Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 53: Nhân ảnh (2)




Vi thần tam kiến Quận chúa điện hạ.”

“Chu đô đốc không cần đa lễ.”

“Tạ Quận chúa.”

Sau khi an vị trên ghế, Nhược Lam híp mắt lại đánh giá Chu Nhiêm-đô đốc của tỉnh Hồ Nam. Hắn ta tầm ba mươi tuổi, dáng người cao lớn, vững trãi, phong thái trầm tĩnh tạo cho người ta cảm giác tôn kính. Khẽ nhếch miệng, Nhược Lam ôn nhu hỏi:

“Có biết vì sao ta đến đây không?”

“Bẩm Quận chúa, người đến đây có phải hay không vì chuyện của Lưu Tử?” Chu Nhiêm cung kính trả lời.

Nghe được câu trả lời của hắn, Nhược Lam không khỏi tán dương, người này rất thức thời, cũng thật thẳng thắn.

“Ân.”

“Chuyện này vi thần quả thật đã cho người điều tra, tuy nhiên hiện giờ vẫn chưa có manh mối gì cả. Mong Quận chúa thứ tội.”

“Thật ra thì cũng không thể trách ngươi, Lưu tri huyện có gan làm ra chuyện này thì chắc chắn hắn đã có chuẩn bị kỹ lưỡng, trong thời gian ngắn không thể tìm ra bằng chứng cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng ta có một nghi vấn, muốn ngươi giải đáp.”

“Vi thần xin rửa tai lắng nghe.”

“Lưu tri huyện của hiện tại và Lưu tri huyện của bây giờ rất khác nhau sao?

“Ân. Lưu tri huyện hắn nổi tiếng là một vị quan thanh liêm và chính trực, tuy nhiên ba năm trở lại đây, hắn thay đổi hoàn toàn. Việc này vi thần cũng có chút mơ hồ, suốt ba năm không ngừng cho nội gián điều tra nhưng hoàn toàn không có manh mối.”

Nhược Lam sau khi nghe hắn nói cũng chỉ gật đầu một cái rồi nói:

“Đỗ Tuệ Thiên thế nào rồi?”

“Vi thần đã phái người bảo vệ hắn, xin Quận chúa yên tâm.”

“Ta không lo lắng việc Lưu tri huyện giết người diệt khẩu, bởi nếu lúc này Đỗ Tuệ Thiên mà xảy ra việc gì, mọi nghi ngờ cũng như bàn tán sẽ đổ hết vào hắn. Chỉ là ta e rằng Đỗ Tuệ Thiên sẽ làm việc gì dại dột thôi.”

Đáy mắt Chu Nhiêm thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về như cũ, hắn nhẹ giọng hỏi:

“Quận chúa có phải người đã có cách?”

“Cách không phải là không có nhưng mà hiện tại ta chưa có nghĩ ra.” Nhược Lam chớp chớp mắt trả lời.

“……”

Quả thật Chu Nhiêm có chút kinh ngạc khi nghe câu trả lời này, vị Quận chúa này tính cách thật thong thả a.

“Haha. Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, ngươi đừng lo. Ta có chuyện cần giải quyết, không làm phiền ngươi nữa.”

“Để vi thần tiễn người.”

“Ân.

Song Nguyệt Lâu

“Tiểu nhị! Mang hai con gà nướng lên phòng cho ta.”

“Hai con ư?” Tiểu nhị tròn mắt đảo một vòng, hắn thật không nghĩ cửu tiểu thư lại có sức ăn như vậy.

Hiểu được ánh mắt của tiểu nhị, Nhược Lam bật cười nói:

“Là cho sủng vật của ta ăn, không phải ta a, đừng nhìn ta như thế.”

“A.” Tiểu nhị chột dạ, hắn vội vàng gãi gãi cái đầu quay vào trong.

Vừa mới đặt chân lên lâu, Nhược Lam đã bị Lãnh Dạ Thiên Kỳ bắt lại kéo vào trong phòng, chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy thanh âm đầy giận dữ của hắn:

“Nàng đã đi đâu?”

