Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 96: Ưu đàm hoa (5)




Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Phượng Nữ Quốc.

“Tỷ tỷ!” Phương Nhược Vũ thân vác một tay nải đầy ắp ngân lượng, khuôn mặt rạng rỡ đạp cửa bước vào phòng.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Nguyệt Lam khẽ quay đầu nhìn tiểu muội muội tham tiền Phương Nhược Vũ của mình, mày liễu khẽ nhướng, mỉm cười nói:

“Cuối cùng cũng chịu trở về?”

Phương Nhược Vũ từ cửa bước vào liền lập tức nhíu mày, thanh âm nghi ngờ hỏi:

“Sao tỷ lại ở bộ dáng của nữ vương rồi?”

Tỷ tỷ của nàng thật là, cứ thích biến đổi hình dạng lung tung, lúc là nhiếp chính vương Nguyệt Lam, khi lại là Phượng Hướng Liên nữ vương Phượng Nữ Quốc, còn có cả cái thân phận huyền bí kia nữa chứ, hên là nàng từ nhỏ đã đi theo tỷ tỷ nếu không nhất định cũng sẽ bị tỷ tỷ lừa.

Nghe thấy câu hỏi của Phương Nhược Vũ, Nguyệt Lam nhếch miệng, nhàn nhạt trả lời:

“Có một số chuyện cần dùng hình ảnh của Phượng Hướng Liên để giải quyết.”

Phương Nhược Vũ bĩu môi nói:

“Muội nghe Phong và Thiên nói hôm qua tên Huyền Viên Thiên Mặc đó lại đến đây?”

“Ân” Nguyệt Lam chớp mắt trả lời.

“Tỷ nha! Hắn là kẻ thù của chúng ta, nếu hắn mà biết tỷ chính là Phượng Hướng Liên chắc đã băm tỷ thành nhiều mảnh rồi!” Phương Nhược Vũ vừa nói vừa dùng tay diễn tả động tác, cử chỉ trông thập phần đáng yêu.

“Hắn sẽ không, hơn nữa mục đích hắn đến đây, một là muốn thăm dò một chút dấu vết của Phượng Hướng Liên, hai là muốn bắt tỷ để dụ nữ vương xuất hiện mà thôi.”

“Xùy, tỷ thế này ai mà bắt nổi, huống chi Nguyệt Lam và Phượng Hướng Liên là một.”

Nguyệt Lam khẽ mỉm cười, nhu nhu cái đầu nho nhỏ của Phương Nhược Vũ, trong lòng từng mảng kí ức lại ùa về, Vũ nhi muội có hay không hiểu rằng có những chuyện chỉ có thể dùng thân phận này để làm nhưng lại không thể làm ở thân phận khác, ta là Tiểu Lam ở hiện đại vĩnh viễn không quên được mẹ và em gái nhưng cũng là Phượng Hướng Liên nữ vương Phượng Nữ Quốc lạnh lùng vô tâm, muội nói như thế thật rắc rối, không sai! Nhưng là có những thứ đã trở thành chấp niệm khiến tâm lưu luyến chẳng thể quên.

Phương Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Nguyệt Lam, thấy nàng ngẩn người suy nghĩ một hồi lâu liền lên tiếng hỏi:

“Tỷ sao vậy? Có phải hay không lo lắng chuyện chiến tranh sắp tới?”

Nghe thấy thanh âm lo lắng của Nhược Vũ, Nguyệt Lam vội thu lại sự đau thương, ôn nhu nói:

“Ừ, lương thực mà chúng ta cung cấp chỉ có thể đến được Long Thịnh mà không thể đến Lãnh Dạ Chi Quốc”

“Huyền Viên Thiên Mặc thật là cao tay nha, không tốn nhiều công sức liền chiếm được Nam Dương, có được Nam Dương chả khác nào một phần ba lãnh thổ Lãnh Dạ Chi Quốc rơi vào tay hắn, không những thế còn chặt đứt được sự tiếp tế lương thực của chúng ta, nhưng chẳng lẽ không có cách?”

“Lãnh Dạ Trúc Quân và Lãnh Dạ Thiên Kỳ không phai chỉ có dư danh, một kẻ là hoàng đế ôn nhu thâm tàng bất lộ, kẻ còn lại là chiến trần bao năm chinh chiến, họ chắc chắn sẽ có cách.”

“Hi vọng là thế” Phương Nhược Vũ thở dài, thấp giọng nói.

Long Thịnh Hoàng Triều.

“Vi thần tham kiến hoàng thượng.” Trương Bình hành lễ, cung kính nói.

