Giang Hồ Tứ Quái

Chương 47: Mạo danh giả tử






Thật Quách Đại Lộ không còn biết ra làm sao nữa.



Người ta vì già, nên cố làm cho trẻ, từ dáng đi cách đứng, từ giọng nói tiếng cười, cho đến áo quần son phấn, nhất nhất cũng đều cố làm cho trẻ được phần nào hay phần ấy, nhiều khi nhìn thấy đến tội nghiệp cho những người già muốn trẻ ấy.



Đằng này, một cô gái mười tám, mười chín mà lại hút thuốc, dùng gậy đầu rồng, cho người đấm bóp, lại còn tô son trát phấn để giấu vẻ thanh xuân, đúng là chuyện chỉ có trời mới hiểu.



Cô gái áo xanh từ từ đứng dậy bước xuống.



Quách Đại Lộ chầm chậm thụt lụi...



Bây giờ, khi thấy toàn bộ nghĩa là thấy vẻ mặt tướng đi, Quách Đại Lộ xác nhận cô gái này chỉ chừng mười sáu tuổi.



Càng xác nhận rõ ràng, Quách Đại Lộ càng khủng khiếp, hắn cứ thụt lùi.



Cô gái áo xanh nhích tới.



Quách Đại Lộ chưa nghĩ chuyện giao đấu, hắn đang băn khoăn không hiểu sao một cô gái nhỏ xíu như thế mà lại có thể thu phục được những tên mọi hung hãn? Tại sao cô ta lại có thù với Nam Cung Xú, một con người đã thành danh hơn hai chục năm nay?



Thanh danh và kiếm pháp của Nam Cung Xú đâu phải nhỏ nhoi, thế tại sao lại sợ một cô gái như thế này?



Quách Đại Lộ quả tình không làm sao có thể nghĩ ra, nhưng bây giờ thì hắn cũng không còn thì giờ để nghĩ.



Cô gái thật nhỏ, thật đẹp, nhưng thần thái hung hãn dị thường, cô ta nhìn Quách Đại Lộ y là cọp nhìn mồi :



- Sao? Ta già hay không già?



Quách Đại Lộ đáp :



- Không, không già tý nào cả.



Cô gái áo xanh lạnh lùng :



- Bây giờ ngươi thấy ta có xứng với ngươi không?



Quách Đại Lộ lắc đầu :



- Không xứng.



Cô gái áo xanh gặn lại :



- Tại sao?



Quách Đại Lộ đáp :



- Nhỏ quá.. mà cũng vì dữ quá.



Hắn nói thật, cô gái này nhỏ tuổi và đẹp thật, nhưng nếu bảo hắn chọn cô ta làm vợ, nhất định hắn lắc đầu.



Cô gái áo xanh hỏi :



- Ngươi không muốn mất mạng chứ?



Quách Đại Lộ đáp :



- Không.



Cô gái áo xanh nói :



- Không muốn mất mạng thì hãy gọi Nam Cung Xú ra đây.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Gọi hắn ra làm chi?



Cô gái áo xanh nói :



- Giết hắn.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Giết người trong đêm nay?



Cô gái áo xanh gật đầu :



- Đúng.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Tại làm sao phải nhất định trong đêm nay?



Cô gái áo xanh đáp :



- Tại vì ta đã nói, nếu trước giờ trời sáng mà không giết được hắn thì ta sẽ tha cho hắn.



Quách Đại Lộ nói :




- Lời nói của cô đáng kể, còn lời nói của kẻ khác lại không đáng kể hay sao?



Cô gái áo xanh hỏi :



- Ngươi đã nói những gì?



Quách Đại Lộ đáp :



- Ta đã nói, đêm nay sẽ bảo đảm cho hắn ngủ một giấc ngủ ngon cho tới sáng, vì thế...



Cô gái áo xanh chận hỏi :



- Sao?



Quách Đại Lộ nói :



- Nếu muốn giết hắn thì hãy chờ đến sáng hẳn hay.



Cô gái áo xanh hỏi :



- Ngươi là bằng hữu của hắn?



Quách Đại Lộ lắc đầu :



- Không phải.



Cô gái áo xanh gặn lại :



- Ngươi có biết hắn đã gây bao nhiêu tội ác hay không?



Quách Đại Lộ lắc đầu :



- Không biết.



