Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 80: Mộng ảo lu mờ (3)




Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Vương phủ.

Sau khi từ chỗ Vĩnh Tuyết Hàn trở về, Nhược Lam lập tức leo lên giường ngủ, suy nghĩ quá nhiều khiến bản thân mệt mỏi, nó muốn ngủ một giấc thật ngon.

Tuy nhiên trong lúc ngủ, Nhược Lam cứ có cảm giác có gì đó không đúng, có một mùi hương rất quen thuộc làm nó mê man.

Ba canh giờ sau.

Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên đập vào mắt Nhược Lam chính là Huyền Viên Thiên Mặc đang cùng nó nằm trên một chiếc giường. Kế đó, Nhược Lam lại đảo mắt nhìn xung quanh, nó liền giật mình khi nhận thấy cảnh tượng nơi này không phải là Vương phủ. Nhược Lam hít một hơi lạnh, gằn giọng nói:

“Huyền Viên Thiên Mặc, ngươi càng ngày càng to gan, dám bắt cóc ta đến An Hiên Quốc.”

“Ai nha, to gan là bản tính rồi, ta bắt cóc nàng đấy, thì thế nào?” Y thản nhiên hỏi ngược lại.

“Ngươi…” Nhược Lam tức giận, thanh âm bởi vì kìm nén mà có chút run rẩy, trong thâm tâm không ngừng chửi rủa hai tiểu đông tây, ta ngủ thì các ngươi phải thức chứ, sao lại lăn ra ngủ cùng để giờ bị bắt cóc rồi nè.

Lãnh Huyết cùng Liễu Mặc hai mặt nhìn nhau, lắc đầu đáp: “Chủ nhân a, không thể trách bọn ta được, hai người bọn ta cũng mệt mỏi mà.”

Nghe hai tiểu đông tây trả lời bằng giọng điệu đáng thương, Nhược Lam đành bất lực thở dài, xem như bản thân xui xẻo vậy.

“Vì sao bắt ta đến đây?”

“Hửm, thích nàng nên bắt!” Như chợt nhớ ra điều gì, y liền hỏi tiếp: “Sao nàng lại nghĩ đây là An Hiên Quốc mà không phải Huyền Viên Hoàng Triều?”

“Nhìn vào sắc trời liền biết, bây giờ là khoảng canh Mùi, ta nhớ rất rõ khi ta ngủ là canh Mão, như vậy vừa tròn ba canh giờ, từ Lãnh Dạ Chi Quốc đến Huyền Viên Hoàng Triều nhanh thì phải mất hai ngày, chậm thì bốn ngày, không thể nào trong ba canh giờ liền tới nơi. Như vậy chỉ có thể là ở An Hiên Quốc.” Nhược Lam trừng mắt trả lời.

Nhìn thấy điệu bộ của Nhược Lam, đôi mắt hoa đào của y nheo lại, khóe miệng câu lên một nụ cười đầy ẩn ý. Nhược Lam ngẩn người nhìn nụ cười của y, sau đó bản thân liền ngửi thấy hương thơm của Nguyệt Lai Hương lượn lờ nơi chóp mũi. Tức thì, Huyền Viên Thiên Mặc nhấc bổng Nhược Lam bế ra ngoài.

Mặc dù không hài lòng nhưng Nhược Lam vẫn phải cắn răng nhịn xuống, dù sao cũng đã đến đây rồi, thôi thì ở lại đây ít hôm điều tra chút tin tức cũng không thành vấn đề. Cùng lắm cho Tiêu Kiếm viết thư đem về cho nhị ca là được.

Nguyệt Ly Viên.

Nhược Lam sững sờ nhìn sắc đỏ ngập tràn nơi đây, một vườn dâu tây bạt ngàn hiện ra trước mắt. Trong lòng mơ hồ dự cảm điều gì đó.

Quan sát biểu tình của Nhược Lam, Huyền Viên Thiên Mặc rất hài lòng, quả nhiên vẫn còn là một tiểu cô nương.

“Thích không, tặng nó cho nàng, muốn thì cứ hái, ta có một số việc cần xử lý, cứ đợi ở đây đến khi ta trở lại đón nàng.”

