Đã một giờ sáng, nhưng có mấy văn phòng trong toà nhà phía sau vẫn còn sáng đèn.
Giữa đêm đông lạnh giá, Hướng Nam vội vàng đi tới bên cạnh anh, đưa chiếc áo khoác trên tay cho Quý Thu Hàn, trên mặt hiện rõ vẻ khó xử, “Anh Quý…”
“Không sao, tôi đã nói với Giang Trạm rồi.”
Hướng Nam nghe vậy mới yên tâm, bằng không đến lúc báo cáo, Giang Trạm không nỡ mắng Quý Thu Hàn thì sẽ mắng đám người họ sấp mặt.
Khi Hướng Nam chuẩn bị quay người mở cửa xe cho Quý Thu Hàn thì cánh tay cậu ta bất ngờ bị túm lấy.
“Anh Quý! Anh sao thế?!”
Hướng Nam nhìn lại, sắc mặt đại biến, hoảng loạn đỡ người đàn ông đang sắp ngã. Vừa đỡ Quý Thu Hàn, cậu ta vừa sốt ruột muốn gọi điện, nhưng Quý Thu Hàn đã giơ tay chặn lại.
Quý Thu Hàn thở một lúc lâu mới cảm thấy tầm nhìn quanh mình khôi phục lại, ngực cũng hít thở được không khí.
Hướng Nam lo lắng nhìn Quý Thu Hàn: “Anh Quý, anh không sao chứ? Gần đây anh mệt mỏi quá.”
Quý Thu Hàn im lặng hít sâu mấy hơi, tiếng tim đập như khiến máu co rút lại, truyền đến màng nhĩ rất rõ ràng, giống như một loạt tiếng bước chân ở sâu trong rừng rậm yên tĩnh.
Anh đột nhiên hỏi: “Cô hầu gái lần trước thế nào rồi?”
“Lần trước anh Quý bảo em đưa cô ấy về, cô ấy đã đến thẳng bệnh viện để phá thai rồi. Tôi đã thanh toán tiền thuốc men và tiền bồi dưỡng như anh Quý dặn, cũng đã giao tiền của anh Quý cho cô ấy. Tháng trước sau khi xuất viện, cô ấy đã xin nghỉ luôn rồi.” Hướng Nam nói.
Quý Thu Hàn nhắm đôi mắt đau nhức của mình. Trong bóng tối, đặc biệt là khi nhìn thấy thư mời, anh đã có linh cảm rằng mây đen phía xa đang bao trùm thành phố và cơn bão đang bao trùm tòa nhà, tất cả đều lao về phía anh.
Nhưng nhìn xem, bất cứ ai mang thai mà đứa bé có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của mình thì đều sẽ lựa chọn để nó biến mất, cho dù bản năng của người mẹ khiến họ khó lòng buông tay, chỉ có Quý Hạ là mềm lòng.
Bên kia, Dịch Khiêm đã tắm xong, mái tóc đen ướt sũng, vài sợi vương vãi trên vầng trán nhẵn nhụi. Cậu ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ kiểu Pháp, trả lời email của Cam Lê và Tần Trăn trong notebook của mình.
Giang Vãn đang âm thầm điều tra quá nửa khu khai thác hồng ngọc ở Mopa, tin rằng không bao lâu nữa, những con sâu mà Giang Khôn cài vào sẽ được dọn sạch.
Sau khi trả lời email, Dịch Khiêm nhìn chằm chằm vào bức ảnh mà Quý Thu Hàn đã đưa cho cậu hôm đó, trầm tư suy nghĩ. Nghĩ đến người đàn ông có râu quai nón đã “nhắc nhở” cậu trong quán bar, Dịch Khiêm cau mày, có hơi nghi ngờ, ngón tay vô thức gõ lên bàn, hệt như thói quen nhỏ của Giang Trạm.
Rồi trong đầu cậu lại thoáng hiện lên hình ảnh vị bác sĩ gia đình đã liếc qua mình trong dinh thự của Chakun hôm trước.
Thực ra cậu vốn cũng không để ý, nhưng khi đó cậu đứng phía sau Giang Trạm, thấy dường như Giang Trạm liếc nhìn người ở cửa đó nhiều hơn chút. Vốn có thói quen đoán ý Giang Trạm, cậu cũng để ý người kia hơn.
Chỗ bác sĩ không có đầu mối, sau đó là Tụng Thu, rồi Giang Khôn vẫn luôn không lộ diện, Hắc Lĩnh Quân được nhắc đến ở quán bar, tất cả đều là những thông tin hỗn tạp không đầu không cuối, như tơ nhện phun ra từ khắp nơi, đan thành một tấm lưới mỏng mịn nhưng vững chãi. Tấm lưới ấy như muốn bao vây cậu. Dịch Khiêm dứt khoát đứng lên, đóng notebook lại.
Ma xui quỷ khiến, bước chân cậu đã tới gần chiếc áo khoác để ở sofa phòng khách, lấy ra một tờ giấy gấp nếp màu trắng ở sâu trong túi áo ra.
Đầu giấy in logo của khách sạn, khi mở ra còn lưu lại một mùi hương thoang thoảng, chính là mùi trong phòng đêm đó.
Có một dãy số điện thoại được viết bằng mực xanh đậm rất đẹp trên tờ giấy trắng như tuyết.
Dịch Khiêm dùng đầu ngón tay xoa xoa góc giấy, trầm ngâm, dường như nhiệt độ của cốc sữa nóng sáng hôm đó cậu tỉnh dậy vẫn còn lưu lại.
Trên màn hình điện thoại, sắc mặt Dịch Khiêm rối rắm, ngón tay giữ phím xóa, xóa hết một loạt chữ: “Ngài Lục, tối nay cảm ơn ngài đã giúp tôi ra ngoài”, chỉ để lại mấy chữ: “Ngài Lục.”
Chẳng biết phải lựa lời ra sao, cậu liền dứt khoát từ bỏ cái lối tắt này.
Dịch Khiêm muốn ấn phím xoá, nhưng run tay thế nào lại ấn nhầm phím gửi đi. Cậu vội vàng “ối” một tiếng, nhưng chắc chắn không thể bắt kịp tốc độ truyền tín hiệu thông tin.
“Chết tiệt…” Dịch Khiêm không thể tin nổi, nhìn chằm chằm mục tin nhắn vừa gửi đi:
“Ngài Lục.”
Lại nhìn thời gian ở góc trên bên phải, hiện tại là 2:30 sáng, đêm đó Ludwig để lại số điện thoại cho cậu, nhưng cậu chẳng hề động tới. Có khi giờ sẽ bị coi như phát bệnh tâm thần giữa đêm mất thôi.
Dịch Khiêm cáu kỉnh vò đầu bứt tóc, nằm ngửa trên chiếc giường lớn xa hoa phía sau, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “ding”.
“Những bạn nhỏ thức khuya sẽ bị cha mẹ phạt rất nặng.”
Đồ cáo già độc ác! Dịch Khiêm biết chắc chắn đối phương đã đoán được cậu phát bệnh tâm thần giữa đêm rồi.
Dịch Khiêm cố gắng nuốt giận, ngón tay thon dài gõ liên tục trên màn hình, lựa lời vô cùng nghiêm cẩn lưu loát, không thiếu không thừa một chữ.
Cậu khái quát một loạt những nghi vấn về Chakun thành ba điều, bàn tính gian xảo trong lòng gõ vang.
Dù mảng kinh doanh của Ludwig chủ yếu nằm ở khu vực Lưỡi Liềm Vàng, nhưng dù sao cũng là một ông trùm lớn. Chakun gần như đã xưng bá ở vùng Tam Giác Vàng, hiện tại Ludwig lại đang ở Chiangmai, nhất định y sẽ còn biết nhiều hơn họ. Cậu chỉ thu thập thông tin tình báo một cách hợp lý thôi. (Lưỡi Liềm Vàng là cơ sở sản xuất thuốc phiện và bạch phiến chỉ đứng sau Tam Giác Vàng. Khu vực này nằm ở ngã ba của Afghanistan, Pakistan và Iran; được đặt tên như vậy vì trông hình dạng khá giống một lưỡi liềm.)
