Cửa đã đóng lại rồi Quách Đại Lộ đứng sững như hình cây, tia mắt hắn như là cây đinh chăm chăm vào cô gái áo trắng.
Quách Đại Lộ chỉ thấy lưng nàng.
Quách Đại Lộ nắm chặt hai tay, cổ họng hắn nghe khô khốc...
Tim hắn đập nghe thình thịch, trái tim hình như muốn vọt ra ngoài.
Hắn muốn xông lại nắm vai nàng nghiêng lại để nhìn cho tận mặt, thế nhưng hắn vẫn đứng như trời trồng.
Bởi vì hắn không dám, hắn không muốn mạo muội giữa chốn, mà bằng vào khung cảnh, hắn thấy đúng là chỗ tôn nghiêm, hắn cũng không dám mạo phạm đến nàng.
Bệnh nhân uống hơi chậm, nhưng cuối cùng cũng xong chén thuốc.
Quách Đại Lộ đã nhìn thấy được mái tóc bạc phơ, nhưng hắn không thấy mặt bệnh nhân.
Cô gái áo trắng quỳ thẳng lên, kéo mềm đắp lại cho bệnh nhân.
Thái độ của nàng thật thân thiết, dịu dàng và tôn kính.
Nếu không nhìn thấy mái tóc bạc phơ thì cơn ghen của Quách Đại Lộ đã nổi lên rồi, mặc dầu hắn chưa xác định được cô gái áo trắng là ai.
Lão già ấy là ai? Tại sao nàng lại có vẻ vừa thân thiết, vừa tôn kính như thế ấy?
Bệnh nhân đằng hắng hai ba tiếng và khẽ hỏi :
- Hắn đến đó phải không?
Cô gái áo trắng gật gật đầu.
Bệnh nhân nói :
- Gọi hắn đến đây.
Cô gái chầm chậm quay lại...
Quách Đại Lộ thấy rõ mặt nàng...
* * * * *
Chỉ trong khoảnh khắc, cả vũ trụ gần như tan biến.
Không khí như ngừng hẳn lưu thông.
Tất cả mọi vật trên quả đất rộng bao la đều như thu lại, thu vào đôi mắt của hai người.
Yến Thất... Yến Thất...
Tiếng kêu thật lớn, nhưng thanh âm vẫn ở trong lòng của Quách Đại Lộ chứ không thoát ra ngoài, nước mắt hắn bật tuôn.
Tiếng kêu của hắn chưa thoát ra ngoài, nhưng nàng đã nghe thấy cả...
Chỉ có nàng mới nghe thấy mà thôi.
Hắn gọi nàng bằng mắt và nàng cũng nghe bằng mắt.
Nước mắt nàng cũng đã đầm đìa...
Phải qua không biết bao nhiêu gian khổ, phải qua muôn vạn dày vò thử thách, cuối cùng hắn đã gặp được nàng.
Hắn không bằng lòng rơi nước mắt trước bất cứ một ai, chỉ trừ mỗi mình nàng.
Cũng gương mặt đó, gương mặt láu lỉnh tinh nghịch của hôm nào, nhưng bây giờ thì những thứ ấy không còn nữa, bây giờ gương mặt nàng chỉ còn lại chân tình.
Da mặt nàng hơi trắng xanh, tiều tụy, nhưng chính đó là vẻ đẹp làm cho người đối diện xót xa...
Rõ ràng nàng cũng đã trải qua nhiều thống khổ không thua gì hắn.
Chỉ có một chỗ không hề thay đổi là đôi mắt của nàng.
Đôi mắt thật sáng, thật kiên cường.
Nàng nhẹ cúi đầu, nước mắt nàng rơi xuống.
Lão bệnh nhân lại đằng hắng...
Nàng len lén chậm nước mắt ngẩn lên vẫy tay về phía Quách Đại Lộ :
- Anh lại đây đi.
Giọng nàng nhẹ như hơi thở.
Quách Đại Lộ bước chầm chậm tới bên nàng, nhưng mắt hắn vẫn không rời mắt nàng, hắn như một người bị thôi miên Nàng lại cúi đầu, hai má nàng hơi ửng đỏ.
Về trước, má nàng cũng thường hay ửng đỏ, nhưng Quách Đại Lộ không bao giờ lưu ý.
Bây giờ thì hắn muốn tự tát cho mình muôn vạn tát tay.
