Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 58: Nhân ảnh (7)




Canh ba – Lưu phủ.

Bạch Bạch lén la lén lút chui vào bụi cây gần cấm địa, khuôn mặt hắn giờ này rất ngưng trọng khác hẳn cái vẻ vô tư thường ngày, miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.

“Úm ba la, biến!” Dứt lời một luồng khói trắng xuất hiện, cơ thể mỹ miều của Bạch Bạch cũng theo đó mà biến mất. Trong bụi rậm giờ đây chỉ còn lại một con chuột bạch đang từng bước từng bước chui vào cấm địa.

Hắn mất hai khắc mới có thể biến ra cái hình dạng như bây giờ, biết thế ban đầu đã nghe lời tiểu sư phụ học cách biến hóa rồi. Lê lết vào bên trong cấm địa, Bạch Bạch cả kinh nhìn nam nhân tay chân đang bị xiềng xích khóa chặt, khuôn mặt này, vóc dáng này. Đây chẳng phải là….

“Lưu Khiêm, vẫn tốt chứ hả?” Một thanh âm vang từ phía sau vang lên làm Bạch Bạch rợn cả người.

“Hừ, ngươi đâu có phải người mù, nhìn qua liền biết cớ gì còn hỏi.” Người đang bị xiềng xích khinh bỉ trả lời.

“Haha! Đã ba năm rồi, thế mà miệng lưỡi của ngươi vẫn cứ sắc bén như thế, ta đến đây là để thông báo cho ngươi một chuyện…”

Bỏ lại hai người bọn họ trong cấm địa, Bạch Bạch lập tức chạy ra ngoài, chui vào bụi rậm gần đó biến lại thành hồ ly đi đến Song Nguyệt Lâu.

Lúc này tại Song Nguyệt Lâu, Nhược Lam đang chăm chú đọc ba cuốn sách đặt ở trên bàn, mày liễu chau lại nồng đượm.

“Chủ nhân. Những sổ sách này có vấn đề gì sao?” Liễu Mặc lên tiếng hỏi.

Nghe vậy, Nhược Lam buông quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Liễu nói:

“Cũng không có gì, chỉ là không ngờ trong vòng ba năm, Lưu tri huyện lại có thể tham ô một khoảng tiền lớn như vậy.”

“Bao nhiêu?”

“Năm trăm vạn lượng.”

“Gì cơ? Năm trăm vạn? Hắn ta đi cướp ngân khố hay là buôn ma túy?” Liễu Mặc đưa đôi bàn tay nhỏ xíu lên vuốt cằm, bộ dáng ra vẻ rất đăm chiêu.

“Ngân khố cái đầu nhà ngươi, gì mà ma túy, thời này làm gì có cái đó.” Lãnh Huyết trừng mắt nhìn Liễu Mặc.

“Ờ ha, ta quên mất, há há.”

“Để có được ba cuốn sổ sách này, người của Vô Ảnh Sơn Trang đã phải cài nội gián vào một trăm hai mươi hai phú hộ trong thành cũng như các vùng lân cận, ta thật sự không ngờ, hắn ta lại to gan như vậy, đây là một khoảng tiền không nhỏ.”

“Chậc, dĩ nhiên rồi, nếu đã tham nhũng thì phải tham một khoảng khổng lồ chứ, tham nhỏ tham làm cái quái gì.” Liễu Mặc cười ha hả đáp lại/

“Bạch Bạch đến, mau mau trốn đi.” Lãnh Huyết kéo tay Liễu Mặc biến mất.

“Chủ nhân!” Bạch Bạch thở dốc từ cửa sổ nhảy vào.

“Có chuyện gì?”

“Trong cấm địa đó…có có…”

Nhược Lam nhướng mày hỏi:

“Có gì?”

“Có tới hai Lưu tri phủ.” Bạch Bạch thở hổn hển nói

Nghe vậy Nhược Lam giật mình, có hai Lưu tri phủ? Chẳng lẽ là sinh đôi, thế nhưng theo như điều tra của Vô Ảnh Sơn Trang, Lưu tri phủ là con một, sao bây giờ lại nhảy ra thêm một Lưu tri phủ? Nếu vậy thì ngoại trừ sinh đôi, chỉ có thể là dịch dung.

Sau khi ổn định lại hơi thở, Bạch Bạch lại nói tiếp:

“Trong đó rất là tối, ta phải biến thành chuột mới vào được, vừa mới tiến vào liền thấy một Lưu tri phủ tay chân bị xiềng xích, cả cơ thể máu tươi chảy ra không ngớt, sau đó lại có thêm một Lưu tri phủ bước vào, hai người bọn họ nói chuyện với nhau, thái độ rất thù hằn.”

