Giang Nam Tài Nữ, Đệ Nhất Khuynh Thành

Chương 15: Cáo già và hồ ly ai lợi hại hơn ?




Tinh Tú Cung

Nhược Lam đang chăm chú chỉ dạy cho A Tử và A Châu cách pha trà thì có hạ nhân tới thông tri Ngọc phi nương nương muốn gặp, đang chờ ờ ngoài đại sảnh. Nghe vậy, Nhược Lam nhăn nhẹ lông mày, sau đó phân phó A Châu, A Tử tiếp khách.

“Tham kiến Ngọc phi nương nương”. A Châu, A Tử phúc thân hành lễ.

“Quận chúa cát tường”. Một vài cung nữ theo hầu Ngọc phi cũng thi hành lễ.

“Bình thân”. Nhược Lam và Ngọc phi đồng thời phất tay áo, ôn hòa nói.

“Không biết ngọn gió xinh đẹp nào đã mang gót chân ngọc ngà của nương nương tới đây?”

“Quận chúa, nàng quá khách khí rồi, Ngọc phi ta không phải là người không biết lễ nghĩa, hôm qua người cứu Tử Liên một mạng, mà nàng ấy lại là cung nữ của ta, theo lí mà nói chủ nhân như ta phải đến cảm tạ người”. Nói xong Ngọc phi thuận tay cầm lên một tách trà, hớp vài ngụm nhỏ. “Trà Long Tĩnh này rất ngon, ta chưa bao giờ được uống một tách Long Tĩnh nào ngon như vậy. Có thể cho ta hỏi là cung nữ nào đã pha tách trà này?”.

“Bẩm nương nương, tách trà Long Tĩnh người đang uống là do đích thân Quận chúa pha, người vừa pha xong là nương nương đến”. A Châu lên tiếng trả lời

“Ân, vậy ra đây là vinh dự của bổn cung rồi”. Ngọc phi mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn đăm chiêu vào tách trà ban nãy.

“Nương nương người quá khen rồi, chỉ là một chút tài mọn mà thôi”. Nhược Lam nhếch miệng, mỉm cười trả lời.

“Quận chúa, Ngọc phi ta có chút quà gọi là cảm tạ người hôm qua đã cứu Tử Liên, hi vọng người nể mặt ta mà nhận lấy”. Vừa dứt lời, cung nữ thân cận bên cạnh Ngọc phi liền dâng lên hàng loạt các loại trang sức, nào là Trâm Anh cài tóc, Dạ Minh châu, bông tai Phỉ Thúy, tất cả đều thuộc loại thượng hạng.

Nhược Lam khẽ chau mày nhìn Ngọc phi, rồi lại nhìn lễ vật cảm tạ trên tay cung nữ kia, khẽ thở dài nó lên tiếng:

“Ngọc phi người đang hối lộ ta sao?”

“Quận chúa trong cung tai bay vạ gió, người sao lại nói ta như vậy?” Ngọc Phi mặt mày tái mét hướng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn nó.

“Nếu không phải hối lộ, vậy thì sao người lại mang nhũng thứ này tới đây, nếu là cảm tạ thay cho Tử Liên ta thật có chút hoài nghi, nàng ấy chỉ là một cung nữ, liệu có xứng để Ngọc Phi cảm tạ bằng những thứ này?”

“Ta….” Ngọc phi muốn lên tiếng phản bác nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào, đôi môi nhỏ nhắn mấp máy không nói nên lời.

“Tâm ý của nương nương, ta coi như đã nhận, còn về những thứ này người vẫn là nên thu hồi lại, chớ để người khác biết nếu không lại thành lời đồn đại không hay”.

“Nhưng…ta”.

“Hoàng thượng trước đây cũng có nhắc về nương nương trước mặt ta, nói người tâm tính hiền lành, tuyệt đối sẽ không làm khó người khác. Hiện tại ta quả thật có chút mệt mỏi, ngày khác sẽ cùng người nói chuyện lâu hơn”.

Nghe thấy Nhược Lam nhắc tới hai chữ hoàng thượng, hai mắt Ngọc phi khẽ lóe lên vài tia ánh sáng khó hiểu, sau đó ôn nhu mà trả lời:

“Ân, vậy ta không làm phiền Quận chúa, hẹn ngày khác gặp lại”.

