Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 54: Tro tàn




“Không thể.”

Giang Trạm nhíu mày bác bỏ: “Giáo sư Tống nói em không thể lại chịu k1ch thích nữa, hơn nữa sức khoẻ của em còn chưa hồi phục, em nhìn xem giờ em đã gầy tới mức nào rồi? Giờ về tổ điều tra, những vụ án đó sẽ lại k1ch thích đến em, một khi…”

“Em hiểu mà… nhưng Giang Trạm, vụ án này thực sự quá giống, em không thể từ bỏ được.”

Sao Quý Thu Hàn có thể không biết Giang Trạm lo lắng.

Anh kéo Giang Trạm sang phòng bên cạnh. Đó là thư phòng mà Giang Trạm đã dành cho anh khi anh đến Giang trạch. Quý Thu Hàn bước đến bàn làm việc, cúi xuống và lấy một cuốn sổ tay bìa đen dày từ ngăn kéo thứ nhất ra.

Giang Trạm biết trí nhớ của Quý Thu Hàn rất siêu phàm. Chỉ cần phát hiện ra manh mối của bất kỳ vụ án phức tạp nào, bộ não của anh cũng giống như một chiếc máy ảnh vậy. Cho nên khi hắn đón anh tan tầm, thường anh chỉ mang theo một chiếc máy tính rất mỏng về nhà.

Quý Thu Hàn rất hiếm khi ghi chép, trừ khi đó là… thứ anh không nhớ.

Quả nhiên, cuốn sổ màu đen vừa mở ra, liền thấy bên trong dán dày đặc các bản báo cáo được cắt ra, ở giữa còn có rất nhiều nơi được đánh dấu bằng bút dạ, còn có bản sao hồ sơ đã bị cảnh sát niêm phong năm đó. Tất cả đều hướng thẳng về vụ án 23/5 kia.

“Mấy năm nay em vẫn luôn muốn nhớ lại, còn không ngừng thu thập tất cả những manh mối có thể tìm thấy về vụ án 23/5 kia, cho dù nó khiến em nhớ lại bất cứ chi tiết nào về hung thủ…”

“Nhưng em phát hiện mình không làm được. Ký ức ba mươi ba ngày đó giống như bị cố ý đóng chặt trong đầu tôi, thậm chí không thể đến gần được…”

Quý Thu Hàn ngồi dựa trên bàn, chân dài chống xuống đất.

“Từ khi làm công việc này, em đã xem tổng cộng 1342 hiện trường vụ án, nhưng chúng hiếm khi khơi dậy được sự “đồng cảm” trong em. Em chỉ ngẫu nhiên thấy được một số hình ảnh quen thuộc, rời rạc và đứt đoạn… nhưng chúng quá mơ hồ, không đủ để…”

Giang Trạm lắng nghe, đột nhiên nhíu chặt mày.

“Cho nên… đây mới là lý do vì sao em chọn làm cảnh sát ư? Em muốn thông qua việc quan sát các hiện trường vụ án khác nhau, những k1ch thích khác nhau, để khiến bản thân nhớ lại phần ký ức đó…”

Trong lòng Giang Trạm vô cùng khiếp sợ. Nếu là thật, vậy thì mức độ chấp nhất của Quý Thu Hàn đối với vụ án 23/5 chỉ sợ đã vượt qua những gì hắn nghĩ rồi.

Như phát hiện ra bí mật cất giấu bao nhiêu năm, sắc mặt Quý Thu Hàn nhẹ nhõm hẳn đi. Cảm giác này giống như một tảng đá khổng lồ đè lên lồ ng ngực anh quá nhiều năm.

“Đúng, nhưng không hoàn toàn. Càng bởi vì… em đã thề phải bắt bằng được Triệu Vĩnh Lâm, vì Quý Hạ cùng đứa bé trong bụng chị ấy.”

Quý Thu Hàn giơ tay lật đến trang cuối của cuốn sổ, từ lớp ẩn của trang bìa, anh rút ra một bức ảnh dài một inch đã ố vàng.