Sau khi gửi tin nhắn gồm bốn dòng đi, Dịch Khiêm với tay lấy bánh ngọt để làm bữa khuya trên đầu giường.
Cậu vốn tưởng ít nhất phải nửa giờ sau Ludwig mới trả lời lại, hoặc là có thể sẽ không trả lời. Cứ hỏi bừa thôi, dù sao cậu cũng không có gì để mất.
Ai ngờ đối phương lại trả lời nhanh đến bất ngờ.
“Bạn nhỏ, đang nhờ tôi trợ giúp hả?”
Ánh sáng xanh nhạt trên màn hình như đang biểu hiện cho thái độ bình tĩnh của đối phương.
Dịch Khiêm nghiến răng, một lần nữa thầm chê bai Ludwig là đồ cáo già.
“Không giúp thì chắc tôi…” Mà thôi, chắc người nước ngoài không hiểu được cụm từ này đâu, cho nên cậu đành phải đổi sang, “… Coi như vậy đi.”
Lần này Ludwig không vội vàng trả lời, ngược lại để cho cậu chờ hơn mười phút. Dịch Khiêm nhai nhai bánh trong miệng, như thể đang nhai đầu Ludwig.
“Ding” một tiếng, màn hình bật sáng, Dịch Khiêm ngồi dậy, cầm lấy điện thoại.
“Lần trước tôi đã dạy em, khi nhờ người khác thì phải nói sao?”
Vành tai cậu lập tức đỏ bừng lên, cửa phòng tắm đối diện không đóng chặt, ánh sáng lọt ra ngoài theo khe cửa trông như mật ong nóng chảy.
Dịch Khiêm chỉ muốn ném chiếc điện thoại đột nhiên biến thành củ khoai lang nóng bỏng trên tay ra khỏi cửa sổ, đã không lấy được thông tin gì, lại còn bị xát muối vào nỗi đau.
Nhưng chỉ lát sau, đôi mắt Dịch Khiêm đảo đảo. Cậu khẽ cắn môi, đôi mắt ánh lên tia sáng giảo hoạt còn hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ, đầu ngón tay vuốt vuốt điện thoại.
Đầu ngón tay uốn lượn, cậu xoá chữ “Sir” vừa gõ đi, rồi thay bằng,
“Please… daddy…”
Phiên ngoại giới hạn: Bầu trời tuyết phủ như trân châu (Kỳ nghỉ sau khi kết hôn).
Tuyến thời gian là một năm sau khi kết thúc chính văn.
Trang viên Kerry, Berkshire, London, mùa tuyết rơi.
Dưới bầu trời đầy gió tuyết, một chiếc Rolls Royce màu đen phủ đầy tuyết vừa mới dừng ở cổng trang viên. Vệ sĩ xuống xe mở cửa, sau đó là một đôi giày da không chút vết bẩn cùng ống quần thẳng thớm bước ra. Khuôn mặt người đàn ông vừa xuống xe lạnh băng như tuyết, để lại một vài dấu chân nhợt nhạt trên nền tuyết trước trang viên.
“Anh Quý của em ơi, anh đi đâu vậy? Anh hai em đang sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng rồi!”
Dịch Khiêm cầm chiếc ô màu đen đã đứng chờ ngoài cửa thật lâu, ngón tay cứng lại vì lạnh. Nhưng chẳng còn cách nào, mãi mới chọn được thời điểm nghỉ phép mà cả hai vị này đều có thời gian, ai hơi đâu mà chọn mùa nữa.
Quý Thu Hàn tháo găng tay da cừu màu đen, phủi tuyết rơi trên vai: “Nói chuyện cẩn thận nào.”
Dịch Khiêm ho khan một tiếng, lập tức kẹp cuốn “Một trăm cách ứng xử cần thiết của quản gia Anh quốc” vào khuỷu tay: “Biển học vô biên, em không hợp với khung cảnh này lắm. Vì kỳ nghỉ phép vui vẻ của anh và anh hai, em phải tranh thủ học thêm thôi.”
Quý Thu Hàn khẽ liếc cậu: “Anh thấy có mà em muốn đến chỗ Ludwig quậy phá thì đúng hơn. Lần này mà giở trò thì đừng về nhà trốn đấy.”
“Khụ khụ.” Chỉ một câu đã đâm thủng sự thật, khiến lần này Dịch Khiêm ho thật luôn. Cậu bảo vệ sĩ lui đi rồi tự mình cầm ô che tuyết cho Quý Thu Hàn.
“Không cần đâu.” Quý Thu Hàn vươn bàn tay tr@n trụi ra, “Ở thành phố A rất hiếm khi trời đổ tuyết lớn như vậy, để lát vào nhà anh phủi đi là được.”
“Ấy không không, anh Quý, tuyết rơi trên người thì không sao. Nhưng nếu rơi trên đầu rồi làm tóc ướt thì anh sẽ cảm lạnh. Anh mà cảm lạnh chắc anh hai đánh gãy chân em mất.”
Hồ phun nước điêu khắc phong cách baroque được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, Quý Thu Hàn lại hỏi: “Tại sao lại về sớm vậy? Không phải Diệp Chi Lâm có việc muốn tìm anh hai em, phải một tuần nữa anh ấy mới về sao?”
“Đó là lời anh hai nói khi tức giận thôi.” Dịch Khiêm giật mình, “Mà khoan, anh Quý, chẳng lẽ anh vẫn chưa biết anh hai đang nổi giận sao? Vất vả lắm anh ấy mới giành ra được thời gian đi nghỉ phép với anh, làm gì còn có việc gì khác nữa… Ôi trời ơi! Anh Quý! Chẳng lẽ nguyên tuần vừa rồi, anh không hề gọi điện cho anh hai em sao?”
“Có gọi.” Quý Thu Hàn hơi nhíu mày, “Nhưng chưa nói được hai câu, anh ấy đã cúp máy rồi.”
“Tại sao anh ấy tức giận?”
Dịch Khiêm nghe mà suýt nữa trượt chân ngã.
“Đương nhiên là vì người bạn học cũ kia của anh Quý!! Người đàn ông đó không chỉ rủ anh đi ăn tối mà còn tặng cho anh một chiếc đồng hồ. Anh còn đeo nó đi hẹn hò với anh hai nữa!”
Chi tiết nào trong đó cũng chết dở đấy được không hả!
Quý Thu Hàn tự động phớt lờ vẻ mặt kinh hãi phóng đại của cậu: “Đó chỉ là bạn học cùng trường của anh lúc trước, cục cảnh sát tổ chức cho cậu ấy sang đây học rồi tình cờ gặp lại anh thôi. Cậu ấy nhét chiếc đồng hồ đó vào tay anh rồi chạy mất, vốn anh định sau này sẽ trả lại, nhưng sáng hôm đó ra ngoài lại lấy nhầm rồi đeo lên.”
Dịch Khiêm kêu ngao ngao: “Nhưng anh ta còn ôm anh! Ôm anh đó!! Anh Quý! Anh có biết hôm đó sắc mặt anh hai em đen kịt như Diêm Vương không!”
“…Được rồi.” Nghĩ đến màn tỏ tình bất ngờ ngày hôm đó, Quý Thu Hàn cũng rất bất ngờ. Dù sao anh cũng đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, ai ngờ bạn học cũ gặp lại lại bày tỏ tình cảm với mình, còn nói đã yêu thầm mình trong suốt bốn năm đại học?
Anh bất đắc dĩ nói: “Anh không biết cậu ấy sẽ nói như vậy mà, cái ôm của cậu ấy cũng có phản ánh thái độ của anh đâu.”