Sau khi Ngọc Phi rời khỏi Tinh Tú Cung, Nhược Lam liền quay trở về tẩm phòng nghỉ ngơi một lát. Trong khi đó trên nóc nhà của Tinh Tú Cung có hai vị nam tử, một bạch y, một hắc y đang hăng say bình luận về cảnh tượng vừa rồi.

“Bát đệ, đệ nghĩ sao?” Hắc y nam tử nghiêng đầu nhìn về phía bạch y nhân, thấp giọng hỏi.

“Biểu muội của chúng ta rất khôn ngoan. Mỗi lần muốn trốn tránh phiền phức đều sẽ lấy hoàng thượng ra uy hiếp. Vừa rồi Ngọc phi quả thật có ý muốn kết thân, dù sao trong cung thêm một bằng hữu còn đõ hơn có một kẻ thù, Ngọc phi hiểu rất rõ điều đó nên mới cố ý làm như vậy”.

“Ai nha, sao tự nhiên hôm nay bát đệ thông minh đột xuất quá vậy?” Hắc y nam tử chớp chớp con mắt, tay vuốt cằm suy tư nhìn bạch y công tử.

“Huynh….ý huynh là mọi khi đệ ngu ngốc?” Bạch y mặt đầy hắc tuyến căm phẫn nhìn Hắc y

“Ta không có nói nha, là đệ tự nói”.

“ Huynh…ta giết huynh”. Bạch y tay nắm thành từng quyền lao tới phía Hắc y nhân.

“Hai người đang làm gì vậy?” Một thanh âm trong trẻo vang lên khiến bạch y và hắc y đồng thời giật mình. Quay đầu lại liền nhìn thấy Nhược Lam đang ngồi vất vưởng trên nóc nhà đối diện, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm bọn họ.

Bạch y á khẩu

Hắc y nhìn trân trối

“Biểu muội”. Hắc y lên tiếng, thanh âm đầy ngạc nhiên.

“Ân, nhị vị biểu ca, buổi sáng hảo”.

“Làm sao muội lên được đây?” Bạch y lên tiếng nhìn nó sững sờ.

“Dĩ nhiên là bay lên rồi”. Nhược Lam tỉnh bơ trả lời.

Bạch y nhân hóa đá, thân mình lảo đảo bày ra bộ dáng như muốn xỉu ngả về phía hắc y nhân. Hắc y dang đôi tay to lớn ôm trọn bạch y vào lòng.

Nhược Lam mở to nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt trong nhất thời phát sáng long lanh.

“Hóa ra hai vị biểu ca của ta bị đoạn tụ. Há há”.

“Hắc y nhân khẽ nhíu mày, lập tức đẩy bạch y ra, rồi phủi phủi quần áo mình đang mặc, mỉm cười dịu dàng nhìn nó.

“Hắn thì có thể, còn ta thì không, ta hoàn toàn bình thường”.

“Ngũ ca, huynh nỡ lòng nào đẩy đệ ra mà không báo trước, đệ thề đệ sẽ giết huynh”. Bạch y nam tử há hốc miệng, lớn giọng gào thét.

“Ồ, Quân tử nhất ngôn, nếu đệ mà không giết được ta, ta sẽ biến đệ thành….” Hắc y nở nụ cười gian xảo nhìn bạch y.

“Sủng vật”. Nhược Lam lên tiếng trả lời câu nói còn dang dở của hắc y.

Bạch y nam tử nghe vậy, khuôn mặt thoáng chốc đỏ ứng, luống cuống nói:

“Hai người các ngươi hùa nhau ăn hiếp ta, tại sao vậy hả? Biểu muội sao muội nở lòng đối xử vói ta như thế?” Bạch y lao tới năm lấy cái vai nhỏ của nó mà lắc qua lắc lại, gương mặt thập phần ủy khuất.

“Bát đệ, đệ càng ngày càng hổ đồ”. Hắc y lắc đầu thở dài.

“Huynh là con người, muội và huynh ấy cũng là con người…”

“Mà đã là con người….” Hắc y tiếp lời

“Thì không thể ăn thịt đồng loại”. Nhược Lam híp mắt bổ sung thêm.

“Cho nên hai người chúng ta không thể ăn được đệ”.