Dứt lời, Huyền Viên Thiên Mặc xoay người rời đi, Nhược Lam bĩu môi nhìn bóng lưng to lớn của y. Mãi sau khi nhận thấy y đã đi xa, Nhược Lam mới hí hửng lôi hai tiểu đông tây ra lắc lắc.

“Huyết, Mặc, dâu tây kìa, đi hái, đi hái, nhanh lên.”

“Vâng!” Hai tiểu đông tây gật đầu, bắt đầu công cuộc hái dâu.

Ngân Khánh Cung ngập tràn sắc đỏ của hoa đào, từng cánh hoa rơi phủ lấy đôi vai gầy mỏng manh của Hiểu Nguyệt. Nàng nói nàng thích hoa đào, y liền cho người trồng hoa đào cho nàng, nàng nói nàng thích yên tĩnh, y liền ban tặng cho nàng một Ngân Khánh Cung tách biệt với hậu cung. Nhưng là nếu nàng nói nàng không thích những nữ nhân bên cạnh y, thì liệu y có vì nàng mà dẹp bỏ bọn họ? Làm sao có thể chứ, y đa tình như thế, sao có thể.

Nàng vì y mà chấp nhận làm kẻ bội tín, phản bội lại lời thề đã hứa với Thất vương gia Lãnh Dạ Thiên Kỳ, nàng đem cả Hoàng Cung này giao cho y, y lấy mạng kẻ thù diệt gia cho nàng. Như vậy là quá công bằng, sao còn có thể đòi hỏi.

Nghĩ đến đây, Hiểu Nguyệt khóc như lê hoa đái vũ, khuôn mặt tuyệt sắc thấm đẫm nước mắt.

“Lại khóc rồi.” Một thanh âm thập phần từ tính vang lên bên tai khiến Hiểu Nguyệt giạt mình. Nàng ngẩng đầu, lau vội nước mắt, lập tức đứng dậy phúc thân hành lễ:

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”

“Bình thân.” Huyền Viên Thiên Mặc kéo nàng vào lòng, tham lam ngửi mùi hương trên người nàng. Hiểu Nguyệt là nữ nhân duy nhất trên người không sặc mùi hoa phấn như những nữ nhân khác của y, cũng là nữ nhân duy nhất có chữ Nguyệt ân ái với y còn sống tới tận bây giờ. Y vốn chỉ muốn lợi dụng nàng, lợi dụng sự si mê của An Mộc Kiến dành cho nàng, lợi dụng mối thù diệt gia của nàng mà chiếm đoạt An Hiên Quốc, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt của nàng, y lại không thể xuống tay.

“Bệ hạ, thần thiếp nhớ người.” Hiểu Nguyệt mềm mại tựa vào lòng y, nhu thuận nói.

“Ân, vậy tối nay trẫm sẽ ở cạnh nàng.” Huyền Viên Thiên Mặc gật đầu đáp.

Nguyệt Ly Viên.

Nhược Lam đang tao nhã thưởng thức vị chua chua ngọt ngọt của dâu tây thì đột nhiên bản thân đánh một cái giật mình, nó có cảm giác có ai đang nhìn mình.

Khẽ nhíu mày, Nhược Lam lạnh giọng hỏi:

“Là ai? Đã đến sao không xuất hiện?”

Dứt lời, một bóng đen vụt qua trước mặt Nhược Lam, hắn một thân hắc y phiêu diêu tự tại, mái tóc đen huyền xõa dài thướt tha, một đôi con ngươi lạnh lùng nhìn không thấy đáy, sống mũi cao cùng đôi môi đỏ mọng. Lúc này Nhược Lam chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Ông trời a, tuyệt sắc mỹ thụ là đây! Chẳng lẽ là nam sủng của Huyền Viên Thiên Mặc?

Khuôn mặt Nhược Lam lúc thì đăm chiêu, lúc lại hoảng hốt, lúc lại vui mừng khiến cho hắc y nhân kia khẽ nhíu mày:

“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Ta là đang nghĩ ngươi còn đẹp hơn nữ nhân.” Nhược Lam không che giấu, thẳng thắng trả lời.

Nghe xong, hắc y nhân mặc đầy hắc tuyến, môi mỏng nhếch lên, nở nụ cười quỷ dị:

“Quả nhiên là nữ nhân của Huyền Viên Thiên Mặc, nói năng đều rất khó nghe.”

