Hách Liên Tĩnh Phong nhìn nàng từ xa, gần một tháng không gặp, vậy mà thật chết tiệt, sắc mặt nàng tốt như thế!
Gương mặt trắng nõn điểm đôi má hồng hây hây, đẹp say lòng người. Mắt
hắn liếc thoáng thấy Tiêu Dương đứng sau lưng nàng, dáng vẻ bảo vệ, thân thiết nhìn nàng. Hắn bất giác nắm chặt tay.
Tháng này hắn vì xử lý chuyện của Hách
Liên Tĩnh Lôi và Hách Liên Tĩnh Triết, công việc bừa bộn không một giây
rảnh rỗi. Chờ đem hành động bọn họ tóm gọn, mới sực nhớ còn năm ngày nữa là sinh nhật của nàng. Vì thế hắn chạy đôn chạy đáo mấy ngày lo hết mọi việc trong quân đội, rồi lập tức lên tàu đến thẳng Giang Nam. Nàng lại
sống vô cùng tốt, giống như hắn chỉ là tên dư thừa, quấy rầy nàng cùng
kẻ khác gặp nhau. Có lẽ hắn không nên tới.
Nhị di thái cười dài, nói: “Đại tiểu thư
à! Mới sáng sớm cô đã chạy khỏi nhà. Đại thiếu chờ lâu rồi.” Tuy cười
nhưng giọng điệu rất khách sáo, nội dung câu nói không nặng cũng chẳng
nhẹ.
Tịnh Vi mặc dù không nhìn rõ sắc mặt của Hách Liên Tĩnh Phong, nhưng cảm giác hắn hơi tức giận, tuy vẻ ngoài
thong thả lịch sự nhưng nàng hiểu được. Nàng rất muốn đi tới bên cạnh
hắn, nhìn kĩ hắn, nhìn thật kĩ xem hắn có bị thương không? Oái ăm thay
trong đại sảnh có quá nhiều người, cha, các di nương, các anh em, kẻ ăn
người ở… điều nàng có thể làm là đứng xa xa nhìn hắn. Giữa phút giây
này, giữa cảnh sắc này, nàng mới biết mình mong nhớ hắn đến nhường nào.
Ngồi chốc lát, Giang Hải Quyền bèn nói:
“Tịnh Vi! Đại thiếu đã vất vả, con hãy đưa cậu ấy vào nghỉ ngơi trước.”
Lại quay qua Hách Liên Tĩnh Phong cười tiếp lời: “Đại thiếu nghỉ ngơi
đi, long đong mệt mỏi rồi. Buổi tối hai cha con chúng ta sẽ hàn huyên
thêm.”
Trong vườn hoa quế nở lưa thưa một nửa.
Gió đến gió đi, giật tung cánh hoa, rụng vàng đầy đất. Nàng cứ đi theo
hắn về phòng. Cảnh tượng này rất quen thuộc, như đã gặp trong những giấc mơ. Hắn nắm tay nàng, xuyên qua từng dãy viện, luồn qua từng hành lang… chầm chậm rảo bước, các người hầu nối gót đằng sau.
Hách Liên Tĩnh Phong dựa gần nàng, ngửi
được mùi hương nhè nhẹ từ nàng và chút mùi rượu sâu kín khác thường lệ.
Nàng dám cùng gã Tiêu Dương đi uống rượu… Thâm tâm hắn vốn đầy hớn hở,
gần một tháng không gặp, nhớ nhung đến tận xương, nên quẳng việc to ném
việc nhỏ ở miền Bắc, phớt lờ khuyên can của đám Khổng Gia Chung, chạy
tới đây như một cậu bé sốc nổi. Ngồi trong đại sảnh chờ thật lâu, cuối
cùng đã đợi được nàng nửa say nửa tỉnh trở về. Tâm ý của hắn, lúc này
lại nhận đáp trả như thế. Hóa ra hắn vẫn luôn là dư thừa.
