Quý Thu Hàn đỗ xe ở ven đường, để Ba Thanh Bình xuống, “Nếu cấp trên hỏi, cậu cứ nói việc khám xét là quyết định của tôi, cậu chỉ tuân theo mệnh lệnh.”
Ba Thanh Bình vẫn chưa hoàn hồn sau màn trình diễn “Vô gian đạo” vừa rồi, nhưng Quý Thu Hàn đã sớm được coi là sự tồn tại của niềm tin trong tổ trọng án số 3 của cục điều tra tội phạm, cho nên cậu ta không hề nghi ngờ gì, còn nói chắc nịch: “Anh Quý, đừng lo, em sẽ giúp anh theo dõi động tĩnh tối nay, có chuyện sẽ báo anh ngay!”
“Được, có gì gọi điện cho tôi.”
Quý Thu Hàn gật đầu, đám nhóc này hầu như từ lúc vào ngành tới giờ đều do một tay anh dẫn dắt, đương nhiên là rất tin tưởng anh.
Lúc này đã gần chín giờ tối, thành phố nơi tập trung những trung tâm chính trị và tài chính đã bắt đầu khúc dạo đầu ca hát nhảy múa dưới màn đêm. Dòng xe cộ nhộn nhịp dưới ánh đèn màu cam chuyển động như dung nham nóng bỏng nứt ra từ trung tâm của trái đất và chảy chậm dưới ngọn núi lửa của thành phố.
Quý Thu Hàn vừa lái xe vừa suy nghĩ, chuyện xảy ra tối nay quả thực quá đột ngột và bất thường.
Nếu Duyệt Sơn thực sự là địa giới của Giang Trạm, điều đó có nghĩa là bất kể nó có thực sự dính líu đến m@ túy hay không, đội trưởng chống m@ túy đột nhiên dẫn đầu một đội điều tra là điều tuyệt đối không thể.
Ở phía trên có ai bày mưu tính kế sao…?
Khi đến chỗ rẽ, Quý Thu Hàn nhìn thoáng qua đồng hồ, đã giờ này thì kiểu gì Giang Trạm cũng đã về tới rồi, nhưng chiếc điện thoại di động ném trên ghế phụ lại không có động tĩnh gì.
Từ khi anh với Giang Trạm cãi nhau vì chuyện không liên hệ được thì đã rất lâu không xảy ra chuyện này rồi.
Đang định gọi điện thoại đến khách sạn cắt băng khánh thành để hỏi thăm, nhưng khi ánh mắt anh hơi lướt qua cửa sổ xe, một cô gái mặc áo khoác trắng bên đường đột nhiên lọt vào tầm mắt.
Cầm trên tay món cơm nắm nóng hổi vừa mua từ cửa hàng tiện lợi, cô gái đang đi dọc bên đường, mái tóc đen xõa ra khỏi khăn choàng được chiếc khăn giữ thành một vòng cong cong. Xe của Quý Thu Hàn chạy ngang qua cô, rồi đúng lúc song song với cô gái,
Anh cảm nhận rõ ràng.
Trong một vết nứt sâu thẳm trong tâm trí anh, một khuôn mặt đột nhiên xẹt qua.
Không, không đúng…, đó không phải Quý Hạ…
Khuôn mặt đó không phải của Quý Hạ.
Cô gái trong thế giới thực có dung mạo bình thường, nhưng khuôn mặt cô gái vừa thoáng qua trong đầu anh lại mơ hồ như cánh bướm vỡ vụn dưới màn sương trắng, anh chỉ có thể dựa vào cảm giác xa lạ trong lòng để phán đoán đó không phải là Quý Hạ.
Trái tim Quý Thu Hàn bỗng có một cảm giác… vô cùng quái dị.
Cứ như thể… khuôn mặt đó lẽ ra phải thuộc về một người khác, một cô gái khác đã thực sự tồn tại mười sáu năm trước, và cũng chính là người đột nhiên bắt đầu xuất hiện trở lại trong giấc mơ của anh gần đây.