Hắn cảm thấy mình quả đúng là thằng ngốc.
Sống chung đụng quá lâu, nàng rõ ràng là con gái thế mà hắn không nhận ra được chút gì.
Lão bệnh nhân khẽ nói :
- Bước lại gần một chút, cho ta xem mặt...
Quách Đại Lộ không nghe thấy.
Ngoài nàng ra, trước mặt hắn không còn có một ai.
Yến Thất cắn môi :
- Cha tôi nói, anh có nghe không?
Quách Đại Lộ sững sờ hỏi nhỏ :
- Người... người là... của... cô sao?
Yến Thất gật đầu.
Quách Đại Lộ nhè nhẹ bước qua.
Hắn có thể không tôn trọng bất cứ ai, không hề nghe bất cứ một ai, nhưng nếu là cha nàng thì khác.
Lão bệnh nhân đã thấy mặt hắn và hắn cũng đã thấy mặt lão bệnh nhân.
Hắn lại sững sờ.
* * * * *
Trên đời có rất nhiều loại người, tự nhiên cũng có nhiều thứ mặt.
Có loại mặt dài, có loại mặt tròn, có loại mặt đẹp, có loại mặt xấu, có loại mặt rực rỡ như trăng rằm, có loại mặt như trời tối ba mươi.
Nhưng tuyệt nhiên không có loại mặt như thế này.
Bệnh nhân là người có gương mặt chữ điền, nhưng bây giờ thì không thể gọi là mặt người được nữa.
Phải nói đó là một mảnh da bao bọc lấy xương, làn da mét xanh không có gì chứng tỏ rằng bên dưới lớp da có máu.
Nhưng điều làm cho Quách Đại Lộ khủng khiếp hơn hết là những vết sẹo trên mặt bệnh nhân.
Chỉ có hai vết, nhưng hai vết quá kinh hồn.
Vết thứ nhất bắt đầu từ đuôi mắt trái chạy dưới lỗ mũi rạch thẳng xuống cằm bên phải.
Vết thứ hai bắt đầu từ thái dương bên phải băng ngang sống mũi đến mang tai bên trái.
Hai vết tréo vào nhau thành... chữ thập.
Vết sẹo dài và lớn đã làm cho bộ mặt không còn nguyên vẹn.
Cái có thể nguyên vẹn là đôi mắt, nhưng đôi mắt bây giờ đã nhắm khít rịt.
Vết sẹo đã rám lại, không biết nó đã có bao nhiêu năm rồi, nhưng bây giờ thịt vẫn hồng như máu, trên gương mặt bệnh nhân có thể nói chỉ còn vết sẹo là có máu mà thôi.
Bộ mặt với làn da không còn máu, xương xẩu lồi lên, thêm vào đó hai vết sẹo đã biến hẳn mặt người thành... mặt quỷ.
Quách Đại Lộ thật không nỡ nhìn, không dám nhìn, nhưng hắn cũng không thể nhìn sang nơi khác.
Hơi thở của hắn như ngưng đọng lại.
Mặt hắn không hề lộ ra một chút gì gọi là ghê tởm hay sợ sệt vì đó là gương mặt người cha Yến Thất, máu thịt của nàng từ đó mà ra.
Lão già hi hí mắt nhìn hắn và thật lâu ông hỏi :
- Cậu là Quách Đại Lộ?
Quách Đại Lộ đáp nhỏ :
- Vâng ạ.
Lão già hỏi :
- Cậu là người bạn tốt của con gái tôi?
Quách Đại Lộ đáp :
- Vâng ạ.
Lão già hỏi :
- Có phải cậu thấy bộ mặt của tôi đáng ghê sợ lắm phải không?
Trầm ngâm một thoáng, Quách Đại Lộ gật đầu :
- Vâng ạ.
Một nụ cười thật ngắn nở trên môi lão già, ông ta chậm rãi :
- Thảo nào con gái tôi cứ khen cậu là con người trung thực.
Quách Đại Lộ khẽ liếc nhanh về Yến Thất, nàng cúi đầu bẽn lẽn.
Riêng Mai Lan, ánh mắt nàng he hé nụ cười.
Quách Đại Lộ cũng cúi đầu :
- Cũng có lúc tôi... cũng không được thật tình cho lắm.
Đây cũng lại là một câu nói thật.
Hắn chợt cảm thấy thật nhanh rằng đứng trước mặt lão già này nói năng thật thà có lẽ tốt hơn.
