Giang Nam Ngoại Truyện

Chương 10: Mai Thấm Tuyết [1]




Trầm Vân Song nghi hoặc hỏi lại, “Ồ? Còn có chuyện này nữa ư? Lẽ nào người này tham muốn danh tiếng của Hạ thần y cho nên mới giả danh trên giang hồ để lừa gạt mọi người.”

Nói đoạn nàng trầm ngâm suy tư, “Mười lăm tháng sau, Mộc Tuyết sơn trang có thiết yến chiêu đãi quần hùng, đại ca tôi kể sau khi Hạ thần y cứu huynh ấy thì đi đến sơn trang dự yến.”

Ta hỏi lại, “Mộc Tuyết sơn trang thiết yến?”

Nàng gật đầu đáp, “Trang chủ của Mộc Tuyết sơn trang là Mộc Yên Tuyết phát thiệp mời anh hùng đến trang dự yến kén rể. Tới lúc đó nàng ta sẽ dùng bảo kiếm Giáng Tuyết chấn trang làm của hồi môn.”

Trong lòng ta thầm nghĩ: Không lẽ vị Mộc trang chủ này đã phát thiếp mời sư phụ, không lẽ sư phụ định đến dự yến thật? Lấy khí độ và phong thái của sư phụ mà nói, hiển nhiên đè bẹp quần hùng, việc đánh bại mỹ nhân dễ như trở bàn tay.

Nghĩ đến đây, lòng ta bỗng sinh một dự cảm không lành mà trước nay chưa từng có.

Ta nhìn sang Lâu Tây Nguyệt, “Tây Nguyệt, vi sư ngưỡng mộ anh hùng hào kiệt giang hồ đã lâu, lần này Mộc Tuyết sơn trang thiết yến vừa hay là một cơ hội tốt để ta có thể kết giao bằng hữu trong thiên hạ, đồng thời cũng bắt luôn tên dám mạo danh ta. Chi bằng chúng ta cũng đến đó đi?”

Đôi mắt Lâu Tây Nguyệt ẩn chứa ý tìm tòi nghiên cứu, đối diện với ta một lúc mới cong khóe miệng khẽ cười, “Cũng được. Ngọc La Môn cũng nhận được thiếp, để Tây Nguyệt chuẩn bị ít thứ rồi ngày mai chúng ta khởi hành.”

Nói xong nhìn sang Trầm Vân Song, “Vân Song, muội đi luôn chứ?”

Nàng ta nhẹ cười với hắn, “Đại ca muội cũng nhận được thiếp mời. Chỉ có điều bây giờ thương thế của huynh ấy chưa khỏi hắn, chắc phải đợi ít bữa nữa muội và huynh ấy mới đi, hẹn gặp mọi người ở Môc tuyết sơn trang nhé.”

Ta nháy mắt với nàng ta, “Có phải Trầm cô nương lo lắng Tây Nguyệt sẽ bị vị Mộc trang chủ kia coi trọng mà giữ lại làm áp trại phu quân.”

Nàng rũ mắt cười nói, “Nhắc mới nhớ, vị Mộc trang chủ này là sư tỷ của Thất ca đấy ạ.”

Lâu Tây Nguyệt nhìn sang ta, “Khi còn bé Tây Nguyệt từng theo cha đến thăm Mộc Tuyết sơn trang. Khi đó tiền trang chủ Mộc Hoa đã dạy đệ tử một bộ tâm quyết hộ thể. Mộc Yên Tuyết là con gái duy nhất của Mộc Hoa, cũng coi như là sư tỷ của tôi.”

