Từ lúc trở về, hắn bận rộn đến mức không
thể xẻ làm đôi. Trong quân đội có vài việc cần phải chỉnh đốn, đặc biệt
là phương diện phân bố nhân sự. Cũng may sau khi tóm gọn Hách Liên Tĩnh
Lôi và Hách Liên Tĩnh Triết, các thuộc hạ phục tùng càng nhiều. Lần này
bố trí nhân sự đạt kết quả cao, hơn nữa hắn được hổ trợ bởi một lực
lượng thanh niên quan quân có thế lực, vì thế trong quân đội miền Bắc có luồng sinh khí mới.
Khổng Gia Chung đi tới, thấy Trương Lập
đứng trước cửa, thấp giọng hỏi: “Trương tổng vệ, Đại thiếu chạy tới
Giang Nam một chuyến, trở về thì tinh thần sảng khoái, có phải hòa hảo
với thiếu phu nhân như ban đầu không?” Hiện giờ Khổng Gia Chung đã thăng chức làm tổng thư ký của Hách Liên Tĩnh Phong, còn Trương Lập tiếp nhận chức vụ cũ của y.
Trương Lập cười ‘hắc hắc’, nói: “Chào
tổng thư kí Khổng.” Rồi nhỏ giọng thì thầm: “Ai biết! Ở trên tàu Đại
thiếu chỉ rời khỏi ghế lô có một lần.” Hai người đều cười hiểu ý.
Trương Lập gõ cửa, giơ tay chào, nói: “Thưa Đại thiếu, tổng thư ký Khổng tới.” Sau đó đẩy cửa, mời Khổng Gia Chung vào.
Hách Liên Tĩnh Phong đang phê duyệt công
văn, cũng không ngẩng đầu. Khổng Gia Chung chào một cái, mới nói: “Đại
thiếu, mọi chuyện ngài căn dặn đã làm xong! Phần Triệu Thiên Vũ và Tạ
Ưng Khuê phải xử trí thế nào?” Từ khi hai người làm phản bị bắt vẫn còn
nhốt trong tù, chờ Hách Liên Tĩnh Phong trở về xử lý. Thực ra muốn xử
trí họ cũng khá khó khăn, bởi vì họ là lão tướng phò trợ lão Đốc quân,
tục ngữ có câu ‘không có công lao cũng có khổ lao’. Một nhóm người trong quân đội hy vọng Hách Liên Tĩnh Phong có thể nương tay.
Hách Liên Tĩnh Phong buông công văn,
ngước đầu liếc Khổng Gia Chung một cái, ngấm ngầm đầy sắc bén nhưng chỉ
im lặng, rồi đưa tay lên giữa cổ làm cử chỉ cắt ngang. Khổng Gia Chung
rùng mình, đã biết phải xử trí ra sao. Bỗng nhiên Khổng Gia Chung sực
nhớ tới một chuyện, lập tức nói: “Đại thiếu, tình báo miền Nam có tin
gởi tới, nói đại soái Đoàn Tông Khang bệnh nặng, các con đã có hành
động.”
Hách Liên Tĩnh Phong thả cây bút Parker
trong tay, ra hiệu y cho nói tiếp, quả nhiên khá hứng thú đối với đề tài này. Đoàn Húc Nhân là con trưởng của Đoàn Tông Khang, mặc dù bất tài
nhưng là con vợ cả, nên trong quân đội miền Nam cũng có chút thế lực.
Con thứ hai là Đoàn Húc Đức thực sự tài năng, lại cưới con gái rượu của
Đốc quân Tăng Thái Hiến bảy tỉnh Tây bộ, vì vậy được Tây bộ ủng hộ mạnh
mẽ. Đại khái trong quân đội miền Nam chia thành hai thế lực, phần còn
lại thuộc trung lập với trạng thái dè chừng. Hiện giờ Đoàn đại soái bệnh nặng, tương tự như miền Bắc, tranh giành quyền lực bắt đầu chính thức
nổ ra.
Hách Liên Tĩnh Phong cười nhạt nói: “Rất hay! Miền Bắc đang chờ thời cơ này.”