Hỉ Thước đưa trà bánh lên xong, vội vàng
cáo lui và nhẹ nhàng đóng cửa. Tịnh Vi lẳng lặng nhìn hắn, trăm nghìn
lời muốn nói lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Miệng khẽ mở, môi khẽ nhếch, nhưng cổ họng không nhả nổi một từ. Nàng chỉ yên lặng nhìn hắn. Hách
Liên Tĩnh Phong ngước nhìn nàng, cũng trầm mặc. Nàng vậy mà chẳng có gì
để nói với hắn. Chả nhẽ nàng không biết mấy ngày trước xảy ra binh biến, hắn thiếu chút nữa thì chết sao?
Hắn hít sâu, quay đầu đi ngó lơ nàng,
quan sát cách bày biện trong phòng. Trang trí lịch sự tao nhã nhưng
chẳng có bao nhiêu đồ quý giá, chỉ chứa rất nhiều sách. Hắn đi tới tùy
tiện cầm một quyển, lật ra.
Tịnh Vi thấy sắc mắt hắn hốc hác, phong
trần, gần một tháng không gặp mà hơi gầy hẳn, trong lòng xót xa. Nàng
xoay vào nhà tắm, lấy chiếc khăn nóng lau mặt giúp hắn. Cả người hắn
chấn động, như vô cùng vui sướng, nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt nhấp
nháy. Cử chỉ này rất thân thiết, mặt nàng bỗng đỏ ửng không dám nhìn
thẳng, chỉ đưa tay nhẹ nhàng lau kĩ khắp mặt hắn.
Hắn vốn đang tức giận, lúc này vui sướng
khôn tả, như mùa hạ gặp cơn mưa rào, mát mẻ thoải mái, như mùa đông buốt giá được ngâm trong suối nước nóng, khắp người thư thái. Mùi hương quen thuộc trên người nàng dập dờn xung quanh, như thơm lại như không, hệt
trong mơ, hắn không thể cưỡng lại, đưa tay ôm lấy thân hình êm ái của
nàng vào lòng…
Trương Lập đứng từ xa nhìn tên sai vặt
bước tới, chụm đầu nói với Bành Đinh Lực bên cạnh: “Bây giờ tôi mới biết cái chức tổng thị vệ này không phải để người làm! Tên đầy tớ kia đã tới mời lần thứ ba rồi.” Bành Đinh Lực chỉ cười ‘hắc hắc’ vài tiếng rất đen tối.
Bấy giờ tên đầy tớ Giang phủ đã tới trước mặt nói: “Trương tổng vệ, Tư lệnh phái tôi tới mời Đại thiếu và tiểu
thư qua đại sảnh dùng bữa!”
Trương Lập liếc thoáng qua cánh cửa còn đóng chặt, thở dài đáp: “Được! Cậu về trước đi, Đại thiếu sẽ tới ngay.”
Bành Đinh Lực cười xen ngang: “Tiến cũng chết, lùi cũng chết! Anh là cấp trên, anh lên trước đi.”
Trương Lập chụp tay gã: “Dễ ăn quá nhỉ! Đi, chúng ta cùng xông lên, xuống địa ngục cũng có bạn.”
Bành Đinh Lực bắt đầu cầu xin: “Anh đi trước! Anh là cấp trên, anh không vào địa ngục thì ai vào?”
Trương Lập đành chấp nhận số phận bất
hạnh, thả tay gã bước tới phòng, yên lặng lắng nghe, bên trong im bặt,
lúc này mới dám gõ cửa: “Đại thiếu, Giang tư lệnh phái người đến mời ba
lần rồi.”
Bên trong tiếng Hách Liên Tĩnh Phong vọng ra: “Biết rồi!”
Tịnh Vi vô cùng mệt mỏi bị vây trong
trạng thái mơ hồ, nghe Trương Lập đứng ngoài bẩm báo bỗng tỉnh hẳn,
ngước lên nhìn bầu trời sắp chuyển đen, phỏng chừng đến giờ cơm tối.