Lão già gật đầu thật nhẹ :
- Đúng lắm, con người không trung thực thì không thể đến được nơi này, mà con người quá trung thực thì cũng không thể đến được nơi này.
Ông ta chợt thở dài như có nhiều xúc cảm :
- Cậu đến được nơi đây quả thật không phải dễ dàng... quả thật không phải dễ dàng...
Quách Đại Lộ chợt thấy lòng mình chua xót...
Tại làm sao Yến Thất lại làm khổ hắn như thế chứ? Tại làm sao nàng lại để cho hắn phải khổ sở tìm nàng?
Đôi mắt của lão già tuy hi hí nhưng hình như ông ta đã thấy được tận trong lòng hắn bằng chính... lòng của ông ta và ông tanói :
- Hãy gọi họ vào đây.
Mai Lan cúi đầu :
- Vâng ạ.
Nàng lặng lẽ bước ra và lặng lẽ mở thêm một cánh cửa khác nữa...
Ngoài cửa có ba người lặng lẽ bước vào.
Người thứ nhất đúng là... tên mặt rỗ.
Bây giờ thì hắn đã thay một bộ áo choàng màu trắng, bước vào, hắn đứng thật ngay.
Dáng cách của hắn thật là trang nghiêm, tôn kính, y như đám nô bộc gặp chủ nhân.
Theo sau hắn là lão già... lưng gù, lão già đánh xe cho Quách Đại Lộ đến Long Vương miếu.
Sau cùng là lão... hoà thượng một giò.
Cả ba cùng mặt áo choàng màu trắng như nhau và cùng có một thái độ trang nghiêm cung kính như nhau.
Cả ba cùng cúi đầu, không nhìn ai cũng không hề nhìn Quách Đại Lộ.
Lão già hỏi :
- Các người chắc đã biết nhau?
Cả ba cùng khẽ gật đầu.
Quách Đại Lộ nói :
- Ba vị biết tôi nhưng tôi không biết ba vị ấy.
Lão già gật gật đầu :
- Hạng thanh niên bây giờ biết họ chắc chẳng có ai đâu nhưng chắc chắn cậu có nghe danh họ.
Quách Đại Lộ mấp máy môi nhưng rồi hắn lại làm thinh.
Lão già nói tiếp :
- Cậu đã có giao đấu với Lam Côn rồi, chẳng lẽ lại không biết võ công của người ấy hay sao?
Quách Đại Lộ ngơ ngác :
- Lam Côn?
Lão già nói :
- Lam Côn là tục danh của ông ta, nhưng từ khi xuất gia tại Thiếu Lâm Tự thì người ta chỉ biết đó là Thiết Tòng.
Ạ... như vậy lão hòa thượng một chân này là môn đệ Thiếu Lâm, chỉ có Phong Lôi Giáng Ma Trượng mới có sức mạnh kinh hồn như thế.
Quách Đại Lộ hơi rúng động :
- Như thế thì đây là... “Kim La Hán” Thiết Tòng đại sư, người đã lừng danh “Nhất Trượng Hàng Thập Ác”, người đã một mình xâm nhập Tinh Tú Hải...?
Lão già gật đầu :
- Đúng, ông ấy đấy.
Quách Đại Lộ nói không ra tiếng.
Khoản bảy tám tuổi, hắn đã nghe danh ông ta, chính lúc đó hiệu của ông ta là “thánh thần” trong lòng hắn, sau đó lại nghe tin ông ta phiêu du Nam Hải, thế nhưng không ngờ lại ẩn cư tại chốn này...
Lão già hỏi tiếp :
- “Thiên Ngoại Du Long” Thần Đà Tử, chắc cậu cũng có nghe?
Quách Đại Lộ lại sững sờ thêm lần nữa, từ dạo nhỏ hắn đã nghe người này nổi tiếng khinh công hàng đầu trong hắc bạch giang hồ, thảo nào lúc ở Long Vương miếu, hắn chỉ mới quay đầu là ông ta biến mất.
Lão già nói tiếp :
- Nếu nghe “Thiên Ngoại Du Long” thì phải nghe “Trí Đa Tinh”?
Quách Đại Lộ bất giác nhìn lại người mặt rỗ...
“Trí Đa Tinh” Viên Đại tiên sinh là người mà hắn đã nhiều phen muốn tóm cổ đây sao?