“Bạch Bạch, ngươi trở về Lưu phủ cùng Lưu Tử âm thầm điều tra xem bà mụ đỡ đẻ cho Lưu tri phủ là ai, một khi điều tra được, lập tức tới báo cáo cho ta.” Nhược Lam trầm giọng phân phó.

“Ân.” Dứt lời Bạch Bạch phi thân ra cửa sổ trở về Lưu phủ.

Nhược Lam tay xoa xoa huyệt thái dương, nếu như là dịch dung chắc chắn phải có sơ hở, những cơ thiếp trong phủ là người thường xuyên tiếp xúc với hắn, lý nào lại không nhận ra, khuôn mặt, thanh âm có thể thay đổi thế nhưng cử chỉ, những thói quen thường ngày sao có thể chứ?

Lưu Phủ.

“Thiếu gia.” Bạch Bạch vội vã chạy vào.

“Bạch Bạch có chuyện gì?” Lưu Tử nhíu mày ngẩng đầu hỏi.

“Quận chúa nói người cùng với nô tỳ phải điều tra cho được bà mụ đỡ đẻ cho Lưu tri phủ là ai.”

“Bà mụ? Nhưng để làm gì?”

“Hồi nãy nô tỳ….” Bạch Bạch đang tính mở miệng nói hắn vừa nãy mới biến thân thành chuột đi vào cấm địa, nhưng rồi chợt nhớ ra Lưu Tử là con người, nói vậy sẽ làm hắn nghi ngờ, suy nghĩ một chút, Bạch Bạch lên tiếng: “ Hồi nãy nô tỳ có nghe Quận chúa nói là người đã đột nhập vào cấm địa.”

“Cái gì?” Lưu Tử sửng sốt nhìn chằm chằm Bạch Bạch

Trước cái nhìn của hắn, Bạch Bạch chột dạ cúi thấp đầu, thanh âm nhỏ nhẹ nói:

“Thiếu gia! Sao lại nhìn nô tỳ như vậy, nô tỳ không có biết gì đâu, Quận chúa võ công rất cao, vào được cấm địa là chuyện thường mà.”

“Ân. Ta cũng đâu có nói gì.” Lưu Tử bật cười khi nhìn thấy biểu hiện của Bạch Bạch, nha đầu này càng lúc càng dễ thương.

“Quận chúa còn nói trong cấm địa có một người giống hệt phụ thân của ngài.”

“Giống hệt phụ thân? Sao có thể?” Cuốn sách trong tay Lưu Tử rơi xuống, đôi bàn tay run run, thanh âm thập phần bất an trả lời.

Nhìn thấy Lưu Tử có biểu hiện dị thường, Bạch Bạch nhíu mày hỏi:

“Thiếu gia! Người sao vậy?”

“Ta…chuyện này…nàng có chắc là Quận chúa đã nói trong cấm địa có một người giống hệt phụ thân?”

“Ân. Tai nô tỳ rất thính nha, không có nghe sai đâu.” Bạch Bạch chu mỏ lên đáp trả.

“Nói vậy nghĩa là Quận chúa đã từng gặp qua phụ thân?” Lưu Tử nghi ngờ hỏi.

“Ách. Dĩ nhiên! Đâu phải chỉ có một mình nô tỳ trà trộn vào đây, Quận chúa cũng từng lén lút vào đây quan sát Lưu tri phủ mà.” Bạch Bạch một tay xoắn xoắn tóc mai của mình, cúi thấp đầu trả lời.

“Không cần phải điều tra bà mụ đã đỡ đẻ cho phụ thân đâu, ta hiểu ý của Quận chúa rồi, thắc mắc trong lòng của người,ta có thể giải.” Lưu Tử thở dài nói.

“Thật vậy sao?” Nhược Lam ở đằng sau tấm bình phong thò đầu ra nhìn Lưu Tử hỏi.

Lưu Tử và Bạch Bạch đồng thời giật mình, quay đầu về hướng vừa phát ra âm thanh.

“Chủ nhân! Người cứ y như ma ấy.” Bạch Bạch trừng mắt nói.

“Ân. Há há sao không thích ta tới à, thế thôi ta đi về.”

“Thảo dân tham kiến Quận chúa.” Lưu Tử quỳ gối hành lễ.

“Bình thân đi a.”

“Lưu Tử vừa rồi ngươi nói thắc mắc trong lòng ta ngươi có thể giải, bây giờ ta có ở đây rồi, ngươi mau nói đi.”

“Phụ thân của thảo dân quả thật có một người đệ đệ song sinh. Dung mụ mụ, người đã đỡ đẻ cho nội tổ mẫu là người tứ cố vô thân, nội tổ mẫu thương tình cho nên giữ bà ấy lại làm việc trong nhà, sau khi Dung mụ mụ qua đời, nữ nhi của Dung mụ là Dung Tú Liên cũng theo nghề này, thế nhưng ba năm về trước Dung Tú Liên đột nhiên mất tích.”

