Hắn thích nàng, nàng cảm thấy toàn thân
mềm nhũn, thử co giật ngón tay liên tục mà không đủ sức. Cứ thế rúc vào
lồng ngực hắn, nghe nhịp tim đập của hắn như một thứ ngôn ngữ hạnh phúc
khó tả. Nàng nhớ… từng nói với hắn rằng không có tên Tiêu Dương nào hết, không có ai cả. Nàng nhớ – nhung – mong – đợi duy nhất chỉ mình hắn
thôi.
Khoảng khắc này nàng mới biết, thực ra
hắn mới là tên lừa đảo chính thống. Từ ngày đầu thành thân hắn đã từng
chút từng chút một bện lưới cuốn nàng vào trong, mãi mãi không thể đào
thoát. Hắn nào biết, hắn cũng đồng thời lừa đi trái tim nàng, nhưng nàng lại không thể nói cho hắn hay. Bởi vì nàng chẳng có gì hết, tất cả đều
là hắn.
Hách Liên Tĩnh Phong bế nàng đặt trên
ghế, hắn cứ ngồi như thế, khẽ đỡ đầu nàng nghiêng trên đùi mình. Mười
ngón tay hắn biến thành chiếc lược chải nhẹ xuống mái tóc dài mịn như tơ của nàng, động tác dịu dàng vô cùng, chậm rãi, từ từ. Hắn im lặng, nàng cũng trầm mặc nhưng bầu không khí cực kì ngọt ngào. Làn gió liên tục
chui vào khung cửa sổ, ập trên mặt Hách Liên Tĩnh Phong, nhưng hắn lại
rất sảng khoái, nhiều ngày mệt mỏi phiền muộn bỗng trở thành hư không.
Tịnh Vi cứ nằm trên đùi hắn, mang theo sự yên ổn trong lòng.
Hắn nhìn thấy gương mặt e thẹn của nàng, nhẹ nhàng thì thầm những lời vô nghĩa: “Muốn ăn chút hoa quả không?”
Hơi thở hắn ấm áp kèm theo mùi thuốc lá
nhè nhẹ phảng phất trên mặt nàng, khiến lòng nàng dâng tràn vị ngọt, như hương hoa thổi qua, chỉ cúi đầu vâng dạ. Hách Liên Tĩnh Phong kéo chiếc đĩa bằng sứ trên bàn lấy một trái nho, lột kĩ vỏ mới đút vào miệng
nàng. Hắn từ nhỏ tới lớn, đều là quần áo mặc tận tay, cơm nước dâng tận
mồm, tới bây giờ do người khác hầu hạ hắn, hắn làm sao đi hầu hạ người
khác. Thế nhưng hắn cảm thấy thật thỏa mãn, dù trước kia đánh thắng
nhiều trận và lần này san phẳng cuộc phiến loạn của Hách Liên Tĩnh Lôi
cùng Hách Liên Tĩnh Triết, cũng chưa từng hạnh phúc như thế. Hắn ngắt
thêm một quả nữa, từ từ bóc vỏ, đưa tay kề bên miệng nàng, đợi nàng nhả
hột mới đút cho nàng.
Nàng nằm trên đùi hắn, ấm áp thoải mái
đến cùng cực. Hắn lại đem trái nho thứ ba đưa tới, nàng ngước nhẹ lên
nhìn hắn, thấy đáy mắt hắn nhu tình như nước, tựa hồ nhấn nàng chết chìm trong đó. Nàng dời ánh mắt đi, dịu dàng đẩy tay hắn đến gần miệng hắn,
nói: “Anh ăn…”, chỉ thấy khóe môi hắn hơi cong, đôi mắt khó che dấu ý
cười nhưng vẫn cầm quả nho tới trước miệng nàng, ý bảo nàng ăn. Môi nàng như cánh hoa nhẹ giương lên, màu sắc hấp dẫn như hoa anh túc. Lòng hắn
căng tựa dây đàn, bất ngờ gãy đứt. Hắn từ từ cúi xuống, vướng vít hút,
buông thả chơi đùa cùng nàng, cướp toàn bộ vị ngọt từ môi lưỡi nàng.
