Chiangmai, Thái Lan.
Dinh thự của Chakun.
Khi nhóm người Giang Trạm được mấy hầu gái mặc trang phục truyền thống của Thái Lan dẫn vào sảnh trước, họ đã gặp phải một màn trình diễn khá đặc biệt.
Cây roi ngựa màu đen trong tay Chakun đang quất mạnh vào một cậu bé đang quỳ trên mặt đất, phần mông lộ ra sau vạt áo cậu bé vén lên dính đầy máu, đỏ tím sưng tấy. Cậu bé co rúm lại, quỳ trên mặt đất, liên tục cầu xin: “Em… biết sai rồi… không, không dám nữa… anh… tha cho em…”
Chakun đang mắng chửi, Dịch Khiêm bên cạnh thì thầm phiên dịch lại cho Giang Trạm, cơ bản đều là những lời tục tĩu, hình như là người trên giường của Chakun.
Giang Trạm hơi nhướn mày, lôi ra dạy dỗ trước mặt người ngoài như súc vật thế này, e là người này cũng không được sủng rồi. Trước khi tới, hắn đã nghe nói, Chakun chưa có vợ, nhưng tên thổ hoàng đế ở Tam Giác Vàng này nuôi không ít người để phát ti3t d*c vọng, nam nữ không kỵ.
Chakun cũng đã thấy Giang Trạm. Gã quất thêm hai roi vào cậu bé lần cuối, khiến cậu đau tới mức lăn lộn kêu gào trên mặt đất, rồi bảo: “Kéo nó xuống!”
Mấy tên thuộc hạ nhanh chóng chạy tới khiêng thiếu niên đang hôn mê trên mặt đất đi, một người đàn ông trung niên cầm hộp thuốc chạy theo ra ngoài cửa, theo bọn họ ra hậu viện.
Giang Trạm nhẹ nhàng thu hồi ánh mắt, Chakun cũng ném roi xuống. Gã đàn ông da ngăm đen, đi ủng quân đội, thực ra trông cũng khá rắn rỏi, bước tới đón Giang Trạm.
“Giang tiên sinh, không tiếp đón từ xa. Người trong viện phạm lỗi, để anh chê cười rồi.”
Giang Trạm vẫy tay, mấy thuộc hạ phía sau hắn liền nâng quà gặp mặt vô cùng phong phú đến. Ngay khi bốn chiếc két sắt được mở ra, khuôn mặt đầy sẹo của Chakun lập tức tươi cười. Hai người hàn huyên vài câu, rồi gã khoác vai Giang Trạm dẫn hắn ra ngoài. Người của Chakun cầm súng đứng đầy sân lập tức đi theo, Chakun nói, anh hào phóng hơn chú anh nhiều.
Nơi Chakun muốn đưa Giang Trạm đến là khu vực trồng thuốc phiện ở thôn làng phía sau.
Khi cưỡi voi qua sông, Giang Trạm chỉ được phép dẫn theo một người. Đây là quy củ của vùng Tam Giác Vàng. Dịch Khiêm đi theo Giang Trạm, còn lại toàn bộ đều bị người của Chakun có mang vũ khí chặn bên ngoài.
Khu vực trồng cây thuốc phiện trải dài trông có vẻ rất yên bình và giản dị, nhiều phụ nữ đội mũ rơm vẫn đang làm việc trong đó. Những người phụ nữ đội khăn trùm đầu đủ màu sắc đang cắt quả anh túc vào sọt rơm, cạo phần nhựa nguyên thủy đầy tội ác này. Cách đó không xa, không ít những người phụ nữ mặc áo dài truyền thống đang ngồi cùng nhau gói từng viên gạch vuông trắng bán thành phẩm.
Dịch Khiêm ngồi trên chiếc ghế mây của con voi bên cạnh, những cơn gió nóng ẩm nhiệt đới li3m vào áo cậu. Vài năm trước, cậu từng tới đây với Giang Trạm rồi, đây coi như không phải là lần đầu tiên, chỉ có điều người cầm quyền lúc đó là phụ thân của Chakun.
