Giang Nguyệt Cố Nhân - Thu Thu Cầu

Chương 18: Tỉnh dậy




Hai tai dần dần khôi phục âm thanh trước khi tỉnh lại.

Mí mắt nặng nề đến mức không nhấc lên được, tôi giống như đang nằm trên giường, mơ hồ cảm giác được có người đến gần, nói chuyện với một người khác.

Người ở gần hô một tiếng: "Tiểu Hầu gia. " Giọng nói đục ngầu trầm ổn, nghe có vẻ rất lớn tuổi.

"Thế nào rồi?" Giọng người tới trong trẻo, có chút giống Tiết Viễn, trong lòng tôi giật mình, tỉnh táo thêm vài phần.

"Không có gì đáng ngại, chỉ có vài vết thương ngoài, thân thể cũng có chút yếu, hẳn là lát nữa có thể tỉnh lại."

Lại có thanh âm của người trung niên từ xa truyền đến: "Ôi, đứa nhỏ này thật sự là mạng lớn, cũng đáng thương, sao đang yên đang lành tiến vào quan tài? còn... còn ăn mặc như thế này? Ta liếc mắt một cái, cho rằng nhà ai mới cưới cô nương. "

Giọng nói lớn tuổi lại một lần nữa vang lên: "Ngươi đã bao giờ nghe nói về 'hà bá cưới vợ' chưa? Quan tài này để ở Thủy Thần miếu, đứa nhỏ này hơn phân nửa là được coi là vật tế sống, đổi lấy một mùa an toàn, tránh khỏi lũ lụt. "

"Chậc, nơi này thật sự là rối loạn, không chỉ có sơn phỉ hoành hành, còn cất giấu chuyện hoang đường bẩn thỉu này."

Người trung niên và người lớn tuổi ngươi một câu ta một câu, tôi nghe được như lọt vào mây mù, lại mơ mơ màng màng nghĩ, Tiết Viễn đâu? sao hắn không nói gì? Hắn vẫn còn ở đó chứ?

Ý nghĩ này càng lúc càng trở nên gấp gáp, buộc tôi phải tỉnh khỏi cơn mê, vừa mở mắt ra, liền nghe Tiết Viễn ở bên cạnh nói: "Tỉnh rồi? "

Nhìn thấy hắn, tôi lập tức chết lặng.

Cảm giác trước khi tôi ngất xỉu không phải ảo giác, Tiết Viễn rất gần, đang nhìn tôi, hắn trẻ hơn rất nhiều, trông như một thiếu niên. Càng chết người chính là, hắn và người lớn tuổi xa lạ cùng với tráng hán trung niên giống y như nhau, đều mặc trang phục cổ xưa buộc tóc dài.

Tôi khó có thể tin ngồi dậy, nhìn chung quanh, trong tầm mắt mỗi một chỗ đều không có bất kỳ hơi thở hiện đại nào, bàn bày biện đơn giản, giống như đang ở trong một cái lều lớn, trông còn cổ xưa hơn ngôi nhà của bà ngoại hồi đó.

"Đây... đây là đâu?" Tôi sững sờ, lẩm bẩm.

"Là binh doanh của ta, ngươi yên tâm, nơi này rất an toàn, ngươi sẽ không sao nữa" Tiết Viễn trả lời.

Tôi có sao, vô cùng có sao luôn đó anh giai.

Tạm thời không cách nào bận tâm đến sự an ủi cùng săn sóc trong lời nói của hắn, một ý nghĩ cực kỳ ngớ ngẩn từ từ hiện ra trong tâm trí tôi như Quái vật hồ Loch Ness.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Giọng nói của tôi đang run rẩy.

"Ngày 14 tháng 5."

"...... Năm nào? "

"Thanh hòa năm thứ hai." Tiết Viễn có chút khó hiểu nhìn tôi.

Thanh...Thanh Hoà?


Nội tâm tôi đất rung núi chuyển.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao chuyện này có thể xảy ra được.

Tôi xuyên không, không chỉ xuyên đến thời cổ đại, xuyên đến triều Lê, còn xuyên đến khi Tiết Viễn mười lăm tuổi?

Khó trách người này không nhận ra tôi!

Vẻ mặt của tôi trông có vẻ nứt ra, Tiết Viễn càng thêm nghi hoặc, tựa hồ còn có vài phần sầu lo, đột nhiên mở miệng nói: "A Ngọc? "

Hắn đánh vần rõ ràng, tôi lại như bị sét đánh, hoàn toàn choáng váng.

Tôi cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt hắn, đôi mắt đen nhánh kia trong trẻo sáng ngời, không chút dao động nhìn thẳng tôi.

