Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 65: Kết giao bằng hữu (5)




Nhận thấy tình huống có vẻ khó xử, Lãnh Dạ Thiên Vũ liền tiến lên lay nhẹ cánh tay của Nhược Lam. Lúc này, Nhược Lam mới hoàn hồn quay sang nhìn hắn, buồn bực nói:

“Không có gì đâu! Tỷ cảm thấy hơi mệt một chút thôi.”

“Thì ra là Quận chúa cảm thấy mệt mỏi trong người, chi bằng người hãy ở lại đây nghỉ ngơi đi. Dù sao…” Lời còn chưa có nói xong thì đã bị một thanh âm lành lạnh vang lên ngăn cản.

“Không được!” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhanh như chớp tiến đến ôm eo của Nhược Lam, trừng mắt nhìn Lãnh Dạ Trúc Quân.

“Ái chà! Thất đệ, sao đệ lại phản ứng mãnh liệt như thế a?” Lãnh Dạ Trúc Quân thanh âm mang vài phần trêu chọc, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn chằm chằm vào cánh tay đang ôm lấy eo của Nhược Lam.

“Hoàng huynh, đừng tưởng đệ không biết huynh nghĩ gì.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhếch miệng nói.

Nhược Lam càng lúc càng cảm thấy khó thở, đầu lại bắt đầu choáng váng. Khẽ thở dài, Nhược Lam xoay người tựa vào vòm ngực rắn chắc của hắn, thanh âm chứa đựng sự mệt mỏi:

“Ngươi đưa ta trở về thôi, ta không muốn ở đây.”

Nghe vậy Lãnh Dạ Thiên Kỳ hất cằm về phía hoàng huynh của mình, trên miệng nở nụ cười thắng lợi. Lãnh Dạ Trúc Quân thấy vậy lập tức lắc đầu, giơ hai tay lên đầu tỏ ý đầu hàng. Lãnh Dạ Thiên Vũ lúc này cũng chạy đến đưa tay sờ vào trán Nhược Lam, thanh âm đầy lo lắng nói:

“Tỷ tỷ, tỷ bị sốt rồi, để đệ cho mời ngự y.”

“Không cần đâu, đệ mời làm gì, tỷ chính là đại phu nè, hơn nữa tỷ có chuyện muốn nhờ đệ.” Nhược Lam nhíu mày nói.

“Ân. Tỷ nói đi.”

“Đệ hãy đến gốc cây Ngọc Lan ban nãy, lấy cây đàn tỳ bà đem đến cho tỷ.”

“Ân. Nhưng…” Lãnh Dạ Thiên Vũ đang tính hỏi thêm gì đó nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Nhược Lam, hắn liền nuốt những lời muốn hỏi vào trong, lập tức chạy đi làm nhiệm vụ.

Sau khi Lãnh Dạ Thiên Vũ rời đi, Nhược Lam ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lãnh Dạ Trúc Quân, vẫn là dùng ánh mắt dị thường đó nhìn hắn, tiếp đó nhẹ giọng nói:

“Bệnh tình của Thái hậu cũng không còn gì nguy hiểm, hiện tại thân thể ta không khỏe, khi khác sẽ ghé thăm người.”

“Ân. Ta cũng không quấy rầy nữa.”

Vương phủ.

Thời điểm bọn họ trở về cũng đã là xế chiều, Lãnh Dạ Thiên Kỳ vừa mới bế Nhược Lam đặt chân vào Tiền sảnh thì ngay lập tức một đoàn cơ thiếp xiêm áo lòe loẹt, phấn son đầy mặt đã lao nhao tiến về phía bọn họ.

“Thần thiếp thỉnh an Vương gia.” Lý trắc phi phong thái điềm đạm, phúc thân hành lễ.

“Tiện thiếp tham kiến Vương gia.” Mười bốn cơ thiếp còn lại cũng đồng thanh phúc lễ.

“Đứng dậy cả đi.”