Cô gái áo xanh xồm tới :



- Thế mà ngươi lại muốn giúp hắn?



Quách Đại Lộ thụt lui :



- Đúng như thế.



Cô gái áo xanh cười nhạt :



- Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi.



Quách Đại Lộ cũng gượng cười :



- Xem chừng cô thật không phải là hạng sát nhân.



Cô gái áo xanh bĩu môi :



- Chín tuổi, ta đã bắt đầu giết người, kế tiếp là mỗi tháng trung bình giết một người, ngươi tính thử đến nay đã giết độ bao nhiêu người.



Quách Đại Lộ chợt nghe hơi lạnh lưỡi :



- Khoản bảy tám mươi gì đó.



Cô gái áo xanh nói :



- Vì thế, bây giờ thêm một mạng người nữa cũng đâu có sao.



Quách Đại Lộ nghe lạnh nơi xương sống, hắn chưa kịp nói thì chợt nghe phía sau có tiếng :



- Muốn giết hắn thì trước hết phải giết ta.



Không phải Yến Thất mà là tiếng của Lâm Thái Bình.



Đêm thật lạnh, không biết Lâm Thái Bình ra đến bao giờ, mặt hắn tái mét.



Cô gái áo xanh hỏi :



- Ngươi là ai?



Lâm Thái Bình nói :



- Không cần biết là ai, ngươi đã giết bảy tám mươi người rồi, bây giờ cứ nhắm mắt thêm một nữa cũng đâu có sao.



Cô gái áo xanh hừ hừ :



- Thật không ngờ, nơi đây lại có nhiều kẻ không biết sợ chết như thế...



Lâm Thái Bình nói :



- Không nhiều nhưng cũng không ít.



Cô gái áo xanh gằn giọng :



- Đã thế, ta sẽ làm cho các ngươi toại nguyện...



Nàng khẽ xoay mình, cây gậy đầu rồng đã ghim thẳng vào ngực Lâm Thái Bình theo thế “Phân Hoa Phất Điểu”...



À, nàng dùng kiếm pháp.



Kể cũng lạ, cầm gậy mà lại dùng kiếm pháp, cái đó rất ít thấy.



Nhìn đường kiếm bay tới yết hầu Lâm Thái Bình, Quách Đại Lộ gần như nghẹt thở, đường kiếm của cô gái thật là hiểm ác...



Lâm Thái Bình vụt chồm người tới trước, chân hắn bước dài và tay hắn chụp ngay chiếc gậy rút lên.



Reng!



Thanh kiếm cô gái vừa chúi xuống, cây gậy của Lâm Thái Bình vừa hất lên theo đà rút hai món vừa chạm vào nhau, thanh kiếm cắm luôn vào cây gậy y như người ta tra gươm vào vỏ.



Cô gái nhảy vọt lên, mặt dầu, chân chưa hề chạm đất và cô ta nhảy đứng lên chiếc cán.



Cô ta trợn mắt nhìn Lâm Thái Bình sửng sốt...



Quách Đại Lộ cũng sửng sốt luôn...



Khi rút cây gậy lên, đứng ngoài nhìn vào, không thấy hắn hướng về mũi kiếm lại vừa vặn chui vào, chỉ cần một ly thôi, mũi kiếm cũng đủ ghim vào ngực hắn.



Hình như kiếm pháp của cô gái áo xanh từ chuyện biến chiêu cho đến phương vị tấn công, hắn như thuộc nằm lòng, bởi vì nếu không, nhất định không làm sao đón nhanh như thế được.



Lâm Thái Bình phóng cây gậy cắm y lên mặt đất và quay mặt bỏ đi.



Cô gái áo xanh vụt kêu lên :



- Đợi một chút.



Lâm Thái Bình lạnh lùng :



- Gì nữa?



Cô gái áo xanh cắn môi :



- Ngươi... ngươi định như thế rồi đi à?



Hình như nàng vừa bị một chuyện gì kích động, nàng nói rung rung và tay chân cũng rung rung...



Lâm Thái Bình hơi do dự, nhưng rồi cũng chầm chậm quay mình trở lại :



- Muốn gì?



Cô gái áo xanh ngập ngừng :



- Ta.. ta chỉ muốn hỏi một câu.