“Anh còn nhanh chóng đẩy cậu ấy ra, hơn nữa còn nói mình tới đây nghỉ phép với người yêu rồi.” Quý Thu Hàn vươn tay ra, trên ngón áp út thon dài của anh có một chiếc nhẫn bạch kim trang nhã: “Anh nói với cậu ấy là mình đã kết hôn, người yêu còn đang chờ mình trong xe, chẳng lẽ Giang Trạm không thấy sao?”
Tất nhiên là đã thấy chứ! Nếu không, ghen tuông đã biến thành thảm họa rồi!
Thấy thời gian không nhiều lắm, Dịch Khiêm quyết định nhanh chóng nhắc nhở anh Quý, nếu không thì quả thực không thể sống qua ngày mà! Anh hai lúc nào cũng cau có khiến mấy người báo cáo công việc dạo này đều run bần bật.
“Anh Quý, anh biết đấy, cứ đụng tới chuyện của anh là anh trai em lại hẹp hòi như lỗ kim vậy, hận không thể dùng tấm thuỷ tinh cách ly anh với tất cả mọi người, anh còn… Tóm lại ấy, anh hai em giờ đổ đến hàng tấn dấm rồi, sắp nổ mạnh, và sẽ ảnh hưởng trên diện rộng! Hậu quả vô cùng nghiêm trọng! Anh đến đỡ giúp bọn em đi! Nếu không chắc bọn em thực sự không sống nổi mất!!”
Dịch Khiêm nước mắt lưng tròng ôm đùi Quý Thu Hàn, đúng kiểu anh mà không đồng ý là em không buông tay.
Quý Thu Hàn xoa xoa thái dương: “… Anh giúp thế nào đây?”
Dịch Khiêm lập tức sống lại, ánh mắt sáng ngời: “Theo em, anh nên đến dỗ dành anh hai đi.”
Dỗ dành Giang Trạm?
Chiều đến, tỉnh giấc trên chiếc giường lớn mềm mại và thoải mái như lông ngỗng trắng, thật sự rất dễ chịu, tuyết ngoài cửa sổ vẫn chưa ngừng rơi. Quý Thu Hàn liếc nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường, Dịch Khiêm nói đã gần đến lúc Giang Trạm trở lại rồi.
Mọi nơi trong trang viên đều có hệ thống sưởi, dù bên ngoài tuyết rơi dày đặc nhưng bên trong lại rất ấm áp và dễ chịu.
Trong phòng thay đồ, Quý Thu Hàn cố tình chọn một chiếc áo len màu trắng kem rộng rãi thoải mái cùng quần âu màu xanh nhạt. Thiết kế đơn giản tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, đôi dép đi trong nhà sáng màu, để lộ mắt cá chân trắng nõn.
Người đàn ông trong gương mang dáng vẻ vừa tỉnh dậy, có chút buông thả và rất dịu dàng.
Lò sưởi cổ đốt ở tầng dưới rất ấm áp. Khi Giang Trạm bước vào, áo khoác lông dê của hắn còn vương vài bông tuyết, hắn ngẩng lên và thấy Quý Thu Hàn. Anh đang mặc quần áo ở nhà.
Hắn biết, khi anh mặc đồ ở nhà và giữ dáng vẻ dịu dàng ấy, là chỉ cho riêng mình hắn.
“Em tưởng anh sẽ về sớm hơn chút. Trà nguội rồi, để em đi pha ấm khác.” Quý Thu Hàn thơm lên má Giang Trạm, gương mặt hắn lạnh băng.
Giang Trạm không nói gì, nhưng ánh mắt thâm thúy lại nói cho anh biết, cách xa mấy ngày này, hắn rất nhớ, cho nên chẳng thể nào từ chối nụ hôn của anh.
Bị động hoá thành chủ động, cái thơm nhẹ lướt qua cũng biến thành nụ hôn sâu.
“Lại đây sưởi ấm đã, bên ngoài lạnh quá. Đây là hồng trà mà chị cả cho người đưa tới, rất thơm, anh thử xem.”
Giang Trạm cởi áo ngoài, ngồi xuống, sờ sờ bàn tay lạnh lẽo: “Không có anh ở đây, em cũng không biết mặc dày hơn sao?”
Pha trà nóng xong mà tay vẫn lạnh như vậy, mắt cá chân lại còn lộ ra ngoài trời lạnh, cố ý chọc tức hắn à?
Quý Thu Hàn thấy người đàn ông không vui, lòng thầm nghĩ, được lắm, đã nịnh nọt còn kiêu à.
Quý Thu Hàn dứt khoát tháo luôn dép lê, bước chân trần lên ghế sofa, lấy chiếc chăn len màu nâu đỏ bên cạnh che đầu gối và mắt cá chân lại.
Anh đưa tay về phía Giang Trạm: “Nhưng tay vẫn hơi lạnh, sưởi ấm cho em nhé?”
Giang Trạm nắn nắn quai hàm, lửa giận trong lòng hắn vẫn chưa tiêu, muốn nhắm mắt làm ngơ trước những lời nịnh nọt dỗ dành của anh. Nhưng khi nhìn thấy anh giơ tay về phía mình, bàn tay trắng như băng tuyết bên ngoài vậy.
Giang Trạm đặt tách trà xuống, hai bàn tay ấm áp ôm lấy bàn tay lạnh cóng của anh, cau mày xoa xoa hai cái, “Lát nữa lên lầu mặc thêm quần áo dày đi.”
Quý Thu Hàn cảm giác được hơi ấm trên tay nóng lên, ngọn lửa phản chiếu màu đỏ của lò sưởi đang đung đưa, có tiếng củi nổ tí tách. Anh thoải mái nheo mắt lại, nhưng không lâu sau, người đàn ông đã lại nhét tay anh vào chăn.
“Tự ủ ấm đi.”
Quý Thu Hàn cười hỏi: “Còn giận à?”
Thấy người đàn ông không nói gì, chỉ uống trà, anh liền biết Giang Trạm vẫn còn đang tức giận, nếu không nhìn thấy anh mà còn có thể ngồi im vậy sao?
Quý Thu Hàn lấy đồng hồ ra: “Bởi vì chiếc đồng hồ này sao?”
“Cậu ấy chỉ là bạn học cùng trường đại học với em thôi, em không biết cậu ấy có ý đó với mình. Lần đầu tiên gặp, em không nghe lời anh, cách cậu ấy xa chút, là em sai, em trách oan anh. Nhưng sau đó em đã nói rõ với cậu ấy là em kết hôn rồi, sau khi về nước, em sẽ trả lại chiếc đồng hồ này cho cậu ấy.”
Quý Thu Hàn nói lời xin lỗi mà anh đã chuẩn bị từ trưa vô cùng chân thành, ai ngờ Giang Trạm chẳng thèm nhìn anh: “Lúc đó ai đã quát anh, bảo anh ngăn cản xã giao bình thường của em hả? Đó có phải là không có nhân quyền không? Hả?”
Quý Thu Hàn hơi chột dạ: “… Em xin lỗi anh mà…”
Quý Thu Hàn rướn người lại gần, hôn lên khoé môi lạnh lùng của Giang Trạm. Đây là quy tắc khiến hắn nguôi giận mà anh đã đúc kết được trong nhiều năm: “… Thế hay bây giờ em gửi chuyển phát nhanh quốc tế về trả cậu ấy nhé?”
Giang Trạm nhìn chiếc đồng hồ trong tay anh với ánh mắt khinh thường: “Chiếc đồng hồ rách nát này không đáng phí chuyển phát nhanh.”
Dù sao giá của nó cũng phải đến năm con số, đối với một cảnh sát với đồng lương công chức mà nói, đó chắc chắn là một khoản tiền lớn, thế mà trong mắt ông chủ lớn tài đại khí thô này lại thành đồng hồ rách nát.
“Được, đồng hồ rách nát, em không gửi nữa, tuỳ ý Giang tổng xử lý sao cũng được. Đừng giận nữa nhé, được không?”