Nắng vàng rực trên đầu, cậu bỗng nổi máu nghịch ngợm, tháo kính râm ra, cậu hét to “Lại đây!” bằng tiếng Thái, sau đó lấy mấy cuộn tiền đô la Mỹ trong túi ra ném cho khoảng mười mấy đứa trẻ đang chạy đến như một đàn cừu.
Mấy đứa nhỏ mặc quần đùi cotton lấm bẩn đang liên tục tranh nhau, miệng còn lớn tiếng nói cảm ơn các vị khách.
Dịch Khiêm lần lượt rải vài cuộn tiền. Những đứa trẻ này là con của những người nông dân đã làm việc chăm chỉ trong một năm, giá trị của thuốc phiện sau khi chế biến là không thể đo đếm được, nhưng thu nhập của họ chỉ ít oi có một trăm đô. Số tiền Dịch Khiêm vừa ném đã bằng thu nhập nửa năm của họ rồi.
Những người phụ nữ làm việc dọc đường đã chắp tay cảm ơn cậu.
Dịch Khiêm chơi thì chơi, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Giang Trạm đằng trước.
Giang Trạm ngồi trên con voi do người ta dắt, nhìn ra khung cảnh xa xa trên con đường đất giữa các ngôi làng, hai bên là hàng tá thanh niên người Thái có vũ trang hộ tống. Cánh tay ngăm đen rắn chắc của Chakun dựa trên tay vịn bằng gỗ, miệng liên tục giới thiệu với Giang Trạm về khu vực trồng cây anh túc đang mở rộng dưới tay gã ta.
Mục đích Chakun đưa Giang Trạm đến đây đã rất rõ ràng, gã muốn thể hiện sức mạnh cung ứng của mình. Không ai có thể từ chối sau khi tận mắt trải nghiệm sức hấp dẫn của Tam Giác Vàng. Ngoài vũ khí và dầu mỏ, m@ túy là ngành buôn bán lớn nhất thế giới. Ở đâu cũng vậy, thứ này mới thực sự là vàng, hương thơm kỳ lạ cùng lợi nhuận kếch xù đã che giấu tội ác trong đó.
Tiếng cười và tranh giành của những đứa trẻ phía sau quá nhiều khiến Giang Trạm liếc nhìn lại. Dịch Khiêm đang khom lưng trên lưng voi đã lập tức kiềm chế lại rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Chakun đã đưa Giang Trạm đi tham quan nơi này hết cả buổi chiều, Dịch Khiêm cũng theo sát Giang Trạm.
Buổi tối, nhóm người Giang Trạm nghỉ ngơi tại khách sạn Four Seasons sang trọng bậc nhất Chiangmai.
Gió đêm hơi lạnh, trong bể bơi tư nhân, Giang Trạm đã bơi hai vòng để hồi phục sức lực vừa lật người dựa vào bể bơi bằng đá cẩm thạch màu đen. Cơ ngực cường tráng và mạnh mẽ căng ra, những giọt nước trượt xuống làn da màu mật ong, toát lên vẻ nam tính đầy sức hút.
Giang Trạm giơ tay cầm ly rượu vang đỏ được người phục vụ rót trên khay gỗ bên hồ bơi, trong khi đang suy nghĩ kế hoạch thì hai cô gái xinh đẹp mặc bikini đến gần. Họ không xuống nước, nhưng tháo bỏ khăn tắm, để lộ vòng ngực căng tròn, những ngón chân trắng như tuyết giẫm lên mặt đá cẩm thạch đen đầy gợn nước, tạo thành một vòng gợn sóng mê người. Sau đó thì lắc cặp mông hấp dẫn căng tròn, bước từng bước về phía Giang Trạm.
Không cần nghĩ cũng biết là do Chakun tặng người đến, với tư cách là chủ nhà.