Thanh âm nhu hòa của Trương Bình khiến Nam Phong Thiên Hạo trong vô thức nhướng nhướng mày, ái khanh này của hắn thanh âm lúc nào cũng thật dễ nghe, hèn chi các vị hoàng muội đều đem lòng yêu thích, thậm chí còn bắt hắn tứ hôn. Khổ một nỗi là Trương Bình lại từ chối, ai nha, thật là đau đầu.

“Trương ái khanh không cần đa lễ” Nam Phong Thiên Hạo mỉm cười nói.

“Tạ chủ long ân.” Trương Bình sau khi đứng dậy lập tức đi vào vấn đề chính: “Bệ hạ, thần đã tìm ra gian tế trong nội cung!”

“Là kẻ nào?”

“Ngọc phi nương nương.”

Nam Phong Thiên Hạo có chút ngẩn người, khó nén kinh ngạc nhìn về phía Trương Bình, hắn ngàn vạn lần đều không nghĩ tới Ngọc nhi lại có thể là gian tế, nàng lúc nào cũng ôn nhu hơn nữa còn là một nữ tử vô cùng thông minh, sao có thể?

Nhìn thấy phản ứng của hoàng đế, Trương Bình thở dài, sau đó tiếp tục nói:

“Trước đây quận chúa có dặn dò vi thần, người nói rằng trong cung có nội gián cho nên hi vọng vi thần cùng Lưu Tử tìm ra chứng cứ, loại bỏ kẻ này vào một thời điểm thích hợp, hiện tại thời điểm đó đã đến rồi.”

“Vậy chứng cứ của khanh là gì?”

“Chắc hẳn bệ hạ cũng biết thân thể Ngọc phi từ nhỏ yếu đuối may nhờ một vị thần y ra tay cứu giúp mới được như hiện tại nhưng đổi lại nương nương phải theo bên cạnh vị thần y ấy hai năm?”

“Ân, trẫm xác thật có điều này.”

“Vậy bệ hạ người có biết vị thần y ấy là người của Bất Thiên Nhai?”

Nghe đến cái tên Bất Thiên Nhai, Nam Phong Thiên Hạo giật mình, Bất Thiên Nhai của Vô Ngân Quốc?

“Làm sao khanh có thể biết được, nghe nói vị thần y đó hành tung bí ẩn, cao thủ giang hồ chưa chắc có thể kiếm ra, dựa vào khanh liền có thể?”

“Một mình thần thì không thể nhưng với sự giúp sức của Vô Ảnh Sơn Trang, không gì là không thể!” Trương Bình mỉm cười đáp.

“Khanh và Vô Ảnh Sơn Trang có quan hệ gì?” Nam Phong Thiên Hạo nhướng mày hỏi. Từ lúc nào mà đương kim Trạng nguyên của hắn có giao thiệp với tổ chức tình báo rồi hả?

“Cái này … quận chúa …”

“Được rồi, trẫm hiểu rồi” Nam Phong Thiên Hạo thở dài, thì ra là có quan hệ cùng Lam nhi, chẳng trách …

Trương Bình liếc mắt nhìn trộm hoàng đế, hắng giọng nói:

“Bệ hạ, thỉnh người nghĩ xem, trước khi bệ hạ bị trúng cổ, ai là người cuối cùng được người ân sủng? Và sau khi bị trúng cổ, vị phi tử nào được người độc sủng?”

Nghe đến đây, Nam Phong Thiên Hạo thản nhiên trả lời:

“Người cuối cùng trẫm ân sủng là Ngọc phi, đồng thời cũng là người ta độc sủng trong thời gian đó.”

“Ân, kẻ có thể thân cận nhất với người không ai khác chính là phi tử của người, chỉ một cử chỉ thân mật thôi cũng đủ để hạ cổ, hơn nữa bệ hạ xưa nay người vốn không thích chuyên sủng một phi tử duy nhất, vậy thì cớ sao chỉ độc sủng một mình Ngọc phi?”

“Chuyện này …”

Nhìn thấy biểu cảm do dự của hoàng đế, Trương Bình hừng hực khí thế mà nói:

“Mấy hôm trước quận chúa cầm theo một bức tranh đến gặp thần, người nói đã xác nhận được từ chính miệng Thủ lĩnh Bất Thiên Nhai rằng năm xưa hắn có gặp qua tiểu cô nương này. Nghe nói là tiểu thư đồng của sư phụ hắn, đồng thời Vô Ảnh Sơn Trang cũng đã tìm được chứng cứ xác minh những năm qua Ngọc phi đều cung cấp tin mật thám cho Vô Ngân Quốc, bệ hạ dù người có muốn hay không chuyện này nhất quyết phải được giải quyết.” Trương Bình lạnh giọng nói, trong đầu không ngừng suy nghĩ, hắn cũng có vài lần gặp qua Ngọc phi, điều làm hắn nhớ nhất ở nữ nhân này chính là đôi mắt rất có hồn, ánh mắt nàng nhìn bệ hạ si mê có, oán hận có, đau buồn có, là một đôi mắt không biết nói dối, hơn nữa điều đó còn nói lên mội điều nàng là thật lòng yêu thương bệ hạ, chỉ là tay đã nhuốm máu tươi sao có thể quay đầu được nữa.