Âm cuối của Quý Thu Hàn rất nhẹ nhàng, giọng nói của anh thiên về trong trẻo và lạnh lùng. Khi mềm giọng dỗ dành ai đó thì lại như những chiếc lông vũ được hình thành từ nhung tuyết mịn.
Quý Thu Hàn nhìn Giang Trạm cầm lấy chiếc đồng hồ, còn chưa kịp nói xong một tiếng “này”, Giang Trạm đã ném thẳng chiếc đồng hồ vào lò sưởi đang cháy trước mặt anh.
Ngọn lửa bập bùng, nuốt sạch chiếc đồng hồ.
“Sao lại ném như thế?” Quý Thu Hàn kinh ngạc.
Giang Trạm lại bất mãn ôm anh vào lòng, bàn tay to nắm cằm anh, khiến anh không thể nhìn đồng hồ mà chỉ nhìn mình: “Em tiếc đồng hồ hắn tặng em đúng không?”
Quý Thu Hàn lườm hắn: “Em tiếc tiền!”
Làm thế chẳng phải lại phải mua một chiếc khác bồi thường cho người ta sao!
Có lẽ vì nghe thấy tiếng đốt vật nào đó nên sắc mặt Giang Trạm cũng dịu đi một chút. Hắn cúi người hôn Quý Thu Hàn, khao khát mấy ngày nay và sự tức giận khi nhìn thấy cái ôm lúc đó đã xúc tác cho nụ hôn này ngày càng mãnh liệt. Quý Thu Hàn vẫn còn bực chuyện vừa rồi nên không cho hắn tiến sâu hơn, nhưng bàn tay Giang Trạm đã nhéo mạnh lên mông anh.
“A—,” Quý Thu Hàn đau đớn mở miệng, Giang Trạm thành công xâm nhập vào nơi m3m mại và sâu nhất.
Nụ hôn vừa kết thúc, môi Quý Thu Hàn sưng đỏ lên, một chút nước bọt bị kéo ra rơi xuống bờ môi ứ máu, ẩm ướt.
Trong lòng Giang Trạm mềm nhũn, lại hôn nhẹ lên khoé môi anh: “Anh không thích em đeo đồ của người khác.”
“Em biết rồi Giang tổng. Sau này em chỉ mặc đồ anh mua, đeo đồ anh mua, vừa lòng chưa?” Dỗ dành rồi, hôn cũng rồi, đồng hồ cũng vứt, Quý Thu Hàn cảm thấy mình đã dỗ được hắn rồi: “Vậy đừng giận nữa nhé?”
“Không được.”
“…..”
“Không vừa lòng.”
Quý Thu Hàn cố nhịn xuống, kiên nhẫn hỏi: “Vậy Giang tổng còn muốn thế nào?”
Khuôn ngực rộng rãi tràn đầy sức sống của Giang Trạm ưỡn ra, hắn nghịch nghịch những ngón tay lạnh cóng trong lồ ng ngực: “Dám đeo đồng hồ do người đàn ông khác tặng? Em đã biết sai chưa?”
Quý Thu Hàn: “Em đã nói với anh rồi mà, là do sáng hôm đó em không để ý nên lấy nhầm thôi. Em không biết… a…!”
Đúng là bị nhắc lại lỗi lầm.
Bàn tay Giang Trạm dùng lực.
“… Biết sai rồi biết sai rồi, đau, a…!” Quý Thu Hàn thẳng sống lưng như một chú mèo dựng lông, sao không nhéo vào chỗ khác chứ!
“Biết sai thì phải chịu phạt.”
Quý Thu Hàn xoa phần thịt bị nhéo đau, nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn: “Anh chưa phạt em chắc?!”
“Đây chỉ có thể coi như chút lợi tức khi mất ba ngày nghỉ phép, nhưng nó không thể làm dịu cơn giận của anh được.”
Nhìn xem, rõ ràng là chính hắn làm hết, giờ còn đổ lỗi cho anh kìa.
“Vậy anh muốn sao?”
Khoé miệng Giang Trạm khẽ nhếch lên, hắn cúi đầu thì thầm vào tai anh.
Chỉ vài câu đã khiến mặt Quý Thu Hàn đỏ bừng như máu: “… Không… không được… anh đừng có được voi đòi tiên…!”
Giang Trạm nhún vai, tỏ vẻ thờ ơ: “Thế cũng được, tay nào nhận đồng hồ, để anh giúp nó phát triển trí nhớ, xem lần sau còn dám tuỳ tiện nhận đồ của người khác không. Nhưng lần này đi anh không mang dụng cụ nào hết, dùng tạm cây thước của Dịch Khiêm nhé? Em tự đi mượn nó đi. Nếu nó hỏi để làm gì, em bảo nó là vì em phạm lỗi nên bị đánh tay…”
“… Dừng dừng!” Mặt Quý Thu Hàn càng đỏ hơn, duỗi tay che miệng hắn lại.
Giang Trạm chẳng nói gì, chỉ dùng vẻ mặt “anh rất khoan dung, em tự chọn đi” nhìn anh.
Một lúc lâu sau, mặt Quý Thu Hàn nóng như nồi hấp, anh bối rối đáp hai chữ: “… Em mặc…!”
Phiên ngoại giới hạn: Bầu trời tuyết phủ như trân châu (Kỳ nghỉ sau khi kết hôn - kết thúc).
Bên trong toà lâu đài cổ kính mang phong cách Baroque sang trọng và hoài cổ, phòng tắm tràn ngập hương thơm của tinh dầu hoa hồng.
Sau khi tắm xong, Quý Thu Hàn mặc một chiếc áo choàng tắm trắng như tuyết, đôi mày thanh mảnh nhíu lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng mở hộp ra...
Một tiếng lạch cạch vang lên, một chuỗi ngọc trai trắng bóng tròn xoe được lầy ra khỏi hộp nhung, dùng dây xích vàng tinh xảo xâu lại, là một chiếc qu@n chữ T chẳng che được gì. Sợi dây xích mỏng bằng vàng giống như một tua rua huy hoàng dưới ánh sáng đèn pha lê, những tia sáng đan vào nhau rũ xuống lay động.
Hai đầu dây xích còn có hai con bướm bằng vàng rũ xuống, mà dây xích vàng xâu ngọc trai còn có khá nhiều mối nối, nhìn có vẻ là một kiểu dáng vô cùng phức tạp tinh xảo.
Quý Thu Hàn nhìn kỹ một chút.
"... Khụ khụ!"
Anh phát hiện, hai con bướm kia hình như là một chiếc... kẹp nhỏ.
Quý Thu Hàn không khỏi nghi ngờ, liệu đây có phải là âm mưu của Giang Trạm ngay từ đầu không.
Không biết lần trước Giang Trạm đã mua được món đồ này ở một buổi đấu giá ngầm xa hoa nào, sau đó cứ nài nỉ anh mặc cho hắn xem, bị anh cấm cửa vô số lần. Ai ngờ cuối cùng anh vẫn rơi vào bẫy của con sói đói xảo quyệt Giang Trạm này.
... Thở dài, chỉ có thể thở dài.
Ra khỏi phòng tắm, Giang Trạm đã tắm rửa sạch sẽ, đang đựa vào đầu giường lơ đãng lật xem tạp chí.
Lồ ng ngực cường tráng màu mật ong tr@n trụi dưới chiếc áo choàng tăm, như thể có thê bốc hơi hết những giọt nước còn lại trên ngực, vô cùng gợi cảm.
Đúng là chẳng tích cực việc gì ngoài việc này.
Từng tầng rèm che trên trần nhà buông xuống, trong phòng trải thâm, vô cùng yên tĩnh, chỉ có một tầng màn sa màu xanh xám kéo ra để cản ánh sáng, bên ngoài mơ hồ có một màu bạc bao phủ, tuyết rơi dày.
