Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 76: Hoàng cung dậy sóng (4)




Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.

Huyền Viên Hoàng Triều.

Trong Ngự Thư Phòng lúc này là một nam nhân thân mặc long bào, y có mái tóc màu nâu nhạt óng ả tựa như ánh ban mai nhàn nhạt, không quá chói chang nhưng cũng không quá mờ nhạt, đôi mắt màu xanh lơ với cái nhìn hờ hững được phủ đầy sương khiến cho khuôn mặt tuấn mĩ vốn đã lạnh lùng nay càng băng lãnh hơn, sống mũi cao, kết hợp với đôi môi mỏng lại càng tôn lên vẻ đẹp tuấn mĩ mà lão thiên đã ưu ái ban tặng cho y. Lúc này y đang tập trung nhìn chằm chằm vào cuốn binh pháp trên tay, mày kiếm khẽ chau, y lạnh giọng hỏi:

“Có chuyện gì?”

Dứt lời, một hắc y nhân lập tức quỳ trước mặt y, cung kính nói:

“Hoàng thượng! Long Thịnh Hoàng Triều có biến! Hiện tại Ngũ vương gia của Long Thịnh Hoàng Triều đang bí mật huấn luyện võ sĩ, tất cả đều diễn ra tại một mật đạo, thứ cho nô tài vô năng, không thể tìm ra.”

Nghe vậy, Huyền Viên Thiên Mặc lập tức nhíu mày, trầm giọng phân phó:

“Lập tức gửi mật thư cho Đỗ Minh Sơn, yêu cầu hắn nhất định phải tìm ra mật đạo!”

“Vâng!” Dứt lời, hắc y nhân phi thân rời đi.

Sau khi hắc y nhân kia rời đi, Huyền Viên Thiên Mặc nhếch miệng nở một nụ cười quỷ dị, huấn luyện võ sĩ ư? Liệu có kịp không a, thời cơ sắp đến rồi, ta cũng muốn thử xem Lãnh Dạ Chi Quốc và Long Thịnh Hoàng Triều dùng cách nào để đối phó. Cũng đã lâu rồi không nhìn thấy máu chảy thành sông, tiếng khóc thê lương của những tiện nhân, quả thật có chút nhớ a! Nghĩ đến đây, Huyền Viên Thiên Mặc bật cười không ngớt, con ngươi mà xanh lơ bỗng chốc hóa đỏ…

Vương phủ – Tây sương phòng.

Bây giờ đã là lập xuân, khí trời cũng trở nên tươi mát và dễ chịu hơn rất nhiều, Nhược Lam mở tung cửa sổ vội vàng hít lấy bầu không khí trong lành này, một cơn gió se lạnh phả vào mặt khiến cho tâm tình ưu phiền mấy ngày nay của Nhược Lam giảm đi không ít. Trên mặt thoảng ẩn nét cười thanh nhã, Nhược Lam ngồi trên khung cửa sổ, đôi chân trần trắng noãn khẽ đung đưa qua lại, những khóm hoa Xuyến Chi sặc sỡ màu sắc đang khoe mình rực rỡ dưới nắng xuân, từng đàn bướm nghiêng mình lượn lờ trong gió thoảng, Nhược Lam say sưa ngắm nhìn sắc xuân tươi đẹp thì cơ thể đột nhiên rùng mình, vội vã ngẩng đầu tìm kiếm, Nhược Lam hoảng hốt nhìn lên tán cây cổ thụ gần đó. Nhược Lam bắt gặp một nam nhân thân mặc lục y đang chăm chú nhìn mình, y có mái tóc màu nâu nhàn nhạt, đôi mắt màu xanh lơ đẹp đến mê người. Khẽ nhếch miệng cười, nam tử kia nhẹ nhàng phi thân xuống, từ từ tiến lại gần. Nhược Lam chớp nhẹ hàng mi, thong thả nói:

“Ngươi là ai? Ta chưa bao giờ thấy ngươi, vì sao ngươi lại ở đây?”

“Ta là ta, vì nàng mà đến a.” Lục y nam tử cười ma mị trả lời.

Nghe vậy, Nhược Lam thoáng chau mày, trong lòng âm thầm đánh giá, nam nhân trước mặt quả thật vô cùng tuấn mĩ, từ trước đến nay người có thể làm cho nó sửng sốt ngay từ lần đầu tiên gặp mặt chỉ có Mộ Dung Phi Tuyết, Lãnh Dạ Trúc Quân và Vĩnh Tuyết Hàn, thế nhưng người này còn hơn cả thế. Y có một chút gì đó băng lãnh của Mộ Dung Phi Tuyết, một chút gì đó kiều ngạo của Lãnh Dạ Trúc Quân, một chút gì đó phong nhã của Vĩnh Tuyết Hàn và một chút gì đó rất đặc biệt, một chút gì đó của riêng y.