"Anh đang gọi ai?"

"Đây không phải tên ngươi sao?" hắn lấy ra một tờ giấy đỏ: "Đây là tìm được trong quan tài kia, trên đó còn viết tám chữ. "

Tôi run rẩy cầm lấy xem, mấy dòng chữ bằng mực đen dựng thẳng trên nền giấy đỏ, chữ cổ nhìn không hiểu, sau khi Tiết Viễn nhắc nhở, tôi miễn cưỡng có thể nhận ra hai chữ "A Ngọc", còn có một ít giáp ất bính đinh, toàn bộ giống như là một khế ước vô cùng đơn sơ.

Trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh thấm ướt mảnh giấy, chưa kịp bình yên gió đã nổi lên, quá nhiều tin tức dồn dập trong khoảng thời gian ngắn, tôi chết lặng, như bị hút hết sức lực


" Tôi.. rất nhiều chuyện không nhớ rõ. "

Giờ phút này tôi chán nản lại bối rối, nói dối vô cùng chân thật, hù dọa ba người trước mặt hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn tôi lại có thêm một chút đồng cảm.

Ông lão kia chắc là đại phu, bắt mạch cho tôi, sau khi thu tay lại trầm ngâm một lát, cau mày phân tích: "Có lẽ là bị kích thích quá lớn, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. "

Tiết Viễn thở dài, nói với tôi: "Ngươi đừng nóng vội, tạm thời ở chỗ này. "

Lúc này ngoài lều có người nói: "Hầu gia, nước nóng ngài phân phó. "

Một chậu nước nóng lớn được một tiểu binh bưng vào, Tiết Viễn lại nhìn về phía tôi: "Ngươi tự mình lau chùi một chút? "

Tôi gật đầu, di chuyển xuống giường, dưới chân còn đang nhũn ra, chân thật giẫm lên mặt đất ngàn năm trước.

Sau khi rời khỏi chăn đệm mới phát hiện, tôi vậy mà mặc một thân đồ đỏ, vạt áo lớn lên che đi bàn chân. Tôi đi tới trước chậu nước, vừa cúi đầu, lại dừng lại.

Hình ảnh phản chiếu trong nước có chút mơ hồ, nhưng cũng đủ để tôi thấy rõ một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Thiếu niên trên mặt nước khuôn mặt thanh tú, biểu tình ngốc nghếch, vẻ mặt đờ đẫn, giống hệt tôi của nhiều năm trước, chỉ khác là tóc đã mọc dài, xõa ra,trên môi không biết bôi cái gì, đỏ tươi không được tự nhiên.

Những lời tôi nghe được trước khi tỉnh dậy ùa về trong đầu, chẳng trách hai người kia gọi tôi là "đứa nhỏ". Tôi cúi đầu nhìn kĩ, một thân này hình như là áo cưới, ánh sáng chợt lóe, thì ra lúc ấy trong quan tài thứ khiến tôi không thở nổi là cái khăn trùm đầu.

Có lẽ là tôi đình trệ quá lâu, Tiết Viễn ở một bên lên tiếng nhắc nhở: "Ngươi sau khi tắm xong, thay bộ đồ này ra đi. "

Tôi hoàn hồn gật đầu.

Vị đại phu cùng người trung niên kia đều đã đi rồi, trong binh doanh hẳn có rất nhiều việc bận.

Tiết Viễn cũng muốn rời đi, trước khi đi nói với tôi: "Ta là Tiết Viễn, có chuyện gì quan trọng có thể gọi người tìm ta. "

Hắn tựa hồ mới ý thức được mình còn chưa giới thiệu bản thân. Thực ra đây là lần thứ hai đối với tôi,hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, tâm trạng hỗn loạn có chút bình phục, giống như tìm được một điểm tựa trong cơn bão táp vô tận.

Tiết Viễn trước mắt một thân quân phục nhẹ nhàng, dáng người cao ngất giống như một gốc cây nhỏ xanh tươi, khóe mắt lông mày tràn đầy sức sống của thiếu niên, còn có bóng dáng của nhiều năm sau.

Đáng lẽ ra tôi phải nói với hắn rất nhiều điều, nhưng đôi môi của tôi giống như bị khâu lại, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn"

Tiết Viễn nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười.

Đi đến cửa, bước chân của hắn dừng lại, đột nhiên quay trở lại, đưa tay ra: "Còn có cái này, lúc ấy là đặt ở trong tay ngươi."

Tôi nhận lấy, lòng bàn tay có ánh sáng rực rỡ, là chiếc ngọc bội kia.