Nàng cựa quậy muốn dậy, Hách Liên Tĩnh Phong vẫn ôm nàng, nói: “Em ngủ
thêm lát nữa.”
Mặt Tịnh Vi đỏ hồng, đáp: “Mau dậy đi,
cha đang chờ.” Nếu tới muộn, người ta còn không hiểu bọn họ làm gì sao?
Nàng càng nghĩ càng đỏ mặt, tay chân luống cuống kéo áo… Lúc này mới
phát hiện chiếc sườn xám đã không thể dùng, sớm bị hắn xé rách. Thật hết nói nổi hắn, ngay cả móc cài cũng chẳng kịp mở mà cứ xé ngang, một bộ y phục tốt coi như bỏ. Nàng phải nửa che đậy tới tủ tùy tiện cầm lấy một
bộ đồ, lung tung hồi lâu cuối cùng cũng mặc xong. Ngẩng đầu thấy hắn đã
chuẩn bị xong, nhàn rỗi tựa cạnh giường, đầy thỏa mãn nhìn nàng.
Nàng sợ cha chờ lâu, nói: “Đi thôi.”
Hắn từ từ đứng dậy cũng không cất bước,
kéo nàng đến trước bàn trang điểm. Nàng ngạc nhiên, chỉ thấy trên tay
hắn cầm chiếc hộp bằng nhung, không biết biến từ đâu ra. Hắn mở nắp hộp, nàng mới biết cái gì gọi là cả phòng bừng sáng, một chuỗi vòng cổ và
đôi khuyên tai bằng kim cương xuất hiện trước mắt nàng, sáng lấp lánh.
Hắn đeo lên cho nàng, ngắm nghía một chút mới bằng lòng, nói: “Rất hợp
với trang phục của em.”
Hắn luôn thích tặng món nọ vật kia, có lẽ cũng cho người khác như thế, ví dụ Lâm tiểu thư. Hắn đâu biết, thứ này
nàng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nàng muốn… thứ nàng muốn
là gì? Hắn có thể cho ư? Tịnh Vi bừng tỉnh bật cười hạnh phúc, khóe môi
cong nhẹ: “Cảm ơn anh!”
Trong đại sảnh mọi người tề tựu đông đủ, bọn họ tới liền chính thức nhập tiệc.
Hách Liên Tĩnh Phong ngồi kế Giang Hải
Quyền, Tịnh Vi cũng ngồi bên cạnh. Chén rượu lần lượt xoay vòng, náo
nhiệt vô cùng. Giang Hải Quyền đối với chàng rể này hết sức hài lòng,
đây là chỗ dựa vững chắc, chẳng cần lo lắng liên minh Tây bộ và Nam bộ.
Bốn tỉnh Giang Nam tuy là thế lực quân phiệt yếu nhất, nhưng dựa vào sản lượng lương thực của Hồ Bắc và Hồ Nam đủ khiến người ta kiêng sợ. Chính vì thế mà địa bàn của ông cũng là miếng thịt béo bở, khiến người khác
muốn nuốt chửng. Hách Liên Tĩnh Phong tuy rằng trẻ tuổi, nhưng khả năng
xử lí tình huống bình tĩnh, tâm tư cẩn thận. Có thể thấy qua sự kiện tóm gọn cuộc đảo chính của hai anh em Hách Liên Tĩnh Lôi và Hách Liên Tĩnh
Triết. Có người con rể như thế, đối với ông trăm điều lợi không một điều hại. Ông ở đại sảnh đợi đã lâu, tên sai vặt được cử đi quay về cứ thần
thần bí bí khó mở miệng. Ông là người từng trải, vừa nhìn đã biết là
chuyện gì. Bây giờ thấy Hách Liên Tĩnh Phong nắm tay Tịnh Vi tiến vào,
dù biểu hiện như không, thái độ tao nhã ung dung, nhưng mọi cử chỉ lại
đối với Tịnh Vi yêu thương vô bờ.
