Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 39: Huyết lệ chi nữ (5)




Lúc này, Mộ Dung Phi Tuyết và cả Nam Phong Dịch Thiên đều lo lắng bồn chồn không thôi, rõ ràng thất đệ của bọn họ trúng độc rất nặng, e rằng chất độc đã thấm vào lục phủ ngũ tạng không cách nào chữa được. Rốt cuộc là kẻ nào? Kẻ nào có thể đã thương được đệ ấy?

Mặc dù trong lòng ngổn ngang trăm mối nhưng Mộ Dung Phi Tuyết bề ngoài vẫn thản nhiên y như không có việc gì, Nam Phong Dịch Thiên thì ngược lại với y, hắn mày kiếm chau chặt, hai tay nắm chặt thành quyền hết nhìn Mạc Tuyết Phong rồi lại quay sang nhìn Nhược Lam..

Bả vai trái của Mạc Tuyết Phong đã bị ngân châm tẩm độc làm tê liệt, làn da ngăm ngăm của hắn giờ đây đã trở nên đen xì, vừa rồi xem qua mạch tượng và miệng vết thương Nhược Lam liền có thể khẳng định đây là Truy Hồn Thất Tán, loại độc này đã thất truyền trên giang hồ mười năm về trước.

Papa của Nhược Lam đã từng nói, hai mươi năm về trước có một cao thủ võ lâm tên là Độc Quỳ, hắn võ công cao thâm, hiểu biết hơn người, võ lâm năm đó không ai là không biết đến uy danh của hắn. Loại độc này cũng là do hắn chế ra, chỉ cần một ngân châm liền có thể lấy mạng đối phương. Thế nhưng đột nhiên một ngày của mười năm về trước, hắn đột nhiên biến mất, cho tới bây giờ vẫn không một ai biết thuốc giải và cách điều chế ra loại độc này. Có thể nói người bị trúng độc chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Sau khi các nha hoàn đem những thứ mà Nhược Lam căn dặn tiến vào, nó nhúng bàn tay vào nước ấm, lau thật khô sau đó tiến đến gần chỗ Mạc Tuyết Phong dùng dao nhỏ rạch một đường trên tay của mình. Thấy vậy, Nam Phong Dịch Thiên hoảng hốt kêu lên:

“Biểu muội!”

Lời còn chưa nói hết thì đã bị Mộ Dung Phi Tuyết chặn lại, hắn cấp cho Nam Phong Dịch Thiên một cái ánh mắt, hàm ý rằng đừng đề muội ấy phân tâm.

Tiếp đó, Nhược Lam dùng chén ngọc hứng máu tươi, ước chừng khoảng nửa chén máu, nó liền lấy trong người ra một lọ bạch ngọc, rắc rắc một loại bột màu trắng lên trên miệng vết thương, máu tươi lập tức được cầm. Khẽ bạch miệng của Mạc Tuyết Phong, Nhược Lam liền đổ chén máu tươi vào miệng hắn, khi máu tươi đã tràn xuống cuống họng của Mạc Tuyết Phong, mọi người trong phòng liền thấy sắc mặt của Tuyết Phong đã không còn đen như trước.

Kế tiếp, Nhược Lam đỡ Mạc Tuyết Phong ngồi dậy, dùng nội lực đẩy bảy mũi ngân châm phóng ra ngoài, sau đó với tay cầm lấy tám ngân châm, châm vào kỳ kinh bát mạch của Mạc Tuyết Phong. Trên mỗi đầu cây kim đều có gắn một sợi chỉ màu đỏ dài khoảng một thước. Khẽ ngiêng đầu nhìn về phía Nam Phong Dịch Thiên, Nhược Lam nho nhỏ phân phó:

“Ngũ ca, huỵnh tới đây giúp muội giữ cho thất ca ngồi thẳng”.

“Ân”. Nam Phong Dịch Thiên vội vã tới bên giường đỡ lấy Mạc Tuyết Phong.

Nhược Lam trên tay cầm tám sợi chỉ đỏ tượng trưng cho kì kinh bát mạch là xung, âm kiểu, đới, dương kiểu, đốc, âm duy, nhâm và dương duy. Khẽ kéo căng sợi chỉ nó âm thầm sử dụng Hàn Băng tâm pháp, đưa hàn khí dọc theo sợi chỉ tiến đến kỳ kinh bát mạch của Mạc Tuyết Phong, khi hàn khí tiếp xúc với cơ thể của hắn, bàn tay của Nam Phong Dịch Thiên đang đỡ lấy cơ thể của Mạc Tuyết Phong lập tức run lên.

Lúc này Nam Phong Dịch Thiên chỉ mong muốn bỏ tay ra càng sớm càng tốt, bất quá vì thất đệ hắn đành chịu khổ vậy. Mộ Dung Phi Tuyết cũng nhíu nhíu mày, không khí trong phòng bây giờ quả thật rất lạnh, hệt như mùa đông ở phương Bắc vậy. Ước chừng khoảng hai khắc, tám sợi chỉ đỏ đột nhiên đứt làm đôi, Nhược Lam bị đẩy về phía sau ba bước. May thay Mộ Dung Phi Tuyết nhanh tay đỡ lấy, khẽ nhíu mi Nhược Lam thổ ra huyết. Nam Phong Dịch Thiên thấy vậy, sắc mặt liền tái xanh, thanh âm đầy lo lắng hỏi:

“Biểu muội, có sao không?”

