Giang Nguyệt Cố Nhân - Thu Thu Cầu

Chương 6: Luyện võ




Tôi cũng không ý thức được mình hỏi ra tiếng, chỉ nghe Tiết Viễn trả lời: "Là cái trước. ”

Tôi cứng nhắc: "Ồ. ”

Hai cánh cửa tủ cứ như vậy đường đột mở rộng, không khí vừa xấu hổ lại vừa quỷ dị.

Tiết Viễn đúng lúc lên tiếng: "Tối nay ăn cái gì? ”

Bậc thang này cho quá tốt, tôi lăn xuống.

Tôi vừa lật thìa vừa hồi tưởng lại tài liệu lịch sử đêm đó, quả thật không nhớ rõ hắn có vợ con gì, thì ra là có nguyên nhân như vậy.

Bây giờ xã hội khá cởi mở, ở nơi nhỏ bé này chúng tôi cũng có thể bắt gặp những cặp đôi đồng giới. Tôi không muốn come out phần lớn là do thói quen ngại phiền toái. Với điều kiện của Tiết Viễn, muốn tìm khẳng định không thiếu đối tượng, đến lúc đó tôi hẳn nửa người bên nhà chồng.

Tôi thậm chí còn nghĩ đến Tiết Viễn cùng chằng trai nào đó mặt mũi không rõ thành đôi, dần dần đi xa, không hiểu sao có chút kinh hoàng, đúng là ông cụ non mà.

Âm thanh của nồi cơm điện làm gián đoạn suy nghĩ của tôi. Trên bàn cơm, tôi và Tiết Viễn ăn ý không đề cập đến chuyện này nữa, hắn đột nhiên nói: "Tôi muốn tìm một công việc, một mình cậu quá vất vả. ”

Tôi sửng sốt một chút, gật đầu.

Cũng không phải không nuôi nổi hắn, mà là hắn tuổi rất trẻ, còn cả đời phía sau, quả thật nên tìm chút việc làm.

Tuy nhiên, dù kiến thức văn hóa đã bổ sung, nhưng không có bằng cấp, cũng không thể để đại tướng quân đến công trường bốc gạch được.

Không bao lâu sau, Tiết Viễn liền dùng thực lực tiêu trừ lo lắng của tôi.

Hắn tìm được một công việc ở phòng tập võ trong thành phố, phòng tập võ này hoạt động nhiều năm rồi, phương diện uy tín tương đối đáng tin cậy, con của đồng nghiệp tôi đăng ký lớp học mùa hè ở đó. Hiện tại kỳ nghỉ hè sắp trôi qua, Tiết Viễn muốn dạy chỉ có thể dạy người lớn.


Đề phòng, tôi vẫn đến đó kiểm tra hợp đồng lao động, lương ổn, không có vấn đề gì, xem ra thành thạo một nghề rất tốt.

Kỹ năng của Tiết Viễn ở phương diện này hoàn toàn đầy đủ, ông chủ phòng tập võ rất thân thiện, nhìn thấy hắn hai mắt tỏa sáng, đại khái là cảm thấy mình nhặt được một đại bảo bối, tôi nghĩ thầm, đương nhiên, người ta chính là sao võ khúc ngàn năm có một, khó có được hạ phàm một lần.

Ông chủ nghe nói tôi là anh họ của hắn, bảo tôi ở lại xem huấn luyện viên so tài. Tiết Viễn sau đó cũng lên sân khấu, bên cạnh đeo giá binh khí, hắn giương mắt nhìn người đối diện cầm thương, cũng chọn một cái đi ra, cầm ngược lên rồi thủ thế.

Tôi vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy đại lão thăng cấp đánh tân thủ tới xuống nước tìm cá luôn, ai dè lại xuất ra cái kiểu nhẹ nhàng như đánh cờ với mấy ông chú trong tiểu khu.

Đối thủ không đến mức không có cách nào đánh trả, nhưng thủy chung khó chiếm ưu thế, Tiết Viễn chuyển động thân mình, chiêu thức mang theo kình phong, vẻ mặt bình thản, một giọt mồ hôi cũng không rơi, thương trên tay giống như còn sống, tôi nhìn không chớp mắt, đột nhiên nhớ tới một câu "phiêu như mây bay, giống như kình long".

Trong lúc hoảng hốt bốn bức tường của phòng võ như bị dỡ đi, đám người đứng xem cũng biến mất, thay vào đó là bầu trời bao la, mặt trời sáng sủa, cát bay mù mịt, thiếu niên tướng quân khí thế ngất trời, mũi thương lóe lên hàn quang cắt qua gió Tây tiêu sái.

Gần đó có tiếng vỗ tay vang lên, gọi tôi trở lại thực tế, ông chủ ở bên cạnh tôi khen ngợi không ngớt: "Thân thủ này thật là đẹp mắt. ”


Tôi mím chặt khóe môi, một niềm tự mãn thầm lặng nổi lên trong lòng, rất nhiều ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hắn, nhưng chỉ có tôi biết thân phận của hắn và biết hắn đến từ đâu.

Ông chủ còn đang khen: "Này, thật tốt như tổ sư gia thân truyền vậy. ”

Tôi nghe xong lời này, không nhịn được bật cười,Tiết Viễn đánh xong một hồi đang đi tới, vừa vặn bắt gặp tôi cong mắt nhìn hắn, tựa hồ ngẩn người một chút.

"Tình cảm của hai người thật tốt." Ông chủ có lẽ đã nhìn thấy tôi cười rất hạnh phúc khi tôi nghe ông ấy khen ngợi Tiết Viễn.

"Vâng." Tiết Viễn không rõ ràng lắm, mờ mịt gật đầu đáp lại.

Ông chủ cùng Tiết Viễn tán gẫu, trước khi đi đột nhiên nhìn về phía tôi, thuận miệng nói một câu: "Công phu của em trai tốt như vậy, sao cậu là anh mà tay chân tong teo thế.”

"A?" Không, có liên quan hông trời.

Tiết Viễn cũng nhìn qua, không nói gì, nhưng trong ánh mắt mơ hồ có chút ý tứ đồng ý.

Tôi bó tay rồi, so sánh hai bên một chút, hắn mười mấy tuổi đuổi đánh giặc ngoài biên giới, tôi mười mấy tuổi bị bài thi Lý Tống ấn xuống đánh, khẳng định không cao lên được. Sức khỏe mới là tiêu chuẩn của nô lệ thời hiện đại.

Trên đường về nhà, Tiết Viễn đề nghị: "Cậu nên rèn luyện thân thể. ”

Ồ, hắn đã nhanh chóng bị các khái niệm sức khoẻ hiện đại dưỡng sinh xâm nhập. tôi từ chối trực tiếp: "Không, đi làm đã rất mệt mỏi rồi."

Tôi tìm kiếm lập luận của riêng tôi: "Mặc dù tôi trông yếu, nhưng thể chất ok, về cơ bản không bị bệnh."

Tiết Viễn nhíu nhíu mày, hình như không quá tin tưởng tôi.

Hắn hoài nghi rất có đạo lý, lời nói ra chỉ là tùy tiện, không ngờ lúc trận mưa thu đầu tiên rơi xuống, tôi thế mà bị cảm mạo.