Giang Nguyệt Cố Nhân - Thu Thu Cầu

Chương 32: Phiên ngoại 2: ĐOÀN TỤ 2 (H)




Bàn tay tôi ôm lấy lưng Tiết Viễn, nhưng không nắm chắc được, nhiệt độ cơ thể ấm áp, khắp nơi ẩm ướt, xóc nảy lại lay động.

Tiết Viễn ra vào vội vàng, nhanh chóng nắm giữ tiết tấu, dập ra tiếng nước khiến người ta nóng tai, khoái cảm như gió mạnh bão táp ôm lên, khi áp vào điểm mẫn cảm, đầu ngón tay đều co rút như muốn nhũn ra.

Không biết là do tôi chủ động gập eo hay bị hắn nâng lên giữ chặt, toàn bộ rơi vào trong lòng bàn tay hắn, dục vọng cọ xát chen chúc trong không gian chật hẹp, bành trướng vô hạn, nồng đậm muốn chảy ra nước, sương mù mờ mịt, làm cho người ta không thở nổi.

Cho dù ở gần như vậy, nhưng vẫn muốn xác nhận sự tồn tại của tôi, Tiết Viễn gọi tên tôi hết lần này đến lần khác bên tai, mê hoặc, hô hấp rối loạn mà nặng nề.

Lời nói đứt quãng, tôi đáp lại gian nan, lúc há miệng không tự chủ được mà bị hôn, lúc môi lưỡi buông ra, tiếng rên rỉ tràn ra thay đổi âm điệu, dài ngắn theo động tác ra vào.

Lý trí dần dần bốc hơi hầu như không còn, phản ứng trực tiếp lâm vào ý loạn tình mê. có thể cảm nhận được hoa huy*t nóng ẩm từng đợt co rút lại, khiến hắn thở gấp thúc đẩy, ngón tay tôi dính chặt trên người hắn, như muốn cự tuyệt kích thích khó lường, nhưng cũng như muốn cầu xin thêm nữa.

Bàn tay vươn ra bị bắt lấy, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Tiết Viễn trực tiếp lật người tôi lại, huyệt thịt mẫn cảm bị nghiền nát, tôi quỳ không vững, sụp thắt lưng muốn ngã trên giường, lại bị hắn vớt lên, hôn môi như muốn khảm sâu vào xương sống.

Tư thế vào từ phía sau khiến người ta khó có thể chống đỡ, mỗi một lần đâm vào đều vừa vặn cọ xát ở nơi quan trọng nhất, nước mắt rơi trên gối mềm, tiếng nức nở mơ hồ, như muốn hoàn toàn bị thủy triều ái tình nhấn chìm.

Cơn sướng dường như không có đỉnh cao, chất chồng hết cỡ. Dưới sự va chạm, hắn như mất kiểm soát đâm mạnh, tôi bò về về phía trước, lại bị kéo trở về, tiến vào sâu nhất.

Khoảnh khắc sau lưng ấm áp dính chặt, da thịt sau gáy bị đầu răng cắn chặt, tôi rùng mình, trong đầu nổ tung những bông tuyết trắng, thanh âm không tự chủ được mà nâng cao, phía trước từng luồng bắn ra.

Hắn thở hổn hển, đình trệ trong chốc lát, đợi huyệt nhỏ co rút chặt chẽ thả lỏng. Hắn không buông tha cho tôi, xoa hai đầu v* rồi cọ nó vào ga trải giường, tạo ra hàng loạt dòng điện chạy khắp cơ thể cực khoái.

Máu vẫn đang sôi trào, tôi chưa bao giờ cảm giác mình không thể chịu nổi va chạm như thế này, chỉ cảm thấy toàn thân như bị xuyên thấu, mềm nhũn thành một vũng nước, một đám mây lắc lư qua lại, lăn qua lộn lại mặc cho người khác làm.

Cuối cùng Tiết Viễn cắn cổ tôi một phát, xuất tinh vào nơi sâu nhất.

Hắn không ngẩng đầu, đầu hắn vùi vào cổ tôi, đuôi tóc cọ vào má, vòng tay ôm lấy, ôm chặt hơn cả lúc hắn vừa mới chịch tôi.