Lâm Thái Bình nói :



- Hỏi đi.



Cô gái áo xanh hỏi :



- Ngươi có phải...



Lâm Thái Bình chận ngang :



- Phải.



Cô gái áo xanh dậm chân :



- Tốt, ta hỏi tại sao ngươi lại trốn?



Lâm Thái Bình đáp :



- Tại tôi thích thế.



Môi cô gái áo xanh xanh lè, giọng cô rung rung :



- Ta có chỗ nào không xứng với ngươi mà ngươi làm cho ta mất mặt như thế?



Lâm Thái Bình nói :



- Tôi mới không xứng với cô, mất mặt là tôi chứ chẳng phải cô.



Cô gái hỏi :



- Bây giờ ta đã kiếm được ngươi, ngươi tính sao đây?



Lâm Thái Bình nói :




- Không tính sao cả.



Cô gái hỏi :



- Ngươi không chịu trở về?



Lâm Thái Bình nói :



- Trừ khi cô giết tôi rồi mang xác về, còn thì đừng mong gì cả.



Mắt cô gái đỏ hoe :



- Được rồi, ngươi hãy yên lòng, nhất định ta không cho ai đến đây bức ngươi trở về, nhưng ngươi nhớ, có một ngày, ta sẽ làm cho ngươi quì dưới chân ta mà van xin, sẽ có một ngày...



Giọng cô ta càng lúc càng nghẹn ngào, cũng quên luôn chuyện đi kiếm Nam Cung Xú, cô ta nhún chân vút thẳng khỏi vòng tường.



Những kẻ theo hầu, chỉ nháy mắt cũng rút đi mất hết.



Còn lại chỉ là những đóa hoa rực rỡ và tấm thảm màu hồng.



* * * * *



Đêm đã khuya quá rồi.



Không có ánh đèn, cho nên không nhìn thấy rõ mặt Lâm Thái Bình.



Có nhiều việc không tiện hỏi, mà cũng không cần phải hỏi.



Qua một lúc khá lâu, Lâm Thái Bình chợt quay lại vòng tay :



- Đa tạ.



Quách Đại Lộ nhướng mắt :



- Cái đó phải để cho tôi nói với anh mới đúng chứ sao anh lại nói với tôi?



Lâm Thái Bình nói :



- Bởi vì anh đã chẳng hỏi nàng là ai và cũng chẳng hỏi tôi tại sao lại quen nàng.



Quách Đại Lộ cười :



- Nếu anh muốn nói, tôi không cần hỏi, nếu anh không muốn nói, tôi lại không cần phải hỏi.



Lâm Thái Bình thở ra :



- Có những chuyện mà không nói có lẽ tốt hơn...



Hắn chầm chậm quay mình và chầm chậm bước vào nhà.



Quách Đại Lộ nhìn theo dáng dấp mảnh khảnh của Lâm Thái Bình, lòng hắn chợt nghe hơi thèn thẹn...



Hắn không hỏi vì hắn đã đoán biết cô gái áo xanh ấy là ai rồi, hắn hiểu rõ hơn cái mà Lâm Thái Bình đang nghĩ.



Có lẽ chuyện này chính hắn giấu Lâm Thái Bình, chứ không phải Lâm Thái Bình giấu hắn.



Lần trước, khi hắn và Yến Thất gặp mẹ của Lâm Thái Bình, cho đến bây giờ, hắn vẫn giấu không cho Lâm Thái Bình hay biết.



Cho dầu đó là ý tốt, nhưng ít nhiều gì cũng là chuyện không thật với bạn, do đó Quách Đại Lộ cảm thấy khó chịu trong lòng.



Từ trước đến nay, hắn không hề giấu bạn chuyện gì, bất cứ nguyên nhân quan hệ nào, hắn cũng không hề viện dẫn ra để làm cái chuyện giấu quanh.



Ngọn gió mạnh thổi qua, những cánh hoa rơi trên tấm thảm hồng bay nhẹ.



Quách Đại Lộ nghe tiếng của Yến Thất :



- Bây giờ thì chắc anh đã biết cô gái áo xanh là ai rồi chứ?



Quách Đại Lộ gật đầu.



Tự nhiên hắn đã đoán chắc nàng là vị hôn thê của Lâm Thái Bình và chính Lâm Thái Bình không bằng lòng như thế nên sữa soạn đám cưới là hắn trốn đi.