Đó là một bức ảnh tốt nghiệp cấp ba với phông nền màu trắng, cô gái buộc tóc đuôi ngựa có nụ cười rạng rỡ, đặc biệt là đôi mắt của cô ấy, rất giống Quý Thu Hàn.

Giang Trạm vừa nhìn đã biết cô gái này là ai. Hắn bước nhanh tới, nắm lấy bàn tay đang định hút thuốc của Quý Thu Hàn: “Đừng hút, bác sĩ nói tốt nhất giờ em đừng nên hút thuốc…”

Quý Thu Hàn lắc lắc đầu, “Chỉ một thôi”, rồi vẫn giơ tay châm thuốc.

Tư thế bật lửa của Quý Thu Hàn rất đẹp, ánh sáng trắng phản chiếu những đốm sáng của ngọn lửa, tư thế cầm thuốc cũng tao nhã nhẹ nhàng, mùi khói bạc hà nhàn nhạt dần lan tỏa trong không khí.

“Có lẽ em chưa nói với anh về thời thơ ấu của mình nhỉ? Chuyện từ rất lâu rồi, nhưng em vẫn cảm thấy như nó đang ở ngay trước mắt mình…”

Vừa nói, Quý Thu Hàn vừa nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc. Ký ức trước mắt giống như củi khô trong tuyết, cố cháy im ỉm dưới đống tro tàn.

“Vừa sinh em ra, mẹ em đã biến mất, bố em chỉ là một công nhân trong nhà máy. Ông ấy cờ bạc tới mức táng gia bại sản, bán luôn cả nhà, chúng em bị đuổi tới kho hàng dưới tầng hầm. Ngày nào cũng có người xuống khoá xe lúc nửa đêm, ồn tới mức em không ngủ được, trên người lúc nào cũng có mùi đất ẩm mốc meo.”

“Bố em cứ thua bạc là lại uống say rồi nổi khùng, đập vỡ đồ đạc rồi đánh em với chị gái em tới mức gần chết mới thôi. Quý Hạ luôn bảo vệ em, cho nên bị ông ta đánh tơi tả…”

“Năm em lên mười, mùa đông năm ấy rất lạnh, em quá yếu nên bị sốt. Quý Hạ lấy trộm tiền của bố để đưa em đi khám. Đường sá sáng sớm đều đã đóng băng, nhưng bọn em thậm chí còn chẳng có nổi tiền để nằm viện một đêm, là Quý Hạ cõng em về.”

“Nhưng không ngờ… vẫn bị bố em phát hiện.”

“Bố em phát hiện thiếu tiền nên đã cầm khoá xe đánh bọn em rất nặng. Em ngất xỉu, ngày hôm sau mới biết mùa đông lạnh như vậy mà tên súc sinh kia đã nhốt Quý Hạ ngoài cửa suốt một đêm. Mà đêm đó…”

Dường như không thể nói tiếp được nữa, yết hầu Quý Thu Hàn cuộn lên, giống như đang cố nuốt một lưỡi dao sắc bén: “Mà đêm đó Quý Hạ bị c**ng bức… Người c**ng bức chị ấy là con trai của lãnh đạo nhà máy. Bố em sợ hãi, cho nên đã lấy hết tiền Quý Hạ tiết kiệm để học đại học đi đánh bạc, rồi ép chị ấy phải kết hôn với tên tội phạm c**ng bức kia.”

“Nhưng khi đó Quý Hạ vừa đỗ đại học, rõ ràng chị ấy có thể rời khỏi cái nhà này… Em bảo Quý Hạ trốn đi, nhưng chị ấy nói quá muộn rồi…”

“Chị ấy đã mang thai.”

Quý Thu Hàn hít một hơi thật dài, khóe mắt đau như xé, dường như phải cọ xát với không khí khô khốc để đau đớn thì anh mới có thể kìm lại nước mắt.

Giang Trạm nhìn rõ, hắn chưa bao giờ biết tuổi thơ của Quý Thu Hàn lại như thế này. Hắn đau lòng vô cùng, xoa xoa gương mặt lạnh lẽo của anh.

