Giang Nguyên

Chương 2




Cách phố Kim Ngân không xa có một siêu thị tiện lợi, ông chủ siêu thị hình như có quan hệ khá tốt với mẹ của Túc Văn Tây, hằng năm ông ta cho nhà họ Túc mượn khoảng đất trống trước nhà để mở quán ăn khuya.

Chú Liêu muốn đi theo, nhưng mà Phùng Sướng sợ quá gây chú ý cho nên bảo chú ấy tìm một chỗ tầm nhìn tốt, chờ ở trên xe.

Số của Phùng Sướng với Kim Lang cũng may mắn, vừa đến thì đã có một chiếc bàn vuông nhỏ trống không có ai ngồi. Ghế nhựa được xếp bên cạnh bàn vuông nhỏ, Phùng Sướng thong dong ngồi xuống, Kim Lang thì do do dự dự, sau cùng móc khăn tay trong túi xách ra, lau chùi sạch sẽ xong mới yên tâm ngồi xuống.

Cô ấy nhìn chung quanh, dán sát Phùng Sướng thì thào hỏi:

– Cô ta đâu nhở.

Phùng Sướng hất cằm:

– Tới rồi.

Túc Văn Tây tới tay cầm tờ giấy và bút, cô ta mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, mái tóc dài được buộc lại, có vài lọn tóc rũ xuống mặt, trông rất tươi trẻ thanh thuần. Mà Kim Lang tóc xoăn màu vàng kim, ngọt ngào và đáng yêu, là loại hình khác xa hoàn toàn với cô ta.

– Hai người muốn ăn gì? – Túc Văn Tây cất tiếng hỏi rất đúng mực.

Kim Lang chỉ muốn cách xa cái bàn cũ kỹ bẩn bẩn ba bước chân, nào thật sự muốn gọi món ăn gì đâu, cô ấy tò mò nhìn người ta chằm chằm, sau đó đẩy đẩy Phùng Sướng.

Phùng Sướng nhìn thoáng qua manu dán plastic, cô không có kinh nghiệm ăn hàng ven đường, không phân biệt được từng hàng chữ in dọc ở trên đó.

Cô đang tính gọi bừa mấy món, lại nghe được tiếng chất vấn mất kiên nhẫn của Túc Văn Tây.

– Cậu nhìn đủ chưa đấy?

Phùng Sướng ngẩng đầu, ánh mắt Túc Văn Tây đang chiếu vào Kim Lang.

Thì ra vừa rồi Kim Lang nhìn chòng chọc vào mặt người ta, tiếp đó lại nhìn chòng chọc vào chân người ta, tiếc là ống quần đồng phục học sinh rất dài, che kín đến mắt cá chân, cô ấy nhìn kiểu gì cũng không nhìn được vết thương của người ta.

– Chưa đủ. – Kim Lang mặt dày như da trâu nói, – Quần cậu dài quá, tôi không nhìn thấy gì hết.

Túc Văn Tây cất giọng mỉa mai:

– Sao thế, còn muốn tôi xắn ống quần lên cho nhìn à?

Phùng Sướng nói:

– Được vậy thì không còn gì tốt hơn.

Kim Lang liền chêm vào:

– Đúng. Nhìn xem rốt cuộc như nào, có bị sao không. Bọn tôi rất lo lắng.

Hai người một xướng một họa rất hợp ý nhau. Túc Văn Tây bốc lên cơn giận, cô ta thở ra một hơi dài, cảm thấy không cần gì phải nhịn gì nữa, cất bút đi, mắng lên một câu:

– Mẹ nó đúng là phiền.

Cô ta xoay người đặt đồ lại rồi đi ra, nói thẳng:

– Tôi không muốn ồn ào với hai người ở đây, tìm một chỗ nó cho rõ đi. Có đi không?

– Đi chứ.

Kim Lang hưởng ứng đầu tiên, cô ấy hào hứng kéo Phùng Sướng, đi theo sau Túc Văn Tây.

Túc Văn Tây bước đi rất nhanh, đi vào trong hẻm nhỏ của phố Kim Ngân.

Hai bên ngõ đều đông đúc, không phải là viện lạc thì cũng là những tòa nhà nhỏ đã có từ lâu đời, mặt đường được lát bằng những khối gạch lát nền xanh lam lớn, sáng bóng dưới ánh đèn đường lờ mờ.

Đi tới một đến một quảng trường, bên cạnh là một hồ nước nhỏ chứa đầy nước, Túc Văn Tây dừng lại.

Cô ta quay mặt về Phùng Sướng, ra đòn phủ đầu, khí thế hùng hổ:

– Cậu tới đây không thấy mất mặt à? Ngày hôm qua khoe khoang xong còn chưa đủ, hôm nay còn dẫn theo người đến nhà tôi thị uy tôi phải không?