Nàng cúi đầu run rẩy, hắn hăng say tấn
công, môi lưỡi cùng quấn quít, hai gò má nàng dần chuyển đỏ, đỏ tựa pháo hoa đầu hạ, tựa lá phong của mùa đông. Nàng cảm thấy đầu óc rực lửa như trong chớp mắt, đất trời đảo lộn, vũ trụ xoay vòng, trừ hơi thở đầy nam tính, vòng tay vững chãi và môi hôn nồng nhiệt của hắn ra, thì dường
như tất cả đều mãi mãi không thể đủ. Ngoài hắn ra mọi thứ khác đều vô
nghĩa, như đến muôn thuở chỉ cái giật mình.
Thật lâu, thật lâu sau, Hách Liên Tĩnh
Phong mới lưu luyến rời đôi môi mê người của nàng, thở dài thỏa mãn,
nhắm mắt lại, gò má xoa nhẹ trên mái tóc nàng, ngửi mùi thơm từ nàng,
chìm đắm trong nhu tình như nước của nàng. Hắn nhỏ giọng thì thầm:
“TịnhVi, Tịnh Vi…”
Sau khi Tịnh Tường lên tàu, được người
hầu an bài ngồi vào ghế. Ả tưởng rằng nhất định Hách Liên Tĩnh Phong sẽ
tới gặp ả, ả luôn tự tin vượt bậc với nhan sắc của mình. Huống chi Hách
Liên Tĩnh Phong phong lưu hiên ngang chẳng phải chuyện một sớm một
chiều, ả không tin không lọt vào mắt hắn. Nhưng trái chờ phải đợi vẫn
chẳng thấy bóng hắn đâu, chỉ thấy hai tên lính lẳng lặng đứng gác ngoài
cửa, hỏi cái gì cũng ậm ừ không biết. Nhìn cảnh sắc bên ngoài toàn nhà
cửa đơn sơ, toàn núi sông trùng điệp… ả đứng ngồi không yên. Thật vất vả nhịn đến bữa tối, vẫn chỉ là người hầu mang thức ăn tới. Ả nào còn tâm
trạng để ăn uống, vội chặn lại hỏi ngay: “Đại thiếu ngồi trong ghế hay ở đâu?”
Người hầu kia biết ả là em gái của thiếu phu nhân, không dám đắc tội, trả lời: “Dĩ nhiên Đại thiệu ngồi trong ghế của mình.”
Tịnh Tường đến cửa toa tàu của Hách Liên
Tĩnh Phong, thấy mấy người hầu và vài thuộc hạ đứng đó liền hất mặt phân phó: “Mở cửa cho tôi, tôi muốn gặp Đại thiếu!”
Bành Đinh Lực trả lời: “Giang tiểu thư,
Đại thiếu và thiếu phu nhân đang ở bên trong, căn dặn chúng tôi miễn
quấy rầy.” Gã còn nhớ ngữ khí Đại thiếu lúc phân phó, rất áp lực. Gã là
người từng trải, há lại chẳng biết đạo lý này?
Tịnh Tường xưa nay quen thói sai bảo, đâu chứa nổi kẻ khác từ chối, lạnh giọng quát: “Anh không bẩm báo một tiếng được hả? Sao anh biết Đại thiếu không chịu gặp tôi?”
Bành Đinh Lực cũng là người thông minh,
dẫu biết ả là em gái thiếu phu nhân không thể đắc tội, nhưng chả ưa được thái độ kiêu ngạo ngang ngược của ả, dửng dưng đáp: “Giang tiểu thư,
đâu phải kẻ hèn tôi đây không bẩm báo dùm cô, mà là Đại thiếu quả thật
căn dặn chúng tôi miễn quấy rầy. Các anh em ở đây có thể chứng minh cho
tôi.”