Thấy tia mặt ngờ ngệch của Quách Đại Lộ, lão già mỉm cười :
- Như vậy thì không quen mặt nhưng cậu đã quen tên tất cả.
Quả thật Quách Đại Lộ kinh ngạc vô cùng, hắn không ngờ con người của mình ngày nay lại hội kiến được với ba vị võ lâm tiền bối, ba người mà theo hắn nghe thì đã... chết lâu rồi.
Nhưng điều làm cho hắn thật khủng khiếp hơn là không biết lão già cha của Yến Thất là ai? Không hiểu bằng cách nào ông ta lại thu phục được cả ba người này làm gia nhân thân tín?
Bằng vào dáng cách, hắn thấy cho dầu vị chưởng môn ngày xưa của Thiếu Lâm là Thiết My Đại sư có sống lại, chưa chắc Kim La Hán đã cung kính như thế ấy...
Hắn đào trong trí mãi vẫn không làm sao đoán được lão già ấy là ai...
Lão già chầm chậm nói :
- Mấy ngày nay ba vị này đã làm cho cậu điêu đứng, cậu có bất mãn họ không?
Quách Đại Lộ định lắc đầu, nhưng hắn kịp dừng ngay, hắn nói :
- Cũng có chút chút.
Lão già hỏi luôn :
- Họ làm như thế, cậu chắc cho là kỳ dị lắm?
Quách Đại Lộ ngập ngừng :
- Cũng có chút chút... cũng thấy là lạ...
Lão già vụt hỏi :
- Cậu nghĩ ra trăm phương ngàn cách để tìm cho được chỗ này để làm gì thế?
Quách Đại Lộ lén liếc Yến Thất và hắn chợt cà lăm ngang :
- Tại... tại vì... muốn tìm... tìm nàng.
Lão già hỏi :
- Tìm nó làm chi?
Hình như lão già này sinh ra để hỏi, cách hỏi của lão thật không chừa một chỗ trống cho đối phương.
Quách Đại Lộ cúi đầu, hình như hắn cảm thấy khó khăn...
Nhưng ngay lúc đó, Yến Thất vụt ngẩn mặt lên nhìn hắn bằng tia mắt long lanh, tia mắt như an ủi, như khuyến khích...
Quách Đại Lộ chợt nghe lòng mình dâng đầy dũng cảm tự tin, hắn ngẩn mặt lớn tiếng :
- Tại vì tôi yêu nàng, tôi quyết cùng nàng chung sống bên nhau đến trọn đời.
Đó là một chuyện đứng đắn, hắn dùng thái độ đứng đắn nói ra chứng tỏ hắn là con người thẳng thắn.
Giọng của lão già chợt nghiêm khắc lạ thường :
- Cậu muốn cùng nói kết nghĩa vợ chồng?
Quách Đại Lộ đáp ngay :
- Vâng.
Lão già hỏi :
- Có dự bị ân hận về sau không?
Quách Đại Lộ đáp ngay :
- Không, không bao giờ.
Đôi mắt hi hí của lão già vụt mở lớn ra, từ trong đó bắn ra những tia sáng quắc.
Quách Đại Lộ chưa từng bắt gặp tia mắt bức bách, tia mắt dễ sợ như thế bao giờ, nhưng hắn không hề né tránh...
Hắn biết đây là giờ phút nghiêm trọng nhất trong đời, hắn cũng đã tự xét lòng không hổ thẹn.
Lão già vẫn cứ nhìn xói vào hắn, giọng lão chợt dữ dằn :
- Nhưng cậu có biết ta là ai không?
Quách Đại Lộ lắc đầu...
Câu hỏi đó đáng lý hắn hỏi lâu rồi, thế nhưng chưa tiện.
Lão già nói :
- Cậu đã thấy vết sẹo trên mặt ta, thế mà vẫn chưa biết ta là ai ư?
Quách Đại Lộ vụt nghe như chân mình bị hổng lên.
Hắn nhớ vết sẹo vắt chéo vào nhau... hắn nhớ chữ thập... hắn nhớ “Thập Tự Kiếm” Phong Cuồng Thập Tự Kiếm...
Hắn nhớ không ai sống được dưới thanh kiếm ấy, chỉ có mỗi một người, người ấy là... Nam Cung Xú.
Người thoát khỏi thanh “Thập Tự Kiếm” nhưng vẫn phải mang vết sẹo, chính là lão già bệnh hoạn đang nằm đây, ông ta mới thật là Nam Cung Xú.