Quý Thu Hàn bối rối che trán, mảnh vỡ lóe lên trước mắt anh là một cô gái đang chạy chân trần trên đường đang hoảng loạn, cô ấy đang ôm chặt một cậu bé, vừa chạy vừa sợ hãi nhìn lại…
Cô ấy kéo mình đi…
Đầu Quý Thu Hàn đột nhiên đau nhói, như thể những mảnh chân tay rời rạc nằm sâu trong ký ức của anh bắt đầu phình ra không ngừng trong chiếc hộp đen chật chội.
Anh không nhìn rõ lắm, thực sự không nhớ gì cả…!
Nhưng nếu cô gái đó không phải là Quý Hạ, vậy thì cô ấy là ai? Bản thân anh lúc mười sáu tuổi có biết cô ấy không? Cô ấy đang kéo anh chạy trốn cái gì trên đường cao tốc đó…?!
Quá nhiều câu hỏi giống như nước lũ va vào đập. Lúc này, trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại đánh thức suy nghĩ gần như đã mất kiểm soát của anh.
“Alo… chào anh, tôi đến từ đội cảnh sát giao thông thứ ba. Xin hỏi anh có phải là bạn của anh Giang không?… Chuyện là thế này, chiếc xe họ đang lái đã xảy ra tai nạn nghiêm trọng trên đường trên cao Quảng Sơn. Nguyên nhân của việc này hiện đang được tiến hành điều tra, vụ tai nạn khiến một người chết và hai người bị thương, hiện những người bị thương đã được đưa đi cấp cứu…”
Âm thanh ồn ào hỗn loạn quanh chiếc xe cảnh sát ở đầu bên kia chính là âm thanh mà anh đã quá quen thuộc. Trong đầu Quý Thu Hàn như vang lên một tiếng ầm. Khi anh lao tới bệnh viện mà cảnh sát kia nói trong trạng thái đầu óc hỗn loạn, chiếc Audi S8 giá trị hơn trăm vạn cũng bị anh ném ven đường.
Bệnh viện này là bệnh viện tư nhân cao cấp gần lối ra của đường cao tốc Quảng Sơn nhất. Hàng chục vệ sĩ mặc đồ đen trong hành lang đã phong tỏa toàn bộ tầng lầu. Có lẽ tầng dưới và bên ngoài bệnh viện còn có nhiều người trông giữ hơn nữa. Quý Thu Hàn vừa ra khỏi thang máy đã trông thấy Nguỵ Vi mặc áo blouse trắng.
Nguỵ Vi và ba người đàn ông nữa đang đứng ở cửa phòng, khi nhìn thấy Quý Thu Hàn, cậu ta vội vàng xua tay để vệ sĩ không ngăn cản anh.
“Giang Trạm đâu?!”
“Anh Giang không sao! Anh Quý, đừng quá lo lắng, anh Giang chỉ bị chấn động não ở mức độ nhẹ, vừa rồi đã tỉnh!”
Quý Thu Hàn vội vàng hỏi tiếp: “Còn Dịch Khiêm thì sao?”
Nguỵ Vi đáp: “A Khiêm vẫn còn đang hôn mê, nhưng đã qua cơn nguy kịch, cậu ấy đã tự tháo dây an toàn bảo vệ, bị đa chấn thương nội tạng vùng ổ bụng, cánh tay bị gãy xương, giờ vẫn đang được theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt. Anh Quý yên tâm, bác sĩ đang ở đó.”
Quý Thu Hàn đặt tay lên tay nắm cửa, chuẩn bị đẩy vào, lại nghe thấy Nguỵ Vi chần chừ nói: “Anh Quý! Ờm…!”
Lúc này, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng nam giới kêu lên cực kỳ đau đớn từ cửa phòng bệnh, trực giác, Quý Thu Hàn cảm thấy không ổn, anh thấy một vũng máu đỏ sẫm chảy ra từ khe cửa phòng bệnh ngay dưới chân mình.