Ta vốn nghĩ, nếu Mộc Yên Tuyết coi trọng sư phụ thật, ta có thể sử dụng chiêu mỹ nhân kế bằng cách dùng đứa đồ nhi đã lang bạt không biết bao nhiêu màn phong nguyệt, trải qua quá trình dày công tôi luyện mà kỹ xảo đã đạt đến mức điên đảo chúng sinh để mê hoặc Mộc trang chủ, lợi dụng lúc đó ta sẽ kéo sư phụ trở về. Nhưng lúc này nghe Lâu Tây Nguyệt kể xong một đoạn thời choai choai hồn nhiên thân thiết thì ta biết, chiêu mỹ nhân kế này mất linh rồi.

Tối hôm đó, Hứa Tử Lan đến tìm Lâu Tây Nguyệt.

Hắn cười nói, “Tây Nguyệt huynh, hôm qua tụ tán vội vã, không được tận hứng. Hôm nay tôi đã thông báo trước với Di Hương Uyển, Tiểu Điệp cũng nhớ cậu đến mòn con mắt rồi. Nào đến đó một lát đi, chúng ta cùng nhau nghe khúc.”

Lâu Tây Nguyệt từ chối, “Tử Lan, hôm nay trong nhà có cố nhân đến thăm, sợ là không đi được. Thôi để ngày khác đi?”

Ta cười híp mắt nhìn Hứa Tử Lan, “Hứa thế tử, Tây Nguyệt không thể phân thân. Nhưng tại hạ vừa tới Dương Châu, cảm thấy đặc biệt có hứng thú với những tiểu khúc tiểu từ, nếu có thể được cùng Hứa thế tử nghe khúc đối ẩm thì quả là may mắn quá.”

Hứa Tử Lan hớn hở, “Vậy thì tốt quá, bản thiếu đang lo không tìm được người đây.”

Nhất thời, ta và Hứa Tử Lan tình như tri kỷ, hẹn nhau cùng đến Di Hương Uyển phẩm rượu hái hoa.

Chúng ta đang định cất bước rời đi, thì Lâu Tây Nguyệt tiến lên cười nói, “Nếu Tử Lan đã có thịnh tình như vậy thì chúng ta hãy cùng đi đi. Đã lâu không được nghe giọng ca của Tiểu Điệp, huynh vừa nhắc tới đúng là khiến tôi cảm thấy nhớ nhung.”

Di Hương Uyển, nghe danh cũng rõ nơi đây là chốn yên chi tục phấn và dương xuân bạch tuyết cùng nhau tồn tại. Ấn tượng đầu tiên của ta về thanh lâu không gì khác ngoài đó chính là nơi mà An Thần đã vào mà không ra. Có rất nhiều nam nhân một khi đã đặt chân vào chốn yên hoa này thì không hề ló mặt ra nữa, nhưng ta tin rằng, An Thần không phải là một nam nhân tầm thường, có thể giải thích một cách hợp lý là: Bên trong đó có một vị cô nương nào đó bị bệnh, với tấm lòng bồ tát của chàng hiển nhiên sẽ dốc lòng chữa trị, cứ thế mà mất đến bảy ngày bảy đêm.

Sau bức mành châu thấp thoáng có thể trông thấy một cô nương trẻ tuổi, mắt ngọc mày ngài, ngón tay thon dài hoặc gẩy hoặc lướt qua mặt cầm, tiếng đàn mềm mại dịu dàng như muôn bướm dập dìu quanh hoa. Đôi môi nàng hé mở, rũ mi xướng nhẹ, đôi mắt ẩn tính, có lẽ đó chính là khúc <<Hoa hương điệp>> mà Lâu Tây Nguyệt đã tặng nàng.

Ta nâng ly đối ẩm với Lâu Tây Nguyệt, “Tây Nguyệt, Tiểu Điệp cô nương quả nhiên danh bất hư truyền. Hai người quen biết nhau đã bao lâu?”

Hắn ngắm nghía cái ly trong lòng bàn tay, thong thả đáp, “Rất lâu rồi.”

Dứt lời Lâu Tây Nguyệt ngước mắt nhìn ta, trong đôi mắt phượng lấp lánh ánh sao.

