Phùng Sướng đi vào cửa tòa đơn nguyên, lại phát hiện thang máy bên trái dán thông báo rất gây chú ý, thang máy tạm thời dừng vận hành, mong các chủ hộ thứ lỗi.
Cô đi về phía cầu thang.
Bởi vì suy nghĩ lung tung về mọi chuyện, lúc đến chỗ rẽ tại tầng 3, Phùng Sướng không để ý tới cánh cửa bên cạnh chỉ là khép hờ.
Ngay khoảnh khắc vai bị người ta đụng vào, sống lưng Phùng Sướng đột nhiên thấy lạnh ngắt. Đã rất lâu rồi cô không có trực giác rơi vào nguy hiểm mãnh liệt như thế.
Huấn luyện kéo dài quanh năm làm cho cô tránh thoát được lưỡi dao hình cung cắt vào cổ trong chớp mắt, đối phương ra tay ngay đòn đầu tiên không trúng, đổi tay đâm ngược lại.
Phùng Sướng đưa tay ra chặn đỡ, gập gối tấn công đòn hiểm vào giữa hai chân của đối phương, nhân lúc gã né tránh trong mấy giây đoạt lấy chuôi dao, vừa chuẩn vừa chắc đâm thẳng vào ngực đối phương.
Chú Liêu từng nói, một anh khỏe chấp mười anh khôn. Với vóc dáng của cô mà so đấu cùng với một người đàn ông trưởng thành, bất kể thế nào cũng khó mà áp chế được, nếu như tính mạng đã bị uy hiếp, vậy thì cần phải ra tay tàn nhẫn không chút do dự.
Tốc độ của cô vừa nhanh vừa gọn ghẽ, Tôn Thành Tùng nhất thời không đề phòng, bị cô ép đến sát tường. Gã một tay nắm lấy lưỡi dao đã đâm vào trong người mình, một tay móc ra một con dao khác đâm vào bụng Phùng Sướng.
Phùng Sướng kiệt lực né tránh, đồng thời mượn lực lan can, bay lên không đá vào gáy Tôn Thành Tùng. Trán Tôn Thành Tùng nện vào cửa sổ, phát ra tiếng “rầm” rất lớn.
Nhưng gã dường như không cảm giác được đau đớn, lòng bàn tay đang đổ máu của Phùng Sướng che phần bụng đang chảy máu, nhìn gã như không có việc gì, cầm theo dao tiếp tục tiếp cận cô.
Lưỡi dao hình cung, mở có lỗ tròn, có chứa răng cưa lóe ra hàn quang dưới ánh đèn dây tóc, Phùng Sướng nhìn gương mặt gầy gò vô cảm của gã, tinh thần căng thẳng đến cực độ.
Giang Nguyên ngồi ở dưới tòa nhà, bỗng nhiên nghe được tiếng động va chạm lớn, tiếng thủy tinh vỡ ở trên lầu.
Anh đi nhanh lên lầu, những gì anh thấy là hai người cả người đẫm máu đang quấn đấu nhau.
Đầu óc Giang Nguyên nổ tung, anh gần như bay qua mấy bước cuối cùng, dùng một cước đá bay lên người Tôn Thành Tùng đang đè lên Phùng Sướng.
Tôn Thành Tùng lăn xuống, đầu tập vào tường, ngất đi.
Phùng Sướng ngã trên mặt đất hơi thở thoi thóp, Giang Nguyên cố gắng trấn tĩnh, gọi xe cứu thương và cảnh sát.
Trong lúc chờ đợi xe cứu thương, Giang Nguyên ngồi quỳ bên Phùng Sướng, quần áo trên người cô đã rách mướp, trên người không biết có bao nhiêu vết thương, anh che lại nơi này, chỗ đó sẽ lại có máu chảy ra. Thời gian một phút một giây trôi đi, máu tươi càng lúc càng thấm đẫm loang rộng trên y phục của cô. Hai tay của Giang Nguyên không kìm nổi mà run rẩy lên, anh chưa bao giờ thấy thế giới lại tĩnh lặng đến như thế, ngoài cửa sổ tĩnh lặng cực độ, tĩnh lặng đến mức anh hoàn toàn không nghe được còi cảnh báo vang lên.
Sinh mệnh của Phùng Sướng dường như cũng chậm rãi trôi đi, hối hận cùng tuyệt vọng như thủy triều cuốn trôi Giang Nguyên, khiến cho trái tim anh như bị đao cắt, nước mắt không ngừng rơi xuống, anh yên lặng nhìn Phùng Sướng hai mắt đang nhắm chặt.