Nam Phong Thiên Hạo ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt kiên quyết của Trương Bình, cuối cùng đành phải thở dài một hơi, nói:

“Cho trẫm thời gian ba ngày, ba ngày sau liền cho khanh một kết quả mà khanh mong muốn.”

“Thần sẽ đợi.” Trương Bình mỉm cười cung kính đáp, quả nhiên quận chúa nói không sai, ‘Ái tình là gì mà đòi so với thiên trường địa cửu? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn?’ Trương Bình bước ra khỏi hoàng cung, không ngừng ngâm cứu câu nói của quận chúa.

Đỉnh núi Nhân Thiên.

“Hắt xì!” Nhược Lam gải gải cái mũi, nhíu mày suy nghĩ, là ai đang nhắc nó vậy, thật là có phải hay không nói xấu mình cái gì đi?

Thấy vậy, hắn đưa tay sờ mũi Nhược Lam, ôn nhu hỏi:

“Nàng sao vậy, cảm thấy không khỏe?”

“Không có gì, chúng ta bắt đầu thôi.”

Hắn mỉm cười, lôi trong tay ba thức thần bằng giấy sau đó đọc một vài câu thần chú mà Nhược Lam chẳng thể nào hiểu được. Ba thức thần như được thổi vào một sự sống mới, lập tức cầm lấy một đầu của sợi dây cột vào gốc cây chắc chắn phía bên kia đỉnh núi.

Nhược Lam nhìn chằm chằm ba vật nhỏ đang dần dần biến mất sau làn sương mờ ảo, trong lòng bắt đầu có một loại dự cảm không lành. Một khắc sau, ba tiểu thức thần quay về đậu lên vai hắn, hắn khẽ gật đầu, một tay vươn ra ôm lấy eo Nhược Lam, tay còn lại nắm chặt đầu dây, đạp nhẹ mũi hài bay về phía bên kia.

Tuy nhiên, vừa bay được một phần ba chặng đường thì một luồng chướng khí nồng đượm từ phía sau làn sương xuất bỗng nhiên xuất hiện cuốn lấy chân của Nhược Lam, Nhược Lam theo bản năng rút chân về nhưng vô dụng, chướng khí màu đen như cũ quấn lấy chân nó, càng dãy dụa thì chân càng bị quấn chặt.

Nam tử cả người toát ra một luồng âm khí thâm trầm, rõ ràng ban nãy hắn đã quan sát một cách rất cẩn thận, chính vì không cảm nhận được bất cứ yêu thuật nào cho nên mới yên tâm bay qua đỉnh núi bên kia, nhưng luồng chướng khí này rốt cuộc là sao? Tà khí nặng như vậy vì cái gì hắn không cảm nhận được? Hắn vận chân khí cố gắng giữ lấy Nhược Lam, hiện tại nàng đang bị chướng khí bao bọc nặng tựa ngàn cân, cánh tay của hắn đã bắt đầu đau nhức đến tê dại.

Cả người mồ hôi nhễ nhại, hắn không còn cách nào khác đành phải dùng đến linh lực, cười khổ nhìn Nhược Lam một cái, sau đó lên tiếng nói:

“Giữ chặt lấy ta, cho dù có chuyện gì cũng không được buông tay.”

Nhược Lam cố gắng nén lại cảm giác đau buốt ở cổ chân, ngẩng đầu lên nhìn hắn lo lắng hỏi:

“Ngươi muốn làm gì?”

Đáp lại Nhược Lam là sự im lặng đến đáng sợ của hắn, nó chỉ kịp thấy hắn lẩm nhẩm văn tự gì đó, lập tức một luồng ánh sáng đỏ tươi như huyết vụ xuất hiện lóe sáng cả bầu trời, điều này khiến Nhược Lam chói mắt vô cùng, giây phút đưa tay lên che đi đôi mắt cũng là lúc Nhược Lam nhìn thấy máu tươi từ khóe miệng hắn chảy ra không ngớt, kế tiếp ý thức liền rơi vào một khoảng không sâu thăm thẳm không có lối thoát.