“Ta đi đâu là chuyện của ta, ngươi hỏi làm gì?” Nhược Lam nhướng mày liếc nam nhân trước mặt, kẻ này sao tự nhiên hôm nay lại thay đổi cách xưng hô vậy, thật đáng ngờ.

“Nàng…” Sắc mặt Lãnh Dạ Thiên Kỳ trầm xuống, bàn tay đang đặt trên vai nó siết chặt lại.

“Đau quá! Mau buông ta ra!”

Lãnh Dạ Thiên Kỳ giật mình, hắn vội vàng buông tay, nhìn thấy nữ nhân trước mặt bởi vì đau đớn mà nhíu mày lại, hắn bỗng nhiên có cảm giác tội lỗi, thanh âm dần dần ôn nhu:

“Xin lỗi! Ta…”

“Hừm! Sao ngươi cứ thích quản chuyện của ta thế nhỉ? Ta đâu phải muội muội của ngươi, càng không phải thê tử của ngươi, ngươi lấy cái quyền gì mà quản ta?”

“Nàng là nữ nhân của ta.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ gằn mạnh từng chữ.

“Gì? Ta? Này đầu óc của ngươi có vấn đề hả?” Nhược Lam vừa nói vừa xăn ống tay áo lên chìa ra trước mặt hắn, thanh âm đầy giận dữ nói:

“Nhìn cho kỹ vào, đây là thủ cung sa đấy, ta vẫn còn là xử nữ nhá.”

“…..” Lãnh Dạ Thiên Kỳ không nói gì, hắn chỉ híp mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng noãn trước mặt.

Nhìn biểu hiện của hắn, Nhược Lam lập tức giật mình, vội vàng thu tay lại nhưng đã quá trễ, hắn đã kịp thời chụp tay nó lại, khóe miệng tà mị nhếch lên, hắn nhanh chóng tiến lại gần điểm huyệt đạo của nó, sau đó nhẹ nhàng nhấc bổng nó lên tiến về phía chiếc giường đằng kia. Nhược Lam nhíu mày trong giây sát, môi anh đào thoáng ẩn nụ cười nguy hiểm.

Ôn nhu đặt Nhược Lam nằm xuống giường, Lãnh Dạ Thiên Kỳ khẽ cúi xuống, hôn lên trán, mi mắt, mũi, và cả đôi môi mọng đỏ của Nhược Lam, nụ hôn không sâu chỉ là lướt nhẹ trên cánh môi sau đó di chuyển xuống xương quai xanh gợi cảm , đôi mắt tà mị lóe sáng, hắn cắn nhẹ lên xương quai xanh của Nhược Lam, đôi bàn tay của hắn cũng bắt đầu không yên phận. Một tay đặt ở eo của Nhược Lam, tay còn lại di chuyển lên trên cởi y phục của nó. Khẽ mỉm cười, Nhược Lam nói:

“Thiên Kỳ a, ngươi muốn biến ta thành nữ nhân của ngươi thì ngươi phải hỏi tiểu đệ của mình đã chứ.”

“Ừm.” Lãnh Dạ Thiên Kỳ giờ phút này đã nhuốm đầy dục vọng, hắn mơ hồ đáp lại nó mà không suy nghĩ gì. Vài giây sau, hắn sửng sốt ngẩng đầu nhìn nó, mày kiếm chau lại:

“ Nàng…”

“Sao hả, không được phải không? Ta đã bảo rồi, trong ngân châm ta có tẩm một số loại dược không có lợi cho nam nhân, cho dù ngươi có muốn nhưng tiểu đệ của ngươi không ngóc đầu lên nổi thì…Ha ha, không làm ăn được gì đâu.” Nhược Lam vừa nói vừa đưa tay lên miệng cười.

Lãnh Dạ Thiên Kỳ kinh ngạc không dứt, hắn trầm giọng hỏi:

“Nàng giải được huyệt từ khi nào?”

“Lúc ngươi hôn lên xương quai xanh của ta.” Nhược Lam chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn hắn.

“…..” Lãnh Dạ Thiên Kỳ á khẩu không nói được gì, tiểu nữ nhân này lại một lần nữa bẫy hắn.