– Sướng Sướng…
Đau đớn cực độ làm anh không nói nên lời, cũng khiến cho anh không thể nói nên lời, anh sợ Phùng Sướng không nghe thấy, ghé vào sát tai cô gọi cô:
– Sướng Sướng, em hãy kiên trì lên…
Nhân viên y tế kéo anh ta, bảo anh bình tĩnh.
– Anh có bị thương không?
Giang Nguyên mù mịt ngẩng đầu lên.
Người mang cáng chỉ vào đôi bàn tay bê bết máu của anh.
Giang Nguyên lắc lắc đầu.
Anh đi theo họ xuống lầu, đi lên xe cứu thương.
Toàn bộ suốt hành trình, Giang Nguyên nhìn Phùng Sướng được cấp cứu khẩn cấp, không hề nói một lời nào.
Phùng Nhất Đường tới rất nhanh, sắc mặt ông tái xanh, đi qua đi lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt.
Giang Nguyên vẫn ngồi im không nhúc nhích trên chiếc ghế kim loại xếp bên ngoài, khớp mười ngón tay bởi vì liên tục nắm chặt mà căng cứng trắng bệch.
Sảnh chờ vốn dĩ là một không gian rộng rãi, nhưng vì áp suất áp lực của hai người áp chế mà trở nên vô cùng chật chội.
Trong tiếng tích tắc của dụng cụ chợt xa chợt gần, Phùng Sướng thấy cửa cuốn cách đó không xa bị kéo ra.
Một người đàn ông ngược ánh sáng đi vào, gã đi rất chậm, vừa đi vừa huýt sáo, có vẻ như tâm tình rất tốt.
Khi cửa cuốn được đóng lại lần nữa, Phùng Sướng mới thấy rõ gương mặt của gã.
Gã đeo kính, để tóc dài, nhìn rất lịch sự nhã nhặn.
– Chào cháu.
Gã đến gần cô, một giây trước còn mỉm cười hiền hòa chào cô, một giây sau tát cô một cú thật mạnh làm cô ngã nhào xuống đất.
Kim Lang bị hoảng sợ, khóc đến phát run, Phùng Sướng không rơi một giọt nước mắt, chỉ lạnh lùng nhìn gã chằm chằm.
Người đàn ông đạp giày da lên mặt Phùng Sướng, từ trên cao nhìn xuống nói:
– Nhìn cái gì?
Kim Lang càng khóc to hơn nữa, nhưng lại lấy hết can đam dùng thân thể nhỏ bé của mình đụng vào chân gã đàn ông.
– Người xấu! Không được đánh Sướng Sướng hu hu…
Gã đàn ông túm lấy cổ áo xách Kim Lang lên.
Phùng Sướng hét:
– Buông bạn ấy ra.
Gã đàn ông cúi đầu, dường như cảm thấy cảnh tượng này rất thú vị, gã nhấc cao Kim Lang lên, làm bộ như muốn ném mạnh xuống đất.
– Đừng mà.
Trái tim Phùng Sướng như sắp ngừng đập, cô dùng hết toàn lực kêu to,
– Cầu xin chú, đừng!
– Chú muốn cái gì? – Phùng Sướng chín tuổi cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, – Chú muốn bao nhiêu tiền, cháu đều cho chú.
Người đàn ông cười chế nhạo, ném mạnh Kim Lang xuống.
– Đúng rồi, con nhóc, giờ mới giống nói chuyện chứ.
– Chú… Chú để cháu gọi điện cho bố cháu. Cháu nói với bố.
– Nhưng tiếc quá. – Người đàn ông bước từng bước tới gần cô, – Tao không thiếu tiền.
– Vậy chú muốn gì?
Gã nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô, hiền hòa cười với cô.
– Tao muốn bố mày sống không bằng chết.
Gã túm lấy tóc cô ép cô phải ngẩng mặt lên, một tay kia mở con dao nhện ra, thong thả làm động tác múa may ở trên mặt cô.
– Phùng Sướng, hôm nay là ngày sinh nhật của mày phải không? Bao hết toàn bộ Lương Cung Thành, đãi khách ba ngày, nhà họ Phùng bọn mày đúng là phô trương thật.
– Một đứa con gái mù, không biết Phùng Nhất Đường có còn cưng chiều nữa hay không đây.
Vào một giây mũi dao kia đâm xuống, Phùng Sướng thoát khỏi trong cơn ác mộng.
Nhưng mà cô vẫn chưa tỉnh lại.
Ý thức lang thang không mục đích ở trong biển sâu, cô nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra.