Khổng Gia Chung cả kinh nói: “Đại thiếu, đừng nói ngài muốn…”
Hách Liên Tĩnh Phong nhìn y, đáp: “Đúng
vậy, ý tôi là thế! Vừa rồi tôi đi Giang Nam đã mật đàm với Giang tư lệnh rồi, ông ấy chấp nhận hỗ trợ lương thực và binh lực. Quân lính thì tôi
không hiếm, nhưng có lương thực của ông ấy bảo đảm, sợ gì không tóm được Tây bộ?”
“Tây bộ?” Khổng Gia Chung ngạc nhiên.
“Đúng thế! Bây giờ chúng ta bắt đầu chuẩn bị bố trí, chờ đại soái qua đời, chúng ta phát binh ngay. Giang sơn
ngàn dặm, chả nhẽ bảo tôi phải thỏa mãn tám tỉnh nho nhỏ thôi sao?”
Tiếp tục bàn bạc mưu lược để trù bị cho
quân đội thêm lát nữa, trở về phủ đã sập tối. Vào đại sảnh, chỉ thấy
Giang Tịnh Tường đon đả ra đón, cười duyên dáng nói: “Anh rể, anh về
rồi! Em đã chờ thật lâu!”
Hách Liên Tĩnh Phong thản nhiên hỏi: “Em gái có việc gì?”
Tịnh Tường chậc lưỡi: “Anh rể, chẳng phải anh hứa em đến miền Bắc thì giúp em đi du ngoạn sao? Em tới đây lâu rồi mà anh chẳng rảnh một ngày.”
Hách Liên Tĩnh Phong ngó bốn phía, không
thấy Tịnh Vi, thuận miệng nói: “Tôi sắp xếp một chiếc xe và phái vài tùy tùng cho em, em thích ngắm cảnh chỗ nào thì đi.”
Tịnh Tường ôm cánh tay hắn lắc liên tục, nũng nĩu nói: “Không được! Nhất định anh rể phải đi cùng em.”
Hách Liên Tĩnh Phong đã mất kiên nhẫn, âm thầm rút tay ra, hỏi thím Vương đang đứng một bên: “Thiếu phu nhân đâu?”
Thím Vương trả lời: “Thiếu phu nhân còn nghỉ ngơi.”
Hách Liên Tĩnh Phong ngước nhìn sắc trời
đã gần tối hẳn, thế mà Tịnh Vi đến giờ vẫn ngủ, hỏi vội: “Thiếu phu nhân bệnh à? Có đi mời bác sĩ chưa?”
Thím Vương thấy hắn sốt ruột, nhanh nhẩu
đáp: “Hình như thiếu phu nhân không khỏe. Dùng xong bữa trưa, cô ấy cảm
thấy mệt nên đi nằm tới giờ chưa dậy.”
Hách Liên Tĩnh Phong nghe xong mới hơi
yên tâm, lờ luôn ả Tịnh Tường, phóng nhanh lên lầu. Tịnh Tường ở đại
sảnh tức giận nhưng đành bất lực.
Thực sự nàng ngủ đã lâu, cảm thấy nửa mê
nửa tỉnh, cả người mệt mỏi không muốn đứng dậy. Hắn đẩy cửa vào thấy rèm cửa buông thỏng, khắp phòng tối om. Hắn sợ đánh thức nàng, chỉ rón rén
nhẹ nhàng đi tới. Phủ tay lên trán nàng, nhiệt độ vẫn bình thường. Lúc
này nàng mới tỉnh, từ từ mở mắt, mơ màng nhìn hắn. Hồi lâu mới kịp phản
ứng, hắn đã về.
Hách Liên Tĩnh Phong ngồi xuống, dựa lưng vào thành giường bằng đồng, hỏi: “Làm em thức giấc hả?”
Tịnh Vi lắc đầu, dịu dàng đáp: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Hách Liên Tĩnh Phong nhéo chóp mũi nàng, hỏi: “Sao thế? Trách anh mấy ngày nay không ở bên em à?”
Tịnh Vi đỏ mặt, nàng đâu có ý này! Hách Liên Tĩnh Phong rất thích dáng vẻ mất tự nhiên của nàng, cười: “Thực sự trách anh?”
Tịnh Vi bị hắn trêu đùa không khỏi phì cười, nhẹ nhàng nói: “Không có.”
Hách Liên Tĩnh Phong lại sờ trán nàng, hỏi: “Em không khỏe?”