Đáy lòng đột nhiên dâng lên hứng thú, “Đúng rồi Tây Nguyệt, khi cậu biết yêu là bao nhiêu tuổi?”

Tay hắn thoáng cứng lại, rồi đỡ trán đáp, “Không nhớ rõ…”

Quả nhiên, nếu so với các cô nương bình thường thì ta được xem là yêu sớm; nhưng nếu so với một nhân tài như Lâu Tây Nguyệt thì cái ‘Rung động ban thưở thiếu thì ngây thơ hồn nhiên’ của ta chả được xem là cái quái gì cả.

Ca xong một khúc, Tiểu Điệp dợm bước nhẹ nhàng, khi vào nội sương trông thấy Lâu Tây Nguyệt thì đôi mắt ánh lên vẻ mừng rỡ rõ ràng. Nàng cười khẽ khàng để lộ hai lúm đồng trinh bên khóe môi, “Lâu công tử, vừa nãy Tiểu Điệp bêu xấu rồi.”

Lâu Tây Nguyệt cười ôn hòa, “Giọng ca của Tiểu Điệp có thể so với tiếng trời, sao lại tự coi nhẹ mình như thế.”

Ta thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặc. Vì vậy ta bèn kéo Hứa Tử Lan đứng dậy rồi nói lời cáo từ với Lâu Tây Nguyệt, “Tây Nguyệt, vi sư xem sắc trời đã tối, ta và Hứa thế tử cũng không tiện ở lâu. Đêm xuân ngắn ngủi, cậu và Tiểu Điệp cô nương cứ nâng ly chuyện trò tương tư, chớ để phí khoảng thời gian tươi đẹp.”

Hứa Tử Lan cũng hùa nói theo, “Tây Nguyệt huynh, vậy Tiểu Điệp xin giao lại cho huynh.”

Dứt lời hai ta rời khỏi sương phòng. Khoảnh khắc đóng cánh cửa lại, ta trộm liếc một cái, trông thấy Tiểu Điệp cười dịu dàng nâng ly rượu mềm giọng nỉ non gì đấy với Lâu Tây Nguyệt.

Nếu như không có Hứa thế tử, ta cực kỳ muốn chọt một lỗ trên cửa sổ, làm tổ ngoài phòng cùng hai người bọn họ đến bình minh.

Thường thường vào những hôm trăng tròn, ta sẽ dè vào lúc nửa đêm thanh vắng mà len lén đến trước cửa sổ phòng sư phụ đi tới đi lui. Dưới ánh trăng trong, dung nhan khi ngủ của sư phụ an bình đến lạ, tựa hồ chỉ liếc mắt nhìn một cái mà như có dòng suối mát chảy thấm vào dạ.

Nếu thật sự kìm lòng không đậu, ta sẽ vào phòng ngồi bên cạnh giường, đưa tay nhẹ lướt qua khuôn mặt người. Khi ngủ, hơi thở người đều đều, nhẹ nhàng, điềm đạm. Những khi lướt qua đuôi mày, thỉnh thoảng người sẽ khẽ nhíu mi, sau đó lại giãn ra.

Những đêm như thế luôn khiến ta không thỏa mãn.

“Sư phụ, đêm đã khuya, sao người không trở về phòng nghỉ ngơi?” Dòng suy tư phong hoa tuyết nguyệt của ta đột ngột bị giọng nói của Lâu Tây Nguyệt cắt ngang.

Ta nghi hoặc hỏi lại, “Ơ? Tây Nguyệt, các cậu xong chuyện nhanh thế?”

Lâu Tây Nguyệt như cười như không nghịch nghịch cây quạt, “Sư phụ nghĩ sao?”

“Ta cho rằng ắt cũng phải liều chết triền miên đến bình minh…”

Lâu Tây Nguyệt híp mắt lại, nhích đến gần tai ta nói nhỏ, “Có lẽ sư phụ còn chưa biết triền miên tuyệt diệu đến thế nào đâu.”