Phùng Sướng còn chưa kịp phản ứng, Kim Lang thì ngây người.

Túc Văn Tây nói tiếp:

– Chân tôi bị làm sao thì có liên quan méo gì tới các cậu? Loại mượn cớ kiếm chuyện này không có tác dụng đâu, cậu mẹ nó không có trò gì mới mẻ hơn à?

Phùng Sướng thong thả lên tiếng:

– Lý do chân bị thương cũng chẳng phải tôi dùng, trí nhớ của cậu bị loạn à.

– Chẳng phải cậu sợ tôi liên lạc với Kỳ Khải Kinh à, anh ta đã chứng kiến bộ mặt này của cậu chưa nhỉ? – Giọng của Túc Văn Tây vừa nghi hoặc vừa khinh thường, – Thật không hiểu nổi tại sao anh ta lại yêu cậu nữa.

– Thế thì phải yêu ai? – Kim Lang hỏi rất chân thành: – Yêu cô gái lọ lem chân thiện mỹ như cậu á?

Túc Văn Tây không nói gì, chiếc cằm nâng lên của cô ta tỏ rõ việc khinh thường làm bạn với hai người.

– Cậu xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy. – Phùng Sướng giọng ôn hòa, – Nên bị mắc chứng vọng tưởng bản thân mình là nhân vật chính.

– Cuộc sống của chính tôi, tôi đương nhiên là nhân vật chính rồi. – Túc Văn Tây ganh thua, – Hơn nữa bây giờ phim truyền hình cũng không phải hoàn toàn không có não, vẫn có một vài một số vai nữ phụ ngu ngốc không có tự tôn không bao giờ vắng bóng cả.

Phùng Sướng cùng Kim Lang cũng cười.

– Ăn nói rất tốt. – Phùng Sướng nói.

Kim Lang tiếp lời chêm vào:

– Cậu cần bổ não hơn so với tôi đấy.

– Tiếc là tôi không phải là một bông hoa trắng nhỏ bé để ai đến làm nhục cũng được, không thể đánh trả. Ngược lại là cậu đấy, nếu cậu chưa thấy được vẻ xấu xí của mình trong gương, tôi có thể giúp cậu.

Túc Văn Tây cả đêm qua gần như là không ngủ được, mấy câu nói nhẹ bẫng sắc bén như lưỡi dao ngày hôm qua của Phùng Sướng vậy mà đã tróc trần lòng tự ái của cô ta, cô ta đã quyết định phải bắt cô phải trả giá gấp bội cho cảm giác sỉ nhục đó, mới cố tình dẫn người tới đây.

Hai chữ “giúp cậu” còn chưa nói xong, ngay lúc đó đã hung hăng đẩy vai Phùng Sướng một cái.

Kim Lang tinh mắt nhìn thấy Túc Văn Tây có hành động khác lạ với Phùng Sướng, liền lập tức nhảy sang một bên, chừa cho mình một khoảng cách an toàn.

Cảnh tượng Phùng Sướng bị rơi vào trong hồ nước mà Túc Văn Tây tưởng tượng lại không phát sinh, tay cô ta thậm chí còn không chạm vào được Phùng Sướng.

Cô ta trơ mắt nhìn Phùng Sướng lướt qua mặt mình, lại lấy thế nhanh như chớp xuất hiện ngay sau lưng mình.

Chỉ trong một cái chớp mắt, hai đầu gối Túc Văn Tây quỵ xuống đất, hai cánh tay bị Phùng Sướng khóa chặt, sống lưng bị bẻ cong, đợi khi cô ta tỉnh hồn lại, làn nước tĩnh lặng sẫm màu gần như chạm vào chóp mũi cô ta rồi.

Phùng Sướng cười nhạo một tiếng, đang muốn ấn người vào trong hồ nước, đúng vào lúc này một cánh tay đưa ra bắt lấy cổ tay cô, lực rất mạnh, ép cô không cách nào ra tay được.

Tay trái Phùng Sướng lập tức xoay chuyển, thoát khỏi cổ tay kia, đồng thời nắm lấy cánh tay của đối phương.

Đối phương phản ứng cũng rất nhanh, không chỉ không khiến cô áp chế được, mà ngược lại mượn lực bả vai đụng vào phần lưng của cô. Mũi chân của Phùng Sướng đạp vào bức tường, muốn mượn thế quay lưng hóa giải khống chế đạp ngã người ta, không ngờ đối phương lại hoàn toàn không tránh cú đá của cô, mà trực tiếp nắm lấy đầu gối phải của cô bằng tay của mình, đường hẻm hẹp hòi, mất không gian để chuyển động, cô bị người ta ghim chặt ở trên tường.