Đôi mắt màu hồ phách của Giang Trạm đột nhiên nóng như lửa. Hắn ném cuốn tạp chí trong tay đi, bàn tay to còn ấm từ hơi nước khi nãy mơ hỗ vươn đến phần eo tr@n trụi của Quý Thu Hàn, chậm rãi vuốt v e, giọng điệu thấp xuống vô cùng quyến rũ: "Anh còn tưởng em sẽ nghiên cứu thật lâu cơ.... em yêu, còn gập hơn cả anh sao?"
“... Đừng, đừng có tự tâng bốc mình...” Quý Thu Hàn tương đối bảo thủ có hơi thẹn thùng, nhưng hiển nhiên, thân thể anh còn thành thật hơn lời nói. Khi vết chai mỏng trên tay Giang Trạm cọ vào, ngọn lửa nhỏ của sự thèm khát trong anh như bị châm lên.
“... Ưm ưm...” Anh không kìm nổi, “... Rốt cuộc anh có làm không?”
Nhìn phản ứng của anh, Giang Trạm cười vui vẻ: “Đương nhiên là có chứ, nhưng đừng quên hôm nay là trừng phạt, làm gì cũng phải nghe theo anh.”
Phần đầu hai người như có từ trường hấp dẫn, lại gần hôn nhau, rồi ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại mà họ có thể tùy ý lăn lộn. Đôi môi như lửa nóng của Giang Trạm hôn lên cần cỏ tinh tế mẫn cảm của Quý Thu Hàn, còn khẽ nắm dây buộc áo choàng tắm của anh: “... Ngoan, tự cởi cho anh xem nào.”
Quý Thu Hàn bị hôn đến hoa mắt, môi đỏ rực, “Anh... anh tắt đèn trước đã”
“Không được, tắt đèn thì anh còn nhìn thấy gì?” Giang Trạm lập tức từ chối, rồi lại cúi xuống, nhẹ nhàng dỗ dành anh. Quý Thu Hàn bị trêu chọc, anh nheo mắt th ở dốc, nhưng vẫn không chịu làm. Giang Trạm chịu thua, cắn nhẹ lên gáy anh, “Thật là càng ngày càng không nghe lời.”
Giang Trạm xoay người bế Quý Thu Hàn lên, để anh ngồi trong lòng mình bằng tư thấ mặt đối mặt rồi lấy một dải lụa trắng trong ngăn kéo ra. "... Thứ gì vậy?"
"Suỵt, đừng nhúc nhích." Giang Trạm đè tay Quý Thu Hàn lại, buộc dải lụa lên che mắt anh, dải lụa buông sau tóc, mềm mại như nước, "Đừng làm rơi, nếu rơi thì nó sẽ buộc vào cổ tay em đấy. Nếu vậy, anh đảm bảo đêm nay sẽ rất khó cho em, biết không?"
“... Đừng, em sẽ không nhìn thấy mất.. - Giang... Trạm...!” Giọng nói phản đối của Quý Thu Hàn đột ngột thay đổi vì lồ ng ngực trắng như tuyết của anh vừa run lên, điểm mẫn cảm trước ngực bị ngậm vào miệng cắn m*t.
Giang Trạm hôn lên núm v* đang run rẩy rồi dần cứng lại của anh.
Lại hôn lên đôi môi đang không nén được tiếng r3n rỉ kia, hắn cởi chiếc áo choàng tắm khỏi bờ vai trắng như tuyết.
Thị giác của Quý Thu Hàn đã bị tước đoạt, chỉ còn lại những hình ảnh sáng tối mông lung, các giác quan còn lại trở nên cực kỳ nhạy cảm. Anh thậm chí có thể cảm thấy hơi thở của Giang Trạm đột nhiên trở nên nặng nề khi chiếc áo choàng tắm hoàn toàn rơi xuống, giống như một con dã thú bị lửa dục thôi thúc. Ánh mắt rực lửa của hắn giống như một chiếc lưỡi đầy gai, li3m láp mỗi một tấc da thịt lộ ra của anh —— đặc biệt là ở nơi đã được cố tình trang trí kia.
Cây gậy sắt nóng bỏng kia áp vào mông Quý Thu Hàn, anh muốn tránh ra một chút, lại bị Giang Trạm giữ chặt eo, giọng nói bên tai anh trầm thấp vô cùng quyên rũ: “... Em yêu, em đẹp lắm, em không biệt mình đẹp tới mức nào đâu.”
Hai ngón tay từ cặp m ông trơn trượt chuẩn bị mở ra cũng không thể chờ đợi mà tiến vào. Không ngờ lối vào bình thường vẫn nóng bỏng và chật chội đến mức một ngón tay cũng không thể chứa nổi, giờ lại trở nên mềm mại và nóng bỏng vô cùng. Quý Thu Hàn ngửa cổ lên, cảm giác được cơ thể mình bị xâm nhập, anh thở hổn hển nói: "Cứ vào đi..., vừa rồi em đã... chuẩn bị... trong phòng tắm rồi..."
Không có gì có thể k1ch thích thú tính hơn sự chu đáo của người yêu. "Sao hôm nay ngoan vậy? Có phải muốn tránh bị trừng phạt không? Có phải không?". Tiếng r3n rỉ trong miệng Quý Thư Hàn đột nhiên cao vút, đầu ngón tay Giang Trạm ác ý ấn lên điểm mẫn cảm nhô lên bên trong anh. Giang Trạm quá hiểu làm thế nào sẽ khiến anh vừa đau vừa sướng. Anh đã không nghe thấy Giang Trạm nói nữa, giờ phút này, anh chỉ nghe tiếng nước d@m đãng đang òm ọp khi ba ngón tay hắn đang đâm vào rút ra, càn quầy trong cơ thể anh.
Có dịch bôi trơn, còn có dịch ruột anh tiết ra, anh cũng chăng nhìn rõ được động tác của Giang Trạm nữa. Chỉ có thể tưởng tượng những chất nhờn d@m đãng từ cơ thể mình đang chảy bừa bãi dọc theo lỗ nhỏ bị căng ra trên bờ m ông trơn bóng xuống ngón tay và lòng bàn tay Giang Trạm, cho đến khi nhỏ giọt trên ga trải giường.
“Có sướng không em?” Giang Trạm đã đ ộng tình, nhưng vẫn đang ác liệt hỏi han anh. “... Giang Trạm, đừng thọc nữa...! Anh mau vào đi...” Quý Thu Hàn đặt tay lên vai Giang Trạm thúc giục, dây thần kinh bị chi phối bởi kh0ái cảm bốc lửa thậm chí còn khiến anh hơi nâng m ông lên để cọ xát vào d**ng v@t đang bừng bừng lửa nóng của Giang Trạm. “Chát” một tiếng, bờ m ông trắng như tuyết vừa bị tát mạnh. Giang Trạm cũng đỏ cả mắt, oán giận cắn lên vành tai anh.
“Ngoan chút đi, đừng quyền rũ anh. Nếu để bị thương, xem anh trừng phạt em thế nào!”
Con thú khổng lồ có kích thước đáng kinh ngạc trong đũng qu@n Giang Trạm đã sẵn sàng hoạt động, đang kêu gào và thèm thuồng ch ảy nước miếng hướng về phía lỗ nhỏ kia, nhưng hắn vẫn cố nén d*c vọng, kiên nhẫn mở rộng cho anh.
Khi d**ng v@t nóng bỏng to lớn đáng sợ cứng như thép hoàn toàn vùi vào, hai người đồng thời thở hổn hển. Giang Trạm chậm rãi đâm d**ng v@t thô to, nghiền nát bức tường nóng bỏng đang không ngừng li3m m*t hắn của Quý Thu Hàn. Vì muốn cho anh thời gian thích ứng, hắn không dám thọc vào rút ra quá nhanh. Nhưng d**ng v@t bị lỗ nhỏ chặt chẽ ướt mềm kia cắn tới mức hắn như sắp nổi điên.