Yến Thất thở ra :



- Cho đến bây giờ tôi mới hiểu rõ tại làm sao tiểu Lâm lại trốn.



Quách Đại Lộ lắc đầu :



- Một cô gái như thế, cả tôi cũng chịu không nổi chứ đừng nói tiểu Lâm.



Yến Thất hỏi :



- Ủa, như thế anh cũng đã được cô gái làm cho không chịu nỗi rồi à? Sao? Cô nàng đẹp chứ?



Quách Đại Lộ nói :



- Đẹp hay không đẹp đâu thành vấn đề, đàn ông nhìn cô gái đâu phải nhìn vào bộ mặt.



Yến Thất hỏi :



- Chứ nhìn ở đâu?



Quách Đại Lộ liếc nhanh vào mặt Yến Thất, nhưng thấy vẻ mặt Yến Thất nghiêm trang nên hắn cũng không cười, hắn nói :



- Nhìn ở chỗ có đoan trang thùy mị hay không, có hiền thục hay không, có nhu thuận với chồng hay không. Nếu không thì cho dầu có đẹp như thiên tiên, cũng không làm cho người đàn ông thích thú.



Yến Thất nhìn hắn bằng đuôi mắt :



- Thế còn anh? Anh thích cô gái như thế nào?



Quách Đại Lộ cười :



- Cái tôi thích không giống như những đàn ông khác.



Yến Thất nhướng mắt :



- Khác sao?



Quách Đại Lộ nói :



- Nếu có một cô gái thật hiểu tôi, lo lắng về tôi, thì cho dầu cô gái ấy có xấu cách nào, có dữ cách nào, tôi cũng đều rất thích cô ta.



Yến Thất nhoẻn miệng cười, hắn cúi đầu lách ngang qua Quách Đại Lộ và đi thẳng lại góc tường...



Đó là phía góc vườn hoa, mẩu đơn thược dược hiện đang nở rộ...



Yến Thất vuốt những giọt sương động trên cánh hoa, thật lâu, hắn quay lại vừa vặn bắt gặp tia mắt của Quách Đại Lộ cũng đang hướng về phía hắn.



Hắn cau mày nhè nhẹ :



- Tôi đâu phải là con gái mà anh nhìn tôi dữ vậy?



Quách Đại Lộ chợt ngập ngừng :



- Tôi... tôi cảm thấy cách anh hôm nay hơi khác hơn lúc trước...



Yến Thất hỏi :



- Khác chỗ nào?



Quách Đại Lộ cười :



- Cách đi của anh hôm nay hơi đặc biệt, hình như có.. vẻ giống dáng đi con gái.



Yến Thất đỏ mặt, nhưng lại cố làm bộ vênh váo :



- Tôi cũng thấy anh hôm nay có hơi khác.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Khác ở chỗ nào?



Yến Thất nói :



- Gần đây tôi thấy anh có nhiều cái tật kỳ cục, làm nhiều cái chuyện kỳ cục, nói nhiều câu kỳ cục, có lẽ tôi phải đi rước thầy thuốc cho anh mới được.



Quách Đại Lộ ngơ ngẩn một lúc khá lâu, trong ánh mắt hắn chợt có nhiều u ám, làm như một người quả thật cảm thấy mình quá nhiều chứng... nan y.



Yến Thất bật cười :



- Nhưng anh cũng đừng có quá lo, thật ra thì mỗi con người không ít thì nhiều cũng có những cái tật.



Quách Đại Lộ nhướng mắt :



- Sao? Ai có tật?



Yến Thất hỏi lại :



- Anh biết ai có tật nhiều nhất không?



Quách Đại Lộ lắc đầu :



- Không biết.



Yến Thất nói :



- Người có nhiều tật là cái vị Ngọc cô nương ấy.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Ngọc cô nương nào?




Yến Thất nói :



- Thì cái cô gái áo xanh, vị hôn thê của tiểu Lâm đó, cô ta tên là Ngọc Linh Lung.



Quách Đại Lộ cau mặt :



- Ngọc Linh Lung?



Yến Thất hỏi :



- Trước đây anh không nghe ai nói đến cái tên này hay sao?



Quách Đại Lộ lắc đầu :



- Không nghe.