Từ nhỏ đến lớn, Phùng Sướng chưa từng bị ăn thua thiệt như thế này bao giờ cả.

Những đám mây trên bầu trời đột nhiên mỏng đi, ánh trăng như nước cùng ánh đèn cùng lúc chảy xuống, soi sáng đường ranh của mái cong gạch ngói, soi sáng mái tóc ngắn xanh đen của đối phương, đôi môi mím chặt, cùng với hai mắt tựa như sao sáng. Phùng Sướng vốn có thể thoát khỏi kiềm chế bỗng nhiên ý chí chiến đấu giảm mạnh, cô buông lỏng sức lực, đầy thích thú nhìn gương mặt tuấn tú của chàng trai trước mặt.

Khi Giang Nguyên ra tay ngăn cản, anh cũng không ngờ sau đó sẽ phải so chiêu như này, anh chẳng qua là theo bản năng đón đỡ đánh trả, vừa đánh vừa di chuyển, hiện tại cả hai cách nhau rất gần bốn mắt nhìn nhau, anh cuối cùng cũng nhận ra không ổn, đang muốn buông cô ra, cả người đột nhiên bị một lực mạnh mẽ giống như Thái Sơn áp đỉnh kéo ra.

Giang Nguyên thậm chí không cách nào quay đầu lại, chỉ nghe một giọng nói trầm ổn của một đàn ông phía sau vang lên:

– Tôi tới chậm, tôi xin lỗi.

Túc Văn Tây và Kim Lang thì đã ngu người từ lâu rồi, Kim Lang ngu người là vì kích động trước màn chiến đấu của Sướng Sướng nhà mình, còn Túc Văn Tây  từ đầu đến cuối đều là kinh ngạc ngỡ ngàng đến khó tin, lúc này nhìn thấy người đàn ông xa lạ kia đột nhiên xuất hiện với khí thế kinh người, khống chế người khác như khống chế con gà con, cô ta vô cùng sợ hãi.

Phùng Sướng lấy được tự do, co dãn xương cốt của mình, đi tới trước mặt Giang Nguyên.

Túc Văn Tây cố tỏ ra mạnh miệng hỏi:

– Các người…các người muốn làm gì?

Phùng Sướng liếc cô ta một cái không thiện ý.

– Cậu nói xem?

Túc Văn Tây lắp bắp:

– Tôi sẽ báo cảnh sát.

Giang Nguyên sắc mặt bình tĩnh, tự nhận xui xẻo, xen vào việc của người khác vốn rất nguy hiểm. Anh không có gì để nói cả.

Nhưng mà, vừa nhắm mắt lại, bạo lực trong tưởng tượng của anh lại không hề rơi trên người, anh nghe tiếng cô gái cười khẽ, tiếp đó gò má bị ngón tay lành lạnh bóp một cái. Anh kinh ngạc mở mắt ra, đối diện là ánh mắt vui vẻ của cô gái.

Đối lập với Phùng Sướng rất mạnh mẽ trong cuộc đối đầu trong bóng tối của bức tường vừa rồi, lúc này Giang Nguyên mới thật sự nhìn rõ khuôn mặt của cô gái này.

Phùng Sướng có dung mạo thiên về vẻ đẹp anh khí, lông mi dài mắt hơi nhếch lên, con ngươi ở trên, cộng thêm chiếc mũi thẳng cứng cáp, môi mỏng hình chữ M, lúc không nói gì thì trông hết sức lạnh lùng, lúc cười lên lại rất gian manh tinh quái giống như không có ý tốt.

Ngón trỏ của cô cong cong, khều lấy cằm của anh, miệng thì chậc một tiếng, giống như  đang trêu đùa một chú cún con.

Giang Nguyên chau mày, biểu cảm càng ngày càng khó chịu, Phùng Sướng lại nhàn nhã quay người đi, hời hợt nói:

– Đi về thôi.

Kim Lang lẽo đẽo đi theo phía sau, tỏ vẻ không thể tin:

– Cứ bỏ qua thế á? Sướng Sướng, anh ta đánh cậu đó.

– Ừ.

Kim Lang nhớ ra gì đó, lại chạy trở lại lè lưỡi với Túc Văn Tây:

– Sướng Sướng nhà tôi thân thủ rất giỏi, làm sao có thể bị tên xấu xa nhà cậu hại được. Đồ xấu xa…

… May là có chú Liêu đi theo bảo vệ, chứ nếu không Kim Lang còn lâu mới dám phách lối như thế.

Hết chương 2