Rượu quá ba tuần, Giang Tịnh Quảng là con trai trưởng của Giang gia mời rượu Hách Liên Tĩnh Phong. Cậu ta cười
nói: “Anh rể, ly này em chúc anh vừa đánh đã thắng, tiêu diệt ác tặc,
không tổn hại lông tơ kẻ tóc!” Hách Liên Tĩnh Phong cần ly uống cạn.
Giang Tịnh Quảng lại rót đầy chén, nói
tiếp: “Ly này em chúc anh rể và chị gái ân ân ái ái, sống đến đầu bạc.”
Chén này cũng uống cạn.
Hách Liên Tĩnh Phong tay trái lịch sự cầm ly uống cạn, tay phải nắm chặt tay Tịnh Vi, thấy nàng liếm môi, liền
thuận tay nhận lấy chén rượu, cười nói: “Chị gái cậu không uống rượu
được, tôi uống thay cô ấy!” Cũng không chờ người khác đáp lời, liền ngửa đầu dốc cạn.
Trong sảnh ai cũng ngỡ ngàng, lập tức
giật mình… xem ra Hách Liên đại thiếu đối với Đại tiểu thư vô cùng tốt.
Cấp dưới Trương Lập sớm chẳng còn kinh ngạc, chỉ chăm chú dùng bữa.
Nhị di thái chờ các trưởng bối cùng Hách
Liên Tĩnh Phong uống xong, thấy hắn thường gắp thức ăn cho Tịnh Vi, nhỏ
giọng bảo nàng ăn nhiều hơn, đầu mày đuôi mắt đều là yêu thương. Lòng bà ta suy tư: ‘Nếu biết vậy năm ngoái bất kể làm nũng ra sao, cũng đòi Tư
lệnh gả Tịnh Tường đi. Dung mạo Tịnh Tường còn đẹp hơn cả con nha đầu
chết tiệt Tịnh Vi, Đại thiếu chắc chắn sẽ yêu thương gấp bội. Trong tứ
đại quân phiệt, Hách Liên đại thiếu tuổi trẻ tài cao và thực lực mạnh
nhất, diện mạo anh tuấn. Giờ thì hay rồi, tự dưng vuột mất chàng rể
tốt.’ Bà ta vốn xuất thân đào hát, năm đó cũng vì dung mạo xuất chúng
lại lắm mưu mô, mới leo tới vị trí Nhị thái thái phủ Tư lệnh. Thời thanh xuân nghĩ hết biện pháp để được Tư lệnh cưng chiều, còn bây giờ lại
nghĩ mọi cách lót đường vì con cái. Đang suy nghĩ, bỗng thấy con gái
Tịnh Tường thướt tha bước tới, nhìn Hách Liên Tĩnh Phong cười duyên dáng nói: “Anh rể, em cũng muốn mời anh! Chén thứ nhất, chúc anh tuổi trẻ
anh hùng.”
Nụ cười kia di truyền từ bà ta, khiến hồn người điên đảo. Bà ta xưa nay luôn hiểu con gái mình, có lẽ con bé có
chút tình ý với Hách Liên đại thiếu.
Hách Liên Tĩnh Phong cũng không từ chối,
uống cạn. Tịnh Tường nhỏ nhẹ nói: “Anh rể, chén này em chúc anh chiến
thắng kẻ địch.” Thấy hắn uống xong, ả lại giơ chén thứ ba: “Anh rể, chị
gái, chén này em mời hai người. Chúc anh chị tương kính như tân, trăm
năm hạnh phúc!”
