1
Phương Tri Hạ ngồi ngay trên ghế xích đu cầm cái kéo, mặt mũi tràn đầy khinh thường cắt cát phục Thái Tử Phi của ta: "Giang Như Ý, ngươi nhờ vào dung mạo có vài phần giống ta, mới tiến đến được cái Đông cung này, bây giờ hưởng đủ phúc rồi, cũng nên cút đi thôi.
"Cái cát phục Thái Tử Phi này, ngươi càng không xứng. Không bằng cầm đi nhóm lửa đi."
Tất cả cung nhân ai nấy đều cúi đầu, kể cả giận cũng không dám ngăn cản nàng.
Dù sao nàng cũng từng là người treo trên đầu tim của Thái tử.
Vì cứu nàng, Thái tử suýt nữa táng mệnh tại núi Thanh Sơn.
Nàng mất tích ba ngày, Thái tử cũng không ăn không uống ba ngày, nhìn như một cành cây khô.
Nhưng bây giờ đã không giống ngày xưa nữa, giờ phút này, người đứng bên Thái tử, là ta.
Ta lẳng lặng nhìn nàng đem cát phục triệt để cắt nát, mới lạnh lùng mở miệng nói: "Đem Vương phi bị Vương phủ ruồng bỏ này, ném ra ngoài đi."
Phương Tri Hạ nghe vậy mắng to: "Giang Như ý, ngươi bất chẳng qua chỉ là thứ đồ dỏm, dựa vào cái gì dám đụng đến ta?"
Ta nhìn bị cung nhân đối phó với Phương Tri Hạ, cười nói: "Dựa vào ta được Thái tử tam thư lục lễ mở cửa chính cưới vào cung làm Thái Tử Phi, dựa vào ta đã bái qua liệt tổ liệt tông, cũng đã gặp Hoàng Thượng hoàng hậu."
Phương Tri Hạ đỏ mắt mắng ta: "Ngươi chờ đấy, đợi đến khi Thái tử trở về chắc chắn c.h.ặ.t đ.ầ.u ngươi cho chó ăn. Nếu như ngươi dám làm tổn thương ta một phần, hắn sẽ g.i.ế.c ngươi."
Ta không thèm để ý đến nàng, nhẹ giơ ngón tay lên, nhóm cung nhân hiểu ý vội đem nàng ta kéo ra ngoài
Một kẻ bị ta kéo từ trên đài cao xuống, há lại có tư cách đến tranh đoạt với ta sao?
2
Ba năm trước đây, Tề vương nói cho ta, ta có vóc dáng rất giống Phương Tri Hạ.
Giống đến mức nếu hai người cùng đứng cùng nhau, cứ như là tỷ muội song sinh vậy.
Nhưng nàng là đích nữ của Nam Dương Hầu phủ, là thanh mai trúc mã của Thái tử, là cô nương chói mắt nhất khắp chốn kinh thành.
Mà ta, không cha không mẹ, là mật thám Tề vương bồi dưỡng, hành động khi trời tối người yên.
Hai chúng ta, một người là ánh mặt trời rực rỡ kiêu ngạo treo trên bầu trời.
Một kẻ, là sâu kiến kiếm ăn trong khe cống ngầm ở bóng đêm.
Nhưng Tề vương nói cho ta: "Như Ý, chỉ cần ngươi nguyện ý, từ nay về sau ngươi có thể sống dưới ánh mặt trời.
"Chỉ cần ngươi có thể thay thế nàng, sau khi làm nên chuyện, bản vương sẽ để cho ngươi trở thành hoàng hậu của Đại Chu ta. Ngươi sẽ vĩnh viễn ở cạnh bản vương."
Ta động lòng rồi.
Ta không có bất kỳ chỗ nào để dựa vào, chỉ có Tề vương. Những năm này ta chịu nhiều đau khổ, chỉ để hắn có thể quay đầu lại liếc lấy ta một cái, có thể khen ta một câu.
Điều kiện này, thật sự rất mê người.
3
Tề vương Thẩm Xác vì đoạt đích soán ngôi, mà nuôi rất nhiều mật thám tại đất phong.
Nhưng chỉ có ta là được đưa đến kinh thành.
Tề vương để cho ta thay thế ánh trăng sáng Phương Tri Hạ của Thái tử, ở cạnh bên người Thái tử, tìm hiểu tin tức, cùng hắn nội ứng ngoại hợp chờ thời cơ vặn ngã Thái tử Tiêu Tấn Thần.
Hắn ở kinh thành an bài thân phận cho ta, là nhạc công Linh Nhạc phường.
Trước khi rời đất phong, Thẩm Xác nghe ta gảy cổ cầm cả một đêm, hắn nhìn ta giống như là nhìn một tác phẩm hoàn mỹ: "Như Ý, nhìn ngươi bây giờ tài hoa thế này, ai có thể nghĩ tới ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhi của một nữ y nhỏ nhoi chứ."
Hắn nên lấy làm kiêu ngạo, bởi vì dù sao ta cũng chính là nhờ một tay hắn đào tạo bồi dưỡng mà thành.
"Như Ý, ngươi biết mà đúng không, trong lòng bản vương lúc nào cũng có ngươi. Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, bản vương nhất định không phụ ngươi đâu."
Vì câu nói này, ta ở kinh thành chờ đợi ba năm.
Lúc vừa tới kinh thành, ta không vội vã đến gần Thái tử, mà là mỗi đêm chui vào Hầu phủ nhìn trộm Phương Tri Hạ.
Võ công và thân pháp của ta đều là nhất đẳng, ta ra vào Hầu phủ tự nhiên như chốn không người, chưa tới nửa năm, ta đã thăm dò rõ ràng những thứ mà Phương Tri Hạ yêu thích.
Sau đó, ta trở lại Linh Nhạc phường, lấy một khúc《 Tây Giang Nguyệt 》thất truyền đã lâu, xuất hiện ở trước mắt mọi người.