Nhược Lam thở ra một hơi, mím môi không trả lời.

Mộ Dung Phi Tuyết tự nhiên mà vòng một tay ôm lấy eo của Nhược Lam, tay còn lại đặt lên cổ tay của nó bắt mạch. Sau đó thấp giọng nói:

“Ngũ đệ đừng quá lo lắng! Muội ấy là bở sử dụng quá nhiều nội lực cho nên mới thổ huyết, nghỉ ngơi mấy ngày liền ổn”.

Nghe vậy, Nam Phong Dịch Thiên thở phào nhẹ nhõm, hắn quả thật không muốn cùng lúc mất đi một lúc hai người thân

“Thất ca, huynh ấy trúng phải Truy Hồn Thất Tán”.

“Truy Hồn Thất Tán? Chẳng phải nó đã thất truyền rồi sao?” Nam Phong Dịch Thiên sửng sốt kêu lên

“Cái này muội cũng không rõ lắm, đành phải làm phiền đại ca điều tra vậy. Máu của muội, nó là bách độc bất xâm, theo lý mà nói thì có thể chữa khỏi cho thất ca. Tuy nhiên thất ca trúng độc đã lâu, hơn nữa còn vận nội lực quá nhiều khiến cho chất độc đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng, nửa chén máu vừa rồi chỉ có thể duy trì được tánh mạng của huynh ấy trong vòng hai canh giờ, hai canh giờ sau phải lập tức uống tiếp, cứ duy trì như thế trong vòng 7 ngày thì…” Nhược Lam ngập ngừng nói.

“Như vậy chỉ e thất đệ còn chưa được cứu thì muội đã chết vì mất máu rồi”. Mộ Dung Phi Tuyết đột ngột lên tiếng

“Đúng vậy, phương pháp này không khả thi”. Nam Phong Dịch Thiên gật đầu tán thành lời nói của Mộ Dung Phi Tuyết.

“Cho nên vừa rồi muội dùng Hàn Băng tâm pháp đóng băng toàn bộ lục phủ ngũ tạng của huynh ấy, hiện tại huynh ấy tạm thời ngưng thở, hệt như người đã chết. Nhưng huynh ấy chỉ đang trong trạng thái chết giả thôi, không cần phải quá lo lắng”.

“Truy Hồn Thất Tán từ trước tới nay không có thuốc giải”. Mộ Dung Phi Tuyết nhàn nhạt nói

“Muội biết, thuốc giải không thể điều chế nhưng muội còn cách khác”.

“Là cách nào?” Nam Phong Dịch Thiên lên tiếng hỏi.

“Muội cần Thiên Sơn Tuyết Liên, nhân sâm ngàn năm, 999 nọc độc mãn xa, 9999 con bọ cạp”.

“Nọc độc mãn xà, nhân sâm ngàn năm, bọ cạp huynh có thể tìm được nhưng còn Thiên Sơn Tuyết Liên, đây là kỳ trân dị bảo, cái này….Huynh nhớ trong hoàng cung có một đóa thế nhưng đã sớm bị trộm đi rồi”. Nam Phong Dịch Thiên nhíu mày nói

“Ta có”. Mộ Dung Phi Tuyết nói

“Hả, đại ca huynh có Thiên Sơn Tuyết Liên?” Nam Phong Dịch Thiên mở to hai mắt nhìn hắn

“Có, nhưng vấn đề là nó chưa nở”.

“Vậy thì chẳng khác nào là không có, nếu vậy thất đệ phải làm sao?”

“Muội có thể làm cho nó nở hoa”.

“Muội? Làm cách nào, nếu dùng Hàn Băng tâm pháp chưa chắc đã thành công, huống hồ nguyên khí của muội…” Nam Phong Dịch Thiên lo lắng nói.

“Ngũ ca, huynh không cần lo lắng, muội không cần dùng đến Hàn Băng tâm pháp vẫn có thể khiến cho Thiên Sơn Tuyết Liên nở hoa. Huynh hãy tìm cho muội những thứ còn lại, càng nhanh càng tốt, trong vòng hai canh giờ nhất định phải có”.

“Hảo, huynh lập tức đi ngay”.

Dứt lời, Nam Phong Dịch Thiên phi thân rời đi, Mộ Dung Phi Tuyết cũng đi lấy Thiên Sơn Tuyết Liên, trong phòng chỉ còn lại một mình Nhược Lam. Khẽ thở dài nhìn Mạc Tuyết Phong, nó híp con mắt lại âm thầm suy nghĩ. Thất ca, hi vọng ý chí sinh tồn của huynh đủ mạnh, chỉ có như vậy muội mới có thể giúp huynh, bằng không cho dù có là Hoa Đà tái thế cũng không cách nào cứu huynh khỏi lưỡi hái tử thần