“Theo lý mà nói, nhìn cơ thể của huynh thế kia, không đủ sức quyến rũ để muội hiếp huynh”

“Ta lại không bị đoạn tụ cho nên không có hứng thú với đệ”.

“Các người…các người…” Bạch y nam tử hốc mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Nhược Lam và hắc y nhân, tuy nhiên như thể nhớ sực ra điều gì đó, bạch y lại tiếp tục hướng hai người bọn họ hỏi:

“Sao muội biết hai người bọn ta là biểu ca của muội, lỡ đâu là thích khách thì sao?”.

Nhược Lam và hắc y nhân đồng thời nhíu mày, nhìn nhau không biết phải trả lời hắn thế nào.

“Biểu muội, thông cảm cho hắn, đầu óc hắn không được bình thường”

“Gì chứ, đầu óc đệ không bình thường ở chỗ nào?” Bạch y nhân lửa giận đầy trời, khí thế ngun ngút, liếc xéo hắc y nhân.

“Ta hỏi đệ, có sát thủ nào ban ngày ban mặt lại leo lên nóc nhà của Tinh Tú Cung ko hả? Đệ nên nhớ Tinh Tú Cung là một trong trong thất tinh của Hoàng Cung, được canh mật rất chặt chẽ, hai chúng ta lại còn đứng nói chuyện qua lại, Cẩm y vệ lí nào lại không phát hiện ra”.

“Hơn nữa trang phục của hai người được làm từ loại vải kim sa chỉ có người hoàng tộc mới được phép mặc, bên hông lại mang tín vật đại diện cho quyền lực của vương gia, sao có thể là sát thủ”. Nhược Lam biểu môi nói.

“Không hổ là ái nữ của thúc phụ, quả nhiên tư chất hơn người”. Bạch y nam tử hung phấn nói.

“Ta là ngũ vương gia Nam Phong Dịch Thiên, đệ ấy là bát vương gia Nam Phong Khuynh Tuấn”.

“Ân, muội đã biết, chỉ là không hiểu lý do vì sao hai huynh lại theo dõi muội”.

Nghe vậy, Nam Phong Dịch Thiên cùng Nam Phong Khuynh Tuấn liếc mắt nhìn nhau, một hồi lâu sau mới lên tiếng trả lời.

“Hoàng thượng ra lệnh cho chúng ta theo dõi nhất cử nhất động của muội”.

Nam Phong Dịch Thiên vừa dứt lời, Nhược Lam trong lòng hừ lạnh. Quả nhiên là hoàng đế, lúc nào cũng đa nghi. Là sợ ta gây ra chuyện gà bay chó sủa hay là sợ ta chính là nội gián đây hả?

Nhận thấy tâm tình của Nhược Lam có biến hóa, Nam Phong Khuynh Tuấn thức thời thay đổi đề tài.

“Biểu muội, muội nghĩ Ngọc phi là người như thế nào?”

“Ngọc phi tuyệt đối không phải là người đơn giản, nếu quả thật không có tâm tư e rằng đã không thể sống sót trong hoàng cung này lâu đến như vậy, thậm chí còn được hoàng thượng sủng ái. Hơn nữa đối đầu với một Tịnh phi lòng dạ độc ác, Ngọc phi nương nương đế giờ vẫn có thể bình a mà sống, không phải là rất đáng ngờ sao?” Nhược Lam thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình

“Có gì đâu, nếu Tịnh phi là cáo già thì Ngọc Phi là hồ ly, muốn biết ai lợi hại hơn ai thì chúng ta cứ việc ngồi chò kết quả. Cáo với hồ ly sớm muộn gì chả lòi đuôi ra”.Nam Phong Khuynh Tuấn bĩu môi trả lời.

“Huynh cũng đã nghe Thượng Quan Cẩn kể lại sự tình ở Giang Nam, quả thật lần này chuyện vô cùng nghiêm trọng. Trong cung khẳng định có nội gián, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra kẻ đó, chớ để đêm dài lắm mộng”. Nam Phong Dịch Thiên trầm giọng nói.

“Ân, bất quá chuyện này cũng không nên quá nóng nảy, muội tin chắc hoàng thượng cũng đã có kế hoạch của riêng mình. Tốt nhất nên hỏi qua hắn”.