Khi Quý Thu Hàn dần dần quen thuộc với vật t0 lớn trong cơ thể mình, đôi lông mày cau lại vì đau đớn khi tiến vào ban đầu cũng dần dần được xoa dịu bởi kh0ái cảm nóng bỏng từ nội tâm: "... Ưm...
Giang Trạm mới thả lỏng, rồi đâm thọc thô bạo hơn trước nhiều. Hắn có ý nhấc chuỗi ngọc trai đã đẩy sang một bên mông, khiến d**ng v@t cùng trứng d@i cũng lập tức bị kéo dựng lên theo, “Anh...! Đừng kéo lên trên...! A...”
Quả nhiên, Quý Thu Hàn không chịu nổi, tiếng r3n rỉ tục tĩu trong phòng thật sự khiến người ta đỏ mặt.
Họ đang mặt đối mặt, ôm hôn và l@m tình. Giang Trạm vươn tay nắm lấy chiếc vòng ngọc trai quanh cổ Quý Thu Hàn, hai sợi dây chuyền mỏng bằng vàng rũ xuống, nối liền với hai con bướm đang không ngừng lắc lư trên vòng eo tuyết trắng theo động tác l@m tình mạnh bạo của họ.
Giang Trạm vòng lên: “Sao lại không đeo?”
Quý Thu Hàn thực sự không biết Giang Trạm đang nói đến thứ gì.
Ôi...a! A... anh... anh đang nói... cái nào...?”
“Nhưng câu này đã tiết lộ việc anh cố ý không đeo một thứ.
“Muốn lừa anh có phải không?” Năm ngón tay Giang Trạm nắm chặt bờ m ông trắng như tuyết rồi véo mạnh một cái, từng tầng thịt từ trong kẽ tay tràn ra. Ngón áp út của Giang Trạm đeo chiếc nhẫn bạch kim cùng kiểu với Quý Thu Hàn khẽ chạm vào đôi môi sưng đỏ và ẩm ướt của anh, "Để anh xem xem, nếu không bị ai nhìn, em yêu của anh có thành thật không."
"... Em không...á...!!" Quý Thu Hàn đột nhiên đ* mạnh tới mức nức nở một tiếng. Những âm tiết trong cổ họng như vỡ vụn, vòng cổ cũng bị túm. Anh bị Giang Trạm ôm lấy rồi đổi tư thế.
D**ng v@t trong cơ thể anh hoàn toàn không rút ra, và chuyển động vừa rồi đã khiến nó đâm vào một độ sâu chưa từng có, còn nghiền mạnh lên từng tắc da thịt mẫn cảm bên trong. Quý Thu Hàn bị hắn đặt thành tư thế nằm bò, không nhìn thấy hắn, chỉ có thể đáng thương mặc hắn xâu xé. Giang Trạm túm chặt dây xích vàng trên chuỗi vòng cổ ngọc trai, kéo nó ra sau, rôi từ từ rút d**ng v@t ướt đẫm của mình ra, rồi lại đột nhiên đâm mạnh vào. “Á á...!!” Quý Thu Hàn ngẩng đầu thét chói tai, “...Giang Trạm! Anh... chậm một chút cho em...! Buông nó ra..
Trong khoảnh khắc, kh0ái cảm to lớn giống như pháo hoa lần lượt nổ tung trong não, hậu huy3t lần nữa bị đâm mạnh, hô hấp dồn dập, đau đớn cùng kh0ái cảm quyện vào nhau không thể tách rời, dưới k1ch thích cực lớn, Quý Thu Hàn giống như thú non bị ức hiếp, không khỏi gục đầu khóc nức nở.
Tuy nhiên, Giang Trạm đã thô bạo kéo anh dậy bằng sợi dây chuyền trên cổ áo, buộc anh phải ngửa đầu ra sau, hạ thấp eo và chổng mông lên để tiện cho hắn tàn sát bừa bãi. "Ngoan chút, rồi anh sẽ không thắt chặt vòng cổ của em." Giang Trạm phớt lờ lời cầu xin của anh rồi đ* mạnh. Quý Thu Hàn chỉ giận bản thân mình, sao khi nãy không ném luôn chiếc vòng cổ này ra ngoài cửa số phòng tắm cho rồi!
Nhưng giờ có nói gì cũng đã muộn. Nhìn từ phía sau, cần cổ mảnh khảnh và xương b ướm xinh đẹp đang nhô ra của anh trông giống như một con thiên nga trên dòng sông băng thuần khiết. Sợi xích vàng trong tay người đàn ông đang khống chế anh. Anh không biết tiếng r3n rỉ đáng thương của mình sẽ không khiến tên đàn ông kia mềm lòng, mà chỉ k1ch thích d*c vọng bạo dâm của hắn hơn.
Đặt dấu ấn riêng tư nhất lên cơ thể xinh đẹp và hoàn hảo này. Ngực anh ngứa ran, đó là nơi chiếc kẹp
bướm kia đang kẹp lại. Những răng cưa kim loại lạnh và nhỏ mịn cắn vào núm v* sẽ run lên ngay cả khi bị lưỡi li3m nhẹ vào. Hậu huy3t đang ngậm d**ng v@t cũng đột nhiên co rút lại, như muốn hút d**ng v@t vào càng sâu.
"Sao, em thích cái này à?" Giang Trạm vừa hỏi vừa vuốt v3 đầu v* cứng ngắc bên kia của anh. "Ưm..., em từ bỏ, ... không nữa đâu...!”. Quý Thu Hàn nhẹ giọng nức nở, toàn thân phủ một tầng mồ hôi mỏng vì h0an ái.
Thân thể như ngọc sáng bóng, đôi mắt anh cũng bị che lại, đành phải chống một tay xuống, tay kia đẩy về phía sau, muôn ngăn cản động tác của Giang Trạm.
“Em yêu, như thế này mà đã không chịu nổi? Nhỡ đâu lát nữa còn có thứ quá mức hơn thì sao?” Giang Trạm vừa trêu chọc vừa uy hiếp anh, nhưng động tác dưới hông không hề giảm.
D**ng v@t Quý Thu Hàn cũng đang nhếch lên, còn tiết d@m dịch, quy đ@u cũng đỏ lên. Ánh mắt Giang Trạm thoáng đảo qua, cũng mặc anh cầm d**ng v@t tự an ủi, khiến tiếng th ở dốc của Quý Thu Hàn càng lúc càng mãnh liệt...
Hắn bắt nạt Quý Thu Hàn không nhìn thấy, đầu ngón tay móc sợi xích vàng trên chuỗi ngọc trai giữa háng anh. Đâu kia của sợi xích còn có một vòng tròn màu bạc tinh xảo. Có lẽ lúc ở trong phòng tắm, Quý Thu Hàn cũng không biết phải đeo thế nào nên cứ để nó buông thõng đó.
Giang Trạm đ* càng lúc càng kịch liệt. Họ đã rất quen thuộc với các dấu hiệu trước khi cơ thể của nhau đạt đến cao trào, toàn thân Quý Thu Hàn đỏ như tôm luộc, tiêng r3n rỉ vô thức cất cao hơn, rồi cắn chặt môi.
Quý Thu Hàn tuốt mạnh d**ng v@t đã gần tới cao trào của mình, anh theo bản năng nín thở chờ đợi kh0ái cảm tột đỉnh này đột ngột ập đến! Lỗ chuông trên d**ng v@t chuẩn bị xuất ra lại đột ngột bị bịt chặt lại. Không chỉ thế, bàn tay Giang Trạm dùng lực khiến quy đ@u đang tiệt d@m dịch cũng bị nghẹn đến phát tím.
Điều này giống như bị ai đó đá bay khỏi đám mây giữa lúc chuẩn bị lên thiên đường. Quý Thư Hàn bị bóp mạnh đến nỗi nửa th@n dưới lập tức mềm nhũn, d**ng v@t tội nghiệp vẫn đang sưng tấy lắc lư.
