phường đem nhóm người này đuổi ra ngoài.
Ta dù bị thương không nặng, nhưng cũng mượn cơ hội nghỉ ngơi một tháng.
Ta rất cảm tạ khi Trần yên náo loạn một màn như thế, bây giờ người người đều đang nghị luận việc này.
Dù sao nữ tử quan gia làm sao lại làm ra việc náo loạn như thế nào, cũng chưa có danh môn khuê nữ nào làm ra hành vi như lấy nước phân dội vào người khác.
Chuyện này, kiểu gì Tiêu Tấn Thần cũng sẽ biết.
Ta không cần hắn có thể vì ta ra mặt.
Nhưng ta cần hắn nhớ kỹ ta.
6
Sau đó hai năm ta lại một lần nữa tìm cách khôi phục được mấy nhạc khúc thất truyền.
Mặc dù Tiêu Tấn Thần chưa ghé lại Linh Nhạc phường, nhưng Linh Nhạc phường cũng không thiếu khách nhân, những lời xì xào bàn tán liên quan tới ta cũng chưa từng dừng lại bao giờ.
Ta biết, những tin tức này Tiêu Tấn Thần khẳng định sẽ biết được.
Hắn tất nhiên lòng ngứa ngáy, muốn đến nghe những từ khúc này.
Muốn nghe những từ khúc này, liền sẽ một mực nhớ kỹ ta.
Nhưng hắn rất yêu Phương Tri Hạ, bởi vậy liền cố chịu đựng.
Xuân đi thu đến, ta đã ở kinh thành ba năm.
"Như Ý cô nương, Tề vương sắp hồi kinh. Về sau thái tử là ai, thật đúng là khó nói trước.
"Nếu là Tề vương...... Những khuất nhục năm đó cô nương phải chịu, liền có thể trả lại, chúng ta đều sẽ là chỗ dựa của cô nương."
Lý công tử vốn là khách quen đã có chút say, nhắc đến chuyện mấy năm trước ta bị Trần yên nhục nhã.
Tề vương vốn là hoàng trường tử, nhưng không may lại là con của phi tần nên không được sủng ái.
Hoàng Thượng thiên vị con trai trưởng của chính thất, vì giúp con trai trưởng diệt trừ đối thủ cạnh tranh, ban cho trưởng tử của mình họ"Thẩm", tám tuổi liền đưa đến đất phong, lại ban cho phong hào là "Tề".
Những năm này, dựa vào Thái tử, nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu càng ngày càng phách lối càn rỡ, Hoàng Thượng lúc này mới phát hiện trong kinh đã không còn ai có thể chế ngự Thái tử được nữa.
Người duy nhất làm được điều này chính là kẻ được người dân đất phong vô cùng yêu mến – Tề vương.
Gần đây Tề vương hồi kinh, tất cả mọi người đang chờ để xem màn kịch tranh giành hoàng vị.
Lại không người nào biết, Tề vương Thẩm Xác đã trở về rồi.
Giờ phút này, hắn đang ngồi ở trong đám người bọn họ, nghe ta đánh đàn.