“Haizz, điều khổ sở nhất của nam nhân chính là dục vọng tràn đầy mà cái đó lại bất lực. Xin lỗi nhé, ta bận rồi, không tiếp ngươi được.” Dứt lời, Nhược Lam lập tức ngồi dậy chỉnh lại y phục, sau đó ung dung bước ra ngoài.

Phòng của Nhược Lam

“Bạch Bạch, ta về rồi a.” Nhược Lam vui vẻ đẩy cửa bước vào.

Cửa phòng vừa mở ra, điều đầu tiên đập vào mắt Nhược Lam chính là tiểu hồ ly nó nhặt được ở ngoại thành đang hí ha hí hứng gặm gà nướng. Nhìn thấy Nhược Lam bước vào, Bạch Bạch kêu lên vài tiếng sau đó lại tiếp tục ăn. Con ngươi híp lại một nửa, Nhược Lam đạm mạc nói:

“Ngươi là bán yêu bán tiên!”

“Khụ ….” Bạch Bạch đang ăn ngon trớn thì bị lời nói của Nhược Lam làm cho mắc nghẹn.

Nhược Lam mỉm cười quan sát biểu tình của tiểu hồ ly. Tối hôm qua Liễu Mặc và Lãnh Huyết dùng tiên âm để nó chuyện với nó, Lãnh Huyết bảo rằng con bạch hồ mà nó nhặt được là bán yêu bán tiên. Hơn nữa Bạch Bạch còn có khả năng biến thành người.

“Ngươi không cần phải giả vờ, ta có chuyện muốn nhờ ngươi, ở đây chỉ có ta và ngươi, mau hiện thân đi!”

Lời vừa dút, một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện, Bạch Bạch biến thân thành một nam tử thân mặc bạch y xuất hiện trước mặt Nhược Lam. Đưa tay lên vuốt cằm, Nhược Lam mỉm cười nói:

“Ta cần ngươi biến thành nữ nhân!”

“Chủ nhân! Ta là nam nhân.” Bạch Bạch nghe vậy, đôi mắt lập tức mở to, bất bình phản đối.

“Ân, ta đâu có nói ngươi không phải làm nam nhân.” Nhược Lam cười tà mị đáp.

“Người có ý đồ gì vậy?” Bạch Bạch nhướng mày hỏi.

“Chuyện của Lưu Tử.”

“Éc, không phải người có ý muốn ta nam phẫn nữ trang, trà trộn thành nha hoàn trong phủ đi điều tra chứ hả?” Bạch Bạch sửng sốt hỏi.

“Ai nha! Thật là thông minh!” Nhược Lam vỗ tay khen ngợi.

“Ta không đi!” Bạch Bạch lắc đầu từ chối.

“Hờ hờ, không đi ư? Chậc chậc.” Nhược Lam nở nụ cười nguy hiểm đáp lại.

Tiểu hồ ly lập tức chột dạ, mặt mày tái mét, run run hỏi:

“Người tính làm gì?”

“Không làm gì cả. Chỉ là trước đây ta có đọc một cuốn sách, trong đấy bảo rằng hồ ly bán yêu bán tiên có hai con đường, một là đi vào ma đạo, hai là tu đạo thành tiên, nếu ta đoán không nhầm ngươi đang tu đạo, nếu vậy chắc chắn phải trải qua thiên kiếp mới đắc đạo, không biết ngươi đã trải qua chưa?”

Bạch Bạch thất kinh chết lặng tại chỗ, ban đầu hắn chấp nhận nàng làm chủ nhân ngoài yếu tố được ăn gà, ngủ chung, tắm chung với nàng thì còn một yếu tố nữa, đó là trên người nàng có tiên khí, nhất định sẽ giúp hắn thoát khỏi thiên kiếp. Mồ hôi lạnh chảy ra, Bạch Bạch thở dài nói:

“Được rồi, ta sẽ giả nữ nhân vào Lưu phủ một chuyến.”

“Ngoan! Phải thế chứ.” Nhược Lam âm thầm cười lạnh, muốn chống lại ta ư, tiểu hồ ly ngươi còn non lắm.