Trước khi Quý Thư Hàn hồi phục lại khỏi cơn đau dữ dội, khóe mắt anh đã bị ép ra nước mắt s1nh lý, làm ướt một mảnh lụa nhỏ che trên mắt. "Giang Trạm------!... Anh đang làm cái quái gì vậy?!" Những lời này rõ ràng là đang mắng người, nhưng lúc này, anh đang bị kh0ái cảm tra tấn cùng nước mất nghẹn lại trong cổ họng, nghe như đang bị bắt nạt cùng tủi thân trách móc vậy. Giang Trạm buông tay ra, kéo cằm anh hôn lên khóe mắt ướt át, thò ngón tay xuống mân mê d**ng v@t đỏ bừng hơi sưng vì vừa bị hành hạ, cố ý hỏi: "Em yêu, muốn bắn phải không?"
Quý Thu Hàn không muốn thừa nhận hành động vừa rồi đã mang đến cho anh kh0ái cảm đáng xấu hổ hơn. Cơn cực kh0ái bị cắt ngang, anh nghẹn ngào kêu lên: “...Có giỏi thì anh đừng xuất t1nh... !" Giang Trạm khẽ cười: "Anh đã nói hôm nay phải trừng phạt em, muốn bắn cũng phải làm theo quy tắc của anh." Quý Thu Hàn vẫn chưa nhận ra quy tắc mà Giang Trạm nói là thứ gì, chỉ cảm thầy d**ng v@t đã hơi mềm lại của mình bị đeo lên một chiếc vòng kim loại mát lạnh. Quý Thu Hàn lập tức có dự cảm không lành, nhưng tiếc là anh không nhìn thấy: "A..., anh đeo cho em cái gì vậy?... Em không muốn...! Giang Trạm..., em sai rồi..., em sẽ không bao giờ nói chuyện với người khác nữa, tháo ra cho em đi...!"
Đôi tay của Giang Trạm chuyển từ eo lên tháo dải lụa trên mắt anh. Quả nhiên, khi anh mở mắt ra, d**ng v@t đáng thương bị nghiêng sang một bên được đeo một chiếc vòng vàng đáng ghét. Không tháo ra thì đừng hòng mà xuất t1nh được. D*c vọng trong cơ thể Quý Thư Hàn không có chỗ phát ti3t, lại bị Giang Trạm phía sau đâm thọc cho dâng lên. Anh giơ tay muốn tháo ra nhưng lại bị Giang Trạm giữ lại. "Quên lời anh nói rồi sao? Sao lại tự tiện tháo xuống như thế?". Giang Trạm lạnh giọng khiến Quý Thu Hàn cũng hơi sợ, dù sao người yêu anh cũng luôn rất dễ thỏa hiệp, chỉ trừ lúc trên giường và lúc đánh người. Nhất thời, tay anh không có chỗ bám, đành phải ôm cổ Giang Trạm, trao cho hắn một nụ hôn ướt át., "...Đừng trói em...". Giang Trạm lại đâm mạnh thêm một phát như muốn trừng phạt anh, khiến anh nức nở một tiếng, nước mắt vừa mới bị ép chảy ra không tự chủ được rơi xuống.
Giang Trạm âu yếm hôn đi những giọt nước mắt anh, cuối cùng ấn eo anh xuống, thọc vào rút ra thật mạnh cho lần chinh phạt cuối cùng. Quý Thu Hàn hoàn toàn mềm nhũn, thậm chí còn sắp không quỳ nổi nữa. Nhưng d**ng v@t phía trước vẫn bị vòng bạc khoá lại đang quen mùi mà dần ngâng đầu lên.
Nhưng giờ ngẩng lên cũng là dày vò! Giang Trạm cắn cổ anh, gầm nhẹ rồi bắn toàn bộ vào trong anh.
“Ưm a...!” T1nh dịch nóng bỏng đập vào thành ruột non nớt ẩm ướt, Quý Thu Hàn không nhịn được cúi xuống, sống lưng uốn thành một đường cong xinh đẹp!
Ra rồi. Nhưng Quý Thu Hàn vừa cử động đã cảm thấy chiếc bàn ủi nóng trong cơ thể mình lại cứng lại, Giang Trạm muốn làm lần thứ hai.
".. Cút! Không làm nữa!!” Quý Thu Hàn đỏ mắt mắng hắn.
Hắn thì sướng rồi, anh thì sao!!
"Ngoan ngoan.” Giang Trạm cúi xuống, trấn an hôn anh, lại khác thường rút d**ng v@t ra khỏi cơ thể anh. Tình ái kịch liệt đã tạm thời dừng lại. Tóc Quý Thu Hàn ướt đẫm mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, nằm trên giường th ở dốc.
Giang Trạm lấy một chiếc đồng hồ từ chiếc hộp trên bàn cạnh giường ngủ ra.
“Hôm qua chọn đấy, có đẹp không em?”
"Sao tự nhiên lại mua đồng hồ... a a...! Mẹ kiếp... anh là đồ khốn!!" Quý Thu Hàn còn chưa kịp liếc nhìn đã bị d**ng v@t đột nhiên đâm mạnh vào khiến cổ anh ngước lên.
Anh há miệng thở hổn hển để thích ứng với vật khổng lồ trong cơ thể mình. Lần này Giang Trạm làm vô cùng chậm rãi, d**ng v@t nặng nề nghiền lên một phần thịt mềm trong vách tường nóng ướt.
"A a... dừng lại...! Em không muốn nữa...!" Quý Thu Hàn bị làn sóng kh0ái cảm mãnh liệt đánh mạnh vào, mái tóc đẫm lộn xộn rũ xuống trán, sống lưng cùng xương b ướm cong lên. Điểm mẫn cảm trước ngực bị Giang Trạm âu yếm, d**ng v@t dưới thân lại chuẩn bị ngẩng đầu lên lần nữa để cảm nhận tình yêu.
Giọng nói của Giang Trạm vô cùng quyến rũ.
“... Muốn... để em bắn...” Đôi mắt Quý Thu Hàn như mờ đi, thần chí như sắp bị dòng điện của cơn kh0ái cảm nuốt chửng. Giang Trạm âu yếm d**ng v@t anh, nhìn d**ng v@t người yêu lại một lần nữa dựng đứng.
Giang Trạm ném chiếc đồng hồ ra trước mặt Quý Thu Hàn đang quỳ bò.
"Muốn xuất t1nh thì chỉ cần nhìn chằm chằm vào kim giây. Khi chạm đến số 12 thì cho phép em thủ d@m trong 30 giây, đến khi qua số 6 thì không được chạm vào nữa. Chỉ được phép xuất t1nh khi kim giây chạm tới số 6 và 12, không đến hoặc đã qua đều không được. Hoặc em phải chờ vòng tiếp theo, hoặc tự mình nhéo cho nó mềm đi, nếu bắn không theo quy tắc ..
Ngón tay Giang Trạm di chuyển chiếc vòng kim loại đang khoá d**ng v@t.
“Anh sẽ bắt em đeo tới khi kỳ nghỉ kết thúc.”
Quý Thu Hàn mở to mắt kinh ngạc, nhìn đồng hồ đeo tay trước mặt, anh kinh ngạc đến mất cả ngôn ngữ! Con mẹ nó... cái này có phải phóng tên lửa đâu! Vài giây là có thể tự dừng chắc?! Ai ngờ Giang Trạm lại tiếp tục nói: "Em yêu, cho nên lần này em phải nhớ rõ đồng hồ anh tặng em trông như thế nào, lần sau nếu còn dám lấy sai, thì đây chính là quy tắc khi xuất t1nh." Nói xong, d**ng v@t nóng thép lại tiếp tục va chạm dữ dội trong lỗ nhỏ ẩm ướt.