Hách Liên Tĩnh Phong uống xong lại duỗi
tay đón lấy ly của Tịnh Vi, định uống cạn. Ai dè Tịnh Tường thỏ thẻ nói: “Chị gái, chị biết uống rượu mà! Không phải hôm nay tên sai vặt nhà
chúng ta tìm được chị trong Bảo Nguyệt lâu sao? Chẳng phải chị cùng bọn
Tiêu Dương uống say à?”
Những lời ả nửa đùa nửa thật, nũng na
nũng nịu, không thể so đo. Nhưng khiến thâm tâm Hách Liên Tĩnh Phong hỗn loạn, tay từ từ hạ xuống.
Hắn đối với chuyện của Tịnh Vi, bất kể
nhỏ hay lớn đều ngày càng quan tâm. Trước ngày cưới tận mắt thấy Tiêu
Dương thể hiện tình yêu với Tịnh Vi. Nếu không phải vì động tình, theo
cá tính hắn sẽ chả thèm để ý. Dù sao thứ của Hách Liên đại thiếu hắn, đố ai dám cướp. Nhưng hắn lại động tâm, lúc này Tiêu Dương đối với hắn
thật sự như cây gai đâm trong ngực, không chạm tới thì thôi, một khi
chạm tới liền đau nhức và tức giận.
Tịnh Vi thấy mắt Tịnh Tường nhìn chằm
chằm Hách Liên Tĩnh Phong, dáng vẻ ỏng ẹo kiều mị, tất nhiên đoán biết
tâm tư cô ả. Cô em gái này từ nhỏ đã thích tranh giành mọi thứ với nàng. Nếu không phải Hách Liên Tĩnh Phong là con vợ cả, cha sợ Hách Liên đốc
quan thấy ông không có thành ý hợp tác, e rằng năm ngoái gả vào Hách
Liên gia có lẽ là cô ả. Nàng khẽ cười, đáp: “Nếu em nói vậy, chị uống
hết là được.” Nàng từ từ uống xuống.
Rượu này khác hẳn với rượu quế hoa trong
Bảo Nguyệt lâu, độ cồn cực cao. Nàng chưa nuốt xuống đã ho khan. Hách
Liên Tĩnh Phong giật lấy ly rượu, vỗ lưng nàng, nói: “Không uống được
thì mai mốt đừng uống.” Cũng chẳng biết là ám chỉ bọn Tiêu Dương hay ai.
Tịnh Tường vẫn bám theo không buông tha,
nói: “Anh rể, em nghe nói phong cảnh miền Bắc khác với Giang Nam, rất
hoang sơ. Mai mốt em qua đó, không biết anh rể có vui lòng chào đón?”
Với trường hợp này, ai sẽ nói từ chối? Hách Liên Tĩnh Phong nhìn ả một cái, trả lời: “Dĩ nhiên là hoan nghênh.”
Tịnh Tường thừa thời cơ xông lên[1], nói: “Vậy chuyến này em theo anh rể và mọi người nhé! Chọn tới chọn lui chi bằng chọn luôn.”[2] Ả ngoái đầu phía Giang Hải Quyền nũng nịu: “Cha à, cha chịu không?”
Giang Hải Quyền cười ha hả, đáp: “Việc này cha không có quyền quyết định.”
Hách Liên Tĩnh Phong nhìn Tịnh Vi, chỉ
thấy nàng cúi đầu, vẻ mặt hốt hoảng, dường như bất an. Hắn buột miệng:
“Dĩ nhiên là được! Chị gái em và tôi hoan nghênh còn không kịp!”
[1]Thành ngữ Sấn nhiệt đả thiết{rèn
sắt lúc còn nóng}: chỉ nhân tiện thời cơ đang trôi chảy thì sấn tiếp tới để dễ đạt thành công. Mình hoang mang ko biết có nên để luôn nguyên văn hay là thuần việt thế này? L
[2]Trạch nhật tử bất như chàng nhật
tử: Nôm na rằng, chọn ngày lành thì chi bằng có ngày tốt đây thì chọn
luôn.(tôi đang lè lưỡi đó kekeke)