“Đột nhiên mất tích, thời điểm cũng là ba năm trước?” Nhược Lam nhướng mày hỏi.

“Ân. Lúc trước thảo dân đã từng nghe Dung Tú Liên kể lại, bà ấy nói Dung mụ trước khi qua đời đã đem bí mật được giữ kín suốt bốn mươi năm nói ra. Cái ngày mà nội tổ mẫu hạ sanh một cặp song sinh cũng chính là ngày để lại nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng Dung mụ, hai đứa trẻ còn đỏ hỏn được sanh ra, một đứa dung mạo tuấn tú, một đứa bả vai trái có một vết bớt mặt quỷ bẩm sinh. Nội tổ phụ thân là một thương nhân, ông rất sợ điều này sẽ đem lại tai ương, chính vì vậy đã sai Dung mụ mụ đem nghiệt chủng kia giết chết. Dung mụ mụ không đành lòng cho nên đã đem đứa bé đó đặt ở trước sân một ngôi nhà ở ngoại thành, mặc cho số phận quyết định. Chuyện này cứ thế mà trôi qua, ngoại trừ nội tổ phụ, nội tổ mẫu và Dung mụ ra không ai biết, cho đến một ngày Dung Tú Liên lại đột ngột nói ra bí mật mà mẫu thân của bà giấu kín suốt bốn mươi năm. Lúc đó thảo dân không nghĩ gì nhiều chỉ là im lặng không nói gì, thế nhưng cho đến bây giờ, khi nghĩ lại hành động của Dung Tú Liên hôm ấy quả thật rất khác thường.”

“Lưu Tử, ta e rằng phụ thân hiện tại của ngươi chính là…”

“Thảo dân có một thắc mắc, nếu quả thật người hiện tại chính là đệ đệ song sinh của phụ thân, vậy thì tại sao giọng nói, cử chỉ, những thói quen hằng ngày đều giống nhau như đúc, ngay cả thảo dân cũng không nhìn ra bất kỳ sơ hở gì?”

“Có hai khả năng, một là vì là huynh đệ song sinh, có thần giao cách cảm, những thói quen và sở thích vì thế mà trở nên giống nhau, hai là vị đệ đệ kia đã sớm trà trộn vào trong phủ, ngày ngày âm thầm quan sát những thói quen, cử chỉ của đối phương, sau đó âm thầm tiến hành kế hoạch. Tuy nhiên Lưu Khiêm-phụ thân của ngươi từ nhỏ đã sống trong nhung lụa mỗi cái nhấc tay đều cho thấy sự cao quý, còn vị đệ đệ kia theo lời Dung mụ nói thì được đặt ở một ngôi nhà ở ngoại thành, nếu quả thật còn sống, như vậy cuộc sống chắc chắn sẽ cực khổ, theo lý không thể có được những cử chỉ tao nhã như của Lưu Khiêm. Do vậy ta thiên về khả năng thứ hai.”

“Ý của người là đệ đệ của phụ thân đã sớm biết được sự thật cho nên mới nuôi chí báo thù?”

“Đúng vậy, một đứa trẻ vừa mới được sanh ra lại bị chính cha đẻ của mình sai người giết chết, tất cả những vinh hoa phú quý đều bị người ca ca song sinh hưởng trọn, trong khi bản thân mình lại sống bần cùng, đói khổ, trong lòng chắc chắn là oán hận không dứt.” Nhược Lam thở dài nói.

“Chủ nhân. Mọi chuyện đã rõ ràng, người mau mau cứu Lưu tri phủ thật, sau đó bắt tên đáng chết giả mạo kia đi.” Bạch Bạch bất bình lên tiếng.

“Bạch Bạch không được nóng vội, chớ bứt mây động rừng.”

“Quận chúa nói đúng, hiện tại mọi việc chưa rõ ràng, bằng chứng cụ thể cũng chưa nắm trong tay, chúng ta cần phải có kế hoạch rõ ràng trước khi hành động. Chuyện này không chỉ liên quan đến ta mà còn liên quan đến cuộc thi Hương do triều đình tổ chức, mọi chuyện nhất thiến phải cẩn trọng.”

“Ân. Nô tỳ biết rồi.” Bạch Bạch ỉu xìu nói.

“Được rồi, cũng đã trễ, ta phải trở về, các ngươi cũng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ là một ngày dài.” Nhược Lam xoay lưng về phía bọn họ, ngẩng đầu nhìn trăng sáng ngoài khung cửa, thong thả nói một câu trước khi biến mất trong làn sương mờ ảo