Tịnh Tường thấy y thoái thác, ả điên tiết gân cổ gào lên: “Anh rể, em là Tịnh Tường đây! Em có thể vào trong không?”
Trong toa im bặt thật lâu. Đám người Bành Đinh Lực cũng lặng yên không nói lời nào, xung quanh chỉ vang tiếng tàu hỏa nghiến đường ray rầm rập. Tịnh Tường thấy không có hồi âm, liền
nhào lên đập cửa: “Anh rể…” Thêm một lát sau, bên trong mới vọng ra
giọng miễn cưỡng của Hách Liên Tĩnh Phong: “Bành Đinh Lực, có chuyện
gì?”
Bành Đinh Lực đáp: “Thưa Đại thiếu, có Giang tiểu thư đến!” Thật lâu sau mới nghe Hách Liên Tĩnh Phong nói: “Cho cô ấy vào!”
Bấy giờ Bành Đinh Lực mới mở cửa, Tịnh
Tường đắc ý trừng mắt liếc xéo gã một cái, rồi nhảy vào. Toa tàu này
khác với toa của ả đang ngồi. Đập vào mắt ả là không gian như phòng
khách nhỏ, còn có phòng nghỉ được ngăn cách bởi tấm rèm và bức màn dày
gợn sóng đong đưa theo chuyển động của con tàu. Trang trí rất lộng lẫy,
nào là sofa kiểu Âu, nào là bàn gỗ, chỉ liếc thôi đã thấy thư thái.
Tịnh Vi từ phòng nghỉ đi ra, cười nhẹ hỏi: “Có phải em gái thấy buồn không?”
Tịnh Tường nhìn nàng mặc bộ sườn sám
trắng trăng lưỡi liềm, khác hẳn bộ màu vàng buổi sáng, lại toát vẻ yểu
điệu quyến rũ, ả thấy lòng thật khó chịu, trả lời dứt khoát: “Buồn chứ!
Em ngồi một mình, nhàm chán muốn chết. Anh rể đâu?”
Câu chuyện tới đây thì Hách Liên Tĩnh Phong chậm rãi bước ra, nói: “Em gái đến à!”
Tịnh Tường vừa thấy hắn, lập tức giả vờ cười ngọt ngào: “Anh rể, em buồn quá nên mới tới tìm anh.”
Hách Liên Tĩnh Phong quay đầu nhìn Tịnh
Vi, hỏi: “Em đói bụng không?” Thấy nàng cười im lặng, mới xoay qua hỏi
Tịnh Tường: “Em gái đã dùng bữa tối chưa?”
Tịnh Tường đáp: “Em chưa ăn! Ăn một mình chẳng có chút hứng thú nào.”
Tịnh Vi nhìn Hách Liên Tĩnh Phong như trưng cầu ý kiến, nói: “Vậy Tịnh Tường ở lại ăn cơm cùng bọn chị đi.”
Các thuộc hạ rất nhanh mang thức ăn lên,
tuy không thể sánh với trong ẩm thực phủ ở miền Bắc nhưng vẫn đầy đặc
sắc. Tịnh Vi cười nhẹ, bảo: “Tịnh Tường, em ăn nhiều vào.”
Hách Liên Tĩnh Phong không nói chuyện,
chỉ cầm chiếc chén sứ gắp đầy thức ăn rồi đưa cho Tịnh Vi, cười nói: “Em cũng ăn nhiều vào, gầy trơ xương rồi kìa! Người khác không biết còn
tưởng Hách Liên đại thiếu tôi ngược đãi em.” Lại xoay qua Tịnh Tường,
nói: “Em gái đừng khách sáo, cứ coi như ở nhà mình.” Tịnh Tường mang
theo đố kỵ nhìn Tịnh Vi vài lần nhưng chẳng có cách lên tiếng, đành rầu
rĩ ăn cơm.