“Quý Hạ là một người chị tốt, chị ấy rất yêu em. Chúng ta cứ tĩnh dưỡng cho khoẻ đã được không? Cứ tạm thời gác mọi chuyện sang một bên, anh sẽ canh chừng giúp em nhé. Nhất định chị ấy cũng không muốn thấy em như bây giờ đâu…”

Quý Thu Hàn nhắm mắt lại, cuối cùng cũng không thể kìm nén nữa, những giọt nước mắt lăn xuống hổ khẩu của Giang Trạm.

“Em yêu…” Giang Trạm luống cuống, ngay cả khi Quý Thu Hàn phải chịu đựng những ký ức hỗn loạn nhất, anh cũng chưa bao giờ rơi nước mắt.

“Giang Trạm, em không thể buông tha cho hắn ta được…”

Quý Thu Hàn chống cổ tay lên bàn, một mẩu tàn thuốc phát ra tia lửa rơi vào cái gạt tàn trên đầu ngón tay anh.

“Dù đốt sạch cũng sẽ để lại tro tàn. Nhưng Triệu Vĩnh Lâm năm đó, hắn ta không hề lưu lại cho Quý Hạ một thứ gì cả!”

“Cảnh sát đã so sánh xương đào lên từ hố chôn đó trong suốt mười hai ngày. Họ tìm thấy tất cả hài cốt của nạn nhân, nhưng chỉ mình Quý Hạ, ngay cả một mảnh xương của chị ấy cũng không tìm được…”

“Rốt cuộc Triệu Vĩnh Lâm đã giấu chị gái em đi đâu rồi?!”

Một tiếng gầm nhẹ vang lên, điếu thuốc trong tay Quý Thu Hàn bị dập nát. Anh đột nhiên mở to hai mắt, quanh mắt có một vệt đỏ tươi.

“Em luôn nghĩ mình sẽ không nhớ được lần cuối mình thấy Quý Hạ là khi nào, mãi tới khi vụ án ở trường dạy nghề kia xảy ra. Giang Trạm, em xác định, vừa bước vào em đã cảm nhận được. Cậu bé chứng kiến mọi chuyện, cô gái trẻ mang thai, tử c ung và thai nhi bị băm nát rồi nhét vào túi nylon đen… em xác định, đó chính là hình ảnh cuối cùng khi em thấy Quý Hạ!”

“Thu Hàn! Em bình tĩnh chút đã…”

Giang Trạm cảm thấy cảm xúc của anh rất không ổn định, “Có thể là trùng hợp, bây giờ vẫn chưa điều tra được rõ ràng về tà giáo đó, có lẽ đó chỉ là một thủ đoạn bi3n thái và tàn nhẫn nào đó của bọn chúng…”

“Không, không thể nào.”

“Làm gì có chuyện giống như vậy. Nếu không cố ý bắt chước, tại sao chúng không giết cậu bé đó? Sẽ không ai ngoài em biết được cảnh tượng khi đó, nếu có, đó nhất định phải là kẻ giết người của vụ 23/5… chỉ có hắn ta, chỉ có Triệu Vĩnh Lâm ở đó!”

Quý Thu Hàn bắt đầu điều hòa nhịp thở dưới sự trấn an liên tục của Giang Trạm.

“Giang Trạm, vụ này còn có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng em có thể xác định, dù thế nào thì cũng có liên quan đến vụ án 23/5.”

Đôi mắt Quý Thu Hàn vẫn đỏ ngầu, anh cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt thờ ơ ngày thường giờ lại chứa đầy nghiêm túc cùng cố chấp hiếm thấy.

Giang Trạm thở dài một hơi, nhưng lại không thể không nhớ đến lời cảnh báo của Tống Hành Huy.

“Anh biết em muốn báo thù cho Quý Hạ, nhưng em có nhớ lời dặn của giáo sư Tống không? Bất kể chuyện này có liên quan đến vụ án 23/5 hay Triệu Vĩnh Lâm không… nhưng một khi em điều tra rồi đánh thức những ký ức đó…”

Giang Trạm nhớ tới những bức ảnh ghê người sau khi cảnh sát đã “dọn dẹp”.