Không ai lên tiếng, hỗn loạn trở lại yên bình. Nửa người dưới có chút khó khép lại, mệt mỏi đến mức chìm vào đệm giường, nhưng trái tim lại mềm nhũn.

Tiết Viễn chống người lên, hôn tôi, lại muốn ôm tôi đứng lên, thấy tôi không nhúc nhích, lên tiếng hỏi: "Vào tắm không?. "

Tôi nhìn hắn, giọng nói có chút khàn khàn: "Anh không muốn nữa à?"

Hắn sửng sốt một chút, lập tức cười khẽ, nhéo eo tôi hai cái: "Em có chịu được không? Nãy giờ em khóc mãi."

Nhiệt độ cơ thể còn chưa hạ xuống, vừa bị chịch xong đầu óc còn chưa khôi phục, nghe xong mới hiểu ra hắn đang nói cái gì, không khỏi ngậm miệng lại.

Eo bị véo đến tê dại, vừa né tránh tay hắn vừa nghĩ: "Dù sao... ngày mai cũng là ngày nghỉ, không xuống giường được cũng không sao "

Tiết Viễn á khẩu không nói nên lời, ý cười trong mắt càng sâu: "Đây là em nói đó nha"

"Ngồi trên nhé?"

Là giọng điệu hỏi han, nhưng lại không cho người ta thương lượng. Tôi cắn môi, vịn bả vai có chút trơn trượt trước người, đưa tay chạm vào vật đang cương cứng bên dưới, có chút khiếp đảm: "Anh... đừng nhúc nhích."

Chỗ vừa mới bị chịch trơn nhẵn mềm nhũn, mới chạm vào đỉnh đã nhiệt tình mút lấy, hơi thở gấp gáp càng lúc càng tăng lên, cảm giác trống rỗng bên trong càng sâu, tôi được cổ vũ, quyết định chắc chắn liền trực tiếp chìm xuống tận gốc dương v*t.

"Ah..." Kinh hô còn chưa ra khỏi miệng đã bị Tiết Viễn chặn lại, đầu lưỡi quấn lấy nhau lại ở trong khoang miệng trêu chọc, cảm giác dưới thân càng thêm mãnh liệt, sâu đến mức như muốn tắc thở. Giống như là bị xuyên từ dưới lên trên.

Hơi nóng nhen nhóm, Tiết Viễn nắm eo tôi, lòng bàn tay nóng rực vuốt ve qua lại ánh mắt thẳng thừng rõ ràng, im lặng thúc giục.

Lúc nhổm người dậy huyệt thịt bị cuốn theo, ngồi xuống lại bị lấp đầy chặt chẽ, thât lại vì bị kích thích quá mức, co giật nghênh đón.

Tôi cố gắng kiềm chế khoái cảm quá độ, lên xuống chậm chạp, vặn vẹo tránh né điểm mẫn cảm khiến người ta xụi lơ kia, vẫn không thể kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ.

Nhưng mà không bao lâu sau liền mất sức, tôi dựa vào trên người Tiết Viễn, thanh âm rầu rĩ: "Anh di chuyển đi "

"Không phải không cho tôi động sao?" Hắn vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi bên mặt tôi, lại vuốt ve vành tai nóng lên.

Từng tấc cơ bắp của hắn đều căng ra, tốc độ chậm như vậy hẳn là đối với hắn rất khó chịu, nhưng miệng lại vẫn cứng rắn trêu chọc đôi ba câu, tôi đành phải ôm cổ hắn, giọng nói mềm nhũn vô cùng: " Cầu xin anh.. Ngộ Chi..."

Đồ vật trong thân thể làm cho người ta sợ hãi kia phình to thêm, tiếp theo là mở rộng đâm vào không chút lưu tình đùa giỡn, tiếng rên rỉ bị dập cho tan nát không thành tiếng, hai chân tách ra hoàn toàn vô lực, điên cuồng lên xuống không kìm lại được, không cách nào kháng cự, giống như bị đóng đinh vào một cây nóng rực.

Tiết Viễn bắt lấy bàn tay tôi đặt bên vai hắn, mười ngón tay đan vào nhau, lại kéo tới để chạm vào bụng tôi, dưới làn da nhẵn nhụi nóng rực, có thể sờ được độ cong nhô lên hạ xuống hết lần này đến lần khác.

