Đêm dài tĩnh lặng, mọi âm thanh đều yên ắng, trong gian phòng hảo hạng duy nhất ở khách điếm sạch sẽ hẻo lánh, Triệu Vô Ngôn nằm nghiêng người trên giường, đang xem sách y học Tống Triệu Cát [thánh tế tổng lục], sau khi tắm rửa trên người tỏa mùi thơm ngát.
“Lúc mới phát bệnh, thì chỉ cần dùng canh bổ để điều trị các triệu chứng; bệnh kéo dài lâu ngày, dùng rượu ngọt ngâm cho nồng đậm, vì vậy ở những bệnh nhân sắc mặt tái nhợt, có thể cho dùng canh bổ là được, còn nếu sắc mặt người bệnh sạm xuống, nhất định phải dùng cách…” Ý nói khi bệnh tình không nghiêm trọng, thì có thể dùng thuốc bổ để điều dưỡng, còn khi bệnh tình nghiêm trọng, phải hái thuốc ngâm với một lượng rượu thích hợp để điều trị.
Ừm, có lý.
“Mau…Mau tìm cho ra!” Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng ồn ào.
“Ở chỗ nào? Tiểu nhị…Ngươi sững sờ cái gì? Nói!” Tiếng rống giận thô lỗ vang lên.
Thật ồn ào.
Triệu Vô Ngôn nhíu mày liễu, lật qua trang. “Nếu gặp người bị sạm rất nặng, nhât định phải chữa bằng lao lễ…” Lao lễ chính là một loại rượu, trong này vẫn còn tiếp tục giảng giải về rượu thuốc. Cổ nhân thật sự rất xem trọng rượu, không biết cho nữ nhân uống có được không? Ừm, có thể tra cứu thêm.
“Đại nhân xin tha mạng! Tiểu nhân…tiểu nhân thật sự không biết…” Ngoài cửa phòng loáng thoáng tiếng cầu xin tha thứ của tiểu nhị.
“Các ngươi đúng là đồ vô dụng…Lục soát cho ta! Không được bỏ sót bất kỳ ngõ ngách nào!”
Chậc! Thật ầm ĩ.
“Lại có một dạng gọi là bệnh sợ hãi, kinh mạch không thông, người bị bệnh này sẽ mất đi tri giác, điều trị bằng cách lấy rượu thuốc…” À! Rượu thuốc này còn có tác dụng đả thông kinh mạch, người có bệnh lâu ngày không khỏi cũng có thể uống…” Được, rất tốt.
“Lục soát cho ta! Nếu hôm nay không tìm ra nàng, coi chừng cái đầu của các ngươi đấy!”
“Mau mau may…nhanh lên chút…” Tiếng người bát nháo, không khí ngoài cửa trở nên kỳ lạ.
“Nếu gặp người bệnh bị tà khí xâm nhập kinh mạch ngưng trệ, thì rượu thuốc cũng phát ra tà khí, làm huyết mạch lưu thông, yên tâm nhất định có thể khỏi bệnh." Uống chút rượu mà có nhiều công dụng như vậy sao? Thần kỳ, thật thần kỳ… Triệu Vô Ngôn nhìn sách, khóe miệng nhếch lên.
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng!
“Bách đại nhân, ở chỗ này! Tìm được Triệu đại phu rồi!” Binh lính hô to.
“Triệu đại phu!” Bách Thụy hổn hển nhìn Triệu Vô Ngôn nhàn hạ, chân bắt chéo, đang lật sách.
Triệu Vô Ngôn bỗng chốc khoát tay, mọi người lập tức im bặt, trong phòng đồng loạt tĩnh lặng, thậm chí còn nghe được cả tiếng kim rơi. Nàng vẫn đang vùi đầu vào sách, chưa ngẩng đầu lên. “Nếu như uống nhầm thuốc, cho người đó dùng rượu ngọt thì mười phần có thể giảm được sáu, bảy phần." Ý nói rượu thường dùng làm bài thuốc, vận dụng thích đáng, có thể gia tăng hiệu quả trị liệu. Ừm, được, đã hiểu.
Nàng đóng lại [thánh tế tổng lục], lúc này mới ngẩng đầu liếc mắt một cái tới Bách Thụy đang trưng ra vẻ mặt lo lắng đứng ngay cửa phòng, lông mày nhíu lại, dùng ánh mắt thay cho câu hỏi.
“Triệu đại phu, tướng quân lại phát bệnh! Thỉnh cô mau hồi phủ!” Bách Thụy vội vàng nói.
“Chậc! Bách Thụy, các ngươi ầm ĩ đủ chưa? Chỉ cần quăng cho hắn nữ nhân là được, hô to gọi nhỏ như vậy, khiến cho toàn bộ người trong khách điếm ở Phúc Châu không ai được yên!” Triệu Vô Ngôn có chút không kiên nhẫn nói. Nàng cố ý chọn tiểu điếm để nghỉ tạm, chính là không muốn bọn họ tìm tới cửa, cho nên đám người Bách Thụy nhất định mất công một phen mới tìm được nàng.