Giọng hắn khàn khàn, hơi thở phả vào tai ta, ánh trăng tròn phản chiếu trong ao, mờ mờ ảo ảo.

Ta ngớ người, bỗng nhiên chẳng biết phải nói thế nào.

Lâu Tây Nguyệt thấy thế, khóe mắt đuôi mày đều nhuộm ý cười, lắc lắc cây quạt, “Nếu sau này sư phụ gặp chỗ nào khó hiểu trong việc này, vậy Tây Nguyệt nguyện giải thích nghi hoặc giúp người.”

Hắn nhướn mày nhìn ta một cái rồi xoay người về phòng.

Ta cân nhắc lời của hắn một phen, người vẫn đứng ở chỗ cũ, buồn bã mất hồn.

Hôm sau, ta cùng Lâu Tây Nguyệt cưỡi ngựa đến Mộc Tuyết sơn trang trước.

Mộc Tuyết sơn trang nằm giữa ngọn Mai Sơn, quanh năm có tuyết rơi như lông ngỗng vì vậy được gọi là ‘Mộc tuyết’. Sơn trang nổi danh võ lâm nhờ thanh Giáng tuyết nhuyễn kiếm và Mộc tuyết kiếm pháp. Nghe đâu mấy năm trước, <Mộc tuyết kiếm phổ> bỗng dưng không cánh mà bay, trong chốn giang hồ tức thì nổi lên sóng gió, phân tranh bốn phía, tất cả đều là vì tìm kiếm bản kiếm phổ này.

Trong quá trình nhân sĩ giang hồ tìm kiếm, thỉnh thoảng xuất hiện mấy bản bí kíp tà công khiến người tẩu hỏa nhập ma, ví như <Mộc tuyết kiếm phổ>, <Mộc sương kiếm phổ>,, vân vân.

Cuối cùng không thể không thừa nhận một điều: <Mộc tuyết kiếm phổ> đã thất truyền.

Ta dò hỏi Lâu Tây Nguyệt, “Vị Mộc Yên Tuyết này trông xinh đẹp không?”

Lâu Tây Nguyệt mỉm cười gật đầu.

“Võ công cao cường không?”

Hắn nghiêm túc gật đầu.

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ước chừng hai hai, hai ba.”

Ta buồn bã không thôi, “Thế tính nết nàng ra sao?”

Lâu Tây Nguyệt khen, “Mộc trang chủ hành sự quyết đoán, trọng tình trọng nghĩa, Mộc Tuyết sơn trang rất có tiếng tăm trên giang hồ.”

Ta suy tới nghĩ lui, cắn răng hỏi tiếp, “Thế nàng Mộc Yên Tuyết ấy y thuật thế nào?”

Lâu Tây Nguyệt bất đắc dĩ cười đáp, “Tây Nguyệt không biết.”

Ta mất mát rồi. Trước kia ta cho rằng so với nhiều cô nương khác, xét về dung mạo, tuổi tác, cá tính, sở trường ta vẫn có phần hơn, nhưng nếu nhỡ thua thì vẫn còn có tài nghệ để giành phần thắng, bởi vì y thuật ta không tệ. Nhưng khi gặp Mộc Yên Tuyết, tất thảy mấy điều kể trên ta đều nằm cửa dưới khiến ta hoảng hốt lo sợ.

Ta lại hỏi Lâu Tây Nguyệt, “Nếu nàng thật như lời cậu nói, có tài có mạo lại nết na, vậy vì sao phải phát thiếp anh hùng, dùng cách phô trương như vậy để chọn rể?”

Lâu Tây Nguyệt trầm ngâm đáp, “Hành động này của Mộc trang chủ đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người. Trước đây con từng nghe có không ít đệ tử môn phái đến Mộc Tuyết sơn trang nguyện cùng nàng kết nhân duyên, nhưng lần nào Mộc trang chủ cũng đều đóng cửa từ chối khách. Thế mà lần này lại gióng trống khua chiêng mời anh hùng thiên hạ như vậy, hơn nữa còn lấy Giáng tuyết kiếm làm lễ vật, quả thật khiến người ta không tài nào hiểu nổi.”