Vừa đẩy cửa vào, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Trên sàn nhà trước mặt họ, có hai người đàn ông đang quỳ gối, tay bị trói ra sau, chật vật cuộn tròn trên mặt đất, máu bẩn từ đầu và mặt chảy xuống cằm, bốn ngón tay nắm chặt dính đầy máu bị kẹp cắt đứt lìa đang nằm cách đó không xa.
Hai người đàn ông này rõ ràng là tài xế của chiếc xe tải gây tai nạn vừa rồi.
Có tổng cộng bảy người đứng trong khu vực thiếu ánh sáng này, năm nam và hai nữ, trong đó có một người thanh niên đứng gần nhất đang cầm chiếc cờ lê trong tay. Quý Thu Hàn đã từng gặp anh ta ở Lập Giang, chính là thư ký Từ – Từ Lãng, một trong những thư ký của Giang Trạm.
Thân phận của những nam nữ tinh anh trong phòng này tất nhiên đã rất rõ ràng.
Còn Giang Trạm đang ngồi trên giường bệnh trước mặt anh, phần trán bên trái và cổ tay dưới ống tay áo được phủ một lớp băng gạc màu trắng, nhìn hắn giống như một con thú cực kỳ nguy hiểm đang nổi giận.
Hắn chỉ ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng gõ cửa, như thể không ngờ thuộc hạ bên ngoài lại không ngăn cản Quý Thu Hàn, đôi mắt hắn tràn đầy sát khí.
Mười lăm phút trước, khi bác sĩ thông báo với hắn là Dịch Khiêm còn đang hôn mê bất tỉnh và Tôn Chính đã tử vong, Giang Trạm đã tức giận đến mức cầm chiếc cờ lê bẻ gãy xương bả vai của gã đàn ông trên mặt đất.
Thấy Quý Thu Hàn đứng ở cửa, Giang Trạm chợt bối rối trong giây lát.
Giờ có thể nói là giới hạn đã rất rõ ràng.
Lấy hai gã đàn ông đầy máu trên mặt đất làm ranh giới, Giang Trạm cùng người của hắn đang ở trong phòng, muốn làm gì thì chẳng cần nói cũng biết. Bên kia là Quý Thu Hàn đơn thương độc mã, tấm thẻ cảnh sát mà anh vừa đưa ra trước công chúng vẫn còn trong áo khoác.
Quý Thu Hàn thấy Giang Trạm ngồi ở kia, vẫn lành lặn không thương tích gì, trái tim anh mới bình ổn trở lại. Có lẽ những nguyên tắc cùng giới hạn tưởng chừng như không thể phá vỡ mà anh vẫn tự đặt ra đã tan biến hoàn toàn trong giây phút anh nhận được cuộc điện thoại kia.
Anh giẫm lên vết máu văng đầy đất và bước tới.
Anh chưa bao giờ thể hiện sự thân mật trước mặt người ngoài, nhưng lúc này đây, anh vẫn không nhịn được mà cúi người ôm lấy Giang Trạm.
“Sao em gọi điện mà anh không nghe máy? Anh định doạ chết em à?”
Lời trách cứ của anh khiến Giang Trạm ngẩn ra, khoé miệng dường như vừa khẽ mỉm cười, Giang Trạm giơ tay vỗ eo, an ủi Quý Thu Hàn.
“Là do anh… anh sai, giờ chẳng phải đã không sao rồi ư…”
Quý Thu Hàn không nói lời nào, anh chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Giang Trạm, bàn tay che trán lại rồi vùi vào đầu gối hắn.
Ngón tay anh vẫn còn khẽ run rẩy, trong lòng Giang Trạm chợt động, hắn vỗ nhẹ mái tóc trên phần gáy trắng nõn của Quý Thu Hàn rồi kéo anh lên: “Em qua bên kia đợi anh một lát, anh xử lý chút việc rồi sẽ tới giải thích với em, được không?”
Giữa khung cảnh như vậy nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng dỗ dành anh, nhưng hai gã đàn ông dưới đất vừa bị tra tấn dã man, giờ nghe thấy hai chữ “xử lý” trong miệng hắn liền sợ tới mức run như cầy sấy.