Bách Thụy nghe vậy chợt sửng sốt. Cô ấy sớm biết rồi sao?
“Triệu đại phu, sự tình không đơn giản như vậy…” Bách Thụy suy sụp hạ bả vai, lập tức ngẩng đầu, chiếu ánh mắt khẩn cầu về phía nàng. “Triệu đại phụ… Có phát sinh sự cố! Tướng quân giống như là phát điên, không phải tùy tiện nhét nữ nhân cho ngài là có thể xong việc…Van xin cô, nhanh chóng hồi phủ nhìn xem tướng quân, ta xin lấy đầu trên gáy mình ra cam đam, lần này thật sự đã xảy ra chuyện!” Bách Thụy còn thiếu chút nữa là không quỳ xuống.
Triệu Vô Ngôn vẫn như trước, mặt không hề thay đổi, xuống giường đứng dậy đem sách y đặt trên bàn, tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ trước vẻ mặt lo lắng của Bách Thụy.
Bách Thụy thấy nàng còn chưa tin, một tiếng vang lên, hai đầu gối quỵ xuống đất, trưng ra vẻ mặt thống khổ, hô: “Triệu đại phu! Cầu xin cô cứu lấy tướng quân nhà ta! Nếu chậm trễ sẽ không kịp!”
“Cầu xin cô! Triệu đại phu!” Đông đảo binh lính phía sau Bách Thụy cũng quỳ xuống theo, trong một lúc, tiểu điếm đã tràn ngập thanh âm khẩn cầu.
Đáng chết thật! Tại sao muốn trốn đều trốn không xong!
Hắn, tựa như một tên yêu quái hào hoa phong nhã, gian ác, tà mị mê hoặc lòng người, đứng gào thét dưới đêm trăng cô tịch, cầm trong tay trường kiếm, thanh âm của kiếm có thể tiêu diệt bất luận là người hay vật!
Địch Dục Thiên vụt lướt trên mái hiên hoa lệ ở tướng quân phủ, hành động nhanh nhẹn, rất giống con báo đen gian xảo, lạnh lùng cầm thanh đao kia đứng dưới ánh trăng rét lạnh, càng tỏa ra âm khí nặng nề! Trong đêm đen, giống như tiếng dã thú kêu than gào khóc, vang vọng ở lầu các hoa lệ của đình viện Tư Vân uyển.
“Vân nhi, nàng ở đâu? Vân nhi…”
Như tiếng yêu ma quỷ quái đang gào khóc theo gió phiêu lãng đến đây, đao pháp cuồng loạn từ nóc nhà bổ xuống, lá cây rơi rụng tán loạn, đóa hoa rực rỡ cũng theo đó mà biến thành những mảnh nhỏ, đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt giống như có linh hồn, theo điệu múa của kiếm, các cánh hoa bay đầy trời như một cơn mưa, những cánh hoa màu đỏ tươi cũng rải rác khắp nơi, song song đó cũng hiện ra khuôn mặt xinh đẹp nhưng ma mị có một tia điên cuồng—
“Vân nhi! Nàng ở nơi nào?”
“Rốt cuộc là nàng ở đâu? Vân nhi…” Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Địch Dục Thiên có chút mờ mịt, hắn đang tìm người mình yêu sâu đậm thời niên thiếu, hắn muốn bù đắp chỗ hổng trong lòng hắn! Chỗ hổng kia càng lúc càng lớn nhanh theo thời gian, khiến hắn đã quên mình còn có nhịp tim, loại cảm giác trống vắng cô quạnh này càng làm hắn ngạt thở đến mức điên cuồng, hắn nhất định phải tìm được nàng, tìm được thân ảnh nho nhỏ đã làm hắn si mê mong nhớ nhiều năm, không ai có thể ngăn cản!
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ hung hăng tàn bạo, lại thêm một trận múa kiếm cuồng phong, cánh hoa nhỏ bị tàn phá dữ dội, quét ngang qua đình lầu các……
Đột nhiên, một thân ảnh màu trắng thoáng hiện qua trong mắt hắn—
“Vân nhi?” Không một tiếng động, hắn từ trên cây chậm rãi phi thân xuống, rất giống một vị thần linh tôn quý cô độc!
Triệu Vô Ngôn không nói một câu mà chỉ nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười lạnh đầy yêu mị, tóc dai bay tán loạn trên áo choàng, thanh kiếm lạnh lẽo chiếu sáng thân hình nổi bật của hắn, một thân hắc bào tản ra sức hấp dẫn đầy mê hoặc. Hắn ngang nhiên đứng lặng, con ngươi đen mang theo ý cười cuồng loạn, nhưng lại không hề có trọng điểm.
Hắn lúc này có vẻ giống dã thú, hành động theo bản năng… Triệu Vô Ngôn liếc mắt một cái đến cảnh tượng bị tàn phá bên trong uyển, cái gì nên hủy đều bị hủy hết, ngay cả mái đình bằng đá cũng bị bổ làm đôi, khó trách Bách Thụy thất kinh, suốt đêm mang theo đại đội nhân mã vội vã tìm nàng.