Ta như kẻ sắp chết giãy giụa một phen, “Thế điều kiện chọn rể của nàng là gì? Thông thường mà nói thì đều có điều kiện gì đó đúng không. Ví như võ công đệ nhất, gia thế đệ nhất, hay phụ mẫu cao đường mạnh khỏe?”

Lâu Tây Nguyệt lắc đầu, “Không có, chỉ cần thấy hài lòng là được.”

Ta thở dài một tiếng, trong lòng mưa to tầm tã.

Khi ta và Lâu Tây Nguyệt đến thành Lạc Dương thì tìm một quán rượu nghỉ chân. Lúc hai ta đang nhai từng miếng thịt lớn, uống từng ngụm rượu lớn thì bàn đối diện có hai người đề cập đến Mộc Tuyết sơn trang.

Ta thò đầu nhìn qua: Một người thân hình vạm vỡ, trong tay cầm một lưỡi rìu to xâu vòng khuyên; tên còn lại dung mạo thanh tú, tay cầm quạt lông, sắc mặt âm u lạnh lẽo.

Lâu Tây Nguyệt thấp giọng nói bên tai ta, “Hai người này là ‘Quỷ Diện song sát’. Tên gầy là Quỷ sát, giỏi dùng ám khí, hành sự độc ác. Còn tên to khỏe kia là Diện sát.”

Tiếp đó hắn hết sức ung dung gắp thức ăn.

Ta hỏi, “Sau đó thì sao?

“Sau đó gì cơ?”

Ta liếc sang bàn đối diện, “Sở trường của Diện sát là gì?”

Hắn nhấp ly rượu, thong thả đáp, “Đã gọi là Diện sắt, tất nhiên sát kỹ chính là tướng mạo.”

Diện sát tựa hồ phát hiện chúng ta đang bàn luận về hắn, vì vậy quay đầu trừng ta một cái. Ngay khi ta nhìn thấy khuôn mặt hắn, tim phổi như bị chọc thủng, vô cùng kinh hãi: Người hành tẩu trên giang hồ quả nhiên đều là danh bất hư truyền.

Giọng nói của Diện sát mang theo mong đợi và thèm muốn, “Trông chờ đã rất nhiều năm, lần này lại có chuyện tốt thế này. Chuyến đến Mộc Tuyết sơn trang này, ta nhất định phải tóm được Mộc mỹ nhân cùng Giáng tuyết kiếm.”

Quỷ sát cười nhạo, “Chỉ bằng mi? Sau khi <<Mộc tuyết kiếm phổ thất truyền>>, danh tiếng của sơn trang giảm hẳn. Lần này chẳng qua Mộc Yên Tuyết mượn danh nghĩa chuyện này để uy chấn lại hùng phong năm đó của Mộc Hoa thôi. Mà dù con bé đó có chán muốn chiêu một gã nào đó thật cũng không đến lượt mi.”

Diện sát vỗ mạnh một chưởng lên lưỡi rìu, quát, “Quỷ sát, mi có ý gì?!”

Quỷ sát hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bỏ đi. Diện sát nhặt rìu lên sau đó vận lực chém xuống, Quỷ sát lắc mình né thoát, cười khẩy, “Chẳng phải chỉ là một con đàn bà sao?”

Ta và Lâu Tây Nguyệt lặng lẽ cúi đầu dùng bữa.

Thỉnh thoảng ta ngẩng đầu lên nhìn một cái: trước mắt hiện ra hai bóng dáng, một nam tử dung mạo xa lạ thân mang tuyệt kỹ, vì một nữ tử mỹ mạo mà vung quyền tạo nên tràng cảnh máu nhuộm khách điếm thê lương tiêu điều.