Nghe quy tắc bất khả thi này, Quý Thu Hàn muốn rơi nước mắt, nhưng khi từng đợt kh0ái cảm lại một lần nữa dâng lên tận trời và chiếm lĩnh não bộ của anh, khóe mắt vốn đã khóc giờ lại rưng rưng và đỏ hoe. Anh định giơ tay ra thủ d@m, nhưng Giang Trạm đã giữ tay anh và cảnh cáo:
"Nhìn đồng hồ đi, đến số 12 mới được làm."
Chuyện này...! Nếu không phải đầu óc Quý Thu Hàn giờ đã trống rỗng, anh nhất định sẽ hối hận vì quyết định chọn chồng trước đây của mình!
Trong lòng anh đã hoàn toàn đầu hàng. Giang Trạm giữ hai tay anh bắt chéo sau lưng, đè lên phần eo đẫm mô hôi của anh. Những tiếng r3n rỉ yêu ớt tràn ngập trong cổ họng giờ đã thành tiếng khóc nức nở, cố gắng chịu đựng cảm giác khổ sở khi không được xuất t1nh.
Cho tới khi kim giây “cách” một tiếng, chuyển tới số 12 xinh đẹp!
Giang Trạm mới buông tay anh ra, cho phép anh đụng vào.
“Bắt đầu đi.”
Nghe cái câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này đi, có còn là con người không?!
Quý Thu Hàn thở hổn hển, khuôn mặt ướt át dán lên giường, nhưng d*c vọng tràn lan trong cơ thể anh đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của đại não, đùi anh co giật, ngón tay thon dài trắng nõn xoa xoa d**ng v@t đáng thương đã bị ngược đãi mà còn đứng lên.
Nó thực sự mang lại cảm giác sung sướng tột độ khác hẳn. Quý Thu Hàn cố gắng hết sức mở hàng mi ướt đẫm mồ hôi ra, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trước mặt. 1, 2, 3, ... 6, 7... Phối hợp với nhịp điệu thao túng phía sau, Quý Thư Hàn dần dần tiến vào trạng thái, ai ngờ anh còn chưa đếm đến mười.
Giang Trạm lại ấn tay anh xuống giường. "..Ugh---!... Anh lại làm cái gì nữa thế hả?! Em đã đếm rồi mà...!" D*c vọng vừa dâng lên lại mất đi, giọng nói của Quý Thu Hàn nghe tủi thân không chịu được.
Giang Trạm buông anh ra: "Đếm thì phải đếm cho anh nghe được, nếu anh không nghe thấy, đêm nay em đừng xuât t1nh nữa." Thật là, mẹ kiếp...! Quý Thu Hàn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại cắn mạnh vào môi Giang Trạm như một con thú nhỏ đang tức giận. Giang Trạm không thể nhịn được nữa, trao cho anh một nụ hôn sâu kéo dài. "Nhanh lên, em thật sự không muốn xuất t1nh sao?"
Kim giây trên đồng hồ lại chỉ về số 12 tuyệt đẹp. Quý Thu Hàn thở hổn hển nhìn chằm chằm vào kim giây, rõ ràng là hành động thủ d@m, nhưng lại giống như quay lại yêu cầu nghiêm ngặt của lớp huấn luyện cảnh sát khi luyện tập bước đi, phải chính xác đền từng cm. "1, 2, 3,...6... " Khi kim giây chạm đến số 10, cảm giác như sắp lên cao trào, anh chẳng màng chuyện thời gian chưa tới nữa, định tháo chiếc vòng ra, nhưng Giang Trạm đã giữ tay anh, buộc anh phải "bình tĩnh lại".
D**ng v@t cứ liên tục gần xuất t1nh thì lại bị người khác mạnh mẽ chặn lại, chỉ kém vài giây cũng không được phép phóng thích. Có đôi khi là Giang Trạm đè tay anh, đôi khi hắn tự mình ấn chặt d**ng v@t đã đỏ tím.
Trứng d@i đã tích quá nhiều t1nh dịch, chỉ muốn lập tức phun mạnh ra ngoài. Quý Thu Hàn bị tra tấn hai lần, thực sự như sắp bất tỉnh tới nơi.
Nước mắt lăn xuống khỏi đôi mắt đỏ hoe, giọng anh run rẩy đáng thương: "...Em không muốn, em không muốn...!"
Nước mắt chảy dài trên gò má đỏ bừng xuống ga giường, thấm ướt một mảng nhỏ, Giang Trạm cảm thấy người trong vòng tay mình đang trên bờ vực sụp đổ.
Cuộc chinh phạt trong thân thể anh chậm lại, Giang Trạm nhẹ nhàng rút d**ng v@t cứng rắn ra, chỉ để lại phần trước bị lỗ hậu ẩm ướt giữ lại. Hắn bế Quý Thu Hàn lên, một lần nữa để người yêu bị bắt nạt ngồi đối mặt với mình trên phần eo cường tráng ướt đẫm mồ hôi:
"... Đừng khóc, em vừa khóc là anh sẽ mềm lòng."
"... Mẹ nó anh... còn biết mềm lòng à?! Cút..."
Quý Thu Hàn đã hoàn toàn kiệt sức vì bị tra tấn nhiều lần. Anh không muốn Giang Trạm thấy anh khóc.
Hiếm khi nổi tính trẻ con, anh giơ một tay che mắt, tay còn lại ấn vào eo Giang Trạm, không cho hắn tới gần hơn nữa.
Tấm lưng gầy gò vẫn cứ giật giật theo những tiếng nức nở không ngớt.
Vừa thấy những giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay kia, Giang Trạm đã đau lòng, hắn biết Quý Thu Hàn đã đến cực hạn rồi. Giang Trạm hôn người yêu đang khóc thút thít, bàn tay cũng gỡ hết chuỗi ngọc trai cùng kẹp đầu nh* xuống rồi ném sang một bên.
“Không đùa nữa nhé, được không? Anh sai rồi, em đừng khóc nữa.”
Quý Thu Hàn vẫn chưa hồi phục lại sau sự sung sướng và đau đớn mãnh liệt vừa rồi. Anh co giật, giọng nói đã khàn nên chẳng thể lên án tên đàn ông này được nữa, chỉ có thể dùng đôi mắt oán trách nhìn hắn!
Anh vừa khóc nên đôi môi cũng sưng đỏ lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Giang Trạm khiến hắn cảm thấy vô cùng muốn yêu thương chiều chuộng. Giang Trạm nhẹ nhàng hôn anh, dịu dàng dỗ dành: "Em yêu ơi, anh sai rồi, em đừng khóc nữa nhé, khóc nữa là mắt sưng lên đấy, chúng mình không chơi nữa nhé."
Giang Trạm để cánh tay thoát lực của Quý Thu Hàn lên cổ mình, ngón tay khéo léo nhẹ nhàng vuốt v3 d**ng v@t đã bị hành hạ vô cùng đáng thương, "Ôm anh, lần này sẽ làm em thoải mái."
Cuối cùng, Quý Thu Hàn chỉ cảm thấy toàn thân như được ngâm dòng nước ấm áp, dòng điện tinh tế và tê dại chạy khắp toàn thân, kh0ái cảm sung sướng truyền từ chân tóc đến từng ngón chân, giống như rơi xuống một đám mây trên bầu trời.
Khi tất cả kết thúc, Quý Thu Hàn đã mệt mỏi tới mức ngủ thiếp đi. Giang Trạm hôn lên thái dương người yêu, sau đó bế anh đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Người hầu đỏ mặt bước vào dọn dẹp, còn hắn bê người quấn khăn tắm sang phòng bên cạnh ngủ. Mùi hoa hồng thoang thoảng, Giang Trạm lại đút cho Quý Thu Hàn uống chút nước ấm, đặt đồng hồ lên đầu giường rồi ôm anh ngủ thiếp đi. Bên ngoài tuyết rơi dày đặc. Hai người trong nhà ôm nhau ngủ ngon lành.