Từ khi ở bên Quý Thu Hàn, sinh hoạt cá nhân của Giang Trạm đã vô cùng quy củ. Nhưng trước kia, Giang đại thiếu gia từng chơi lớn hơn thế này nhiều, cũng thật lâu không thấy cảnh tượng này rồi. Giang Trạm ung dung nhấp một ngụm rượu đỏ, thản nhiên nhìn màn trình diễn trước mặt.
“Xin lỗi anh!! Em đã sơ ý!!”
Dịch Khiêm từ phía sau vội vàng chạy tới, giày da còn chưa kịp thay đã vội vã vẫy hai người đàn ông tới. Hai cô gái ngực khủng eo thon, mái tóc xõa xuống bờ vai tr@n trụi đang hét lên bằng tiếng Anh khi bị hai người đàn ông vạm vỡ kéo đi.
Giang Trạm: “……..”
Dịch Khiêm sợ chết khiếp, không kịp thấy sắc mặt Giang Trạm, vội vàng nói tai mắt của cậu đã báo cáo lại chuyện hôm nay Giang Trạm bảo cậu điều tra, nhất thời phân tâm mới khiến hai người kia trà trộn vào.
Giang Trạm nhắm mắt, quấn khăn tắm bước ra khỏi bể bơi: “Chuyện thế nào?”
Dịch Khiêm nói: “Cậu bé mà Chakun đánh ở tiền sảnh hôm nay tên là Tụng Thu. Cậu ấy là một trong cả đám con ngoài giá thú mà phụ thân của Chakun đã để lại bên ngoài. Lẽ ra là em trai cùng cha khác mẹ của Chakun, nhưng năm năm trước bị Chakun đưa về, sau đó lôi lên giường. Giờ vẫn đang bị Chakun nuôi nhốt trong hậu viện như một luyến đồng.”
Dịch Khiêm cau mày nói thêm: “Chỉ có điều hình như Chakun có vẻ thích làm nhục cậu ta. Bình thường, Tụng Thu vẫn phục vụ trà nước các kiểu cho Chakun như người hầu, nhưng chỉ cần phạm lỗi là sẽ bị Chakun lột tr@n ra đánh trước mặt mọi người.”
Giang Trạm gật đầu, không bình luận gì thêm, mà hỏi lại: “Gần đây còn có một thế lực chống đối với Chakun, đã điều tra ra chưa?”
Dịch Khiêm nói: “Thế lực kia không phải của mấy trang trại khác trong Tam Giác Vàng, có vẻ không phải do tranh giành địa bàn. Ở ngay Chiangmai thôi, Chakun cũng đang điều tra. Trước đó, Chakun đã suýt bị ám sát mấy lần rồi, nghe nói đều do thế lực đó làm, có vẻ mục tiêu của họ là trừ khử Chakun. Giờ Chakun đang điều tra những người bên cạnh, có lẽ đang nghi ngờ là có nội gián.”
Giang Trạm ngẩng đầu uống sạch rượu đỏ trong ly rồi cười lạnh: “Nội gián thì càng tốt. Chakun mời chúng ta tới tiệc mừng thọ, đơn giản là muốn xem giữa chúng ta và Giang Khôn, ai có thực lực hợp tác với gã hơn. Nếu chúng ta trực tiếp tuyên bố rút lui, vậy sẽ khó mà giải quyết Giang Khôn.”
Dịch Khiêm nghĩ một lát: “Vậy ý anh là… tìm ra thế lực đang đối nghịch với Chakun kia, rồi hợp tác với họ sao?”
Giang Trạm lau khô tóc rồi ném khăn lông cho Dịch Khiêm, chuẩn bị đi tắm: “Chakun đang muốn chọn giữa chúng ta, thì chúng ta cũng sẽ chọn giữa đám người bọn họ. Nếu cuối cùng, Chakun vẫn khăng khăng muốn hợp tác với Giang Khôn, vậy chúng ta đổi kẻ ngồi trên vị trí đó là được.”