Nàng lười biếng cựa quậy, đáp: “Đâu có,
em khỏe mà.” Dạo này không biết tại sao, cả người đều mệt mỏi, nhúc
nhích một chút cũng chẳng muốn.
Hách Liên Tĩnh Phong nói khẽ: “Để anh kêu người mời bác sĩ lại khám.”
Tịnh Vi nói: “Em thật sự khỏe mà!” Nàng vùi đầu vào gối, giọng nhỏ xíu như ngượng ngùng như nũng nịu: “Em chỉ thèm ngủ thôi.”
Sự thật giản đơn như vậy khiến người ta
yêu thương, ước gì được đặt trong lòng bàn tay. Hách Liên Tĩnh Phong
cứng họng, cười nói: “Được, được! Chỉ cần em thích! Nếu em khỏe thì anh
khỏi gọi bác sĩ.”
Đương nói chuyện, Hỉ Thước tới mời dùng
bữa. Cơm tối kiểu Tây do đầu bếp nấu theo sở thích của hai người. Thông
thường bữa trưa là cơm kiểu Trung, dựa theo khẩu vị của Tịnh Vi, kết hợp hương vị giữa hai miền Giang Nam và đất Bắc. Bữa tối có cả kiểu Tây và
Trung. Tên sai vặt bưng thức ăn lên, có bít tết xối nước sốt thơm ngon.
Trước nay Tịnh Vi rất ưa thích, không thấy ngấy, lúc này vừa nhìn, chỉ
cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, nàng lấy tay che miệng, ngăn không được đánh
nấc.
Hách Liên Tĩnh Phong đứng dậy, vỗ lưng
nàng, la lên: “Em sao thế? Có phải tay nghề đầu bếp nấu tệ không? Để anh đuổi hắn đi.” Đầu bếp phủ Đốc quân là số một số hai miền Bắc, sao lại
tay nghề dở tệ?
Tịnh Vi xoa ngực, vất vả mời ngừng được,
nói: “Không có việc gì, chẳng qua em cảm thấy rất ngán. Gọi người làm đồ ăn nhẹ cho em thôi.” Người hầu vội đi xuống phân phó. Một lát sau, nhà
bếp đã đưa lên cháo loãng kiểu Giang Nam.
Hách Liên Tĩnh Phong tự mình bưng bát đút vài miếng. Nhắc tới cũng kỳ, ăn vài miếng cháo thế mà chẳng buồn nôn.
Tịnh Vi thấy kẻ hầu người hạ đứng đó, hơi ngượng, vội cầm bát cháo trong tay hắn, nói: “Để em tự làm.”
Hách Liên Tĩnh Phong thấy nàng ổn cũng không giành việc, ngồi xuống bắt đầu ăn. Vừa ăn vừa nhìn nàng nhíu mày.
Ngày thứ hai cũng thế, luôn âm ỷ buồn
nôn, liên tục muốn nôn. Đáy lòng nàng lờ mờ biết chuyện gì, hơi bối rối, cũng chẳng biết có nên gọi bác sĩ hay không. Hỉ Thước lại khác, cô nàng hét lên: “Tiểu thư của tôi ơi, gần đây chị làm sao vậy? Em chăm sóc chị lâu như thế, chưa từng thấy tình trạng này.” Cô nàng không rành thế sự, dĩ nhiên không thể hiểu được. Sau đó, Hỉ Thước bất chấp nàng đồng ý hay phản đối, gọi người mời bác sĩ.
Bác sĩ Ngô là bác sĩ gia đình Đốc quân,
du học từ Anh trở về, chỉ khám sơ qua nhưng hỏi nhiều vấn đề. Bây giờ
mới cười, nói: “Chúc mừng thiếu phu nhân, cô có thai đã hơn một tháng
rồi!”
Hỉ Thước ngây người, miệng mở tròn nửa
ngày không khép. Vì là cơ thể mình nên Tịnh Vi đã có dự cảm, giờ được
xác định vẫn rất vui mừng, cười nói: “Cảm ơn anh, bác sĩ Ngô.” Nụ cười
kia như hoa nở rộ, khiến bác sĩ Ngô không dám nhìn thẳng, cáo từ ra về.