Cảm giác khí thế hung ác xông vào, tôi không chống đỡ nổi, vùi vào cổ hắn mà nghẹn ngào không nói nên lời.

"Không thích?" Thanh âm rỉ vào bên tai, động tác dưới thân không ngừng.

"Thích..." Tôi lắc đầu cọ cọ hắn, không biết đang nói cái gì, suýt chút nữa cắn đầu lưỡi: " Thích anh..."

Đầu ngón tay đầy vết chai mỏng vuốt cằm khiến tôi ngước lên, trong mắt đẫm lệ, tôi không thể nhìn rõ, chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp đến gần, cánh môi bị ngậm lại, một nụ hôn sâu hoàn toàn bị hắn chi phối, nhẹ nhàng như thể rơi thẳng vào tim.

Sau cao trào lần hai, tôi triệt để mất sức, xụi lơ ở trong ngực Tiết Viễn. Hắn để tôi nghỉ ngơi một lát, sau khi bắn cũng không rút ra, để tư thế này xuống giường.

Đột nhiên mất trọng lực khiến tôi vội vàng ôm chặt lấy hắn, giữa hai chân vẫn đang bị đút, vòng qua kẹp chặt eo hắn, mô phỏng sinh thái của một con gấu koala.

Thực ra thì không cần phải hoảng sợ gì cả, hắn ôm rất chắc, vô cùng hưởng thụ phản ứng của tôi, thấp giọng cười cười, thậm chí còn cố ý điên đảo đâm hai cái. Hậu huyệt ngậm đồ vật, tôi không dám giãy dụa lung tung, oán hận cắn một cái vào bả vai bên dưới.

Vừa đi vào phòng tắm, cảm giác ngậm lấy vật trong người càng trở nên rõ ràng. Tôi quay mặt lại và trừng mắt nhìn hắn, phía dưới gần như chạm đáy.

...... Sao càng ngày càng cứng hơn vậy.

Tiết Viễn không chịu từ bỏ ý đồ, nhẹ giọng dỗ dành: "Làm lại lần nữa, được không? Lần cuối cùng. "

Một đôi mắt tới gần, ướt đẫm dục vọng đen tối, trong mắt tựa hồ mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Tôi thỏa hiệp, đặt trán lên vai hắn: "Nhanh lên..."

Đêm nay dài, đắm chìm hơn tôi mong đợi. Toàn bộ sức lực đều mượn của Tiết Viễn, không cách nào chạy thoát, khoái cảm dồn dập kích thích tôi ngẩng đầu lên, khi mở mắt ra, lướt qua vai hắn đột nhiên nhìn thấy mình trong gương.

Trong phòng tắm ánh đèn sáng ngời, Tiết Viễn ôm đùi tôi nâng lên, vết cắn trên vai còn tươi mới, trên lưng phản chiếu ánh nước, vết cào loang lổ nhẹ nhàng theo cơ bắp nhịp nhàng chuyển động.

Nhìn thấy khuôn mặt bản thân không sót chút nào, ướt át, lộn xộn, mái tóc dính trên trán, lông mi và mắt ướt đẫm, vệt đỏ lan tràn trong khoé mắt, đôi môi ửng hồng, hé mở rên rỉ.

Tôi chưa từng thấy mình như thế này bao giờ, ngây dại một lúc, sau đó bị thanh âm Tiết Viễn gọi trở về: "Muốn soi gương sao? "

"Không..." Phủ nhận đã muộn, hắn cứ thế xoay người, bên trong giữ chặt không muốn rút ra, hắn xoay tôi về một hướng, trực tiếp đối mặt với gương.

Mất đi che chắn, dấu vết dâm mỹ toàn thân nhìn không sót chút nào. Làn da dưới ánh đèn đặc biệt trắng nõn, sắc thái đỏ thẫm càng bắt mắt, cửa dưới mở rộng, huyệt khẩu đã sưng đỏ, bởi vì quán tính phun ra nuốt vào mà không ngừng hé mở, non hồng trắng đục, d*m thủy đầm đìa, liếc qua một cái liền làm cho người ta không thể dời mắt.