Sau khi ‘Quỷ Diện song sát’ đi xa rồi, ta mới nói tiếp với Lâu Tây Nguyệt, “Chẳng lẽ Mộc Yên Tuyết này bụng đói ăn quàng sao?”

Lâu Tây Nguyệt phản đối, “Sư phụ thấy hắn xấu, nhưng hắn có một tấm si tình.”

Ta thầm kinh sợ. Kinh bởi lẽ, cái danh Diện sát cùng mặt mày của hắn thật sự không tương xứng lắm như trong tưởng tượng; sợ bởi lẽ, nếu các anh hùng hiệp sĩ đến Mộc Tuyết sơn trang đều cùng đẳng cấp với Diện sát, kết quả hoa lê một nhánh đè lên hải đường, không nghi ngờ gì nữa, tất thuộc về sư phụ ta.

Đầu tháng mười, ta và Lâu Tây Nguyệt tới chân núi Mai Sơn. Ngọn Mai Sơn cao vời vợi, nhô lên hẳn giữa rặng núi dài trùng điệp. Ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh núi ẩn ẩn hiện hiện giữa lớp mây mù, sừng sững ngút ngàn tựa như tiên cảnh.

Đỉnh núi bao phủ một màu trắng xoá của băng tuyết, dù đang ở dưới chân núi, thi thoảng ta cũng cảm nhận được bầu khí lạnh buốt len lỏi.

Hai ta bắt đầu lên núi, càng lên cao, không khí càng lạnh. Vì không mang theo áo choàng lạnh, ta không khỏi rùng mình một cái.

Lâu Tây Nguyệt dừng bước, nghiêng đầu nhìn ta. Một lát sau, hắn tóm lấy tay ta.

Ta cả kinh.

Lòng bàn tay hắn rất ấm, khoảnh khắc đó tựa hồ có dòng chân khí từ lòng bàn tay len lỏi đến tứ chi bách hài, cảm giác ấm áp dần dần lan tràn.

Ta ngạc nhiên, “Hoá ra cậu còn có tuyệt kỹ như này.”

Hắn cười đáp, “Khi còn bé con từng theo cha đến Mộc Tuyết sơn trang, tiền trang chủ thấy con lạnh run, bèn lấy “Triêu dương tâm quyết” tặng cho con.”

Ta muốn rút tay ra, “Vi sư dễ chịu hơn nhiều rồi.”

Hắn lại nắm lấy không buông, đã thế còn đan mười ngón với nhau.

Lâu Tây Nguyệt ngẫm nghĩ một lát rồi cười, nói từ từ, “Nếu buông tay, tim và phổi của người nhất định sẽ bị khí lạnh làm tổn thương.”

Ta cười tít mắt nhìn hắn, “Thế thì phiền quá, rồi ta đi đâu cứ phải lôi cậu theo à? Chi bằng cậu dạy lại cho ta tâm quyết làm ấm này, như thế bớt không ít việc.”

Lâu Tây Nguyệt nghiêng đầu nhìn ta, tỏ vẻ vô tội, “Tâm quyết này chỉ người tập võ mới luyện thành được, hơn nữa còn cần nội lực hỗ trợ. Vì thế chỉ sợ trong ngày một ngày hai sư phụ không thể học được.”

Ta lúng túng, “Ban ngày ban mặt, mắt người như đuốc. Hai thằng đàn ông chúng ta tay trong tay như vậy thật không hay lắm.”

Lâu Tây Nguyệt sáp lại gần ta, ngả ngớn, “Thật ra còn một biện pháp. Con vận công truyền khí vào người sư phụ…” Hắn dừng lại, nhướn mày nhìn ta, rồi mới nói tiếp, “Chỉ có điều, cần phải để trần đối diện nhau mới được. Đợi đến Mộc Tuyết sơn trang, chúng ta tìm một gian phòng rồi con vận công làm ấm cho sư phụ.”