Rốt cuộc Hỉ Thước đã lấy lại phản ứng,
cười lớn: “Tiểu thư, chúc mừng, xin chúc mừng chị! Em cũng theo chị
‘nước lên thuyền lên’ nhé, ha ha.”
Nha đầu này chỉ sợ mọi người không biết chuyện quan trọng của nàng. Tịnh Vi cười trách cứ, hỏi: “Nước cái gì, thuyền cái gì?”
Hỉ Thước hớn hở nói: “Tiểu thư, chị thèm ăn gì?”
Tịnh Vi vẫn liên tục buồn nôn, mất hết khẩu vị, chỉ đáp: “Chẳng muốn ăn gì cả.”
Hỉ Thước không kêu nàng ngủ tiếp, chỉ nói: “Vậy chị thèm ăn gì, dặn em là xong.”
Tịnh Vi nằm nửa ngày, thật sự thấy nhàm
chán, bỗng nhớ đến mấy cuốn sách Sơ Hương tặng, liền gọi Hỉ Thước đi
lấy. Đấy là nguyên một bộ sách gởi mua từ nước ngoài. Sau khi trở về,
nàng cũng chưa xem qua, giờ nhớ tới nên muốn đọc. Hỉ Thước rất nhanh đã
mang tới.
Nàng lật lung tung vài trang như trò tiêu khiển. Tâm tư mất tập trung, bỗng bàn tay vô tình lướt qua… chỉ thấy từ trang sách rớt xuống một tấm ảnh. Nàng nhặt lên nhìn, hóa ra là ảnh
chụp đi chơi hồi trước cùng Sơ Hương và Tiêu Dương. Nét mặt ba người
tươi cười như hoa, lúc ấy thật vui vẻ. Chẳng biết có phải… Sơ Hương cố ý bỏ vào không, nhưng nhìn thấy nó, nhớ tới thuở trước cảm thấy rất vui.
Đang ngắm thì nghe tiếng mở cửa, nàng ngước lên, không ngờ là Hách Liên
Tĩnh Phong.
Từ sau ngày trên tàu hắn gọi nàng là ‘kẻ
lừa đảo’, nàng biết hắn luôn để tâm chuyện nàng cùng Tiêu Dương, dẫu
rằng nàng và Tiêu Dương hoàn toàn trong sáng, chẳng một chút mờ ám.
Nhưng tình huống hiện tại có vẻ nhạy cảm, nàng hết hồn đem tấm ảnh nhét
tứ tung vào quyển sách.
Bác sĩ Ngô là bác sĩ gia đình của phủ Đốc quân, vừa rời khỏi phủ đã lập tức gọi điện thoại chúc mừng Đại thiếu.
Hách Liên Tĩnh Phong đang trong văn phòng, nghe cú điện thoại đã mất cả
tự chủ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên hét lớn, vui mừng khôn tả. May mắn
đám người hầu và các thuộc cấp đều ở bên ngoài, nếu không e rằng hắn đã
trở thành trò cười. Hắn vội vàng gọi Trương Lập chuẩn bị xe về phủ.
Hắn thấy nàng bối rối gấp cuốn sách, cũng không để ý. Lòng hắn quá vui mừng, làm sao còn tâm tư để phân tích?
Tịnh Vy thấy mặt hắn tràn ý cười, toàn thân phấn khởi. Nàng có chút thẹn thùng, không biết nên nói chuyện mình có thai ra sao. Hắn vừa tiến đến
đã lập tức ôm chặt lấy nàng vừa vội vã buông nhẹ. Hắn thực sự mong chờ
chính miệng nàng nói ra.
Nàng cân nhắc hồi lâu, cũng chẳng biết
làm sao để mở miệng. Hắn cười, bảo: “Anh đưa em lên giường nằm, đừng đọc sách nữa, nghỉ ngơi cho khỏe.” Nói xong, nhẹ nhàng bế nàng. Hắn phủ kín chăn cho nàng, nói: “Ngủ một giấc đi, đừng căng thẳng.”
Nàng vốn không mệt nhưng dạo này thích
ngủ, người mới vừa chạm gối đã thiếp đi. Trong lúc mơ màng, nàng nghe
thấy hắn khe khẽ hát bài hát tiếng Anh, những ca từ gì đấy, nghe không
rõ.