"Thật đẹp..." Tiết Viễn còn ở bên tai nỉ non thì thầm, đổ thêm dầu vào lửa: "Lần đầu tiên nhìn thấy em, mặc một thân đồ đỏ, tôi còn cho rằng em là thần tiên hạ phàm. "

".....Không...ưm " Vệt đỏ trên mặt càng ngày càng đậm, trong lời nói cầu xin thương xót tràn đầy nước mắt: " Em muốn ôm anh. "

Tiết Viễn không còn làm khó tôi nữa, khăn tắm trải lên mặt bàn, ngồi vào vẫn còn hơi lạnh, tôi không khỏi co rút, tay chân quấn lấy hắn.

Mấy phen lăn qua lăn lại sức cùng lực kiệt, tôi hận không thể tốc chiến tốc thắng trở về ngủ, đành cố hết sức, dùng đùi trong cọ eo hắn, trượt đầu ngón tay dọc theo sống lưng vuốt ve, ôm lấy cổ vừa cắn vừa hôn: "Tiết Viễn... Ngộ Chi..."

Dường như vô dụng, động tác của hắn càng thêm độc ác, trong lời nói dường như có vài phần nghiến răng nghiến lợi: " Gọi tên tôi cũng không nhanh được đâu."

Nhưng tôi thật sự không chịu nổi nữa, ở trong trùng trùng điệp điệp tình triều theo dòng nước chảy, thần trí dần dần mờ mịt, lúc này cảm hứng chợt lóe, bám lấy hắn, nhẹ giọng gọi: "Phu quân..."

Tiết Viễn chớp mắt cứng đờ, thứ làm loạn trong hoa huy*t cuối cùng cũng phóng thích ra.

Mọi bộ phận trên cơ thể đều bị sử dụng quá mức từ trong ra ngoài, nằm trong nước nóng, ý thức cũng bị ngâm ướt đẫm, lâm vào trạng thái hỗn độn vừa mệt mỏi vừa thoải mái.

Tôi nằm sấp trong khuỷu tay Tiết Viễn buồn ngủ, mí mắt không nhấc lên được, đột nhiên bị tính sổ. Hắn áp sát mở miệng: ""Đừng gọi tôi như vậy chỉ để lừa tôi bắn..."

Những lời t*ng trùng thượng não này luôn chẳng đáng tin cậy, nhưng mà -- "Em không lừa anh..."

"Vậy gọi thêm tiếng nữa." Hắn lại hưng phấn.

...... Xấu hổ làm sao? Tôi nghiêng đầu, cố gắng giả chết.

" Gọi thêm một tiếng nữa chứ hả,?" Hắn kiên trì cúi người lại gần, tiếng nước chảy ào ào trong bồn tắm.

"Em mệt lắm..." câu này cũng là thật.

Dần dần mờ mịt, cuối cùng không biết mình đã nói ra chưa.

Khi tỉnh táo một lần nữa, ngoài trời đã sáng. Tôi nháy mắt, thấy bản thân ngủ trong phòng của mình, phía sau có nguồn nhiệt nóng bỏng không thể phớt lờ.

"Dậy rồi?" Tiết Viễn có lẽ đã tỉnh từ lâu, giọng nói trong trẻo không chút mệt mỏi..

"...... Em chưa tỉnh lắm đâu. "Cổ họng của tôi vẫn khàn khàn, cơ thể sạch sẽ và sảng khoái, nhưng từng tấc cơ bắp đường gân từ thắt lưng đến chân đều như đang vỡ vụn đau nhức, người quả nhiên sẽ vì nhất thời kiêu ngạo mà phải trả giá.

"Em dậy được không?" Hắn xoa xoa eo tôi.

" Tan nát rồi." Tôi ngắn gọn rõ ràng báo cáo tình huống trước mắt, phía sau truyền đến rung động.

Tiết Ngộ Chi, đừng tưởng rằng tôi nhìn không thấy anh liền không biết anh đang cười đấy nhé.

Tôi ra sức xoay người, quả nhiên bắt gặp Tiết Viễn cong mắt nhìn tôi, vì vậy tôi đưa tay ra giữ lấy khóe miệng bay bổng của hắn: "Không được cười. "

Hắn không bị hù dọa, lợi dụng tình hình nắm lấy tay tôi mà hôn: "Vậy thì em cười cái gì?"