“Thu Hàn, anh thừa nhận, anh sợ… Nếu chiếc hộp được mở ra, em có thể chịu đựng được không?”

Lòng bàn tay Giang Trạm đã thấm một tầng mồ hôi mỏng. Quý Thu Hàn đã nhận ra, người yêu luôn sát phạt quyết đoán này của anh, giờ phút này lại vì anh mà lo lắng và sợ hãi.

Trái tim Quý Thu Hàn như lỡ một nhịp, anh bỗng cúi đầu, hôn lên trán Giang Trạm.

Giang Trạm sửng sốt.

“Anh đã hứa với em rất nhiều điều, em đều nghe thấy, em biết anh cũng sẽ làm được.”

Quý Thu Hàn nhẹ giọng nói: “Giờ em cũng hứa với anh, nếu một ngày nào đó không chịu nổi, em sẽ nói cho anh biết. Khi đó anh sẽ đưa em về nhà, đúng không?”

Tựa như ngày mưa hôm ấy, từ ánh mắt đầu tiên mà Giang Trạm thấy Quý Thu Hàn ở khu xưởng bỏ hoang kia, viên cảnh sát không hề biết Dịch Khiêm đã dẫn theo người của hắn mai phục ở xung quanh, chỉ một phát súng đã “giúp” hắn thoát khỏi nguy hiểm.

“Đừng sợ, đi theo tôi, tôi sẽ đưa anh ra ngoài.”

Giang Trạm giơ tay, giữ lấy phần gáy lạnh lẽo của Quý Thu Hàn rồi hôn anh thật sâu.

“Đúng vậy…” Giang Trạm nói.

“Có lẽ ngay từ đầu anh đã mắc nợ em, cho nên vẫn không thể làm gì được em…”

Giang Trạm thì thầm, Quý Thu Hàn không nghe rõ, vừa định hỏi lại, đã thấy hắn nghiêm túc nói.

“Anh đồng ý để em tiếp tục điều tra, nhưng anh có điều kiện.”

Giang Trạm đơn giản duỗi tay, rồi ôm Quý Thu Hàn đặt anh lên bàn.

“Với tình trạng hiện tại của em, cân nặng và lượng đường trong máu căn bản không thể đạt tới tiêu chuẩn bình thường, em cần bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc 24/24. Trở lại đội thì không thể được, nhưng anh có thể cho em hai giờ làm việc mỗi ngày.”

“Hửm?”

“Em nói nếu mình rời khỏi tổ điều tra thì tiến độ sẽ bị chậm lại rất nhiều, được, anh sẽ cho người dọn dẹp toà nhà nhỏ bên Tây Uyển để em tạm thời dùng làm văn phòng. Mỗi buổi chiều, em có hai giờ để tập hợp người của tổ điều tra tới đây. Em cũng có thể tới hỗ trợ họ, nhưng anh yêu cầu là em phải để bác sĩ đi cùng.”

Đôi tay Giang Trạm vây lấy Quý Thu Hàn khiến anh không thể rút lui, nhưng anh thực sự không thể làm gì người yêu quá mức bá đạo lại luôn quan tâm đ ến mình được: “Được, hai giờ mỗi ngày là đủ rồi…”

Anh thậm chí còn không cò kè mặc cả. Có lẽ, đối với anh, đó hoàn toàn không phải là một loại quản chế cùng mệnh lệnh, mà là một loại… thuộc về? Khiến anh cảm thấy cho dù con đường phía trước chìm sâu trong sương mù, nhưng anh vẫn biết mình tuyệt đối an toàn, cũng vô cùng yên tâm.

Quý Thu Hàn tựa cằm lên vai Giang Trạm, nghe thấy Giang Trạm hỏi mình: “Sao thế? Mệt à?”

Anh hơi gật đầu, Giang Trạm liền bế anh tới phòng ngủ. Quý Thu Hàn nhắm mắt lại, anh may mắn biết bao.

Mới có thể gặp được Giang Trạm.