Chân ta bước chậm lại, “Á, Tây Nguyệt cậu luyện võ khổ cực, việc vận công thôi bỏ qua đi. Thế này vậy, chúng ta cứ cố gắng tránh tai mắt người khác thôi.”

Lâu Tây Nguyệt khẽ cười gật đầu.

Lâu Tây Nguyệt thi triển khinh công, không mất quá lâu chúng ta đã đến Mộc Tuyết sơn trang.

Sơn trang nằm ở chóp cao nhất trên đỉnh núi, nhánh cây đan xen, tuyết trắng phủ dầy, gió rét phất qua mang theo băng tuyết hỗn độn khiến con người ta đau buốt.

Ta cùng Lâu Tây Nguyệt đi theo con đường mòn nhỏ vào trang.

Hắn kéo tay ta định vào tiền đường, ta thoáng nhìn vào trong sân trồng đầy mai, có hai người đang đứng.

Nhìn kỹ lại, ta bất động không tài nào bước nổi. Hai người kia, một là sư phụ ta, một là một cô gái.

Sư phụ vận bộ áo bào trắng, tay áo phất phơ. Gió núi thổi qua, thổi tung mái tóc đen như tơ phẩy nhẹ vào mặt. Sư phụ thân thẳng như ngọc, nét mặt tựa hồ đang mỉm cười. Đằng sau người là mai đỏ nở rộ rực rỡ như máu.

Cô gái kia mày mắt như họa, nét đẹp mong manh, tóc đen tựa mực, vận một bộ áo lông chồn trắng muốt, trâm tím cài trên búi tóc, thắt lưng buộc một đai ngọc cũng màu tím; có lẽ đó là Mộc Yên Tuyết.

Hai người tựa như đang trò chuyện với nhau. Bất chợt có bông tuyết bay bay lặng lẽ tuồn vào trong áo sư phụ.

“Sư phụ, chúng ta đến tiền đường chào hỏi các vị anh hùng trước nhé?” Đến khi Lâu Tây Nguyệt thấp giọng gọi, ta mới hoàn hồn.

Ta lơ đễnh đáp, “Cũng được.”

Vào tiền đường, trình thiếp anh hùng. Ta hỏi mượn người hầu trong trang một cái áo choàng. Lâu Tây Nguyệt quen biết rất nhiều người ở đây nên thoải mái đến bắt chuyện với bọn họ. Lòng ta đang mong ngóng sư phụ, bèn trở lại trong sân nhưng bóng người chẳng thấy đâu nữa, dưới cành hoa mai chỉ còn dấu chân hai người, rồi dần dần cũng bị tuyết phủ lấp.

Phóng mắt nhìn quanh, giữa tiền đường, nam nhân chiếm đa số. Thỉnh thoảng sẽ có một hai nha hoàn qua lại. Lên trời xuống đất bốn bể tám đồng, đây là lần đầu tiên ta thấy có nhiều nam hào kiệt nhân sĩ đường hoàng xuất hiện trước mắt mình như vậy.

Trong đó còn có phương trượng của Thiếu Lâm.

Lâu Tây Nguyệt hỏi, “Sư phụ sao thế?”

Ta âu sầu, than thở, “Cớ sao yến kén rể lại giống đại hội võ lâm thế này? Giang hồ bây giờ, vật đổi sao dời, lòng người cũng thay.”

Lâu Tây Nguyệt cười, “Tiền trang chủ tính tình hào sảng, có mối giao tình với không ít người. Trong số những người ở đây có không ít là bạn cũ của ông.”

“Cha của Mộc Yên Tuyết mất rồi sao?”

Lâu Tây Nguyệt thương tiếc đáp, “Sau khi <Mộc tuyết kiếm phổ> bị trộm mất, tiền trang chủ bệnh không dậy nổi.”

Bỗng ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Quỷ sát, sao Mộc mỹ nhân còn chưa ra?”