Lục y nam tử thấy Nhược Lam cúi đầu không nói gì, đôi mắt hoa đào lập tức híp lại, y vươn tay nắm lấy cổ chân của Nhược Lam kéo thật mạnh khiến cho nó mất đà rơi thẳng vào vòng tay của y. Nhược Lam mở to mắt nhìn người nam nhân đang ôm mình, sau đó mày liễu nhanh chóng chau lại, Nhược Lam ngửi được mùi của Nguyệt Lai Hương trên người của y, mùi thơm này rất quen thuộc, trước đây chắc chắn đã từng ngửi qua… Đang trong lúc suy nghĩ xem mình đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu thì trong đầu Nhược Lam vang lên thanh âm thập phần lo lắng của Lãnh Huyết: “Chủ nhân cẩn thận! Hắn chính là Huyền Viên Thiên Mặc”.

Lãnh Huyết vừa dứt lời, Nhược Lam lập tức giật mình, trừng mắt nhìn y. Huyền Viên Thiên Mặc cảm nhận được sự thay đổi của tiểu mỹ nhân trong lòng mình, y nhẹ nhàng hỏi:

“Sao vậy?”

“Thả ta xuống!” Nhược Lam vùng vẫy, chán ghét nói.

“Nếu ta không thả thì sao?” Huyền Viên Thiên Mặc nháy mắt hỏi.

“Ta sẽ giết ngươi!” Nhược Lam nghiến răng trả lời.

“Ha ha! Giết ta? Dựa vào nàng?” Huyền Viên Thiên Mặc nở nụ cười chế giễu.

Nghe vậy, con ngươi đen thăm thẳm của Nhược Lam bỗng chốc hóa thành màu tím, Huyền Viên Thiên Mặc lập tức nhíu mày, y cúi đầu nhìn ba mũi ngân châm đang yên vị trên lồng ngực của chính mình, mâu quang thoáng vẻ ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại tà mị như cũ.

“Ta đã cảnh cáo ngươi rồi!”

“Tiểu mỹ nhân, nàng thật là hung dữ nha.” Huyền Viên Thiên Mặc tươi cười, y đặt nó ngồi lên trên chiếc bàn đá gần đó, vươn tay ra nhổ đi ba cây ngân châm, sau đó đứng yên bất động quan sát biểu tình của nữ nhân trước mặt.

Trái với suy nghĩ của hắn, tiểu mỹ nhân này không những không ngạc nhiên, ngược lại, nàng ta lại vô cùng bình tĩnh, trên khuôn mặt không có lấy nửa điểm dị sắc.

“Từ bao giờ Lãnh Dạ Thiên Kỳ lại có một cơ thiếp lợi hại như thế?”

“Huyền Viên Thiên Mặc! Ngươi vì sao đến đây?”

Nhược Lam vừa dứt lời, con ngươi của Huyền Viên Thiên Mặc khẽ dao động, y lập tức tiến tới nâng cằm của Nhược Lam, thanh âm thập phần quỷ dị đáp:

“Nàng biết ta? Nếu vậy hôm nay nàng không thể nhìn thấy ánh mặt trời được rồi.”

“Ngươi tính dùng cách nào giết ta? Bỏ qua cách hạ độc đi, ta cũng như ngươi bách độc bất xâm.” Nhược Lam nhếch miệng nói, vừa rồi nó đã dùng Huyết Tử Đào hạ độc hắn, đây là loại cực độc, chỉ cần một ngân châm là đủ để lấy đi tính mạng của một con người, thế nhưng y lại không hề hấn gì, điều đó chứng tỏ y là người bách độc bất xâm.

“Bách độc bất xâm? Nếu vậy, ta dùng đến cái này.” Huyền Viên Thiên Mặc nhanh như chớp lôi ra một thanh chủy thủ sắc bén đâm về phía Nhược Lam.

Nhược Lam không né tránh cũng không hoảng hốt, bản thân chỉ thản nhiên ngồi yên tại chỗ, bởi lẽ toàn thân Nhược Lam đang được bao bọc bởi một thứ ánh sáng màu lam đẹp đến mê người, mũi dao vừa chạm vào ánh sáng ấy liền gãy làm hai.

Thấy vậy, khuôn mặt Huyền Viên Thiên Mặc đại biến, y nhướng mày nghi hoặc:

“Nàng là tiên tử?”

Nhược Lam không trả lời hắn mà chỉ đưa tay lên miệng cười khúc khích, sau đó cao hứng nói:

“Đúng vậy, ta là tiên tử nha. Ngươi nghĩ rằng mình giết được ta?”