Ả quan sát nhiều ngày, phát hiện Đại
thiếu rất quan tâm Tịnh Vi. Ả luôn tự tin và cảm thấy mình đẹp hơn hẳn
so với vẻ thùy mị của Tịnh Vi. Nếu không phải lúc trước cha nhất quyết
lấy lí do con vợ cả đem Tịnh Vi gả cho Hách Liên đại thiếu, thì bây giờ
ngồi bên cạnh Đại thiếu là ả rồi. Nếu ả chưa từng gặp Hách Liên Tĩnh
Phong thì không sao, nhưng hôm đó ở đại sảnh phủ Tư lệnh Giang Nam vừa
thấy Hách Liên Tĩnh Phong anh tuấn hiên ngang, dáng vẻ bất phàm, bên
cạnh ả chả sánh ai bằng, không khỏi hối hận. Biết sớm vậy hồi trước ả
khóc lóc hù dọa với cha. Tuy nhiên chẳng nhằm nhò gì, với nhan sắc và
mưu mô của ả thì còn khối dịp, đặc biệt lần này hắn đồng ý để ả tới miền Bắc, ả sẽ tự sáng tạo cơ hội.
Khi bữa ăn kết thúc, người hầu mang trà
lên. Tịnh Tường kéo đề tài nói chuyện phiếm cùng Hách Liên Tĩnh Phong,
Tịnh Vi không xen mồm, chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe. Hách Liên Tĩnh Phong như bất an, liên tục nhìn phía Tịnh Vi. Thực sự hắn không có bất kì
điều gì để tán gẫu với Tịnh Tường, chỉ hỏi dăm ba câu đáp một câu. Bây
giờ hắn thực hối hận vì đã đồng ý cho cô ả tới miền Bắc. Đối ý đồ và
biểu hiện của ả, sao hắn lại không rõ? Chẳng qua lúc đó tức giận chuyện
Tịnh Vi cùng Tiêu Dương, nay sau cơn mưa trời lại sáng, hắn và Tịnh Vi
hòa hảo như ban đầu, ước từng phút từng giây quấn bên cạnh nàng.
Vả lại buổi chiều, sau khi hắn tỏ rõ tâm
sự với Tịnh Vi, dẫu Tịnh Vi không trả lời nhưng vừa rồi thở gấp lúc ân
ái, rên rĩ khi cao trào, nàng thỏ thẻ ngâm nga gọi tên hắn đã khiến hắn
mừng rỡ như điên dại, mất hết cả tự chủ. Tính nàng vốn rụt rè e thẹn,
chắc lần này là đáp trả lớn nhất với hắn.
Thật vất vả chịu đựng thêm lát nữa, Hách
Liên Tĩnh Phong mới nói: “Tịnh Tường, đã trễ rồi, em lần đầu đến miền
Bắc nhớ nghỉ ngơi nhiều cho đủ sức khỏe đi du ngoạn.” Tịnh Tường nghe
hắn nói thế, ả ngượng ngùng đành cáo lui về ghế của mình.
Tịnh Vi thấy không đành lòng, nói: “Sao anh cứ như đuổi khách vậy?”
Hách Liên Tĩnh Phong ôm lấy nàng, đáp: “Anh thấy có hai chúng ta ở đây đèn đã đủ sáng.”[1] Lòng Tịnh Vi mềm mại như hóa thành vũng nước. Nào là Tịnh Tường, nào là Lâm tiểu thư, bất kể thứ gì đều thoảng qua tựa mây khói.
Ngọn đèn óng ánh lúc ẩn lúc hiện hệt nơi
hoang vu, sọi vào hai người đang ôm nhau, đôi bóng ấy quấn quít như dây
leo, loáng thoáng chiếu ngược vào cửa kính, như mông lung lại thực rõ
ràng, như mãi mãi vướng vít nhau đến cả cuộc đời…
[1]Ý của cậu Phong là cái ả Tịnh Tường kia làm kì đà cản mũi chỗ vợ chồng người ta ôm ấp.