Yến Thất cũng lắc đầu :



- Đúng là... cù lần, không nghe biết cái gì hết.



Quách Đại Lộ nói :



- Tôi cũng thấy cô ta có nhiều tật, nhưng tại làm sao lại phải nghe đến tên cô ta mới được chứ?



Yến Thất nói :



- Bởi vì khi lên chín tuổi, cô ta đã thành danh.



Quách Đại Lộ cau mặt :



- Chín tuổi? Cô bảo chín tuổi?



Yến Thất gật đầu :



- Gia thế cô ta hiển hách lắm, từ nhỏ cô ta nổi tiếng là nữ thần đồng, nghe nói chưa đầy hai tuổi dã bắt đầu luyện kiếm, lên năm tuổi đã biết biến bốn mươi chín thức “Hồi Phong Vũ Điểu” biến thức một cách hoàn mỹ.



Quách Đại Lộ nói :



- Bà ta nói nàng lên chín tuổi đã giết người, bây giờ theo anh thì quả là bà ta nói thật.



Yến Thất gật đầu :



- Hoàn toàn là thật, chẳng những chín tuổi nàng đã giết người, mà lại là nổi danh kiếm khách.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Từ lúc đó trở đi mỗi tháng đều có giết người?



Yến Thất gật đầu :



- Hoàn toàn đúng.



Quách Đại Lộ bật cười :



- Làm sao trên đời lại có người để đưa đến cho nàng giết như thế chứ?



Yến Thất nói :



- Không phải đưa đến mà chính cô ta đi tìm.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Tìm ở đâu?



Yến Thất nói :



- Khắp hết các nơi, chỉ cần nghe nói có người sẽ làm những chuyện đáng giết thì nhất định cô ta sẽ giết ngay.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Chẵng lẽ lần nào cũng thắng?



Yến Thất nói :



- Võ công của nàng cao hay thấp, vừa rồi thì anh đã thấy, thêm vào đó những tên gia nô của cô ta toàn là những cao thủ khó ăn, kể cả những tỳ nữ cầm đèn cũng thế, cho nên khi nàng đã tìm đến đâu, nơi đó nhất định sẽ bó tay.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Không ai kềm chế cô ta cả à?



Yến Thất nói :



- Cha cô ta chết sớm, còn bà mẹ thì cưng như trứng mỏng, bà đó lại càng khó chọc, cho nên đâu có ai dám đụng tới...



Hắn thở ra và nói tiếp :



- Vả lại, những người mà cô ta giết qua thật đều đáng giết, cho nên người khá trong giang hồ chẳng những không trách cứ mà lại còn tưởng thưởng.



Quách Đại Lộ nói :



- Chính vì thế mà chứng tật của cô ta ngày một thêm nhiều.



Yến Thất nói :



- Chính vì thế nên năm mười ba tuổi cô ta đã thành một cô gái nổi danh, kiếm pháp võ công cũng càng cao hơn lên, tự nhiên giết người cũng càng nhiều mà càng giết nhiều võ công càng cao thêm.



Quách Đại Lộ nói :



- Cũng chính vì thế nên hạng người như Nam Cung Xú mà nghe cô ta kiếm cũng trốn luôn.



Yến Thất gật đầu :



- Đúng.



Quách Đại Lộ nói :



- Nam Cung Xú đã biết sự quan hệ của cô ta với tiểu Lâm cho nên hắn mới dám đến đây mà trốn.



Yến Thất nói :



- Đúng luôn.



Quách Đại Lộ hỏi :



- Nếu Nam Cung Xú không đáng chết thì nàng sẽ không tìm đến?



Yến Thất nói :



- Đúng, từ trước tới nay nàng chưa hề giết lầm một lần nào.



Quách Đại Lộ thở dài :



- Như vậy lầm không phải là nàng mà chính là tôi.



Yến Thất lắc đầu :



- Anh cũng không lầm.



Hắn nói tiếp bằng một giọng thật dịu :



- Hữu ân tất báo, nhất ngôn phá thạch, vốn là khí khái của đàn ông, anh làm như thế, không ai trách anh được cả.



Quách Đại Lộ nói :



- Có một người trách được.



Yến Thất hỏi :



- Ai?



Quách Đại Lộ đáp :



- Tôi, chính là tôi...