Tác giả: Phi Yến Nhược Lam.
Hoàng Cung.
Hôm nay là ngày cuối cùng sứ giả Phù Tang ở lại đây, Nhược Lam mới sáng sớm đã tiến cung chào hỏi Yuamy, hai người bọn họ cùng nhau đi dạo trong Ngự Hoa Viên, khẽ mỉm cười Yuamy hỏi:
“Hôm nay nàng rất lạ, phải chăng có chuyện gì lo nghĩ?”
Nghe vậy Nhược Lam thở dài một hơi, gượng cười nói:
“À, cũng không có gì quan trọng lắm.”
“Vậy sao? Chắc có lẽ ta đã nhìn lầm rồi.” Yuamy chắp hai tay ra sau, tiêu sái tiến về phía trước, mâu quang khẽ lóe nhưng rất nhanh liền biến mất.
“Ta nghe hoàng thượng nói tình cảm của người và Thiên Vũ tiến triển rất tốt nha.” Nhược Lam cười khúc khích hỏi.
Lời vừa dứt, Yuamy đứng sững lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhược Lam nở nụ cười rạng rỡ:
“Ta không biết chàng đối với ta như thế nào nhưng ta biết mình thật sự thích chàng, chỉ là…” Yuamy ngập ngừng không nói tiếp.
“Chỉ là khoảng cách làm người e ngại?” Nhược Lam tiến đến gần Yuamy nhẹ nhàng hỏi:
“Không chỉ là khoảng cách, còn có quan niệm nữa. Ta thân là công chúa cho nên lòng kiêu hãnh cũng như sự tự tôn luôn được đặt lên hàng đầu, ta không muốn chung phu quân với bất cứ nữ nhân nào khác, chỉ tiếc là …” Yuamy thở dài, bất mãn nói.
“Công chúa, người nói vậy chứng tỏ người vẫn chưa hiểu đệ đệ của ta, năm nay đệ ấy cũng đã mười sáu tuổi, nam nhân ở độ tuổi này theo lý mà nói thì phải thành gia lập thất rồi. Nhưng mà công chúa người nhìn xem, đệ ấy ngay cả một cơ thiếp còn không có.” Nhược Lam mỉm cười trấn an.
“Ta biết, nhưng chàng vẫn còn quá trẻ, trước mặt là như vậy thế nhưng tương lai ai biết được chuyện gì xảy ra.”
“Quá khứ chỉ là kỷ niệm, tương lai là điều quá xa vời chỉ có hiện tại mới là quan trọng nhất, nếu người cứ do dự không quyết đoán chỉ e sau này sẽ vô cùng hối hận! Tình yêu là một đóa hoa đẹp, nếu công chúa muốn hái thì phải có đủ dũng khí đứng bên bờ vực thẳm, phải biết nắm chắc cơ hội, đi sai một bước vực sâu nghìn trùng, thế nhưng cứ sợ hãi mà không tiến lại khiến con người ta nuối tiếc đến cuối cuộc đời. Nếu như có một nam nhân yêu ta và ta cũng yêu người đó, vậy thì ta tình nguyện làm con thiêu thân nhảy vào biển lửa còn hơn sống trong sự hoài niệm, dằn vặt của quá khứ.” Nhược Lam nhìn thẳng vào mắt của Yuamy, nói rõ từng câu, từng chữ.
Một lời này khiến Yuamy giật mình hoảng hốt, đôi lông mày thanh tú nhanh chóng chau lại, thất thần nhìn vào đường chân trời phiá xa. Nhược Lam thoáng mỉm cười, sau đó xoay người tiến về phía Ngự Thư phòng.
Lãnh Dạ Trúc Quân ngạc nhiên nhìn lam y nữ tử trước mặt, khuôn mặt thoáng một tia dị sắc, sau đó vội vàng hỏi:
“Quận chúa, nàng thật sự nghĩ cửu đệ có thể làm sứ giả?”
“Ân!” Nhược Lam gật đầu khẳng định.
“Nhưng mà cửu đệ…” Lãnh Dạ Trúc Quân nhăn mày trầm tư giây lát.
“Hoàng thượng, người đừng nên nhìn Vũ đệ bằng con mắt của một hoàng huynh đối với đệ đệ mà hãy nhìn đệ ấy dưới con mắt của một nam nhân.”
“Nam nhân?” Lãnh Dạ Trúc Quân trong lòng âm thầm tính toán, cửu đệ của hắn tuy rằng tính tình có đôi lúc trẻ con và yếu đuối thế nhưng những lúc cần mạnh mẽ đệ ấy liền mạnh mẽ, những lúc cần quyết đoán, đệ ấy liền quyết đoán, mấy ngày nay động tĩnh của đệ ấy với công chúa Yuamy đều được các nha hoàn báo cáo lại, bọn họ dường như có cảm tình với nhau, lần này nếu như cử cửu đệ đi Phù Tang dưới sự hậu thuẫn của công chúa Yuamy, vậy thì đối với Lãnh Dạ Chi Quốc chẳng phải có lợi sao? Nghĩ vậy, Lãnh Trúc Quân nhếch miệng, hài lòng gật đầu:
“Đúng vậy! Cửu đệ cũng không còn nhỏ nữa, thân là thần tử của Lãnh Dạ Chi Quốc thì phải biết đóng góp một phần công sức cho quốc gia. Hảo! Trẫm đáp ứng cho đệ ấy làm sứ giả!”
Nghe vậy, Nhược Lam ôn nhu mỉm cười, trong lòng thở phào một hơi, với tính cách ham chơi, thích đi du ngoạn của Vũ đệ thì việc đi Phù Tang lần này chẳng khắc gì dâng mỡ lên tận miệng mèo, Phù Tang là đất nước có phong cảnh rất đẹp, thời gian đi sứ của đệ ấy chắc chắn sẽ kéo dài, tình cảm của Yuamy và Vũ đệ cũng theo đó mà được bồi đắp, hơn nữa hi vọng chuyến đi lần này có thể giúp đệ ấy tránh được tai kiếp.