“Không thể giết nàng nhưng sẽ biến nàng thành của ta.” Huyền Viên Thiên Mặc không hề ngạc nhiên khi nghe câu trả lời Nhược Lam, ngược lại y cười càng đắc ý đáp lại.

“Đó là không thể bời vì chúng ta là kẻ thù. Ta là Nam Phong Trân Lam, Quận chúa của Long Thịnh Hoàng Triều, hoàng đế bệ hạ ngươi có thể cùng ta thương lượng một lát?”

Nhược Lam vừa dứt lời, Huyền Viên Thiên Mặc tươi cười càng xán lạn:

“Nguyên lai là Quận chúa của Long Thịnh Hoàng Triều, nhi nữ của Nam Phong Tử Đằng. Chẳng trách nàng lại xinh đẹp như vậy.”

“Đừng đánh trống lảng, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Nhược Lam tức giận trừng mắt nhìn y.

“Hửm, cái đó có gì đáng nói, vì sao phải thương lượng?”

“Cuộc chiến tranh này là vô nghĩa, ngươi hà cớ phải chấp mê bất ngộ khiến dân chúng phải lầm than.”

“Ai nha! Thì ra nàng đang nói đến chuyện đó.” Huyền Viên Thiên Mặc đưa tay vuốt cằm, khuôn mặt biểu lộ sự ngạc nhiên giả tạo.

“….” Nhược Lam nghiêng đầu, ném cho y cái nhìn cảnh cáo.

“Huyền Viên Thiên Mặc ta trời sinh háo thắng, phàm là những thứ ta muốn, ta nhất định phải có, hiện tại Long Thịnh Hoàng Triều và Lãnh Dạ Chi Quốc là hai quốc gia phồn thịnh nhất, tài nguyên phong phú nhất, nhân tài cũng nhiều vô số kể, chỉ cần có được hai đại quốc gia này, thiên hạ ắt sẽ thuộc về ta. Bất quá lúc này phải dựa vào tên Lãnh Khiết Hàn vô dụng kia trợ giúp một tay, đợi sau khi có được rồi, ta sẽ một tay giết chết hắn, đem toàn bộ Vô Ngân Quốc của hắn sát nhập vào Huyền Viên Hoàng Triều của ta.”

“Hừ! Mơ tưởng hảo huyền, ta quyết không để ngươi toại nguyện!” Nhược Lam bĩu môi nói.

“Ta xưa nay nói được làm được, nàng hãy đợi mà xem biểu ca của nàng Nam Phong Thiên Hạo quỳ gối trước mặt ta.” Y vừa nói vừa tiến đến gần Nhược Lam, sau đó thật nhanh áp sát vào tai nó thì thầm: “Ngày đó sẽ đến nhanh thôi, ta đã ấn định ngày Long Thịnh mất cũng sẽ là ngày ta lập nàng làm phi!”

Dứt lời, Huyền Viên Thiên Mặc phi thân biến mất, Nhược Lam ngẩn người nhìn về hướng y vừa đi, trong lòng dấy lên một cảm giác rất lạ. Một cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, rốt cuộc thứ cảm giác này từ đâu tới?

Long Thịnh Hoàng Triều.

Không khí trầm mặc trong Ngự Thư Phòng này đã kéo dài được hơn một khắc, ba người sáu mắt nhìn nhau không biết phải nói gì, ai nấy cũng đều chau mày ra vẻ trầm tư.

Bỗng nhiên Nam Phong Thiên Hạo đứng bật dậy, lên tiếng nói:

“Tình hình ngày càng nguy cấp, nếu không nhanh chóng xử lý Đỗ Minh Sơn e rằng Long Thịnh sẽ gặp đại họa.”

“Nhưng chúng ta không có bằng chứng, một chút manh mối cũng không!” Nam Phong Dịch Thiên nhướng mày đáp.

“Bệ hạ, Ngũ vương gia nói đúng, chúng ta không thể nóng vội, dục tốc bất đạt.” Thượng Quan Cẩn cung kinh nói.

Nghe vậy, Nam Phong Thiên Hạo giận dữ đập mạnh vào bàn, thanh âm khàn khàn vang lên:

“Hừ, Đỗ Minh Sơn, trẫm không tin không bắt được thóp của ngươi!”

Nhìn thấy hành động này của hắn, Nam Phong Dịch Thiên và Thượng Quan Cẩn nhìn nhau cùng thở dài, bọn họ quả thật bất lực, lẽ ra cách đây một tháng bọn họ đã tìm ra manh mối, thế nhưng chỉ sau một đêm, mọi manh mối bỗng nhiên biến mất không để lại dấu vết, những nội gián được cài vào Đỗ phủ cũng đột ngột mất tích, hiện tại không một ai trở về.