“Vương gia, vị tiểu thư này là bị ốm sao? Sắc mặt nàng không được tốt. Có cần thiếp cho mời đại phu tới hay không?” Lý trắc phi sau khi đứng lên liền lo lắng hỏi.

Lãnh Dạ Thiên Kỳ nhíu mày, đôi mắt không ngừng quan sát biểu tình của Nhược Lam.

Cảm nhận được ánh mắt thăm dò của hắn, Nhược Lam lập tức nghiêng đầu nhìn về phía Lý trắc phi, bộ dáng của nàng ta lúc này rất nhu mì, thậm chí trên khuôn mặt có phảng phất nét phiền muộn, cứ như thể vì bệnh tình của nó mà lo lắng vậy. Thế nhưng mẫu thân từng nói rằng, không nên nhìn bề ngoài của một nữ tử mà đánh giá, đó chính là sai lầm lớn nhất của nam nhân, thân là nữ nhân nhà Phi Yến, quyết không được để bề ngoài của chính nữ nhân đánh lừa, đó là điều xỉ nhục lớn nhất. Khẽ nhếch miệng, Nhược Lam thâm trầm nói:

“Cảm tạ Lý trắc phi đã lo lắng, chỉ là thân thể có chút không thoải mái. Thiên Kỳ, đưa ta về phòng.”

Lãnh Dạ Thiên Kỳ thấy Nhược Lam không có bất cứ biểu hiện tức giận nào mới yên tâm thở phào một hơi, tiếp đó lướt qua mặt các cơ thiếp, bế Nhược Lam trở về phòng. Lý trắc phi lúc này đầu cúi thấp, đáy mắt thoáng hiện lên một đạo quang sắc lạnh liếc nhìn bóng lưng của Lãnh Dạ Thiên Kỳ, các cơ thiếp còn lại ai cũng bất bình không thôi, Vương gia chưa bao giờ đối xử dịu dàng với bọn họ như vậy, thậm chí còn dám gọi thẳng tên của Vương gia, ả ta là ai mà có được đặc quyền đó chứ.

Tây sương phòng.

Sau khi đặt Nhược Lam nằm xuống giường, Lãnh Dạ Thiên Kỳ vươn bàn tay thon dài lên vuốt ve khuôn mặt của Nhược Lam, thanh âm ôn nhu hỏi:

“Nàng thật sự không sao?”

“Ừm, hơi mệt một chút, ta sẽ khá hơn nếu ngươi rời khỏi đây.” Nhược Lam lạnh lùng đáp trả.

Lời vừa dứt, cánh tay thon dài của hắn khựng lại, đáy mắt ẩn hiện một tia mất mát, thanh âm có chút bất đắc dĩ nói:

“Được rồi, nàng nghỉ ngơi đi.”

Sau câu nói đó, hắn lập tức xoay người rời khỏi phòng.

“Chủ nhân!” Lãnh Huyết, Liễu Mặc đồng thanh gọi.

“Ừm.”

Nghe thấy thanh âm yếu ớt của Nhược Lam, Lãnh Huyết chau mày bay về phía đầu giường, tiếp đó những cánh hoa tường vi lam bỗng nhiên xuất hiện bao quanh cả căn phòng, một mùi thơm mát lạnh xộc vào mũi làm nó cảm thấy vô cùng thoải mái. Ước chừng khoảng nửa khắc sau, những cánh tường vi biến mất, kế tiếp là thanh âm quen thuộc của Liễu Mặc vang lên:

“Chủ nhân, người thấy khỏe hơn chưa?”

“Ân. Ta đỡ rồi.” Nhược Lam mỉm cười trả lời.

“Chủ nhân! Người nên cẩn thận, thứ đó không tốt đâu.” Lãnh Huyết ngồi trên đùi Nhược Lam, nhàn nhạt nói.