Trần Lữ Tinh đã chết ở trong tù, người hôm nay rốt cuộc là ai?
Phùng Sướng ép buộc mình phải nhớ lại từ đầu.
Ngày hôm đó cô ngồi một mình trong hậu hoa viên của khách sạn, là vì trốn Kim Lang cứ bám dính lấy mình. Kim Lang nhỏ hơn cô hai tuổi, vào sinh nhật chín tuổi của mình, cô lần đầu tiên gặp cô ấy. Trước đây cả hai chưa từng có giao thoa gì, Kim Lang lại như rất thân thuộc, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt lạnh khó chịu của cô, cả ngày cứ lèo nhèo muốn cô dẫn mình đi chơi. Phùng Sướng rất phiền chán, cô thà ngồi chơi một mình ở đài phun nước còn hơn là nhìn cô ấy.
Khi mà Trần Lữ Tinh tiếp cận cô, Phùng Sướng không hề có sự đề phòng gì cả, cô đã thấy nhiều người lớn nịnh bợ lấy lòng cô, cho nên ngay cả hứng thú ngẩng lên để nhìn một cái cũng không có.
Khi mà đột nhiên bị bịt mũi miệng, bị chụp bao tải vào người, Phùng Sướng giãy giụa kịch liệt, nhưng mà một bé gái chín tuổi thì có bao nhiêu sức lực chứ.
Trước khi bị đánh ngất đi, Phùng Sướng nghe được tiếng khóc la của Kim Lang, trong lòng cô ôm lấy một tia may mắn.
Thật không may, mọi thứ luôn đi theo hướng xấu nhất.
Kim Lang cũng bị bắt tới cùng, hai người bị nhốt trong một nhà xưởng cũ bị bỏ hoang.
Trần Lữ Tinh không làm khó Kim Lang bị ép buộc phải bắt theo về, chỉ hết lần này đến lần khác dội nước đá lên người Phùng Sướng.
Kim Lang luôn sẽ bị Trần Lữ Tinh bỏ mặc một chỗ xa, nhưng mà mỗi khi Trần Lữ Tinh rời đi, cô ấy sẽ cố hết sức dịch người đến gần, rúc ở trong lòng Phùng Sướng, muốn cho cô được ấm áp một chút.
Cả hai không biết đã vượt qua bao nhiêu giờ đồng hồ như vậy rồi.
Mãi cho đến khi Lý Nhuận Dương cùng với Phùng Nhất Đường mang theo người xuất hiện.
– Sướng Bảo, Sướng Bảo…
Phùng Sướng chau mày, bỗng chốc mở mắt ra.
Phùng Nhất Đường nắm lấy bàn tay không bị thương của cô, ngồi ở mép giường.
– Không sao rồi. – Giọng của Phùng Nhất Đường rất nhẹ, – Có phải con đang nằm mơ không?
Phùng Sướng định mở miệng nói, lại bị Phùng Nhất Đường ngăn lại.
– Đừng dùng sức, nằm yên đi con. Để bố nói, con nghe thôi.
*
– Con bé đã thoát khỏi nguy hiểm. – Bà Hà Linh đứng trước mặt Giang Nguyên, – Con đừng ngồi ngốc ở đây nữa, về nhà đi.
– Con không đi.
– Trong chốc lát con bé không tỉnh lại đâu. Dù có tỉnh lại thì chưa chắc con đã được gặp nó.
– Con có thể chờ.
– Giang Nguyên. – Giọng bà Hạ Linh bình tĩnh, – Đầu óc con đi đâu rồi? Không ai không cho con chờ cả. Chờ cũng không phải là chờ như con đâu. Con vào phòng của mẹ ngủ một giấc đi đã. Ngủ xong tỉnh táo rồi nói sau.
Giang Nguyên ở bồn rửa mặt vọt nước lạnh lên mặt, cả người tỉnh táo lên rất nhiều.
Anh nhìn chằm chằm vào bản thân nhợt nhạt ướt sũng của mình trong gương, hung hăng lau mặt.
Một tuần sau.
Phùng Nhất Đường từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn Giang Nguyên đã liên tục mấy ngày ngồi chờ ở bên ngoài.
Ông đi đến trước mặt Giang Nguyên.
– Đi nói chuyện với chú một chút đi.
Trong khu vườn nhỏ ở tầng dưới của bệnh viện, Phùng Nhất Đường đi thẳng vào vấn đề:
– Giang Nguyên, cháu muốn bao nhiêu tiền thì mới rời khỏi con gái của chú?
Hết chương 44