Ta theo tiếng nhìn lại, thì thấy “Quỷ diện song sát” đang ngồi đối diện với chiếc ghế chạm hoa cảnh trong sảnh. Diện sát nhìn vào vị trí chủ trang trống không, trông hắn như sắp hoá thành hòn vọng thê.

Ta quan sát xung quanh, ai cũng nghía qua một lượt, chưa nói chi tới khí độ phi phàm, chỉ bàn dung mạo thôi thì cũng chẳng có mấy người so được với sư phụ ta.

Mọi người châu đầu ghé tai, hàn huyên với nhau.

Bỗng nhiên xung quanh lặng ngắt, một vị giai nhân bước ra từ sau tiền đường, khoé miệng mỉm cười, gió đưa hương nhạt. Nàng đi đến ngồi vào chiếc ghế giữa phòng, hai thiếu nữ đứng hầu hai bên cạnh, trong tay cầm trường lăng nhuyễn kiếm.

Trong lúc nhăn mày mỉm cười, Mộc Yên Tuyết đều mang khí độ trang chủ. Nàng nói sang sảng, “Hôm nay Yên Tuyết may mắn mời được chư vị anh hùng đến Mộc Tuyết sơn trang của tôi. Tôi nghĩ các vị hẳn đã nghe, tôi Mộc Yên Tuyết chẳng vì gì khác, chỉ muốn tìm một phu quân như ý. Nếu vị anh hùng nào có thể thắng được tôi, Yên Tuyết nguyện cùng người đó chia sẻ Mộc Tuyết sơn trang. Sau này, Giáng Tuyết kiếm chỉ dùng vì người.”

Nàng vừa dứt lời, mọi người ồ lên.

Lâu Tây Nguyệt nghi hoặc, “Vốn tưởng rằng lần kén rể này của Mộc Yên Tuyết sẽ bày ra đề nào nan giải lắm, không ngờ lại hời hợt thế này.”

Ta hỏi, “Nàng ta có đánh thắng được nhiều người không?”

Lâu Tây Nguyệt gật đầu đáp, “Tuy rằng nàng là chân truyền của tiền trang chủ, nhưng dù sao cũng là lớp hậu bối mới nổi. Mà giang hồ ngoạ hổ tàng long, muốn thắng nàng cũng không phải là việc khó.”

Nhất thời ta cảm thấy thư thái không ít, vậy xem ra chỉ cần sư phụ không động, thì Mộc Yên Tuyết dù khéo léo thế nào chăng nữa, không bột đố gột nên hồ, không gạo đố thổi nên cơm.

Sóng mắt Mộc Yên Tuyết lưu chuyển, cười nói, “Nếu Yên Tuyết đã chọn vị hôn phu, vậy xin được phép bêu xấu, vừa hay để các vị anh hùng xem qua Giáng Tuyết kiếm của Mộc Tuyết sơn trang chúng tôi.”

Dứt lời, chỉ thấy nàng điểm nhẹ chân một cái, tức thì đã phi thân rút ra thanh nhuyễn kiếm như tuyết từ thị nữ bên trái. Áo trắng hơn tuyết, kiếm thức nhẹ nhàng phiêu dật tựa như nhạn bay.

Sau đó, cổ tay nàng ta xoay một cái, kiếm chỉ vào một người. Người này mày kiếm mắt sáng đang đứng lặng giữa mọi người.

Lòng ta lộp bộp, hô lên, “Sư phụ!”

Rồi đứng bật dậy, lỡ tay hất ngã cái ly trên bàn.

“Choang—” Ly rượu kia rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“Tiểu Hương?”

“Sư phụ.”

Ta nghe thấy sư phụ và Lâu Tây Nguyệt đồng thời gọi mình.

Mộc Yên Tuyết xoay người nhìn ta, trong đôi mắt nàng tràn đầy kinh ngạc, thanh Giáng Tuyết kiếm trong tay rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng chói tai.