Chuyện gì về Yến Thất hắn đều có nghĩ, hắn nghĩ nàng là con nhà quyền quý...
hắn nghĩ nàng là con nhà nghèo khổ... hắn nghĩ nàng bị mẹ ghẻ hành hạ... hắn nghĩ nàng mồ côi cha mẹ... hắn nghĩ nàng là con gái nhà lành... hắn nghĩ nàng là con của tên cường đạo khét tiếng... hắn suy đoán về nàng đủ thứ, nhưng hắn không làm sao nghĩ rằng nàng là con gái của “Kiếm Để Du Hồn” Nam Cung Xú.
Hắn không ngờ con người vang danh độc ác nhất trần gian lại là cha đẻ của nàng.
* * * * *
Thảo nào Yến Thất quả quyết người áo đen kia không phải là Nam Cung Xú.
Người từ sau tường đâm xuyên ngực gã áo đen cũng chính là nàng, nàng phải bảo vệ danh dự cho cha.
Thảo nào nàng không chịu thổ lộ về thân thế, chỉ những khi hiểm nguy sắp chết nàng mới định nói ra...
Nàng sợ thân thế của nàng sẽ làm cho Quách Đại Lộ không còn cảm tình trọn vẹn...
Thảo nào khi tình cảnh đã đến lúc chín muồi, khi nàng biết phải lòi ra là nàng bỏ trốn...
Thái độ và hành động lạ lùng của nàng trước kia, bây giờ Quách Đại Lộ thấy rõ như ban ngày, thế nhưng hắn vẫn mơ hồ như không làm sao tin được...
* * * * *
Bao nhiêu cặp mắt trong phòng đều dồn về mặt Quách Đại Lộ, chỉ có Yến Thất cúi mặt, nàng không dám nhìn mặt hắn.
Nàng rất sợ câu trả lời của hắn, câu trả lời sẽ làm cho nàng tan nát con tim...
Im lặng một lúc khá lâu, Nam Cung Xú hỏi :
- Bây giờ thì cậu đã biết rồi?
Quách Đại Lộ đáp :
- Vâng.
Nam Cung Xú hỏi :
- Bây giờ thì cậu có thể đổi ý vì chưa hẳn muộn.
Quách Đại Lộ lớn tiếng :
- Muộn, đã quá muộn... vì không một ai có thể thay đổi được lòng yêu của tôi đối với nàng, không một việc gì có thể làm cho tôi đổi ý.
Hắn nói bằng một giọng cương quyết dị thường.
Bất giác Yến Thất ngẩn mặt lên nhìn hắn, hắn cũng nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt nàng sáng lên nhưng nước mắt chợt trào ra, dòng nước mắt vui mừng sung sướng.
Lão già vẫn gắt giọng :
- Cậu vẫn muốn nó làm vợ cậu?
Quách Đại Lộ đáp :
- Vâng.
Nam Cung Xú gắt lớn :
- Câu tình nguyện làm con rể của “Kiếm Để Du Hồn” Nam Cung Xú?
Quách Đại Lộ đáp :
- Vâng.
Hắn đứng thật thẳng, hắn nhìn thật thẳng, giọng nói của hắn thật rõ ràng...
Nước mắt Yến Thất cứ trào ra nhưng môi nàng điểm nhẹ nụ cười khoan khoái.
Nàng được thỏa mãn hoàn toàn và nàng cũng rất hãnh diện có một người yêu chân thành và thẳng thắn.
Đôi mắt của Mai Lan cũng bắt đầu ươn ướt, nàng cảm động trước một tấm chân tình.
Tia mắt dữ dằn của Nam Cung Xú vụt động băng tan giữa ánh nắng xuân...
Tia mắt của ông ta bây giờ thật hết sức dịu dàng và Quách Đại Lộ chợt nhận ra đôi mắt long lanh dịu dàng của Yến Thất giống cha như đúc.
Nam Cung Xú nói thì thào :
- Tốt... cậu quả đúng là một người con trai tốt... Yến Thất quả không chọn lầm người...
Ông ta từ từ nhắm mắt lại và nói rõ từng tiếng một :
- Bây giờ thì ra đã yên lòng, ta giao con gái ta cho cậu và bây giờ nó là vợ cậu.
Không khí trong phòng như vụt sáng lên.