Hắn điên rồi. Tạm thời bị điên.
“Bách Thụy, ngài nói đưa nữ nhân vào cho hắn toàn bộ đều bị hắn ném ra à?” Triệu Vô Ngôn chăm chú nhìn Địch Dục Thiên nóng nảy điên cuồng ngay trước mắt, nàng ẩn thân phía sau tảng đá lớn, nói chuyện cùng Bách Thụy.
“Vân nhi…” Trường kiếm trên tay Địch Dục Thiên rơi xuống đất.
“Đúng vậy. Tướng quân vốn có dặn, mấy ngày nay không cho phép nữ nhân đi vào, nhưng hôm qua ta thấy tướng quân thật sự rất không ổn, nên tuyển vài nữ tử thanh lâu vào cho người, không ngờ toàn bị tướng quân đuổi ra ngoài. Miệng tướng quân chỉ luôn hô…À, tên Vân nhi…”
“Vân nhi!Là nàng thật sao?” Địch Dục Thiên vuốt bàn tay nhỏ bé của nàng, giống hệt đứa bé nhìn thấy món đồ chơi yêu thích, giờ đây vẻ mặt trở nên khờ dại, con ngươi đen dần dần tập trung, không hề bị phân tán.
“Sau khi ta rời đi, ngoại trừ ăn nhân sâm ngàn năm ra, hắn có còn uống loại thuốc nào khác không?” Triệu Vô Ngôn đẩy bàn tay to của hắn ra.
“Không có. Tướng quân đều dùng thuốc y theo lời cô phân phó, bốc thuốc y phương tử, sắc một ngày hai lần. Chỉ có điều nhân sâm ngàn năm này có chút tác dụng phụ, chính là…. chính là…” Bách Thụy ấp a ấp úng.
“Vân nhi!” Địch Dục Thiên chưa từ bỏ ý định lại xoa bóp bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, nhưng vẫn bị nàng đẩy ra.
“Ta biết. Ta kê những thuốc kia không phải là để bổ dưỡng thân thể, mà là giảm bớt tác dụng phụ cho hắn. Mặc dù ăn nhân sâm ngàn năm có thể giải độc, nhưng sau khi ăn sắc dục sẽ tăng cao, không thể không mang nữ nhân cho hắn. Mấy ngày nay hắn uống xong chén thuốc mà ta kê, hẳn chỉ cần một hai nữ nhân cũng là đủ rồi…” Nàng cẩn thận quan sát sự thay đổi của nam nhân trước mắt.
“Triệu đại phu, ta đã tận lực. Hành vi của tướng quân mấy ngày nay thật sự quái dị, chúng tôi quả thật không chế trụ nổi, đành phải tìm Triệu đại phu. Van xin cô, hãy cứu lấy tướng quân…” Bách Thụy nóng vội đến mức tự trách mình.
“Vân nhi! Đừng trốn ta!” Địch Dục Thiên gầm nhẹ, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, cằm vuốt ve mái tóc thơm ngát của nàng.
Lần này nàng không đẩy hắn ra. Sau khi quan sát, nàng khẳng định hắn không phải giả vờ, đúng thật là dấu hiệu dục hỏa công tâm.
Triệu Vô Ngôn tỏ vẻ xem thường, dùng giọng điệu ‘người lớn’ mà nói: “Bách Thụy, về sau không cần tiếp tục chơi loại trò chơi nguy hiểm này. Tuổi tác của ngài lớn hơn nhiều so với hắn cần phải khuyên nhủ hắn, không phải cùng hắn náo loạn ầm ĩ, lấy tính mạng ra đùa giỡn…” Giãy dụa trong lòng ngực rắn chắc của hắn, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, để mình lấy hơi, tiếp tục nói chuyện cùng Bách Thụy.
“Dạ. Thuộc hạ biết sai…” Bị giáo huấn phía sau tảng đá lớn, Bách Thụy cúi đầu.
“Vân nhi, ta nhớ nàng quá.” Địch Dục Thiên lộ ra nụ cười yếu ớt, giống hệt đứa bé có được món đồ chơi yêu thích. Hắn đứng một chỗ ôm lấy Triệu Vô Ngôn, cúi đầu hôn nàng đầy thân mật, cất bước vào trong phòng ngủ chủ.
Triệu Vô Ngôn đẩy hắn ra, cái miệng nhỏ nhắn la lớn: “Chờ ta giải quyết việc này… ưm …” Hắn lại phủ lên đôi môi mọng đỏ của nàng, khẽ cắn. “Đau…Phải giáo huấn các ngươi mới được! Người lớn cả rồi, còn chơi như vậy…Ưm ……”
Sau đó, tiếng lẩm bẩm của Triệu Vô Ngôn biến mất ở phía sau cửa phòng.
Cuối cùng Tướng quân phủ cũng được yên ổn trở lại--