Liễu Mặc cũng bay tới ngồi cạnh Nhược Lam, sau đó nhanh nhảu nói:

“Lãnh Huyết nói đúng a, thứ đó không tốt, không tốt.”

Nhìn thấy dáng vẻ khả ái của Liễu Mặc, Nhược Lam nhịn không được vươn tay nhéo nhéo má của hắn một cái, kế đó mới thấp giọng hỏi:

“Lãnh Huyết, ngươi nghĩ sao về Lãnh Dạ Trúc Quân?”

“Kiếp tước của hắn là một thư sinh nghèo, tính tình vô cùng thiện lương, bởi vì cứu sủng vật của Thiên hậu cho nên mới qua đời, vì muốn thay sủng vật trả ơn cứu mạng cho nên Thiên đế và Thiên hậu quyết định cho hắn trở thành chân mệnh thiên tử, được thần linh bảo hộ ở kiếp này.”

“Thì ra là như vậy, thảo nào…” Sau lời nói lấp lửng ấy, Nhược Lam lại tiếp tục rơi vào trầm mặc. Lãnh Huyết và Liễu Mặc bốn mắt nhìn nhau khẽ gật đầu, đồng dạng biến mất.

Đào Viên.

“Trắc phi!” Thu Hồng, nhất đẳng nha hoàn phúc thân hành lễ, sau đó nói tiếp: “ Đã cho người điều tra nhưng đến giờ vẫn chưa có manh mối ạ.”

Lý trắc phi đang ngồi thưởng trà nghe vậy lập tức ngẩng đầu:

“Sao có thể…không lý nào lại như vậy!”

“Nô tỳ nghĩ nàng ta ắt hẳn là một cô nhi, bởi thế cho nên đến giờ mới không điều tra được thân thế của nàng ta.” Thu Hồng thấy Lý trắc phi sắc mặt khó coi, lập tức tiến lên nói.

“Được rồi, ngươi lui ra đi.” Lý trắc phi phất tay áo, hướng Thu Hồng nói.

“Ân.”

Sau khi Thu Hồng rời đi Lý trắc tâm bất an không thôi, nàng ta không thể nào là một cô nhi được. Vị cô nương đó da thịt trắng nõn, mi thanh mục tú, dáng đi uyển chuyển quyết không phải hạng ngu dân tầm thường. Nghĩ tới đây, Lý trắc phi âm thầm cắn răng, sự xuất hiện của nàng ta chính là trở ngại lớn nhất cho vị trí chính phi của nàng, nhất định phải diệt trừ.

Nguyệt Viên.

“Đại tỷ, tỷ mau nghĩ cách gì đi!” Hồng y nữ tử chau mày nói.

“Thất muội, không được nóng vội, dục tốc bất đạt.” Huỳnh y nử tử vội vàng lên tiếng.

“Nhị tỷ a! Tỷ sao có thể nhẫn nhịn như thế.” Thất phu nhân bất bình nói.

“Thất muội, nhị muội nói đúng đấy, dựa vào sự việc chiều nay thì thấy, Vương gia rõ ràng hết mực cưng chiều ả ta, nếu như chúng ta vô cớ gây sự, chắc chắn sẽ tự chuốc họa vào thân.”

“Ân. Tỷ tỷ, tỷ nói vậy phải chăng đã có cách?” Nhị phu nhân mỉm cười hướng Đại phu nhân hỏi.

“Các muội nghĩ sao?” Đại phu nhân đưa tay lên vuốt ve mái tóc đen bóng của mình, thanh âm lạnh buốt nói.

Nhị phu nhân cùng Thất phu nhân hai mặt nhìn nhau, bọn họ sao lại không biết, xưa nay Đại phu nhân luôn là người túc trí đa mưu, chính vì vậy bọn họ mới cố ý tạo quan hệ tốt với nàng ta, chỉ hi vọng nàng ta không tính kế lên người bọn họ, xem ra chuyện lần này phải dựa vào Đại phu nhân rồi.