Tôi vội vàng mím môi. Đây rõ ràng là ngoài tầm kiểm soát của tôi.

Tiết Viễn xuống giường, lại đỡ tôi ngồi dậy, bưng một ly nước đặt trên tủ đầu giường tới.

Nhiệt độ của nước vừa phải, có vị ngọt của mật ong. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua các khe hở trên rèm cửa, vách kính khúc xạ, chiếu sáng nên ngón tay

Căn phòng yên tĩnh, đã gần đến giờ ăn trưa, Tiết Viễn đang chuẩn bị rời giường, tôi chợt nhớ ra điều gì đó liền ngăn lại.

"Chiếc nhẫn kia rốt cuộc là có ý gì?"

Hắn ngồi lại nhìn tôi: " Em không đoán được à?"

"Nói đi." Tôi thúc giục.

"Là mẹ anh để lại". Hắn cười cười, giống như đang hồi tưởng lại một đoạn ký ức xa xôi mà ấm áp, lời nói chậm chạp: "Đeo nó, em chính là chủ nhân khác của Hầu phủ"

Tôi mở to hai mắt, khàn giọng một lúc mới nói: "Lúc trước em cho rằng, chỉ là tín vật của anh..." Thật sự không nghĩ tới nó lại nặng như vậy, quan trọng đến vậy'

"Vậy chẳng phải bọn họ đều biết sao?" khó trách bọn Viên đại phu nhìn tôi như vậy.

"Tân binh sẽ không biết, người lớn tuổi từng đi theo cha mẹ tôi đều sẽ nhận ra." Tiết Viễn bị biểu tình kinh ngạc của tôi chọc cười, đưa tay vuốt ve hai má tôi bắt đầu nóng lên, rồi nhớ lại: "Khi đó, em không phải ngủ rồi sao? Vẫn đọc tên tôi trong mơ, tôi ngứa ngáy quá tìm ra đeo thử cho em, không ngờ đúng lúc em thức giấc"

"Đeo thử?" Tiết Viễn vuốt ve càng lúc càng không đứng đắn, tôi ngăn cản hắn, thuận tiện bắt lấy một từ khóa: " Anh còn muốn thu hồi sao? "

"Tôi là muốn nói rõ ràng cho em biết trước, để em suy nghĩ kỹ trước khi nhận lời."

Tôi im lặng nắm lấy tay hắn, cảnh tượng trước khi chết xẹt qua trong đầu, trong lòng không khỏi thăng trầm, lại có chút khó nói: "Nó đã đi đâu rồi?"

"Vốn định chôn cùng en" Tiết Viễn khẽ thở dài, thanh âm có chút thấp: "Nhưng đồ đạc em để lại không nhiều lắm, tôi không nỡ. "

"Chờ một chút." Giọng nói vang lên, hắn đứng dậy rời đi.

Tôi sững sờ nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cửa, trong mờ mịt, chợt nghĩ -- Bộ đồ hắn mặc từ thời cổ đại tới đây còn có đồ vật tùy thân đều được cất rất kỹ, đặt ở trong phòng, tôi chưa từng đụng đến.

Nhịp tim dần dần loạn, Tiết Viễn rất nhanh trở về, bàn tay nắm chặt mở ra trước mặt tôi, thời điểm nhìn rõ ràng, hai mắt bỗng dưng chua xót.

Dưới ánh mặt trời sáng ngời, chiếc nhẫn quen thuộc đang yên lặng nằm trong lòng bàn tay, sáng bóng chói lọi, không có khói bụi ngàn năm, tựa hồ chỉ là tạm biệt gặp lại.

"Hà Hoàn." Tiết Viễn nghiêm túc nhìn chăm chú vào tôi, ánh mắt ấm áp hơn ánh mặt trời, nhẹ giọng hỏi:, "Em có nguyện ý hay không? "

"Nguyện ý." Tôi cầm tay hắn, thu lại chiếc nhẫn, rồi tới gần ôm chặt hắn, lặp đi lặp lại:"Em đương nhiên nguyện ý. "