Nghe thấy câu này của hắn, Nhược Lam khóe miệng co giật, dám gọi thẳng tên của Huyền Viên Thiên Mặc, lại còn tỏ thái độ hệt như ghen tuông, OMG lý nào…

“Ha ha, tiểu thụ nhà ngươi a, đừng ghen, đừng ghen. Ta với tướng công nhà ngươi không có gì đâu.” Nhược Lam phẩy phẩy tay nói.

“Tiểu thụ? Tướng công?” Hắc y nhân nhíu mày suy nghĩ, sau vài khắc hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt khó coi tức giận quát:

“Hồ ngôn loạn ngữ! Ta không phải đoạn tụ.”

“Ha ha, ngươi cũng thật thông minh a, hiểu ý của ta luôn. Ai nha, không phải thì thôi.” Nhược Lam cười tươi như hoa nở, vui vẻ dáp lại. Như chợt nghĩ đến điều gì, Nhược Lam lại cất tiếng hỏi: “Ngươi thân phận chắc cũng cao quý, có thể tự do đi lại trong Hoàng Cung, không phải nam sủng của y chẳng lẽ lại là hài tử của y? Không phải chứ, y có con lớn đến thế này à?”

Hắc y nhân lại tiếp tục trừng mắt, nữ nhân này thật biết suy diễn:

“Ta không phải nam sủng của hắn, cũng không phải hài tử của hắn.” Dứt lời, hắc y nhân thi triển khinh công xoay người bay đi mất.

“Ý, ta chưa hỏi xong mà, sao lại rời đi rồi hả. Huyết, Mặc, ngươi nói xem, hắn quả thật rất xinh đẹp nha.”

“Đúng vậy a! Mi thanh mục tú, môi đỏ mọng, dáng dấp lại không to lớn như nam nhân bình thường, đúng chất mỹ thụ nha.” Liễu Mặc hớn hở nói.

“Rất giống nữ nhân nhưng bản lĩnh thì không phải của nữ nhân đâu, hắn ta rất mạnh đấy.” Lãnh Huyết thêm vào.

“Các ngươi đang nói đến ai vậy?” Huyền Viên Thiên Mặc bất ngờ xuất hiện.

Nhược Lam nhướng mày nhìn y, sau đó thấp giọng nói:

“Ngươi là ma à? Tới cũng phải lên tiếng chứ, tính hù chết bọn ta sao?”

“Sự thật là nàng vẫn sống đấy thôi, có chết đâu.” Vừa nói, y vừa đưa tay nhéo chiếc mũi nhỏ xinh của Nhược Lam, thái độ yêu thích không thôi: “Đi thôi, ta đưa nàng trở về.”

Ngọc Huyền Cung.

Đêm hôm đó Nhược Lam nằm mơ, trong mơ xuất hiện một nam nhân, toàn thân y vận một màu đen huyền. Y cong lên khóe môi đứng từ xa nhìn nó hồi lâu thế rồi bỗng dưng tan biến. Điều lạ lùng là mặc dù y đối diện với nó nhưng nó lại không thể nhìn rõ dung nhan của y. Mùi hương thoang thoảng, cử chỉ quen thuộc, rốt cuộc là ai? Là ai mà có thể khiến nó nằm mộng, lưu luyến không thôi?

Trận mưa xuân xối xả làm Nhược Lam tỉnh giấc, đầu đau như búa bổ, giấc mơ vừa rồi hư hư ảo ảo khiến tâm tư cảm thấy rối bời. Nhược Lam rời giường cầm lấy cây ô bước ra ngoài.

Mưa xuân có thể làm hoa cỏ nảy sinh nhưng cũng khiến chúng nhanh chóng lụi tàn, những cánh hoa Mẫu Đơn lúc chiều còn kiều ngạo là thế, giờ đã tan nát héo úa mất rồi. Nhược Lam thở dài, dừng chân tại một mái đình gần đó, chống cằm suy tư.

Nam nhân trong giấc mộng quen thuộc quá, chắc chắc đã từng gặp qua nhưng…trí nhớ của mình xưa nay tốt như vậy, nếu đã từng gặp qua sao lại không nhớ?