Mặc dù lúc này Nhược Lam đang cúi thấp đầu không để lộ bất cứ điều gì khác thường, thế nhưng Lãnh Dạ Trúc Quân hắn có thể cảm nhận được hôm nay Nhược Lam có vấn đề, chẳng lẽ cơ thiếp trong phủ lại gây khó dễ cho nàng? Cũng không đúng, nàng không gây khó dễ cho bọn họ thì thôi, bọn họ lý nào lại dám khi dễ nàng? Hay là thất đệ lại làm gì có lỗi?
Khi Nhược Lam ngẩng đầu lên cũng là lúc bắt gặp ánh mắt đầy hoài nghi của Lãnh Dạ Trúc Quân, nó chớp nhẹ hàng mi, ho khan một tiếng:
“Khụ! Hoàng thượng, trên mặt ta có dính gì sao?”
“A! Không có, không có!” Lãnh Dạ Trúc Quân vội vã lắc đầu
“Thật sự không có?” Nhược Lam nhướng mày hỏi lại.
“Ân.” Lãnh Dạ Trúc Quân gật đầu lia lịa
Nhìn thấy biểu tình này của hắn, Nhược Lam khó nén được bật cười thành tiếng, quả nhiên là hoàng huynh của Thiên Vũ, biểu hiện vô cùng thú vị.
“Cũng đã trễ rồi, ta không làm phiền hoàng thượng nữa.”
“Ừm. Để Văn công công tiễn nàng.”
“Không cần làm phiền Văn công công, ta tự đi được.” Dứt lời, Nhược Lam lập tức mở cửa Ngự Thư phòng trở về Vương phủ.
Sau khi từ Hoàng Cung trở về, Nhược Lam lập tức nhốt mình trong phòng, nó mệt mỏi dựa người vào trường kỷ đặt gần cửa sổ, đang trong lúc muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì Tiêu Kiếm lại xuất hiện:
“Tiểu thư!”
“Ừm!” Nhược Lam khẽ lên tiếng.
Nhìn thấy vẻ uể oải của Nhược Lam, Tiêu Kiếm lo lắng hỏi:
“Người cảm thâý không khỏe?”
“Không sao, chỉ hơi mệt một chút, đã điều tra được gì chưa?”
“Trong phủ không có ai nuôi bồ câu, tuy nhiên cửa hàng hồi môn của Lục phu nhân thì có!”
“Lục phu nhân?” Nhược Lam nhíu chặt hai mi, trong đầu hiện ra một nữ tử dáng dấp nhỏ nhắn, khuôn mặt kiều diễm động lòng người, trong đám cơ thiếp nàng ta có vẻ như là người dịu dàng nhất, cũng không thường xuyên cùng đám cơ thiếp kia dây dưa một chỗ mà chỉ lặng lẽ một mình, trông có vẻ đáng thương.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Nhược Lam, Tiêu Kiếm tiếp tục nói:
“Lục phu nhân tên thật là Mục Hương Lan, là nữ nhi dòng thứ nữ của Mục Sinh, hiện đang là Thượng Thư Bộ Lễ trong triều. Trước khi được gả vào Vương phủ làm thiếp, Mục Sinh đã cho nàng ta năm cửa hàng làm của hồi môn, một trong năm cửa hàng đó là khách điếm!”
Nghe đến đây, Nhược Lam theo thói quen bất giác lại đưa tay vuốt ve khóe miệng của mình, khách điếm ư? Khôn ngoan đấy chứ, không trực tiếp nuôi bồ câu trong phủ mà lại nhờ khách điếm che giấu cho mình, dù sao cũng là thiếp của Thất vương gia, khách điếm tất nhiên phải sang trọng một chút, mà đã sang trọng thì khách đến trọ chắc chắn thuộc tầng lớp trung lưu và thượng lưu, đồ ăn cũng theo đó mà phong phú hơn dân thường. Bồ câu là một trong những nguyên liệu thượng hạng, một khách điếm như vậy nuôi bồ câu là chuyện bình thường, sẽ ít ai để ý tới. Nghĩ đến đây, Nhược Lam nhếch miệng hướng Tiêu Kiếm phân phó:
“Ngươi đi điều tra xem mấy ngày trước Lục phu nhân hoặc nha hoàn của nàng ta có ra khỏi phủ không, nếu có thì phải điều tra cho được là đi đâu!”
“Thuộc hạ đã rõ.” Dứt lời, Tiêu Kiếm phi thân biến mất.
Gian phòng lúc này chỉ còn lại một mình Nhược Lam, từ khi nhìn thấy bầu trời đỏ rực cùng với sự xuất hiện quá đường đột của Vô Ngân hoàng đế thì trong lòng nó cứ có cảm giác thấp thỏm không yên. Đại sư phụ đã từng nói trước khi giông bão kéo đến trời đất sẽ cho ta điềm báo, dù là nhỏ nhoi nhưng nếu tinh ý liền có thể phát hiện thậm chí hóa giải nó. Nếu quả thật sự xuất hiện của hắn cùng với bầu trời đỏ kia là điềm báo, vậy thì giông bão lần này sẽ là gì? Nhược Lam càng nghĩ thì mọi chuyện càng rối tung, cảm giác được một cơn đau đầu ập đến, nó khẽ đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, bỗng nhiên một tiếng “chi nha” vang lên làm nó giật mình, một nhân ảnh ma mị xuất hiện trong tầm mắt của nó, lại là hắn!